Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"877""877"

Luật Thanh thành danh đúng vào thời điểm khó khăn của Kiếm tu Tu Chân giới. (Nguyên văn là “thanh hoàng bất tiếp”: mạ xanh chưa lớn mà lúa chín vàng đã hết, ý nói thiếu thốn khó khăn, cái cũ dùng đã hết mà chưa có cái mới).

Có lẽ những Kiếm tiên trước kia quá kinh tài tuyệt diễm, cho nên các môn phái Kiếm tu sau này khó mà tìm được Kiếm tu tài năng, bất kể Chính đạo hay Ma đạo đều như vậy. Những Kiếm tu thiên tài đó giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi lưu lại một vệt sáng rực rỡ trong Tu Chân giới, liền biến mất vô tung vô ảnh.

Kiếm tu vốn đã tu hành gian nan, song so sánh với sự tích về các Kiếm tiên trước đây, liền khiến người ta lầm tưởng rằng tốc độ tu hành của Kiếm tu không hề kém cạnh các tu sĩ khác.

Giờ quay trở lại ban đầu, không, thậm chí còn chẳng bằng ban đầu, vô số tu sĩ có chí dấn thân vào môn phái Kiếm tu liền trở nên mê man, đạo tâm không kiên định, sau đó bắt đầu vòng tuần hoàn ác tính.

Luật Thanh được thu nhận vào môn phái Kiếm tu đúng vào tình cảnh đó.

Ban đầu, Luật Thanh gia nhập vào tông môn Kiếm tu Chính đạo.

Thiên tài dù ở thời đại đó cũng khiến người ta ghen ghét. Luật Thanh một lòng hướng kiếm, tốc độ tu hành thần tốc, bởi vậy, đương nhiên cũng kéo đến vô số cừu hận.

Đến khi bị vu oan khi sư diệt tổ, hắn đã chẳng thể quay đầu được nữa.

Những kẻ thù ghét Luật Thanh cứ tưởng hắn sẽ không gượng dậy nổi, không ngờ Luật Thanh lại chẳng hề để tâm đến chuyện này. Trong mắt hắn, chỉ cần có một nơi cho hắn tu hành, cho hắn luyện kiếm là được rồi, chuyện khác đều có thể để sang một bên.

Luật Thanh trực tiếp tiến vào Kiếm môn Ma đạo với chẳng chút áp lực tâm lý nào.

Ở nơi đó, vũ lực và tu vi chính là thước đo của tất cả, Luật Thanh như thể cá gặp nước.

Chẳng mấy chốc, hắn đã trở thành người đệ nhất Kiếm môn Ma đạo, rồi ngay sau đó, lại trở thành người đệ nhất Kiếm môn.

Mười tuổi nhập Kiếm môn, mười ba tuổi Trúc Cơ, mười sáu tuổi Kim Đan, ba mươi Nguyên Anh, năm mươi Xuất Khiếu, trăm tuổi Hóa Thần, thiên phú cao, khí vận mạnh khiến Ma môn mừng rỡ, đây có lẽ là vị Ma Tiên nào chuyển thế, muốn chấn hưng Ma môn! Vậy nên bọn họ càng cảm tạ lũ ngốc Chính đạo đã ép Luật Thanh rời đi.

Nhưng Luật Thanh lại cảm thấy cô đơn, bởi vì hắn không tìm được đối thủ xứng tầm.

Vô địch chính là cô đơn nhất.

Đừng nói là Kiếm tu, dù là tu sĩ khác, cũng khó chống đỡ nổi uy lực một kiếm của hắn. Nếu không phải bản thân hắn si mê Kiếm đạo, không muốn tranh quyền đoạt lợi, thì có lẽ Ma môn thật sự sẽ đàn áp được Chính đạo. Đáng tiếc, Luật Thanh chẳng thèm nể mặt đám người Ma môn dã tâm kia, hắn cứ một thân một mình, kẻ nào nói nhiều một câu, kẻ đó sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của hắn.

Một người như vậy, đừng nói là lợi dụng, dù chỉ tới gần chút thôi cũng mất mạng.

Những kẻ từng ức hiếp Luật Thanh, Luật Thanh còn chưa làm gì bọn chúng, bọn chúng đã tự hù chết mình.

Luật Thanh rất mê man, xét về tu vi Kiếm đạo, hắn đã là số một hiện nay, hắn chính là ngọn núi cao vời vợi mà các Kiếm tu đương thời không ngừng hướng tới.

Nhưng hắn phải làm sao mới có thể biết cách leo lên ngọn núi cao hơn?

Chẳng phải người ta nói rằng đạo là vô cùng vô tận hay sao?

Bấy giờ, Luật Thanh tìm được một phần kiếm ý do một vị Kiếm Tiên phi thăng lưu lại ở một di chỉ.

Rực rỡ như mặt trời, không thể chống đỡ, không thể địch lại.

Luật Thanh kích động đến run rẩy.

Thế này mới là Kiếm tu, thế này mới xứng làm đối thủ của hắn!

Hắn chỉ muốn đánh một trận.

Hắn bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của vị Kiếm Tiên ấy, biết càng nhiều thì càng hối hận mình sinh ra quá muộn, chẳng thể nào gặp gỡ. Luật Thanh vốn không có bao nhiêu dục niệm, một niệm cố chấp, sẽ rất nhanh hình thành tâm ma, tâm ma nhập thể, thần trí sẽ chẳng mấy thanh tỉnh.

Lúc này, hắn nghe nói đến Niết Bàn tự.

Niết Bàn tự có một công pháp, có thể nhìn lại nhân quả, có lẽ hắn sẽ được nhìn thấy vị Kiếm Tiên đã phi thăng nhiều năm trước, đạt thành Kiếm đạo của mình, cho dù chết cũng là chết có ý nghĩa.

Không gì ngăn cản được một Kiếm tu.

Càng không ai có thể ngăn cản được Luật Thanh.

Dù trong Niết Bàn tự có vô vàn Chân Phật, đại năng liên tiếp xông lên, song cũng chỉ đổi được một đống hoang tàn đổ nát.

Bấy giờ, một trong những vị đại năng sắp phi thăng của Niết Bàn tự xuất hiện, chế ngự Quý Hiết.

“Ngươi đáng lẽ là người xuất sắc nhất trong thời đại này, nhưng ngươi đã sinh tâm ma.”

“A Di Đà Phật, nếu các hạ muốn chiêm ngưỡng công pháp của Niết Bàn tự ta, vậy chi bằng tự mình thử một lần?”

Nhân quả tiêu hết.

Thiên địa xoay chuyển.

Cuối cùng chẳng ai còn nhớ Ma đạo từng có một vị Kiếm tu đủ sức thống nhất Ma đạo trong thiên hạ.

Cái tên Luật Thanh này chẳng thể dấy lên chút sóng gió gì trong lịch sử nữa.

Công pháp xóa bỏ nhân quả chỉ ảnh hưởng đến nhân quả chứ không đả thương người, hiện tại công pháp này sinh hiệu dụng trong Tu Chân giới, như vậy hai người tương ứng với công pháp này đương nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại Tu Chân giới nữa.

Một người mất hết tu vi, tiến vào phàm trần, làm một hòa thượng chữa bệnh cứu người.

Ông không hiểu thế nào là chấp niệm, cũng khó lý giải được suy nghĩ của Luật Thanh, bởi vậy ông đến nhân gian, dùng sinh mệnh cuối cùng để trải nghiệm vui thú chốn phàm trần.

Mãi đến nhiều năm sau, ông nhận được một chậu mẫu đơn trắng mà hoàng đế ban thưởng.

Còn Luật Thanh thì quên đi mình là ai, quên đi công pháp của mình, hắn đến nhân gian, sống cuộc sống tỉnh tỉnh mê mê.

Cuộc sống mơ hồ như thế chẳng kéo dài được bao lâu.

Luật Thanh cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhưng hắn đã hoàn toàn quên mất mình là ai, quên mất hết thảy sự tình có liên quan tới mình, thậm chí ngay cả sức mạnh trong cơ thể cũng khó khống chế.

Lững thững lang thang ở nhân giam trăm năm, tình cờ nghe nói trong ngọn núi sâu nào đó xuất hiện một thanh ma kiếm cực kỳ lợi hại, người tới gần nó đều không sống sót trở về. Luật Thanh lập tức đi đến chỗ thanh ma kiếm ấy.

Hiện thực còn đáng sợ hơn cả lời đồn.

Chỗ của ma kiếm kia trải đầy thi cốt, có của người, có của dã thú, còn có một ít không thể nhận ra là thứ gì.

“Không ngờ còn có thể gặp một tu sĩ ở nơi này?” Trảm Thương Sinh bay lên khỏi mặt đất, vui vẻ bay vòng quanh Luật Thanh một lúc, “Ngươi là ai, sao một tu sĩ lại ở trong này?”

“…..Ta không biết mình là ai.” Luật Thanh lắc đầu nói.

“Không biết?” Trảm Thương Sinh ngạc nhiên, “Chẳng lẽ đấu pháp với người ta nên bị hỏng thần hồn?” Cơ mà thế càng tốt!

Trảm Thương Sinh là một thanh ma kiếm tuyệt đỉnh.

Nó vốn là thiên địa linh vật, không biết phải trải qua bao nhiêu năm mới có được linh trí. Không ngờ lại bị người lợi dụng, bán cho một tu sĩ thích luyện chế ma kiếm.

Thiên địa linh vật sinh ra linh trí là khí linh tốt nhất cho hết thảy pháp bảo.

Vị Ma tu kia sướng muốn điên, cảm thấy mình có thể luyện ra một thanh bảo kiếm đủ sức uy hiếp ba ngàn thế giới.

Đáng tiếc gã đã xem thường linh trí của Trảm Thương Sinh, cũng đánh giá cao thực lực của bản thân mình.

Gã chẳng những không khống chế được ma kiếm mà còn bị nó phản phệ.

Ma tu luyện chế ra nó không ngờ mình lại luyện ra thứ như vậy, giờ muốn phá hủy cũng không kịp nữa, cuối cùng trở thành vong hồn đầu tiên dưới kiếm của Trảm Thương Sinh.

Trảm Thương Sinh có linh trí, biết mình ở Tu Chân giới thì chỉ có nước bị người khác truy đuổi và chém giết, nên nhanh chóng chạy đến nhân gian. Song ma khí của nó quá nặng, vừa đến đây, trận pháp truyền tống đã bị ma khí của nó phá hủy.

Trảm Thương Sinh tức giận vô cùng, đành phải ở trong chốn rừng sâu núi thẳm này.

Nó còn quá yếu, nếu gây chuyện ở nơi nhân gian không có linh khí này thì thiên lôi sẽ giáng xuống bổ nát nó!

Xui xẻo, thật quá xui xẻo!

Trảm Thương Sinh thật sự chẳng có cách nào, vì vậy bèn tạo ra các loại ảo cảnh, hấp dẫn những người luyện võ đến đây tìm bảo vật, lừa gạt bọn họ rằng nơi này có kho báu. So với huyết nhục của phàm nhân bình thường thì mấy kẻ tập võ này vừa mắt hơn nhiều. Những năm gần đây, Trảm Thương Sinh canh giữ ngọn núi này, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người tham tài, hiện tại cũng đủ cung cấp cho nó sử dụng. Thế nhưng nhiều hơn thì những phàm nhân này lại không thể thỏa mãn được.

Có thể gặp Luật Thanh, quả thực là một niềm vui lớn.

“Ngươi ký khế ước với ta, trở thành kiếm nô của ta, ta sẽ chỉ ngươi cách tìm lại ký ức của mình.” Trảm Thương Sinh buông lời dụ dỗ.

“Khế ước?”

“Không sai, ngươi trở thành kiếm nô của ta thì có thể nhận được một phần sức mạnh của ta. Trên người ngươi có không ít linh lực, nhưng ngươi sống mơ màng nhiều năm thế kia, chắc cũng sớm quên mất cách sử dụng rồi. Không có bảo sơn cũng không có khí môn để dựa dẫm, cứ tiếp tục như vậy thì ngươi chỉ biến thành một cái xác không hồn thôi.” Trảm Thương Sinh cười nói, “Thế nào, ký khế ước với ta, ngươi không thiệt thòi chút nào đâu.”

Luật Thanh ở đó suy nghĩ ba ngày ba đêm, cuối cùng đáp ứng đề nghị của Trảm Thương Sinh.

Trên mặt đất có vô số thi cốt, trùng hợp trên ngọc bội của một nam tử vô danh nào đó có viết hai chữ “Quý Hiết”.

Luật Thanh nhặt miếng ngọc bội ấy lên, bóp nát thành vụn.

Từ nay về sau, tên hắn sẽ là Quý Hiết.

Trảm Thương Sinh vừa ký kết khế ước với Quý Hiết liền phát hiện mình kiếm được một vố hời rồi. Linh lực trên người đối phương đủ cho nó hấp thụ hơn ngàn năm, ít nhất cũng phải là tu sĩ kỳ Độ Kiếp thì mới có được linh khí mạnh đến vậy.

Nhưng đường đường là một tu sĩ kỳ Độ Kiếp, sao lại lưu lạc đến nước này?

Trảm Thương Sinh không rõ, song cũng không dám nói ra, nó sợ Quý Hiết nhớ lại tất cả. Thực lực của nó không mạnh bằng Quý Hiết, nếu đối phương nhớ lại hết, khế ước phản phệ, vậy thì nó sẽ thành nô, còn Quý Hiết sẽ thành chủ.

Đáng tiếc Trảm Thương Sinh nơm nớp lo sợ, nhưng chung quy vẫn chẳng thể giấu được bao lâu.

Tuy Quý Hiết không nhớ được gì, nhưng khi học được cách sử dụng sức mạnh của mình, hắn cũng đã quyết định mối quan hệ của một người một kiếm này.

Trảm Thương Sinh có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi.

“Quý Hiết, ngươi muốn phản chủ ư?” Thân kiếm của Trảm Thương Sinh phát ra những tiếng nổ vang, nhưng dù nó giãy dụa thế nào cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay Quý Hiết.

“Bây giờ ta là chủ.” Quý Hiết nắm chặt chuôi kiếm, “Hoặc là thần phục, hoặc là bẻ gãy, tự ngươi chọn đi!”

Từ lúc sinh ra linh trí tới nay, Trảm Thương Sinh chưa từng chịu vũ nhục thế này……

Nhưng Quý Hiết quá mạnh, mạnh đến nỗi Tu Chân giới trước đây chỉ có duy nhất một Phật Đà sắp phi thăng có thể áp chế được hắn. Trảm Thương Sinh thừa dịp Quý Hiết mơ hồ để ký khế ước vốn là chiếm lợi rồi, bây giờ mới xem như trở về quỹ đạo.

Trảm Thương Sinh cuối cùng vẫn khuất phục.

“Từ nay về sau, tên ngươi sẽ là Trảm Thương Sinh.” Quý Hiết vuốt ve thân kiếm, nở nụ cười hiếm thấy. Song nụ cười này nhẹ đến nỗi gần như không thấy được, “Thương sinh quên ta, vậy ta sẽ khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể quên được tên của ta!”

Cả hai cùng nhau du đãng ở thế gian suốt ngàn năm.

Bọn họ từng thành lập thế lực, sau này cảm thấy chẳng thú vị nên lại phá hủy. Bọn họ cũng từng giúp một quốc gia sắp hủy diệt thống nhất thiên hạ, cũng từng làm một vài việc tốt. Đương nhiên phần nhiều, bọn họ vẫn bị gắn với cái mác “Yêu ma quỷ quái”.

Xưng hô này cũng chẳng đúng lắm.

Dù là yêu ma quỷ quái nhìn thấy bọn họ thì cũng chỉ có thể trở thành một phần tu vi của bọn họ mà thôi.

Đến khi bọn họ trở về Tu Chân giới, thì hai, ba ngàn năm đã trôi qua từ lúc nào chẳng hay.

Mà sau khi đến Tu Chân giới, để tìm manh mối liên quan đến mình, Quý Hiết lại bỏ ra thời gian gần ngàn năm nữa. Lật hết toàn bộ ghi chép, đi đến từng ngóc ngách trong ba ngàn thế giới, nhưng vẫn chẳng biết được gì cả.

Thần hồn của Quý Hiết không bị tổn hại, mà ngược lại, hắn cực kỳ khỏe mạnh, không có chút thương tích nào.

Bấy giờ Quý Hiết và Trảm Thương Sinh mới biết được, thì ra có một số việc, mình sẽ mãi mãi không thể biết.

Quý Hiết chẳng mảy may để ý.

Hắn chỉ muốn biết mình rốt cuộc là ai, lai lịch ra sao, vì cớ gì lại rơi vào tình cảnh này?

Nếu hắn biết được, thì có lẽ trên thế giới đã chẳng có Huyết Sát Ma Hoàng.

Đáng tiếc hắn không biết.

Càng là việc không thể biết, hắn lại càng muốn biết.

Dần dà, nó trở thành mục tiêu.

Chuyện như huyết tế thế giới, có lần đầu tiên, đương nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

Huyết khí mà một thế giới mang đến, đủ khiến thực lực của Quý Hiết tăng cao đến cảnh giới mà chính hắn cũng không tưởng tượng được.

“Đồ điên!”

Khi Quý Hiết mới bắt đầu huyết tế thế giới, ngay cả Trảm Thương Sinh cũng phải giật mình.

“Ngươi muốn bị Thiên Đạo đánh chết, nhưng ta thì không, ngươi mau thả ta ra!” Trảm Thương Sinh hung dữ nói.

“Sau khi huyết tế thế giới, ngươi sẽ có thể biến hóa.” Quý Hiết thản nhiên trả lời, tiếp tục khắc vô số trận pháp, lờ đi những tiếng kêu rên thảm thiết truyền đến bên tai.

“Đúng vậy, biến hóa, nhưng sau khi biến hóa thì ta sẽ phải chết.”

“Có ta ở đây, sao ngươi có thể chết được chứ?” Quý Hiết ung dung đáp.

“Ngươi có ý gì?”

“Chẳng có ý gì cả.” Bàn tay khắc trận pháp của Quý Hiết khựng lại một chút, “Hiện tại Thiên Đạo vẫn chưa làm gì được ta, mà ngược lại, nó còn dung túng ta.”

Trảm Thương Sinh cảm thấy nhất định đầu óc Quý Hiết bị hỏng mất rồi.

“Phàm nhân có câu rằng, giết một người là tặc, giết trăm vạn là hùng. Tương tự, tu sĩ cũng như vậy.” Quý Hiết hiếm khi có hứng trú, muốn nói nhiều mấy câu với Trảm Thương Sinh. Kỳ thực ngoài thanh kiếm này ra, hắn cũng chẳng tìm được ai khác để trò chuyện.

“Ý ngươi là……?”

“Ba ngàn thế giới, không, không chỉ ba ngàn thế giới.” Quý Hiết nhìn về phía thiên không, “Linh khí trong thiên đại có định số, Nhân tộc càng hưng thịnh thì gánh nặng của thiên địa lại càng lớn. Cho nên tu sĩ muốn tu hành đạt trường sinh, chính là đi ngược với trời.”

“Cho nên, tu sĩ đều đáng chết?” Trảm Thương Sinh liếc nhìn Quý Hiết với vẻ châm chọc, “Ngươi đừng quên, bản thân ngươi cũng là tu sĩ.”

“Cho nên ta rồi cũng sẽ chết.” Quý Hiết cười chẳng khách khí, dường như không hề để tâm đến sinh tử của mình, “Những kẻ phi thăng thành tiên đó, ngươi cho rằng bọn họ sẽ không chết ư? Nếu như tiên nhân bất tử, vậy thì tu sĩ phi thăng trong những năm qua chắc phải đè sập cả Thiên Cung rồi.”

“……Ngươi muốn huyết tế để tăng cao tu vi thì cứ nói thẳng, kiếm cớ gì chứ.” Trảm Thương Sinh yên lặng một chốc rồi mắng.

“Không sai, ta muốn tăng cao tu vi.” Quý Hiết cười to, “Con người là vạn vật chi linh, bọn chúng mới là thiên tài địa bảo tốt nhất.”

Uy lực có được từ việc huyết tế thế giới thật khó mà tưởng tượng nổi.

Trảm Thương Sinh vốn xuất thân từ thiên thiên linh vật, lại bị luyện chế thành ma kiếm. Muốn hóa thân thành người thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, bỏ bao nhiêu tâm huyết? Không ngờ, sau lần đầu tiên huyết tế thế giới, Trảm Thương Sinh đã có thể tự do tự tại hóa thành người.

Mà thực lực của Quý Hiết cũng mạnh lên rất nhiều, hắn thậm chí mơ hồ cảm giác được rằng mính biến thành thế này là có liên quan đến một hòa thượng.

Nhưng đáng tiếc, dù hắn đã tìm hết hòa thượng trong ba ngàn thế giới, cũng chẳng tìm được người phù hợp với ký ức của hắn.

Đừng nói là tìm thấy ghi chép có liên quan đến hắn, ngay cả môt chút dấu vết để lại cũng chẳng tìm được.

Sức mạnh như vậy, sao có thể là sức người gây nên?

Sức mạnh huyết thế một thế giới không đủ, vậy thì hai, ba thế giới!

Rồi sẽ có một ngày, sức mạnh của hắn đủ phá tan gông xiềng, biết được hết thảy những gì hắn muốn biết!

Danh hiệu “Huyết Sát Ma Hoàng Quý Hiết” bắt đầu lưu truyền ở vô số thế giới.

Trải qua nhiều năm bị Chính đạo chèn ép, các Ma tu bỗng được trở mình.

Huyết Sát Ma Hoàng Quý Hiết, Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương, Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều, Xích Diễm Hồ Hoàng Hồ Kiều Kiều….. Chín vị Ma Hoàng, chín Ma tu, bỗng chốc xuất hiện trước mặt mọi người.

Ma đạo đại hưng!

“Mấy hôm nữa là đến lúc chúng ta đi phân chia phạm vi thế lực, ngươi có đi không?” Lần đầu tiên biến hóa, Trảm Thương Sinh đã hóa thành bộ dáng Quý Hiết, giống y như đúc.

“Đi chứ, sao lại không đi?” Quý Hiết nghiêng đầu hỏi.

“Nhưng…… Nhưng cơ thể ngươi……” Trảm Thương Sinh có chút lo lắng.

Quý Hiết dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là nhục thể phàm thai.

Huyết tế vô số thế giới ngoại trừ tăng tu vi thì còn khiến thân thể già đi.

Dù là cơ thể của tu sĩ kỳ Độ Kiếp, cũng khó mà chịu đựng nổi.

“Thịnh hội như thế, đương nhiên phải đi xem rồi.” Quý Hiết không để ý, “Sau này còn phải tiếp xúc với bọn họ nữa mà.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Xuân Tương, Quý Hiết liền biết ma khí của người trước mắt giống hệt huyết khí của mình.

Chẳng qua của mình là nhân tạo, còn của y là thiên tạo.

Văn Xuân Tương là Yêu tu, khả năng dung nạp ma khí còn mạnh hơn cả con người, hơn nữa y song tu Phật Ma, khống chế ma khí và Phật pháp ở thế cân bằng, nên mới có thể đứng trước mặt hắn như không có chuyện gì. Song…… Nếu sự cân bằng đó bị phá vỡ thì sao?

Quý Hiết có phần muốn biết.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thôi vậy.

Suy cho cùng mình và Cửu Châu Ma Hoàng cũng cẳng có thù oán gì, không bỏ ra nhiều công sức như vậy được.

Quý Hiết lựa chọn Tuyết Sa đại thế giới, tốn chút thời gian để cải tạo nó thành trạng thái mình muốn.

Tiểu Ma Giới.

Cái tên này thật sự rất hợp với hắn.

Quý Hiết tạo Ma cung cho mình, cũng nhận được thứ gọi là lời mời từ Ma Giới.

Thật nực cười.

“Ngươi không muốn đi Ma Giới sao?” Trảm Thương Sinh thấy Quý Hiết chẳng thèm suy xét việc đến Ma Giới, bèn hỏi hắn.

“Có gì hay mà đi.” Quý Hiết ngồi trong hầm ngầm ở Tiểu Ma Cung, biếng nhác nói, “Chẳng qua là đổi nơi mà thôi. Ma Giới hiện tại cũng chẳng tốt lắm đâu.”

“Ngươi từng đi rồi ư?”

“Không biết, có lẽ từng đi, nhưng ta quên mất rồi.” Quý Hiết thản nhiên nói.

Trảm Thương Sinh đành giữ nỗi nghi hoặc ở trong lòng.

Tình trạng của Quý Hiết càng ngày càng tệ.

Khi nhìn thấy tóc bạc xuất hiện trên mái đầu Quý Hiết, nó còn sửng sốt hơn cả khi phát hiện Quý Hiết huyết tế thế giới.

“Ngươi….. Ngươi…….”

“Thiên nhân ngũ suy, thọ nguyên cạn kiệt, xem ra đại nạn của ta sắp đến rồi.” Quý Hiết bứt sợi tóc bạc kia xuống, bình đĩnh giơ ra, như thể người gặp đại nạn chẳng phải hắn vậy.

“Ta đi tìm vài thứ cho ngươi.” Nói rồi, Trảm Thương Sinh định đi.

“Chẳng phải ngươi nên vui vẻ sao?” Quý Hiết hỏi ngược lại, “Đây có thể là cơ hội duy nhất để ngươi đánh bại ta đấy.”

Bước chân của Trảm Thương Sinh bỗng ngừng lại.

Đúng vậy, đây chính là cơ hội duy nhất để nó đánh bại Quý Hiết.

“Đi đi, bây giờ ngươi vẫn chưa thắng được ta.” Quý Hiết xua tay, tiễn Trảm Thương Sinh ra ngoài, phong bế tầng hầm, một mình tu hành ở Tiểu Ma Cung, hóa giải huyết khí còn sót lại trên người.

Hắn huyết tế nhiều thế giới như vậy, nhưng chỉ có thể dùng được một phần trong đó thôi, còn lại hắn đều ngưng kết thành châu, đưa vào trong cơ thể mình.

Xem ra, hắn không sống được đến lúc hấp thụ hoàn toàn huyết khí rồi.

Nếu có ma khí của Văn Xuân Tương, có lẽ sẽ nhanh hơn một ít.

Nhưng dù có thế thì sao?

Hắn cũng chẳng muốn sống lâu.

Một ngàn năm sau.

Hai mắt Quý Hiết không nhìn thấy được nữa.

Nghe nói Cửu Châu Ma Hoàng được người giải cứu, đối phương là Phật tu, chưa đến hai trăm tuổi mà tu vi đã là kỳ Hợp Thể.

Tâm niệm Quý Hiết xao động.

Hắn mơ hồ nghĩ hòa thượng kia và Tạ Chinh Hồng có quan hệ gì hay không?

Dù sao hắn cũng chẳng có gì làm, chi bằng đi thử xem sao.

Nếu may mắn, không chừng còn có thể biết được vài thứ.

Kỳ thực bản thân Quý Hiết hiểu rõ rằng, sau khi mất đi thị giác, điều mà trước đây hắn phí bao tâm tư muốn biết được, đã chẳng còn quan trọng như vậy nữa.

Biết được thì sao, với cơ thể và trạng thái hiện tại của hắn, có thể làm gì được đây?

Tu hành rất khổ.

Hắn không thể thống khoái đánh nhau một trận, cũng chẳng muốn mở mang bờ cõi Ma Giới Tiên Giới, bỏ công nhiều thì cũng nhàm chám nhiều.

Việc trong Tu Chân giới lúc nào cũng là “Ngươi đánh ta, ta đánh ngươi”, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Sống càng lâu, lại càng cảm thấy không thú vị.

Hắn thà ở trong Tiểu Ma Giới này, lẳng lặng đi hết đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh.

Nhưng hắn không thể không lộ diện.

Trảm Thương Sinh tâm huyết tương liên với hắn sắp gãy rồi.

Dù sao cũng là thứ đã ở bên hắn nhiều năm, nói không có tình cảm thì là giả.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng rất lợi hại.

Nếu hắn không huyết tế để đạt được tu vi vô thượng, thì có lẽ hắn chẳng phải là đối thủ của hai kẻ này. Nhưng đáng tiếc, dù gì hắn cũng sống lâu hơn hai kẻ này vài năm tuổi, mà Văn Xuân Tương giống hắn, đều là kẻ mà Thiên Đạo muốn diệt trừ.

Những người độ kiếp phi thăng đó, so với nói là tiến thêm một bước, thì chi bằng nói là Thiên Đạo không cho phép bọn họ tiếp tục nhảy nhót ở Tu Chân giới nữa, cho nên mới để bọn họ đi đến một nơi khác để tàn sát lẫn nhau.

Chẳng ai có thể vô dục vô cầu, tu sĩ còn trọng dục hơn cả phàm nhân. Chẳng qua thứ bọn họ coi trọng là trường sinh, là tu vi, chứ không phải quyền thế. Chỉ cần con người tụ tập, thì tất yếu sẽ phân chia cao thấp.

Tiên giới, chẳng qua là một Tu Chân giới phiên bản khác mà thôi.

Điều duy nhất Quý Hiết không hề nghĩ đến là, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng có vẻ biết được quá khứ của hắn.

Đúng là mỉa mai thay.

Người một lòng muốn biết thì vĩnh viễn không biết được, mà người biết thì lại chẳng hề xem nó là chuyện to tát.

Đây chính là thiên ý trêu ngươi.

Quý Hiết cầm lấy Trảm Thương Sinh, vung một kiếm về phía kiếp lôi trên bầu trời.

Còn đáng sợ, còn gần với đạo hơn cả một kiếm đối phó với Tạ Chinh Hồng.

“Ngươi thấy, chúng ta nên tặng lễ vật gì cho Văn Xuân Tương đây?” Quý Hiết vuốt ve chuôi kiếm Trảm Thương Sinh, nói.

“Tùy ngươi.”

“Ngươi không muốn sao?”

“Muốn thì ngươi sẽ cho à?” Trảm Thương Sinh thở dài.

“Sẽ không cho.”

“Nếu đã vậy thì ngươi còn hỏi nhiều làm gì?”

“Ta biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.”

Thời điểm bị kiếp lôi đánh trúng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi đó, hơi giống tình cảnh khi hắn lần đầu nhìn thấy Trảm Thương Sinh.

Linh hồn bị lôi kéo, vừa kinh sợ vừa khát vọng!

Gặp một thanh ma kiếm như vậy, có lẽ cũng là chuyện bất hạnh mà vạn hạnh trong cuộc đời hắn.

Editor: Trảm Thương Sinh mặc dù ghét Quý Hiết vì bị khống chế, nhưng tình nghĩa dành cho Quý Hiết vẫn nhiều hơn. Cảm giác quan hệ giữa hai kẻ này thật bình lặng, ở bên nhau lâu rồi thì cái sự quan tâm nó cũng thành tự nhiên. Mỗi lần Quý Hiết vuốt ve Trảm Thương Sinh, mình cảm giác hắn thực sự dung túng và cưng chiều thanh kiếm của mình ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui