//
Nghe Tạ Chinh Hồng bảo muốn đến phàm gian, tiểu đồng còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Thiền sư, ngài vừa nói…… nói ngài muốn đến phàm gian?” Tiểu đồng hỏi lại.
“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu đáp, “Có thể thông hành đến đó được không?”
“Đi…… Đi thì đi được.” Đạo đức của tiểu đồng không cho phép nó nói dối, nhưng giọng điệu lại chần chừ, sợ mình nghe lầm hoặc hiểu sai ý. Suy cho cùng tiên vực đàn tràng một khi xác định thì rất ít có chuyện thay đổi, mà muốn đổi cũng rất phiền toái. Đa số mọi người đều ở mãi một tiên vực, một đàn tràng suốt mấy vạn năm mà không đổi. Với tài năng của Tạ Chinh Hồng, cho dù muốn sáng lập đàn tràng ở tầng hai mươi mấy thì các Tiên Đế cũng sẽ chấp thuận, cớ sao lại cứ muốn đến phàm gian? Ai ai cũng muốn siêu phàm thoát tục, đứng ở hàng ngũ tiên ban, mà sao Tạ Chinh Hồng lại ngược đời muốn đi đến hồng trần thế tục làm gì?
“Vậy xin làm phiền đồng tử.” Tạ Chinh Hồng vừa lòng nói.
“Thiền sư, ngài thật sự không suy nghĩ lại sao? Ngài cũng đâu phải Thần tu, đâu cần hấp thu nguyện lực của phàm nhân. Thế gian thường hay có chiến loạn, sinh sôi oán khí, cực kỳ bất lợi đối với tu hành.” Tiểu đồng hiển nhiên còn muốn khuyên can Tạ Chinh Hồng lần nữa. Song Tạ Chinh Hồng xua tay, từ chối ý tốt của tiểu đồng.
“Bần tăng đã quyết rồi.” Tạ Chinh Hồng quả quyết nói.
Thấy Tạ Chinh Hồng quả thật không định chuyển ý, tiểu đồng đành mở ra lối đi đến nhân gian cho Tạ Chinh Hồng, “Thiền sư, ngài muốn đến nơi nào thì chỉ việc nói ra, nếu dùng thần thức dẫn tới địa điểm thì sẽ càng chuẩn xác hơn.”
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, khẽ thở dài.
Trong tháp chẳng mấy chốc đã xuất hiện một cánh cổng đơn giản, Tạ Chinh Hồng bước vào, rồi nhanh chóng biến mất chẳng thấy bóng dáng.
“Được, ngươi nói phải giữ lời đấy!” Các ma vật nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu vào thời điểm rừng Thiên Phạt hoàn toàn bị nuốt chửng.
Trong thời gian các ma vật cân nhắc, tốc độ cắn nuốt của màn khí đen càng gia tăng điên cuồng, cũng có ma vật thử thi pháp ngăn cản, nhưng dù bọn chúng tung ra thuật pháp hay ném ra pháp bảo gì, tất cả đều như chìm vào đáy biển, chỉ khiến khí đen càng dày hơn mà thôi. Tình huống như vậy đã khiến áp lực tâm lý của chúng càng nặng thêm, cuối cùng trước ánh mắt ẩn chứa thâm ý của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, chúng đành gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Phá Thiên trở nên khó coi hơn nhiều, chỉ mình Nhất Điểm Tú Sinh Đao đã rất khó đối phó rồi, giờ lại thêm mấy tên nữa, hắn đã chẳng còn bất cứ ưu thế gì. Nếu cứ đâm đầu vào đấu thì e chẳng có hi vọng. Thẩm Phá Thiên nở nụ cười chua xót, xem ra lần này hắn thật sự không có mặt mũi đi gặp Tạ Chinh Hồng rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy khả năng hắn có thể mang Văn Xuân Tương đi từ trong tay những kẻ này là bằng không.
“Đương nhiên là giữ lời.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao rất hài lòng với kết quả này, y cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Phá Thiên, “Thiên Đế cảm thấy thế nào?”
“Việc của Ma giới, bản quân không nhúng tay vào.” Thẩm Phá Thiên cười giả lả, “Ở trong này thì không chúc các hạ có được trợ thủ tốt rồi.”
“Không hề gì.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng giả lả đáp, “Thiên Đế và Ma Chủ tương lai cũng có quan hệ đâu xa cách, sau này có khi còn phải tiếp xúc nhiều, ở đây nói trước với ngài một tiếng cũng là nên mà.”
“Ngươi chắc chắn Văn Xuân Tương sẽ trở thành Ma Chủ đến thế sao?” Thẩm Phá Thiên nhìn vẻ đắc ý của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, không khỏi nhớ tới cảnh tượng năm đó mình bị một kiếm đâm thủng ngực, tuy rằng hắn đã chết không ít lần, nhưng bị giết trong tình huống không hề có sức phản kháng như vậy vẫn khiến tâm tình hắn chẳng hề vui vẻ.
“Cực kỳ chắc chắn.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười to, “Thiên Đế xuất thân bất phàm, lại có sư thừa như thế, chắc hẳn cũng biết được vài thứ nhỉ. Thất tình lục dục, vừa khó dứt mà lại vừa dễ dứt. Tạ Chinh Hồng là Phật Tử, Văn Xuân Tương là đạo lữ của hắn, chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Ma Chủ. Ma Chủ có chút sở thích ấy, phía bọn ta sẽ không phản đối, nhưng mà phía Phật giáo thì…… Chậc chậc.”
“Các ngươi giở trò với viên hồng châu kia?” Ánh mắt Thẩm Phá Thiên sắc như đao.
“Chỉ một chút mà thôi.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao thản nhiên thừa nhận, “Nếu Ma Chủ là người vô tình vô dục thì cũng không phải chuyện tốt đối với chúng ta. Tuy nhiên trước khi lo lắng cho thất tình lục dục của Văn Xuân Tương, chi bằng lo y có biến thành kẻ điên không ấy.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao ám chỉ, “Chỗ đó dày đặc ma khí, muốn lấy sức mình chống cự lại nó cũng không phải đơn giản đâu.”
Thẩm Phá Thiên chìm vào im lặng.
Văn Xuân Tương ngồi trên chiếc ghế nọ.
Y chỉ nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, cảnh tượng trước mắt đã lập tức biến đổi, khung cảnh đáng sợ biến thành một vùng thảo nguyên bao la xanh mướt, ao hồ thung lũng trời xanh mây trắng cái gì cần có đều có, tựa như là tiên cảnh chốn nhân gian, chẳng ai ngờ được mới khắc trước thôi nơi này vẫn là địa ngục.
Càng đáng ngạc nhiên hơn là tu vi hiện tại của Văn Xuân Tương.
Vốn dĩ là một Đại La Kim Tiên toát lên tiên khí, giờ đây toàn thân trên dưới đều bị ma khí quấn quanh, linh khí và sự ôn hòa thuộc về Linh tu đều biến mất. Khí thế choáng ngợp, thiên uy khó dò, tiên nhân và phàm nhân bình thường chỉ nhìn một cái thôi là sẽ bị lạc trong bóng tối vô biên vô tận, không hề có sức phản kích.
Rất rõ ràng, Văn Xuân Tương giờ đã có được tu vi Ma Đế.
Từ lúc phi thăng đến hiện tại, mới chỉ một ngàn năm trôi qua, từ một Linh tu bình thường biến thành Ma Đế, tốc độ tu hành kinh người như vậy còn nhanh hơn cả ma thần thượng cổ. Đây chính là thiên mệnh, khi mà vận mệnh của Ma Chủ giáng xuống Văn Xuân Tương, khí vận rải rác trên người y liền từ một dòng suối nhỏ hóa thành đại dương mênh mông vô tận. Thành quả Nhất Điểm Tú Sinh Đao mưu tính mấy vạn năm đã thể hiện vô cùng rõ ràng ở Văn Xuân Tương.
Mà giờ phút này, trong lòng Văn Xuân Tương ngoại trừ niềm hưng phấn mừng rỡ khó nén thì chẳng tìm thấy cảm xúc nào khác.
Tiểu Ma tu nhỏ nhoi năm đó há có thể so được với y của hôm nay?
Một Linh tu há có thể so được?
Linh Tu thiên cung ra sao, Linh Đế và Kim Bà La Hoa như thế nào, giờ dù có đứng trước mặt y, cũng chỉ là bại tướng dưới tay y mà thôi. Y là chủ của Ma giới, là kẻ được khí vận ưu ái nhất, là hóa thân của ma khí, oán khí và huyết khí này, nếu như y muốn, y có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được!
Lũ hòa thượng thối của Phật đạo dám ho he nửa chữ trước mặt y sao? Còn dám bỏ qua sự tồn tại của y sao? Cái lũ gọi là tiên nhân phật tu đó còn dám quyết định vận mệnh của y sao?
Không, không thể!
Văn Xuân Tương cảm giác giờ phút này toàn thân mình cực kỳ khoan khoái. So với cảm giác ấy, những năm tháng trước đây thật như sống uổng phí. Y chẳng những có thể làm chủ vận mệnh của mình, mà còn có thể làm chủ vận mệnh của kẻ khác. Giờ đây không gì có thể ngăn cản y, y muốn làm gì thì cứ mặc sức làm, y muốn bãi bể này hóa thành nương dâu, muốn sáng tạo hay hủy diệt thế giới, chỉ cần một suy nghĩ một động tác mà thôi.
Nhân sinh như thế, còn cầu chi nữa?
Văn Xuân Tương dựa vào ghế, gương mặt mang nụ cười khoái trá mà ngay cả chính bản thân cũng không biết.
Đúng rồi, sau khi ra khỏi nơi này, y nên làm gì trước tiên nhỉ? Hay là giết sạch những kẻ trước kia mình chướng mắt? Không không, đầu tiên là đến Tiên giới đại náo một phen, cho đám tiên nhân giả dối kia biết mùi lợi hại của y, sau đó đến Ma giới, “ăn” lũ Ma tu kia làm thuốc bổ, như thế sẽ không còn kẻ nào chống lại y nữa.
Lúc mà Văn Xuân Tương nghĩ như vậy, ma khí vây quanh y vui vẻ bay tới bay lui bên cạnh y, thật giống như biết được suy nghĩ của y.
Cũng phải, y ở đây đã đủ lâu rồi, hẳn là nên ra ngoài thôi.
Đã đến lúc cho kẻ khác biết đến sự tồn tại của Văn Xuân Tương y!
Văn Xuân Tương chống tay ghế, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nơi này. Song lại nhác thấy chuỗi cốt châu đeo trên tay phải.
Văn Xuân Tương nhất thời đơ ra.
“Ui ~!”
Y thống khổ ôm đầu.
Là lũ tiên nhân kia giở trò gì với y sao, hay là ma khí y hấp thu có vấn đề?
Không, không đúng!
Văn Xuân Tương dứt bỏ mớ suy nghĩ có hay không ấy, tất cả đều không đúng.
Y đã quên thứ gì đó.
Y không nên đi xưng bá Ma giới, cũng không nên đi ra oai với đám ngụy quân tử Tiên giới, điều Văn Xuân Tương y nên làm tuyệt đối không phải mấy thứ này, mà có một việc càng quan trọng, càng gấp rút hơn đang chờ y làm.
Văn Xuân Tương ngây ngốc nhìn chuỗi hạt đeo tay của mình, lòng vừa xao động, y đã tiến vào trong chuỗi hạt.
Bên trong chuỗi hạt là một tiểu viện quen thuộc. Bài trí đều dựa theo sở thích của y, y thậm chí không cần nhìn cũng biết cái gì được đặt ở đâu. Trước kia nơi này vốn nhỏ hơn, thế nhưng rồi dần dần trở nên lớn hơn.
Y đã bố trí căn phòng trong chuỗi hạt này ư? Nhưng sao y chẳng có ấn tượng gì cả?
Văn Xuân Tương thử tìm kiến người nào đó trong chuỗi hạt, nhưng tìm khắp nơi mà chẳng có manh mối nào.
“Tiền bối.”
“Tiền bối!”
Bên tai dường như vang lên giọng nó của ai đó, từng tiếng nỉ non cứ quanh quẩn, chẳng thể xua đi được, một bóng người mơ hồ hiện ra trong đầu, nhưng cố cách mấy vẫn chẳng thấy rõ.
Văn Xuân Tương đẩy cửa viện, sải biến đi thẳng tới thư phòng của mình.
Đẩy cửa thư phòng ra, Văn Xuân Tương liền ngơ ngẩn bởi cảnh tượng bên trọng.
Trên tường treo kín tranh.
Có đủ loại tranh, nhưng trong tranh luôn chỉ có một người.
Có lúc đả tọa, có lúc nằm nghiêng, lúc thì mỉm cười, lúc lại nhắm mắt, trông vô cùng sống động, dường như thể người trong tranh đang xuất hiện ngay trước mắt vậy. Ngón tay y lướt qua mấy bức tranh, dường như cảm giác được thời điểm vẽ người này, y hạ bút nhẹ nhàng cỡ nào, ẩn chứa tình ý sâu biết bao nhiêu?
Đây là do y vẽ, không thể sai được!
Văn Xuân Tương nhoẻn miệng, ánh mắt y cũng không tệ đó chứ, người trong tranh rõ ràng rất phù hợp với thẩm mỹ của y. Nhưng vì sao mình lại vẽ hắn vào tranh, lẽ nào là cầu mà không được?
“Thú vị thú vị.” Văn Xuân Tương lẩm bẩm, “Mặc kệ là người ra sao, chẳng lẽ với tu vi của bổn tọa bây giờ mà lại không thể cướp được hắn ư?”
Văn Xuân Tương cười ngang tàng, nghĩ đến khoảnh khắc mình cướp người này về là tâm tình y lập tức hưng phấn lên. Cũng đúng thôi, nếu y đạt thành đại ngiệp, bên cạnh không có ai chia sẻ niềm vui thì cũng thật nhàm chán.
Văn Xuân Tương tiến lên hai bước, thấy ở bàn còn có ngăn kéo, có lẽ vẫn còn tranh thú vị hơn.
Y háo hức tiến lên, ngăn kéo tự động mở ra, tranh bên trong bay ra như tuyết, sắp hàng thẳng tắp ở trước mặt y.
Nụ cười trên mặt Văn Xuân Tương tức thì cứng ngắc.
Người trong tranh không chỉ có một nữa, mà là hai.
Ngoại trừ người ban nãy, thì còn có thêm cả y.
Tuy nhiên đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là hành vi của hai người trong tranh khiến y trở tay không kịp.
Đây…… Đây đây đây rõ ràng chính là đông cung đồ!
Sao y lại vẽ ra cái thứ này, lại còn quý trọng đặt trong ngăn kéo nữa chứ? Nhìn vẻ mùi mẫn của hai người trong tranh, rõ ràng là đôi bên tình nguyện, ý nghĩ “Cầu mà không được” lúc trước lập tức bị Văn Xuân Tương đánh bay!
Mà quan trọng hơn là, nhìn tranh này, hình như y còn là kẻ nằm dưới?
Văn Xuân Tương vớ đại một bức tranh, cầm trong tay nhìn kỹ. Trong tranh y nằm ở phía dưới, ngây ngốc nhìn người bên trên. Cái người trong tranh thì lại ung dung bình tĩnh, chỉ là đôi mắt chăm chú ẩn chứa cảm xúc say mê, xem ra cũng dành tình cảm sâu sắc cho y. So sánh với Văn Xuân Tương trần trụi, người này lại chỉ y phục nửa lộ, nửa người dưới vẫn nguyên lành áo quần, một tay ôm hông y, một tay đặt ở môi y, hé miệng dường như muốn nói gì đó.
Văn Xuân Tương nhìn bức tranh, chợt cảm giác mặt đỏ bừng.
Quái lạ, sao mặt y lại nóng thế này?
Văn Xuân Tương đưa tay sờ mặt mình, cứ cảm giác là lạ thế nào. Chẳng lẽ trên bức tranh này có yểm pháp thuật gì?
Không, nếu có yểm pháp thuật thì y phải biết ngay chứ.
Nghĩ đoạn, Văn Xuân Tương lật qua bức tranh này.
Nhất Điểm Tú Sinh Đao và Thẩm Phá Thiên đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng các ma vật phía trên la hét dữ dội.
“Ra…… Ra rồi!”
Màn khí đen sôi trào,ngưng tụ thành hình dạng một người.
Editor: Mị đã trở lại sau một tuần cày deadline mệt nghỉ ~ Đoạn đầu bạn ý ảo tưởng sức mạnh các thứ đọc cười vl:))