Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"IMG_4401""IMG_4401"

Phật giới.

“Bồ Tát, tâm trạng ngài có vẻ không được tốt.” Mấy Phật tu dừng lại, thắc mắc hỏi Hư Không Tạng Bồ Tát.

“Gần đây cứ có cảm giác kỳ lạ.” Hư Không Tạng Bồ Tát khẽ thở dài, có vẻ sầu não, “Mấy hôm trước phong ấn tầng ba mươi buông lỏng, cứ tưởng là cơ hội phá giải phong ấn, không ngờ chúng ta bói toán mà chẳng tra được manh mối gì cả.”

“Lẽ nào Bồ Tát có dự cảm gì chăng?” Một ít đệ tử hiển nhiên cũng biết chuyện xảy ra mấy ngày trước. Phong ấn tầng ba mươi buông lỏng khiến các Bồ Tát Chân Phật hân hoan mong chờ. Đáng tiếc khi bọn họ muốn quan sát kỹ thêm thì phong ấn lại đóng lại, thật giống như lần trước buông lỏng chỉ là ảo giác của họ mà thôi.

“A Di Đà Phật, thiên cơ không thể tiết lộ.” Hư Không Tàng lắc đầu, thật lâu sau, ông mới nở nụ cười, “Trước kia chưa từng xảy ra chuyện phong ấn buông lỏng, đã có điềm báo, ắt là chuyện tốt.”

Các đệ tử thấy Hư Không Tạng không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi tiếp nữa. Đối với bọn họ, phong ấn tầng ba mươi cách họ còn một khoảng rất xa nữa, phong ấn có mở hay không đều chẳng quan trọng.

Đợi các đệ tử rời đi rồi, Hư Không Tạng mới quay đầu nhìn về khoảng không trống trơn, “Đạo hữu ẩn nấp đủ lâu rồi đấy, không định đi ra gặp mặt một lần sao?”

“Không hổ là Hư Không Tạng Bồ Tát.” Một nam tử bật cười, hiện ra thân hình, trang trọng kính lễ với Hư Không Tạng, “Tại hạ Mặc Khanh, mấy ngày trước được Văn Thanh Đắc Quả tôn giả điểm hóa, đi đến đây để mời Bồ Tát cùng thương lượng chuyện quan trọng.”

“Tôn giả tìm ta có việc gì?” Hư Không Tạng khẽ nhíu mày, quan hệ giữa ông và Văn Thanh Đắc Quả tôn giả không thân thiết, giờ vị tôn giả này lại phái sứ giả đến mời ông bàn bạc sự vụ, nghe có vẻ thật kỳ lạ.

“Việc này…… Tại hạ cũng không biết.” Mặc Khanh lộ vẻ khó xử, “Có điều sự việc quan trọng, xin Bồ Tát hãy theo ta một chuyến.”

“Cũng được.” Hư Không Tạng gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Mặc Khanh, “Kính xin sứ giả hãy dẫn đường.”

“Bồ Tát quá lời rồi.” Mặc Khanh vội đáp.

Chuyện tương tự cũng xảy ra với nhiều Bồ Tát La Hán khác, hầu như Bồ Tát La Hán Chân Phật nào đứng đầu Phật giới cũng đều nhận được lời mời.

Mà giờ phút này, tin tức đó vẫn chưa truyền đến tai Tạ Chinh Hồng và nhóm người Linh Đế.

Tạ Chinh Hồng nhìn đám mẫu đơn yêu đứng kín vườn hoa, chợt sinh ra cảm giác không biết làm sao. Trên người những mẫu đơn hoa yêu này chẳng dính chút huyết khí nào, nhìn là biết tính tình cũng cực kỳ ngây thơ, chẳng hay biết gì. Bọn chúng chỉ biết là từ khi ra đời mình đã sống ở nơi này, còn đây là nơi nào, có thật sự ở trong Đăng Thiên tháp hay không thì không biết.

Nếu Tạ Chinh Hồng muốn tránh né chúng thì chỉ cần hủy đi vườn hoa nơi chúng sống là được, nhưng Tạ Chinh Hồng sao có thể vì lợi ích của bản thân mà vô duyên vô cớ phá nhà người khác? Cho nên tiến độ của hắn đương nhiên cũng chậm đi.

“Sao thiền sư không đi tiếp, ngài mệt lắm ư?” Hai mẫu đơn hoa yêu một đen một trắng quay đầu cười với Tạ Chinh Hồng. Gương mặt và khí chất của bọn chúng có mấy phần tương tự Văn Xuân Tương năm xưa, nói là yêu ai yêu cả đường đi cũng được, Tạ Chinh Hồng không muốn làm thương tổn đến chúng.

“Bần tăng có đạo lữ, cũng là mẫu đơn.” Tạ Chinh Hồng bỗng mỉm cười nói.

“Sao bỗng dưng thiền sư lại nhắc đến chuyện này?” Thiếu niên hắc mẫu đơn ngạc nhiên, “Thiền sư muốn nói chúng ta có duyên phận sâu sao?”

“Y từng là mẫu đơn trắng, sau này bất cẩn biến thành mẫu đơn đen. Nhưng dù là trắng hay đen, y vĩnh viễn luôn là đoá hoa đẹp đẽ nhất.” Tạ Chinh Hồng tiếp tục nói.

“Thiền sư……”

“Các ngươi rất đẹp, cũng rất thiện lương. Nhưng lòng ta đã có một đóa hoa muốn nâng niu trong tay rồi, những đóa mẫu đơn khác dù có tốt đẹp nhường nào thì cũng chỉ là mây khói thoảng qua mà thôi. Tiểu tăng đến đây chỉ với hi vọng muốn tiến cảnh, ý đồ không thuần khiết, không thích hợp dạo chơi cùng chư vị thí chủ. Mong chư vị thí chủ hãy thông cảm cho.” Vẻ mặt Tạ Chinh Hồng vô cùng chân thành.

Nhóm mẫu đơn hoa yêu đi phía trước đều dừng lại, nhìn Tạ Chinh Hồng một cách bất đắc dĩ.

“Thiền sư, ngài nói như vậy mới là khiến người ta tổn thương nhất.” Thiếu niên hắc mẫu đơn đi đầu gần như sắp khóc đến nơi, “Chúng ta thật sự hâm mộ đóa mẫu đơn được thiền sư thích.”

“Thiền sư, chẳng lẽ bao nhiêu người chúng ta cộng lại đều không bì được với đóa hoa trong lòng ngài sao?”

“Ba ngàn con sông, chỉ có thể múc một gáo nước.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Ở trong lòng ta, y là độc nhất vô nhị.”

“Thiền sư quả là quân tử.” Nhóm mẫu đơn hoa yêu đều thở dài thườn thượt, “Tiếc rằng chúng ta chẳng có phúc.” Dứt lời, các mẫu đơn hoa yêu cùng hiện ra chân thân.

“Chúng ta cũng không phải mẫu đơn, chỉ là những cây đăng tâm thảo nhỏ bé trong Đăng Thiên tháp. Vâng lệnh tháp linh đến thử thách thiền sư, có chỗ đắc tội ngài, xin thiền sư bỏ quá cho.” Nhóm đăng tâm thảo cùng bái Tạ Chinh Hồng, “Thiền sư đã thông qua thử thách, mong thiền sư hãy an tâm tu hành ở đây.”

Nói rồi, cảnh tượng trước mắt lại lần nữa biến đổi, hóa thành một căn phòng được bài trí bình thường. Đối lập với kiểu trang hoàng phổ thông vụng về ấy là tiên khí cực kỳ nồng đậm. Tạ Chinh Hồng vừa bước vào liền cảm giác toàn thân khoan khoái vô cùng. Đây vừa khéo là thứ tốt nhất mà tu sĩ trong giai đoạn từ Vô Lượng Thần Phật đột phá lên Linh Phật có thể hấp thụ. Nó sẽ không tạo thành áp lực quá lớn cho cơ thể, cũng sẽ không hao tổn vì tiên khí không đủ. Càng kỳ diệu hơn là mỗi cây hoa mỗi ngọn cỏ, mỗi chiếc bàn mỗi chiếc ghế ở nơi đây đều được làm riêng dành cho Phật tu

Đăng Thiên tháp này không chỉ là công sức của một người, mà được rất nhiều Phật Tôn Tiên Đế cùng nhau dựng nên, nó có sứ mệnh riêng, chính là để khích lệ hậu bối, vậy cho nên căn phòng này được bố trí sao cho hoàn mỹ phù hợp nhất.

Trong phòng xuất hiện vầng sáng lấp lóe, thoáng chốc hóa thân thành một tiểu đồng tử khoảng chừng bảy, tám tuổi, “Nơi này có trận pháp đi thông đến các tầng trời, không biết thiền sư có nơi nào muốn đi không, hay là hiện tại ở lại nơi này tu luyện?”

Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một hồi, cẩn thận hỏi, “Nơi nào cũng đi được sao?”

“Từ tầng ba mươi trở xuống, chỉ cần không phải tiên vực của các Tiên Đế khác, thì đều có thể đi.” Tiểu đồng gật đầu nói. Chỉ cần không phải những Tiên Đế khó trêu chọc, thì dù là tiên vực thì vẫn truyền tống Tạ Chinh Hồng đến được.

Tiên vực của Tiên Quân, đổi sang cách nói thông tục một chút thì chính là đàn tràng.

Đối với một tiên nhân, sở hữu đàn tràng thuộc về riêng mình là vô cùng quan trọng. Có thể sở hữu một tiên vực, một đàn tràng của chính mình ở tầng ba mươi, chắc chắn sẽ đem lại ích lợi cực lớn. Mà tiên nhân có thể tiến vào trong Đăng Thiên tháp, cho dù là Tiên hay Ma thì đều có thể sáng tạo một tiên vực thuộc về chính mình. Chỉ là tiên nhân về Tiên giới, ma nhân về Ma giới, không thể đi ngược lại.

“Có thể đến phàm gian được không?” Tạ Chinh Hồng khẽ cười, thành khẩn nhìn về phía tiểu đồng.

Tiểu đồng kinh ngạc, “Phàm…… Phàm gian?”

Văn Xuân Tương che ngực, cảm giác tiểu hòa thượng trước mắt mình quả thực là đáng yêu quá mức cho phép.

Năm đó rõ ràng mình gặp được tiểu hòa thượng thưở bé, sao lại không bắt cóc luôn cơ chứ? Bằng không đã chẳng cần đợi nhiều năm sau mới hối hận!

“Thí chủ, trên mặt ta có cái gì sao?” Tạ Chinh Hồng nhỏ tuổi xoa xoa mặt mình, có vẻ thật sự lo lắng mình không rửa mặt cho sạch.

Văn Xuân Tương hít sâu liên tục vì sự đáng yêu này, song không hiểu sao vẻ mặt lại như  khổ đại cừu thâm lắm, “Vẫn bình thường.”

“Dạ.” Tạ Chinh Hồng nhỏ tuổi hiển nhiên không khéo miệng như ở tương lai, nó nghe Văn Xuân Tương trả lời như vậy thì chẳng dám nói tiếp.

Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng giương mắt nhìn nhau, cuối cùng Văn Xuân Tương cảm giác chột dạ như đang bắt nạt con nít, thế là đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Một đứa trẻ con như ngươi làm gì ở đây?”

“Ta…… Ta bị lạc đường.” Tạ Chinh Hồng ủ rũ cúi đầu đáp.

“Vậy ư? Có muốn ta đưa ngươi về không?” Văn Xuân Tương cứ cảm thấy lời mình nói nghe là lạ kiểu gì.

Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Đa tạ thí chủ.”

“Ngươi tin tưởng ta đến thế sao? Không sợ ta là bọn bắt cóc con nít đem bán hả?” Văn Xuân Tương buồn cười nói.

“Thí chủ sẽ không làm thế đâu.” Tạ Chinh Hồng cười cong cong mắt, “Ta tin tưởng thí chủ.”

Trời móa đáng yêu quá!

Văn Xuân Tương bỗng dưng không nỡ rời đi, nếu ngày trước y và tiểu hòa thượng gặp nhau ở một hoàn cảnh khác, hoặc là lúc ấy tâm tình y tốt hơn một chút, có khi y đã bắt tiểu hòa thượng bé con về nuôi rồi.

Cuộc đời Văn Xuân Tương chẳng mấy khi có việc hối hận, năm đó lần đầu gặp Tạ Chinh Hồng không thể bắt cóc hắn đi cũng là một nỗi tiếc nuối không lớn không nhỏ. Hôm nay ở nơi đây lại có thể thành toàn nỗi tiếc nuối ấy, có vẻ cũng không tệ lắm nhỉ.

Ui da ~!

Ngay lúc Văn Xuân Tương nhận ra ý nghĩ này của mình, y lập tức nhéo mình một cái thật mạnh.

Đau!

Văn Xuân Tương ra tay tàn nhẫn với bản thân.

Cái nhéo này khiến cảm xúc của Văn Xuân Tương ổn định hơn nhiều. Tiểu hòa thượng ở trước mắt đúng là rất đáng yêu, nơi này có lẽ chính là cảnh tượng tạo ra bởi nỗi tiếc nuối của y. Tạ Chinh Hồng ở trước mắt này đây cũng không phải Tạ Chinh Hồng chân chính, mà hẳn là “Tạ Chinh Hồng” được Văn Xuân Tương kết hợp ký ức của mình và ngoại hình của Thần Tú trước kia mà tạo nên.

Nếu không phải vì Văn Xuân Tương có một chút chấp niệm đối với Tạ Chinh Hồng thưở bé, y nhất định sẽ tỉnh lại sớm hơn nhiều.

Cảm giác “Cũng tốt”, “Tạm được” của y đã cho thấy rất nhiều vấn đề rồi.

Giả chính là giả, dù nơi này có tốt đến mấy, dù y có thể dựa theo suy nghĩ để tạo nên Tạ Chinh Hồng trưởng thành, thì cũng chẳng so được với Tạ Chinh Hồng ở bên ngoài, biết nói biết cười, cũng rất ít khi gây chuyện với y.

“Tiếc quá, giờ ta lại có chút việc rồi.” Văn Xuân Tương buồn bã nhìn tiểu Tạ Chinh Hồng trước mắt, thở dài nói, “Chợt nhớ ra ta còn có chuyện gấp, e là không thể đưa ngươi về được.”

“Đâu có sao, vẫn xin cám ơn thí chủ đã giúp đỡ.” Tạ Chinh Hồng trước mắt không hổ là người hình thành nên dựa theo tưởng tượng của Văn Xuân Tương, phương diện nhân phẩm quả thực chẳng có gì để bàn cãi.

“Vậy ngươi có thể đưa ta rời khỏi nơi này được không?” Văn Xuân Tương chớp mắt cười bảo.

“Dạ?” Tiểu Tạ Chinh Hồng không hiểu cho lắm, “Đưa như thế nào ạ?”

“Ngươi chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu ‘Trở về’ là được.” Văn Xuân Tương cười nói.

Tiểu Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ ngờ vực, song vẫn nói theo lời Văn Xuân Tương, “Trở về!”

Cơ thể Văn Xuân Tương tức khắc biến mất, một lần nữa đứng ở nơi biển máu núi xương.

Chỉ là giờ phút này khoảng cách đến chiếc ghế trên núi xương trắng chỉ còn cách vài bước mà thôi.

Văn Xuân Tương tiến lên, chiếc ghế dựa không còn ngày càng xa như lúc trước nữa, mà ngược lại, nó vẫn bất động chờ đợi Văn Xuân Tương, thật giống như đã thừa nhận sự tồn tại của y vậy.

Trước khi chạm đến chiếc ghế, Văn Xuân Tương thậm chí còn cảm giác hơi khó tin.

Thế này có đơn giản quá không vậy?

Nhưng đến khi chạm vào ghế, bàn tay y nhất thời không chịu khống chế, bị chiếc ghế hút chặt lấy, muốn rút tay về nhưng lại bất thành.

Đầu Văn Xuân Tương đột nhiên trống rỗng, thật giống như bị thanh tẩy sạch sẽ, hiện lên trước mắt là cảnh tượng muôn vàn người quỳ lạy y, náo nhiệt cất tiếng hoan hô. Y phất tay một cái là có thể quyết định sự sống chết của vô số người, y hắng giọng một cái là có ngàn vạn mỹ nhân trân bảo được dâng đến trước mặt.

Y là bá chủ của thiên địa chúng sinh này, không có bất cứ thứ gì có thể cản được bước chân y!

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Cứ tưởng Yêu Thú đại thế giới sẽ rất yên bình thanh thảnh, Phật Tử bị hiện thực giáng cho một cú vả đau điếng, quyết định tạm thời rời khỏi khu vực này.

Hắn muốn rời Yêu Thú đại thế giới để tới nơi khác thì sẽ hơi khó khăn, người bên ngoài chắc vẫn đang tìm kiếm hắn, hiện tại rời khỏi Yêu Thú đại thế giới thật sự không phải là một quyết định sáng suốt. Tuy nhiên chỉ tạm thời rời khỏi khu vực này thì vẫn không vấn đề gì.

Chỉ là lần này Phật Tử đã rút ra bài học rồi.

Ban đầu hắn cố ý để lộ mùi thông là để che giấu thân phận, bây giờ cái tên hổ phách nhựa thông này lại cũng kéo đến không ít rắc rối, vừa khéo thu lại toàn bộ khí tức trên người luôn vậy.

Phật Tử cứ đi rồi lại đi, bỗng phát hiện ở trên đường có một thi thể yêu thú đã chết từ lâu.

Nhìn hình dạng thi thể thì có lẽ là chiến đấu với yêu thú khác sau đó chạy trốn, trọng thương không trị nên bỏ mạng. Vì nơi này khá xa xôi nên nội đan của yêu thú này vẫn còn trong cơ thể.

Phật Tử đào hố, chôn cất yêu thú nọ, lấy nội đan ra, dung luyện nó dựa theo phương pháp có trong ký ức truyền thừa. Mượn dùng khí tức của nội đan này, có thể giúp hắn tạm thời ngụy trang thành yêu thú.

Từ hạt thông đến hổ phách rồi lại đến yêu thú, trong khoảng thời gian ngắn, thân phận đã đổi ba lần, hơn nữa có thể đoán được rằng tương lai còn phải đổi thân phận thêm lần nữa. Tuy bất đắc dĩ, song Phật Tử cũng cảm thấy cuộc sống thế này khá thú vị. Ít nhất là thú vị hơn làm một hạt thông đơn thuần, ký khế ước với tu sĩ nào đó hay làm vật an thai cát tường.

Có vẻ yêu thú đã chết này thuộc loài chồn.

Phật Tử nghĩ đến thanh danh của loài chồn, ngửi ngửi người mình, đúng là có ngửi thấy một mùi hôi nhàn nhạt, thế là hắn liền cảm thấy mĩ mãn mà dùng thân phận mới đi lang bạt.

Editor: Lại sắp thi rồi mọi người ạ, không biết có hoàn được trước khi thi không nữa haiz… Hôm nay hơi chán chán định thôi không edit, nhưng nghĩ sắp thi rồi nên cố đăng cho mn vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui