Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

828

“Ngày ấy ta oai phong lẫm liệt, mị lực vô biên, ta ngoắc ngón tay một cái là tiểu hòa thượng lập tức chạy tới tỏ tình với ta ngay.” Văn Xuân Tương nói như thật, “Cũng có vài tiểu yêu tinh không có mắt muốn tán tỉnh hắn, khổ nỗi tiểu hòa thượng là một tên ngốc, người khác ám chỉ mà hắn chẳng hiểu được. Lúc rảnh hắn còn hát cho ta nghe, ta nói gì là hắn nghe nấy.”

Hoa Giá ngạc nhiên, “Hắn tốt với đệ đến vậy ư?”

“Đương nhiên, lúc trước ta là đại năng kỳ Độ Kiếp, tiểu hòa thượng chỉ là một tu sĩ kỳ Kim Đan nho nhỏ, hắn tất nhiên phải nghe ta.” Văn Xuân Tương nói chẳng chút ngần ngại.

Khụ khụ.

Trong lòng vẫn rất chột dạ.

Nhưng ở trước mặt tỷ tỷ từng chăm sóc mình thưở nhỏ, Văn Xuân Tương thật sự không thể kể mấy chuyện xấu của mình được, y cũng cần thể diện chứ.

Lúc xuất hiện đã xây dựng khí thế tốt như vậy, nếu giờ bị Hoa Giá tỷ biết mình thường phải nhìn sắc mặt tiểu hòa thượng mà làm việc thì…… Á phỉ phui cái miệng, mình đâu có xem sắc mặt tiểu hòa thượng mà làm việc, chẳng qua không nỡ thấy tiểu hòa thượng buồn lòng cho nên chủ động chia sẻ với hắn, gánh vác trách nhiệm của tiền bối mà thôi. Với cả y cũng đâu có nói dối hết, có rất nhiều lúc, tiểu hòa thượng quả thực sẽ hát cho y nghe, ở cái lúc ấy ấy ấy cũng từng hát.

“Ra là vậy.” Hoa Giá gật đầu, “Mà trông đệ thế kia, chắc tên Tạ Chinh Hồng ngốc nghếch khờ khạo kia cũng chẳng bắt nạt được đệ.”

“Ngốc nghếch khờ khạo?” Văn Xuân Tương lẩm bẩm đọc lại bốn chữ này, không làm sao mà liên hệ bốn chữ này với tiểu hòa thượng của y được.

“Chẳng lẽ không đúng hả?” Hoa Giá tò mò nói, “Đệ tử Linh Tu thiên cung đều bảo là đạo lữ nhà đệ hầu như chẳng chủ động nói chuyện với bọn họ bao giờ, mỗi ngày nói nhiều nhất chính là lúc niệm kinh, vừa ít lời lại vừa ngốc nghếch.”

…… Không, đó chỉ là vì y không thích tiểu hòa thượng quá gần gũi với những Linh tu khác thôi.

Cơ mà sao mấy chữ ngốc nghếch đó dùng với tiểu hòa thượng lại cảm giác quái dị vậy nhỉ?

“Ha ha, thực ra nói cũng đúng đó.” Văn Xuân Tương chột dạ bôi nhọ Tạ Chinh Hồng một phen.

Ầy, dù sao tiểu hòa thượng cũng không biết được. Xem tiểu hòa thượng là đồ ngốc vẫn còn đỡ hơn xem hắn là quái vật.

“Ừm, nếu hắn mà bắt nạt đệ thì ta sẽ giúp đệ dạy bảo hắn.” Hoa Giá vỗ vai Văn Xuân Tương, “Nhưng mà với tốc độ tu hành của đạo lữ đệ, chỉ sợ ta chẳng dạy bảo hắn được mấy năm đâu. Bé…… Khụ khụ, Xuân Tương, đệ có mắt nhìn người tốt đấy.” Hoa Giá vừa mới nói chữ “Bé” là Văn Xuân Tương lập tức quay ngoắt sang nhìn trừng trừng, nàng đành phải yếu ớt sửa lời. À mà, nàng vốn đã rất thích diện mạo của Văn Xuân Tương, giờ biết Văn Xuân Tương chính là bé con rồi, nàng lại càng thấy Văn Xuân Tương đẹp, không chỉ đẹp mà còn có khí chất, chỉ nhìn thôi liền cảm giác cao chẳng thể với.

“Hử? Ý Hoa Giá tỷ là tiểu hòa thượng gần đây lợi hại lắm hả?” Văn Xuân Tương hiếu kỳ hỏi, “Ta bế quan mãi, vừa ra ngoài là gặp ngay Hoa Giá tỷ, vẫn chưa biết tiểu hòa thượng hiện tại thế nào?” Y muốn dùng khế ước để liên hệ với Tạ Chinh Hồng, nhưng lại nghĩ có lẽ bây giờ Tạ Chinh Hồng đang nghe đại hội Phật pháp quan trọng nào đó, bên trong có biết bao nhiêu đại năng lợi hại. Khế ước này có còn dùng được ở Tiên giới hay không, y không rõ lắm.

“Đâu chỉ lợi hại, vừa lộ diện là nổi khắp nơi luôn đó!” Hoa Giá cười rộ, “Tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng tin tức bên ngoài truyền về nhanh lắm, đạo lữ của đệ cực nổi tiếng, sau khi nghe nói hắn muốn tham gia Tứ Phương Thiên Hội, không biết bao nhiêu tiên nhân âm thầm thở dài đấy.”

Văn Xuân Tương nghe vậy thì lập tức hào hứng.

Nếu bây giờ y đi hỏi Tạ Chinh Hồng thì hắn chắc chắn sẽ trả lời một cách thản nhiên, chỉ đơn giản kể lại, chẳng có tí hấp dẫn nào. Nhưng nghe tin về Tạ Chinh Hồng từ miệng người khác thì lại là chuyện khác, đặc biệt Hoa Giá tỷ còn ý là tiểu hòa thượng hiện tại rất chi là nở mày nở mặt, làm y càng muốn nghe nàng khen ngợi tiểu hòa thượng hơn.

Mình đúng là hết đường cứu chữa rồi.

Văn Xuân Tương thầm phỉ nhổ bản thân một hồi, sau đó hào hứng mở to đôi mắt, chuẩn bị lắng nghe Hoa Giá nói.

“Thật là, vừa nhắc đến đạo lữ là biểu cảm thay đổi ngay.” Hoa Giá thấy Văn Xuân Tương như vậy thì dở khóc dở cười, “Rồi rồi rồi, nếu đệ muốn nghe thì để ta kể cho.”

Nàng xem như đã hiểu tâm tình của các huynh đệ tỷ muội trong sơn cốc năm xưa khi xem mình và Tùng Lục khoe ân ái, đúng là báo ứng mà! (Wait! Hình như vừa phát hiện gì đó…..)

“Đạo lữ của đệ đi theo Kim Bà La Hoa tôn giả. Hẳn là đệ từng nghe bệ hạ nhắc đến Kim Bà La Hoa tôn giả rồi.” Hoa Giá ngẩng đầu nói, “Đạo lữ đệ nổi danh không phải với cái tên Tạ Chinh Hồng, dù sao hắn cũng đi tham gia đại hội Phật pháp, cho nên sử dụng pháp danh Thần Tú.”

Văn Xuân Tương “Ừm ừm” hai tiếng, pháp danh Thần Tú này là y đặt cho đấy.

Được rồi, tuy rằng đây là số mệnh an bài.

“Nhắc đến thì, trong Phật giới người tên Thần Tú cũng có không ít, nhưng chỉ mình đạo lữ đệ là thực sự thể hiện được ý tứ của pháp danh này.” Hoa Giá che miệng cười nói. “Nghe nói từ khi đi theo Kim Bà La Hoa tôn giả, hắn dự được không ít Phật hội, lần nào cũng là người nổi bật nhất, và bao giờ cũng là người kiên trì được đến cuối cùng. Rất nhiều Phật Tôn đều trong tối ngoài sáng hỏi Kim Bà La Hoa tôn giả về hắn, dò la xem là kiếm được người từ chỗ nào. Hiện giờ trong lứa trẻ tuổi của Phật giới, hắn có thể xem là người xuất sắc. Ít nhất thì trong những Phật Tiên tham gia Tứ Phương Thiên Hội, đạo lữ của đệ chính là người nổi trội nhất!”

“Ở Phật giới có nhiều người lợi hại lắm sao?” Văn Xuân Tương hỏi.

“Đương nhiên là có, còn rất nhiều là đằng khác.” Hoa Giá cẩn thận nói với Văn Xuân Tương. “Tứ Phương Thiên Hội rất lâu mới có một lần, biết bao nhiêu tiên nhân vì nó mà khổ sở áp chế tu vi, không chịu thăng lên bậc Tiên Quân đấy. Không chỉ Pháp tu, Kiếm tu, Yêu tu, Ma tu, Linh tu, hầu như tu sĩ đạo thống nào cũng có. Haiz, thực ra ta nghĩ là hai người tốt nhất nên đợi một thời gian nữa, dù sao cả hai mới phi thăng chưa lâu. Nhưng không ngờ trong thời gian ngắn mà tu vi của cả hai đã cao như vậy rồi.”

Văn Xuân Tương có chút phiền muộn, thực ra trình độ của y vốn là Đại La Kim Tiên tầng tám, tuy nhiên không được vững lắm. Để có thể ổn định hơn, y đã ép tiên khí trong cơ thể hạ xuống thành tầng sáu. Kém hai tầng vẫn đại biểu cho rất nhiều thứ, nếu như có thể, y hi vọng ổn định tu vi của mình ở tầng năm trước khi đến Tứ Phương Thiên Hội.

“Ta cũng có chút vai vế ở chỗ bệ hạ, hay là để ta đi nói thay hai người, xin cho cả hai tham gia ở lần tiếp theo. Cả hai vẫn còn là tân nhân, bây giờ mà đi thì rất nguy hiểm.” Hoa Giá càng nói lại càng thấy sợ, nếu như Văn Xuân Tương xảy ra chuyện gì, nàng thật sự không tưởng tượng nổi mình sẽ ra sao. Không, phải ngăn bọn họ lại. Nếu bệ hạ không đồng ý, cho dù liều mạng nàng cũng nhất định phải bảo vệ Văn Xuân Tương.

“Hoa Giá tỷ, tỷ đợi đã.” Thấy Hoa Giá đứng dậy, Văn Xuân Tương vội kêu lên, sao bao năm trôi qua rồi mà tính tình Hoa Giá tỷ vẫn vội vàng hấp tấp như thế chứ? “Chính vì bọn ta là tân nhân, vẫn đang trong kỳ bảo hộ, cho nên mới càng thêm an toàn.”

“Nhưng……”

“Nếu đối thủ thật sự lợi hại thì bọn ta tất nhiên sẽ bỏ cuộc, Hoa Giá tỷ không cần lo đâu.” Văn Xuân Tương cười nói, “Ta bây giờ đâu phải ta ngày xưa nữa, bản lĩnh tự vệ vẫn phải có chứ.”

“Nếu thế thì tốt rồi.” Trong lòng Hoa Giá tuy vẫn hơi lo, nhưng Văn Xuân Tương đã nói như vậy rồi, nàng cũng không mặt dày phản bác được.

“Ta rất chờ mong đệ và đạo lữ tỏa sáng ở Tứ Phương Thiên Hội đấy, đến lúc đó sắc mặt mấy người trong Tiên giới nhất định là thú vị lắm.” Hoa Giá cười ha ha, “Phải cho bọn họ thấy là Linh tu chúng ta không dễ bắt nạt, không chỉ biết dựa dẫm vào sự bảo vệ của bệ hạ.”

Văn Xuân Tương tươi cười, lẳng lặng nghe Hoa Giá nói.

Tạ Chinh Hồng đang trên đường về, đương nhiên không biết người ở hai bên đều đang nói về hắn.

Hắn cầm lệnh bài Linh Đế đưa cho lúc trước, chẳng mấy chốc đã về đến Linh Tu thiên cung, đi thẳng một đường không gặp chướng ngại gì. Thứ nhất là vì hắn đeo lệnh bài của Linh Tu thiên cung nên không ai dám chọc, thứ hai là hắn thả ra khí tức tân nhân của mình, càng không kẻ nào chạy lại đây tìm chết.

Không thể đụng vào tân nhân, càng không thể đụng vào tân nhân của Linh Tu thiên cung, kẻ nào đụng vào là coi như xui xẻo!

“A, Tạ đạo hữu về rồi đấy à.” Mấy đệ tử Linh tu đi tuần tra thì trông thấy Tạ Chinh Hồng, không khỏi nở nụ cười tươi rói, dù sao bọn họ cũng nghe ít nhiều về chuyện của Tạ Chinh Hồng ở bên ngoài. Đối với người vừa có bản lĩnh lại vừa tốt tính như vậy, bọn họ tất nhiên vô cùng hoan nghênh.

“Ừm.” Tạ Chinh Hồng lên tiếng, “Mấy vị đạo hữu có thấy đạo lữ của ta đâu không?”

“Văn đạo hữu mới xuất quan vài ngày trước, hình như y đang ở chỗ của Hoa hộ pháp.” Một Linh tu nói, “Đây là tiểu đồng thủ vệ của Hoa hộ pháp bảo thế, chắc là không sai đâu.”

“Nếu đang ở chỗ Hoa hộ pháp thì ta quay về chờ vậy.” Tạ Chinh Hồng nhớ tới lời Văn Xuân Tương từng nói với mình lúc trước, có lẽ bây giờ tiền bối đang ôn chuyện với Hoa Giá hộ pháp. Quãng thời gian thưở tiền bối vừa nảy mầm, hắn không thể chứng kiến, thật là đáng tiếc mà.

Cơ mà tiền bối lúc đó hẳn chỉ là một tờ giấy trắng, người ta nói cái gì cũng tin.

Tạ Chinh Hồng thầm cười, nói lời tạm biệt với các Linh tu rồi trở về động phủ, cảm nhận được một ít khí tức mà Văn Xuân Tương lưu lại lúc trước.

“Xem ra, tiền bối đã tiến bộ rất nhiều.” Tạ Chinh Hồng nhận thấy tiên lực này đã trở nên thuần túy hơn, liền lấy làm mừng cho Văn Xuân Tương, nhưng giây lát sau lại khẽ chau mày. Không đúng, trước đó chẳng phải Linh Đế bảo tiền bối đi dung hợp với linh thực khác sao? Còn đặc biệt báo trước cho hắn nữa, sau khi Văn Xuân Tương trở về có lẽ khí tức sẽ thay đổi một chút. Nhưng giờ khí tức trong động phủ lại không có thay đổi gì, thậm chí còn hơi giống khí tức lúc tiền bối nở hoa?

Tạ Chinh Hồng tính toán, bây giờ hẳn vẫn chưa tới kỳ nở hoa của tiền bối mà.

“Tiểu hòa thượng, ngươi trở lại rồi ư?” Sau khi tạm biệt Hoa Giá, Văn Xuân Tương còn chưa bước vào động phủ thì đã nhận ra ngay khí tức của Tạ Chinh Hồng, tâm tình y lập tức phấn khởi lên nhiều. Vận khí không tồi, y và Hoa Giá vừa mới nhận nhau thì tiểu hòa thượng cũng trở về, đúng là trời giúp ta.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng quay đầu, mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ta đã trở về.”

“Ha ha, đúng lúc ta có một tin tốt muốn báo cho ngươi!” Văn Xuân Tương hớn hở mặt mày, “Cực kỳ cực kỳ tốt.”

“Ừm…… Tiền bối, dạo này thời gian nở hoa của ngươi ngắn lại hả?” Tạ Chinh Hồng cất tiếng hỏi, “Cứ cảm giác mùi hoa hơi đậm.”

Nụ cười của Văn Xuân Tương cứng đờ trên mặt.

Cái gì không nói lại đi nói cái này, y vất vả lắm mới quên được mà a a a a a a!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Lần đầu tiên Phật Tử nhìn thấy hạt hướng dương, cảm giác của hắn chính là bọn họ trông thật giống nhau.

Hình dạng đều nhòn nhọn, hơn nữa còn mọc ra cùng một chỗ, nhưng lại không tách ra như các loại hạt khác.

Chỉ một đóa hạt hướng dương thôi cũng lớn hơn cả quả thông vàng rồi, số lượng còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Một đóa hướng dương như vậy thì số lượng hạt ít nhất chắc cũng hơn một ngàn.

Phật Tử không khỏi lau mồ hôi, tiến lên chuẩn bị giới thiệu bản thân, còn chưa kịp mở miệng thì mấy hạt hướng dương đã xông tới.

“Ý trời trời, ngươi thật là chắc mẩy quá đi, ngươi cũng là hạt hướng dương như chúng ta hả?”

“Hâm mộ chết mất hu hu hu hu, ngay cả hạt tự xưng là chắc mẩy nhất cũng không có đẹp bằng hắn!”

Các loại hạt đều xuyên thấu qua hiện tượng để nhìn bản chất, bộ dạng hạt thông của Phật Tử ở giữa đám hạt hướng dương chẳng mấy chắc mẩy này có thể xưng là thân hình hoàn mỹ. Nhưng…… Nhưng mà, chẳng lẽ hắn gầy yếu đến độ trông như hạt hướng dương ư?

Phật Tử hơi buồn bực, hắn vẫn có chút kiêu ngạo khi làm hạt thông.

Ít nhất thì hương vị của hai loại là không giống nhau.

“Ấy, không, không đúng, hắn không phải tộc hạt hướng dương chúng ta.” Chẳng mấy mà các hạt hướng dương liền nhận ra màu sắc của hắn không đúng.

“Chào mọi người, ta là Cửu Thập Cửu đến từ tộc hạt thông.” Cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, Phật Tử bèn cất lời tự giới thiệu.

“A, ngươi chính là hạt bị bỏ lại đó!” Một hạt hướng dương kinh ngạc thốt lên, “Hạt thông bao giờ cũng được người ta tranh giành nhau mà! Sao ngươi không nắm lấy cơ hội chứ? Bọn ta không được chọn thì còn chấp nhận được……” Dù sao bọn nó cũng có quá nhiều huynh đệ tỷ muội.

“Chuyện này……”

“Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, hạt hướng dương bọn ta không kỳ thị ngươi giống đám hạt khác đâu, nào nào nào, hoanh nghênh đến tộc hạt hướng dương bọn ta chữa thương!”

Hở?

Editor: Hóa ra Hoa Giá và Tùng Lục là một cặp, tui đã thấy điềm rồi mà, chỉ tiếc là BE hic.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui