Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
""""

""""

""""

Diêm Bằng Thiên xếp thứ ba trên Thiên Đan bảng, từ hạng mười một vọt lên hạng ba, hắn từng cho rằng cấp bậc của mình ở rất gần với Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong, chỉ cách một thứ hạng mà thôi. Nhưng giờ phút này, hắn nhận ra suy nghĩ đó ngây thơ cỡ nào, hắn chỉ vừa mới bước vào Kim Đan hậu kỳ, mà Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong đã tích lũy thâm hậu, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến kỳ Nguyên Anh.

Có lẽ, sở dĩ Cảnh Dĩ Phong khiêu chiến với Lịch Hòa Quang vào lúc này, Lịch Hoà Quang lại mời hai mươi tu sĩ đứng đầu Thiên Đan bảng tới xem trận đấu, cũng bởi hai người họ muốn sau khi cuộc chiến kết thúc sẽ thuận buồm xuôi gió tiến đến kỳ Nguyên Anh, nói cách khác, trận đấu này là dấu mốc cuối cùng của cả hai khi còn là tu sĩ kỳ Kim Đan.

Diêm Bằng Thiên ngàn vạn lần không ngờ rằng, có một ngày hắn trở thành kẻ đứng đầu Thiên Đan bảng không phải vì hắn đánh bại được hai người kia, mà bởi hai người đã tiến vào một cảnh giới hoàn toàn khác với họ.

Về phần hai người họ có khả năng phá Đan thành Anh thất bại hay không, hắn không muốn nghĩ tới.

Nếu hai người đó còn không thể phá Đan thành Anh, vậy những người khác lại càng không thể làm được!

Chênh lệch giữa họ thật sự quá lớn, lớn đến nỗi hiện giờ hắn chỉ có thể ngước nhìn hai người họ.

“Kinh Thiên kiếm quân quả nhiên lợi hại, lần trước từ biệt, ta còn cảm thấy mình có thể đỡ được mấy chiêu của hắn, hôm nay xem ra……” Tả Tâm Song khẽ thở dài một hơi, khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến vậy chứ, “Trong thời gian năm mươi năm ngắn ngủi, hai người kia nhất định sẽ từ kỳ Kim Đan tiến tới kỳ Nguyên Anh.”

Không ít các tu sĩ ở đây đều sửng sốt, suy cho cùng thì đạt tới kỳ Nguyên Anh đã có thể xem như đại năng một phương, trong một trăm tu sĩ kỳ Kim Đan cũng chưa chắc sẽ có một người trở thành cao thủ lợi hại kỳ Nguyên Anh. Có điều, trong lòng họ đều cảm thấy hâm mộ và tự hào nhiều hơn. Một ngày nào đó, họ cũng sẽ giống như hai người kia, có thể mời các tu sĩ lợi hại đến theo dõi trận đấu pháp cuối cùng của mình ở kỳ Kim Đan!

“A Di Đà Phật, đây quả là chuyện vui.” Tam Tư chân thành cười nói.

Tạ Chinh Hồng gật đầu, xem ra Lịch Hòa Quang muốn cho bọn họ một cơ duyên.

Có thể quan sát bộ dáng của tu sĩ sắp phá Đan thành Anh ở khoảng cách gần như vậy, nhất định là một ngọn đèn sáng cho những tu sĩ còn chưa tìm được hướng đi cho mình!

“Nhiều năm không gặp, không ngờ trong thế hệ những tu sĩ Kim Đan năm đó, chúng ta lại là hai người cuối cùng.” Cảnh Dĩ Phong thu hồi Vạn Hồn Đỉnh, lạnh nhạt liếc mắt đảo qua các tu sĩ ở đây, ánh mắt có vẻ không vui, “Ta thấy đám người này có vẻ mạnh hơn lũ phế vật trước đây một chút đấy.”

Lịch Hòa Quang khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản bác lời của Cảnh Dĩ Phong.

Hai mươi tu sĩ đứng đầu Thiên Đan bảng đời trước, trừ ba người đã phá Đan thành Anh, số còn lại nếu không phải đột phá Nguyên Anh thất bại thì đều bị Cảnh Dĩ Phong giết chết. Trong số đó có một vị là sư huynh của Lịch Hòa Quang, Lịch Hòa Quang xuất quan đi tìm Cảnh Dĩ Phong suốt đêm để đánh một trận, vì mạnh hơn đối phương một chút nên đã vọt lên vị trí đầu bảng trên Thiên Đan bảng. Hắn vốn tưởng rằng Cảnh Dĩ Phong sẽ nhanh chóng tìm đến báo thù, nhưng không ngờ Cảnh Dĩ Phong lại ra ước hẹn ba mươi năm, ba mươi năm sau khi cả hai đều chuẩn bị tiến vào kỳ Nguyên Anh, y sẽ cùng hắn đấu pháp tại đây, chấm dứt mối nhân quả ngày xưa.

“Sao hả, chẳng lẽ ta nói không đúng à?” Cảnh Dĩ Phong nghiêng đầu hỏi.

“Ta thấy trong số những người này, có kẻ có khí vận rất tốt, thiên phú dị bẩm còn hơn cả ngươi và ta.” Lịch Hòa Quang trầm mặc một lát, trả lời.

“Ha ha, thiên tài chưa trưởng thành đều không được xem như thiên tài.” Cảnh Dĩ Phong cười phá lên, “Nếu ngươi thua trận này, ta sẽ tặng cho họ một phần đại lễ cả đời cũng khó quên.”

Cảnh Dĩ Phong khi nói những lời này không hề tránh né các tu sĩ ở đây.

Chợt nghe thấy những lời đó, không chỉ Tiên tu, kể cả tán tu hay Ma tu thì sắc mặt đều xấu đi.

Vạn Hồn đỉnh của Cảnh Dĩ Phong không phải thứ người thường có thể luyện chế được, cần phải có ba ngàn linh hồn yêu thú, ba ngàn linh hồn người phàm, ba ngàn linh hồn quỷ, một ngàn linh hồn của tu sĩ tài năng mới luyện thành. Đương nhiên có thể bỏ linh thạch ra để mua những hồn phách này, nếu tự tay giết thì vừa khiến mọi người tức giận vừa quá tốn thời gian. Quan trọng nhất là thủ pháp luyện chế, mỗi thủ pháp luyện chế của Vạn Hồn đỉnh đều có quan hệ với công pháp của bản thân kẻ luyện chế, bởi vậy nên tỉ lệ thất bại cực cao. Nhưng một khi đã thành công, uy lực có thể đạt đến cấp bậc pháp bảo, lên đến kỳ Nguyên Anh cũng có thể tiếp tục tế luyện u hồn bên trong để thăng cấp cho Vạn Hồn đỉnh lần nữa.

Một pháp bảo có uy lực to lớn như vậy, sao lại không khiến người ta xao động chứ?

Song trong hai trăm năm nay, người có thể luyện chế thành công Vạn Hồn đỉnh khi còn ở kỳ Kim Đan cũng chỉ có một mình Cảnh Dĩ Phong mà thôi!

Ma tu giết người không cần quan tâm kẻ đó có phải đồng đạo hay không! Ít nhất các Ma tu cũng tuyệt đối không muốn biết, linh hồn của một ngàn tu sĩ trong Vạn Hồn đỉnh kia có phải đều là Tiên tu và tán tu hay không. Nếu Cảnh Dĩ Phong muốn dùng Vạn Hồn đỉnh này để thăm dò năng lực bọn họ, họ căn bản tránh không thoát!

“Ma quân đã muốn thế, ta cũng sẽ không ngồi yên chờ chết đâu!” Thẩm Phá Thiên là người đầu tiên không nhịn nổi, không để ý ánh mắt của sư huynh hắn là Trần Định An, lập tức rút Nguyên kiếm bản mạng là Long Thúy ra chỉ thẳng về phía Cảnh Dĩ Phong!

“Thất Sát chân quân thật có khí phách, tiểu nữ cũng không thể để mình chân quân đoạt hết nổi bật được!” Tả Tâm Song khẽ vỗ tay, một đôi vòng vàng long phượng xuất hiện trên cổ tay trắng bóc, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

"Thất"Thất

(Vòng như này)

“A Di Đà Phật, tuy rằng bần tăng không muốn động thủ, nhưng Phật cũng có Nộ Mục Kim Cang tướng.” Tuy Tam Tư thiền sư tu luyện La Hán thân, nhưng y cũng từng đọc qua công pháp Nộ Mục Kim Cang thân nổi danh của Hoa Nghiêm tông.

""

(Nộ Mục Kim Cang nghĩa là Kim Cang trợn mắt, mang uy thế và đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác.)

Những tu sĩ còn lại như Diêm Bằng Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên cũng thể hiện lập trường của mình.

Các Ma tu cũng không ngoại lệ, trên con đường phía trước, nếu kẻ mạnh là chướng ngại vật của họ, tất nhiên họ sẽ gặp Ma giết Ma, gặp Phật giết Phật!

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng đảo qua hai người Lịch Hòa quang và Cảnh Dĩ Phong, trong mắt không có chút xao động nào, trong cảnh tượng máu lửa sôi trào thế này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng khủng bố!

Thẩm Phá Thiên đứng gần Tạ Chinh Hồng nhất là người đầu tiên nhận thấy có điểm kỳ lạ, hắn bỗng nhớ tới U Quỷ ngũ khách ngày đó bị Tạ Chinh Hồng dùng một chưởng đập nát, không lộ dấu vết lùi xa mấy bước.

“………Tiểu hòa thượng, ngươi nổi sát niệm!” Văn Xuân Tương kinh ngạc không thôi, vẻ mặt tươi cười, “Tốt lắm tốt lắm, rất ra dáng. Biểu tình này của ngươi thật sự rất hợp khẩu vị của ta đấy!”

“Tiền bối chớ nói đùa.” Tạ Chinh Hồng trả lời, “Bần tăng sẽ không chủ động phạm vào sát giới.”

Văn Xuân Tương bĩu môi, tiểu hòa thượng ngươi cứ mạnh miệng đi.

Rồi sẽ có lúc phải thực sự nổi giận thôi.

“Chẳng qua chỉ là dùng hồn phách luyện chế thành cái đỉnh con con mà thôi, chẳng có gì lợi hại cả.” Văn Xuân Tương lấy ngón tay cuốn tóc, dường như không hề quan tâm, “Các Ma tu trong đại thế giới đều dùng nát cả rồi, đừng nói là một vạn hồn phách, cho dù có là một trăm vạn hồn phách thì bổn tọa vẫn bảo vệ ngươi được!”

Ánh mắt Tạ Chinh Hồng dịu đi một ít, “Bản lĩnh của tiền bối, bần tăng đương nhiên biết rõ.” Dứt lời, sát niệm hiếm thấy trên người Tạ Chinh Hồng như thể chưa từng xuất hiện, biến mất không còn bóng dáng.

Văn Xuân Tương thấy vậy thì nhẹ nhõm thở phào, chư thiên Ma Tổ trên cao ơi, quả nhiên y vẫn không hợp với đám Phật tu mà!

………..Tiểu hòa thượng đột nhiên nổi sát niệm thoạt nhìn trông rất đáng sợ, khiến y không khỏi nhớ lại mấy chuyện không tốt,

Cảnh Dĩ Phong và lịch Hòa Quang thu mắt lại, trong lòng đã dò xét được đại khái về những tu sĩ ở đây.

Có điều…………

Cảnh Dĩ Phong ngẩng đầu nhìn Lịch Hòa Quang một cái, phát hiện trong ánh mắt Lịch Hòa Quang cũng có chút nghi hoặc và thâm trầm.

Cái tên Tạ Chinh Hồng ăn mặc như công tử thế gia kia, trông hơi bất bình thường.

Có vẻ không chỉ là một Phật tu đơn giản đâu!

Cảnh Dĩ Phong khẽ vuốt ngón tay, nhận thấy đám hậu bối năm nay ngày càng thú vị. Y thu lại những lời ban đầu, các tu sĩ trên Thiên Đan bản hiện nay nhất định mạnh hơn lũ phế vật đời trước không chỉ một hai điểm!

“Đến lúc rồi.” Trên tay Lịch Hòa Quang bất chợt xuất hiện một thanh kiếm, rộng khoảng một ngón tay, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất lóe lên, vang lên âm thanh của thứ gì đó bị vỡ tan. Sau khi khôi phục tinh thần thì phát hiện bản thân không còn ở vị trí cũ.

Tả Tâm Song nhìn về phía rèm xe bên trái mới nhận ra mình vốn không hề rời khỏi xe phượng.

“Ảo cảnh hai tầng sao?” Kỳ Vĩnh Duyên thì thào tự nói.

Ảo cảnh do hai tu sĩ đứng đầu đã nửa bước vào kỳ Nguyên Anh cũng tạo nên, căn bản không phải thứ tu sĩ kỳ Kim Đan có thể phá được ngay. Một kiếm ban nãy của Lịch Hòa Quang đã khiến mọi người lầm tưởng rằng ảo cảnh đã bị đánh vỡ, thực ra đó chỉ là bắt đầu ảo cảnh thứ hai. Có một vài lời, một vài việc không thể bị phát sóng qua thủy tinh truyền ra ngoài được.

Các tu sĩ ngoài thủy tinh chỉ thấy Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong từ từ xuất hiện, mà các tu sĩ khác đều nhìn không nhúc nhích, đều không nhận ra có gì kỳ lạ.

“Nói nhảm cũng nhiều rồi, mối thù một kiếm trước kia, cũng đã lúc phải trả. Báo thù xong, ta sẽ đi kết Anh.” Ánh mắt Cảnh Dĩ Phong chợt ngưng, tay phải tùy tiện vẽ ra hoa văn, một hàng rào bằng lửa hiện ra, chia Tạm Đao sơn thành hai nửa, những nơi lửa tiếp xúc với mặt đất tạo thành những đường thô dài, hằn sâu xuống đất chừng một cánh tay người lớn!

“Lửa này……..?” Khi Kỳ Vĩnh Duyên xuất hiện cũng dùng đến hỏa phù, nhưng lúc này y lại không nhìn ra lửa này rốt cuộc là thứ gì?

Là lửa thật sao?

Hay là thứ khác có hình dáng giống lửa?

“Lửa này chính là Huyền U Chân Hỏa, ta dùng nó để luyện Vạn Hồn đỉnh, không cẩn thận bỏ thêm vài thứ nên nó biến thành cái dạng này. Tính tình ngươi lạnh như băng, chi bằng đốt lửa này lên giúp ngươi ấm áp một chút.” Dứt lời, luồng lửa tựa như tự có linh trí, Cảnh Dĩ Phong vừa nói xong thì hỏa xà liền bay lên từ Tạm Đao sơn, giống như một con rắn vàng đang múa lượn điên cuồng, gào thét nhe răng cắn về phía Lịch Hòa Quang.

Lịch Hòa Quang đứng yên không tránh né, kiếm rút ra khỏi vỏ ba phần, rực rỡ lóa mắt, chỉ nghe “Keng” một tiếng, vô số kiếm quang hiện ra như thiên la địa võng, vây kín hỏa xà vào trong, tạo ra cuồng phong vô tận, cát bụi bay tứ tung. Khoảng không dường như cũng bị hấp dẫn, nhưng đám mây không ngừng kéo về phía này hội tụ lại. Trong cùng một khoảnh khắc, hoả xà thét lên, lưới kiếm rít gào, sấm sét điên cuồng vang vọng, tạo thành một khúc nhạc cực kỳ chấn động!

“Dẫn động khí tượng của thiên địa, bọn họ đang muốn tiến vào kỳ Nguyên Anh ư?” Các tu sĩ ở ngoài kinh hô không thôi, mà số ít tu sĩ trong sân lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.

Bọn họ cách quá gần, cũng quan sát quá chăm chú.

Mọi sự trên đời đều có nhân quả, nếu hôm nay hai người Cảnh Dĩ Phong và Lịch Hòa Quang mời những tu sĩ này đến, đưa bọn họ vào trong Tạm Đao sơn, sao có thể họ không quan tâm đến ngoại vật được?

Hai mươi người tài năng nhất trong vô số tu sĩ kỳ Kim Đan cũng tập hợp lại một chỗ, bị hấp dẫn bởi một trận đấu pháp, sẽ gây nên hậu quả gì?

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trời xanh giãn ra, đất vàng nới rộng, vô cùng uy thế đè ép tất cả những ai có mặt ở đây, dường như khiến mọi người không thở nổi, chỉ sợ nếu nói nhiều một chữ thôi cũng tạo gánh nặng cực lớn cho cơ thể!

Đám người Tả Tâm Song đều có bản lĩnh riêng, đã nắm lấy cơ hội ngưng thở, mà ánh mắt của mọi người lại càng trở nên sáng hơn!

Đây là một cơ duyên lớn!

Hết thảy những gì họ quan sát và cảm nhận được hôm nay, đều sẽ trở thành những trải nghiệm cực kỳ quý giá cho tương lai không lâu sau này!

Lại nhìn về phía Cảnh Dĩ Phong, thứ y đang đạp lên chẳng phải chính là Vạn Hồn đỉnh ban nãy hắn vừa lấy ra sao?

Sau lưng Cảnh Dĩ Phong, vô số u hồn hợp lại thành một tấm màn thuần đen, mở ra phía sau Cảnh Dĩ Phong khiến bầu trời như thể bị chia làm hai đoạn, một bên trắng, một bên đen, hơn nữa tấm màn này đang không ngừng mở rộng, che khuất ánh mặt trời trên đầu mười tám tu sĩ ở đây!

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng trong nháy mắt liền đánh ra Đại Nhật thần chưởng, ảo ảnh của tượng Phật khổng lồ vốn đã biến mất lại lần nữa hiện ra, con lớn và sáng hơn lúc trước, trên đỉnh đầu tượng Phật không phải một mặt trời đỏ rực nữa mà là tường vân ngũ sắc, trong tức khắc đã ngăn cản bức màn từ u hồn kia, xé ra một lỗ hổng từ trong bóng đêm vô tận!

Tam Tư đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt sửng sốt.

“Thì ra đúng là Tạ đạo hữu sử dụng Đại Nhật thần chưởng vốn đã biến mất từ lâu sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui