//
Đạo Xuân trung thế giới.
Nhân Chân tự.
Phía sau ngôi chùa miếu thờ trông có vẻ huy hoàng nhưng thực tế lại cũ nát u ám này, nơi giáp với ngọn núi có một gian phòng nhỏ lợp ngói lưu ly.
(Ngói lưu ly)
Căn phòng mái ngói trống trải, tro bụi phủ đầy đất, mà ở chính giữa căn phòng, lớp bụi dày đặc đột nhiên biến mất sạch sẽ, trong phạm vi năm bước chẳng có lấy chút bụi bẩn nào. Tại đó có một nam tử trẻ tuổi có mái tóc đen dài như thác, mặc tăng bào màu xám đang ngồi.
Tay hắn đeo một chuỗi phật châu, có thể thấy được làm từ hạt bồ đề, có vẻ hơi cũ kĩ. Tăng bào của hắn cũng là loại phổ thông bình thường, không mang bất cứ trận pháp trợ dụng gì.
Ngoại trừ khuôn mặt trẻ trung tuấn mỹ của hắn, thì nhìn vào kiểu gì cũng thấy đây là một tăng nhân nghèo túng để tóc tu hành.
Tạ Chinh Hồng thoát khỏi trạng thái nhập định, khuôn mặt tuấn mỹ tăng thêm vài phần khí chất xuất trần, nhưng ánh mắt hắn quá mức lạnh nhạt, nếu không phải con ngươi chuyển động, người ta còn tưởng rằng hắn bị mù.
Song hắn chẳng những không phải kẻ mù, mà còn là một Phật tu chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt đến tu vi kỳ Kim Đan. Ở Tu chân giới khuyết thiếu nhân tài này, đừng nói hai mươi tuổi đạt đến kỳ Kim Đan[1], ngay cả hai mươi tuổi đạt kỳ Trúc Cơ thôi cũng khó tìm!
Tu vi của hắn, luôn chỉ có mình bản thân hắn biết.
Tạ Chinh Hồng vốn mang họ Tạ, họ này là trụ trì tiền nhiệm của Nhân Chân tự tìm thấy trong bọc khi nhặt được hắn, hầu như chẳng có tác dụng gì. Hai mươi năm trước, Nhân Chân tự không có nghèo túng như bây giờ, một đứa bé phàm nhân tất nhiên là không thể trở thành đệ tử của phương trượng mà không trải qua bất cứ khảo nghiệm nào. Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở lại đó đến tận năm lên tám, trưởng lão Nhân Chân tự mới tập hợp chúng lại, nếu có tuệ căn thì nhận làm đệ tử, còn không có tuệ căn, hợp với cuộc sống thế tục thì thả ra ngoài làm phàm nhân, hoặc là đề cử đến các môn phái khác có giao hảo.
Nói ngắn gọn, là không có đãi ngộ đặc biệt nào cả.
Năm Tạ Chinh Hồng ba tuổi, xem qua đã nhớ, kinh văn chỉ nghe một lần là có thể đọc lại toàn bộ, khi các trưởng lão còn đang dạy đệ tử kinh nghĩa, hắn đã có thể từ một suy ba, bởi vậy tất cả các trưởng lão Nhân Chân tự bao gồm cả trụ trì đều mong chờ thu nhận hắn làm đệ tử.
Cuối cùng, phương trượng của Nhân Chân tự là Tuệ Chính thu nhận hắn làm đệ tử quan môn, dốc lòng chỉ bảo, ngày sau nói không chừng còn có thể đưa hắn tiến vào tu hành tại bản tông Minh Thiền tông ở đại thế giới. Đến khi Tạ Chinh Hồng khảo nghiệm được thể chất thiên linh căn thì càng khiến Tuệ Chính vui mừng khôn xiết. Có điều Tuệ Chính sợ đứa nhỏ này lớn lên không định tính, dễ dàng kiêu ngạo, càng sợ người ngoài biết được tư chất của hắn sẽ tìm cách hãm hại, thế nên khi được mời đến tông môn Pháp tu để luận đạo, ông liền mang hắn theo, đi suốt ba năm, người của Nhân Chân tự mới dần quên mất hắn.
Mười bảy năm trước, một đại ma đầu không biết từ đâu xuất hiện tại Đạo Xuân trung thế giới, đánh một trận với mấy Ma Tôn trong Ma đạo và giành chiến thắng. Chuyện này vốn chẳng có gì, đáng tiếc là vị Ma Tôn mới đến này hận nhất Phật tu, trực tiếp khiêu chiến với Nhân Chân tự, đánh bại hàng loạt trưởng lão rồi đoạt đi bảo vật trấn môn của Nhân Chân tự là《Quan Âm đồ lục quyển thứ nhất》, sau đó lại truyền ra rằng Ma Tôn này đến từ đại thế giới, vì trọng thương chưa lành mà bị hạ tu vi, trên người có vô vàn bảo vật, khiến cho các trưởng lão tại Đạo Xuân trung thế giới lăm le ra tay, Nhân Chân tự vì muốn đoạt lại pháp điển nên cũng tung ra toàn bộ tinh anh!
Cuối cùng, Ma Tôn bị đánh bại và giam giữ, các trưởng lão đi mười người thì chết mất tám, chín người, các tinh anh của Nhân Chân tự một đi không trở lại, hầu như đều bỏ mạng trong cuộc tranh đấu. Vì pháp bảo trấn môn đến nay vẫn không tìm về được, Nhân Chân tự bỗng chốc từ tông môn đứng đầu Đạo Xuân trung thế giới trở thành ngôi chùa nhỏ ngay cả tồn tại cũng gian nan, người có tu vi cao nhất cũng chỉ đạt đến Kim Đan sơ kỳ. Mà Tạ Chinh Hồng của năm đó, đã không còn ai nhắc tới, mãi cho đến mấy tháng trước, Tạ Chinh Hồng mặc một bộ tăng bào, đưa ra tín vật của mình, một lần nữa bước qua cổng Nhân Chân tự.
Hiện tại, nhân tài như hắn bị đưa đến ở trong căn phòng dành cho đệ tử chịu phạt. Mà thôi, bây giờ trên dưới Nhân Chân cũng chẳng có hơn hai mươi người.
Nhân Chân tự từng là ngôi chùa nổi danh nhất với Phật tu ở Đạo Xuân trung thế giới, trong chùa còn từng có người vượt qua ba ngàn thế giới trở thành Quả Vị[2] Bồ Tát đứng trên cửu thiên. Một hồi lịch sử lâu đời, trở thành truyền thuyết lưu hành tại vô số tiểu thế giới.
Thế nhưng, tất cả chỉ còn là quá khứ mà thôi.
Sau cuộc đại chiến tam giới Thần Ma Phật, các loại đạo đều cùng suy tàn, tại Đạo Xuân trung thế giới hôm nay cũng khó tìm được một bộ pháp điển truyền thừa lâu năm. Hầu hết pháp điển trấn môn của các môn phái đều không còn trọn vẹn, thậm chí có môn phái đáng thương chỉ còn vài tàn trang, phần sau đều do hậu nhân tu bổ.
Mà sau trận đánh hủy thiên diệt địa ấy, đừng nói mầm tốt tu tiên mang tiên thiên đạo thể[3] đi lại khắp nơi như trước, chỉ cần là người kém đạo thể tinh thuần vài bậc cũng đã là mục tiêu để các môn phái thi nhau tranh đoạt rồi.
Đại thế giới mà đã vậy thì trung tiểu thế giới tất nhiên cũng thế.
Những người sống sót sau cuộc đại chiến đa số đều trở thành nhân vật cấp bậc lão tổ của một phái, có vô số đại trận hộ pháp bảo vệ, một khi xuất sơn sẽ bị cưỡng chế phi thăng. Đáng tiếc dù cho sức chiến đấu có lợi hại cỡ nào, cũng không che giấu nổi hiện trạng suy yếu ngày nay. Môn phái nào có lão tổ vừa mới phi thăng, giây tiếp theo môn phái đó có thể bị chia rẽ, đệ tử và tài nguyên đều bị cướp đi.
Do đó, vô số trung tiểu thế giới đều rơi vào một trạng thái cân bằng vi diệu.
Nhân Chân tự, chắc chắn chính là ngôi chùa bị cuộc đại chiến tàn phá nghiêm trọng nhất.
Về sau, chẳng những Nhân Chân tự không thể khôi phục nguyên khí, mà ngược lại còn bị tàn phá lần nữa, pháp điển mất đi, tinh anh chết trận, còn lại một vài đệ tử tư chất không tồi đều hoàn tục đầu phục nhà khác, mang theo toàn bộ số bảo vật kinh văn ít ỏi còn sót lại. Linh mạch, linh tuyền, yêu thú, linh thảo, Phật cốt, xá lợi đều bị các môn phái khác xông vào vét sạch.
Trong một đêm, Nhân Chân tự từ một con quái vật to lớn biến thành một sinh vật nhỏ nhoi đáng thương vất vả tìm cách sinh tồn, trở thành môn phái có tốc độ suy bại nhanh nhất từng được ghi nhận trong lịch sử Đạo Xuân trung thế giới.
Ai bảo tu Phật tiến cảnh chậm, lại còn yêu cầu hà khắc chứ!
Dưới loại tình huống này, Tạ Chinh Hồng còn chưa có quy y, lại đầu nhập vào cái nơi nhìn kiểu gì cũng thấy thảm thương này, đào đâu ra đãi ngộ tốt được? Đối với Nhân Chân tự mà nói, cái gọi là đãi ngộ tốt đại khái chính là cấp cho hắn mấy cái bồ đoàn hay phật châu gì đó có tác dụng minh tâm tĩnh khí.
Tất cả những điều này, Tạ Chinh Hồng vô cùng rõ ràng thấu đáo.
Thậm chí, không ai biết rõ quá trình suy bại của Nhân Chân tự hơn hắn.
Thế nhưng, đây không phải điều hắn quan tâm.
Tạ Chinh Hồng và trụ trì ra ngoài du lịch mấy năm, Tuệ Chính liền nhận thấy đệ tử mầm tốt mang tuệ căn của ông không hề có lòng từ bi. Tính tình hắn lạnh nhạt, hết thảy đều không để vào mắt, cho hắn một quyển kinh thư, dù có người chết ngay trước mặt hắn, hắn cũng chẳng thèm nâng mắt lên mà nhìn.
Người như vậy, lãnh tình lãnh tính, vốn là kẻ trời sinh đi theo Ma đạo!
Tuệ Chính chung quy vẫn không nỡ đem giao một tài năng như thế vào tay kẻ khác, ông không cho hắn quy y, mà để hắn nuôi tóc tu hành, cũng không có pháp hào hay danh tự, sau này một lão tài chủ thấy đứa trẻ đã mấy tuổi mà chưa có tên, liền thuận miệng đặt hai chữ “Chinh Hồng”.
Tuệ Chính chưa kịp uốn nắn tính cách của hắn thì đã phải lao vào trận chiến đối phó với vị Ma Tôn kia, một đi không trở về, trước khi đi để lại một Tạ Chinh Hồng mới mấy tuổi đầu chờ mình ở ngôi miếu đổ nát trong núi hoang.
Tạ Chinh Hồng đối với việc này cũng không cảm thấy có gì không vừa ý.
Hắn vừa sinh ra đã hiểu chuyện, biết cha mẹ thân sinh vì sao lại vứt bỏ hắn, cũng biết hắn làm cách nào đến được Nhân Chân tự. Hắn như thể bẩm sinh đã biết rất nhiều chuyện, cứ làm theo cảm tính là có thể sống an ổn.
Trong lòng hắn càng rõ ràng, mình sinh ra là để vào cửa Phật, chẳng qua tạm thời chưa bước vào cánh cửa đó mà thôi.
Tạ Chinh Hồng cúi đầu, nhìn đóa sen trắng trên mu bàn tay phải của mình.
Đóa hoa có chín mươi tám cánh, duy chỉ thiếu hai cánh trong cùng.
Quan trọng hơn là, trừ bản thân Tạ Chinh Hồng, không ai nhìn thấy nó.
Hoa sen trong kinh nghĩa Phật giáo vốn là một sự tồn tại đặc biệt.
Năm tám tuổi, Tạ Chinh Hồng từ bên trong đóa sen này học được một bộ pháp điển tu hành tên là《Vô Lượng Trường Sinh kinh》, đến nay đã qua mười sáu năm, hắn suôn sẻ đột phá từ Trúc Cơ lên Kim Đan, thuận buồm xuôi gió, không gặp trở ngại nào.
Thậm chí ngay cả Thiên Đan bảng trong Đạo Xuân trung thế giới được xem như tính hết thiên cơ, có thể bao quát mọi thiên tài kỳ Kim Đan trong thiên hạ, cũng không có tên hắn.
Mấy chuyện này, Tạ Chinh Hồng chẳng có hứng đi tìm tìm hiểu, nếu có thời gian thì hắn thà đi tìm tàn trang kinh Phật bị phân tán, đọc tâm kinh một lượt còn hơn.
Mãi cho đến ba tháng trước, Tạ Chinh Hồng đột nhiên nằm mơ, mơ thấy một người mà trước đây mình từng gặp.
Thời điểm đó hắn vẫn đi theo bên cạnh Tuệ Chính, Tuệ Chính luận đạo cùng một vị chưởng môn, vị chưởng môn nọ liền bảo môn hạ đệ tử mang Tạ Chinh Hồng ra ngoài giải sầu. Trên đường Tạ Chinh Hồng và vị đệ tử không tình nguyện kia lạc nhau, hắn đụng phải một nam nhân trẻ tuổi đẹp vô cùng.
Nam nhân kia đẹp đến nỗi ngay cả Tạ Chinh Hồng vốn bình tĩnh lãnh đạm cũng không kìm được mà nhìn thêm vài lần. Kỳ lạ là một người đẹp đến vậy, đi trên đường lớn lại chẳng ai để ý, mọi người cứ đi lướt qua y như thể y không hề tồn tại.
“Bé con, ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”
Tạ Chinh Hồng không nói gì, hắn đương nhiên thấy được rất rõ ràng.
“Đúng là thỉnh thoảng cũng có vài đứa nhóc mang đạo thể đặc biệt có thể nhìn thấu chút phép thuật nho nhỏ.” Nam nhân kia đang định đến gần hắn, nhưng còn chưa kịp khom lưng, sắc mặt liền thay đổi, “Trên người ngươi thật nặng mùi hòa thượng!”
Tạ Chinh Hồng nhìn chuỗi phật châu Tuệ Chính cho mình trên tay, không nói lời nào.
“Mà thôi, bản tôn không làm khó trẻ nhỏ.” Nam nhân kia khẽ cười, “Đời này ta ghét nhất là đám hòa thượng. Ta thấy ngươi còn để tóc, xem như làm chút chuyện tốt đi.” Dứt lời y bèn ngoắc ngón tay, Tạ Chinh Hồng liền bay lên, mấy đệ tử đang đi tìm hắn lập tức thấy được. Đệ tử kia đang muốn tạ ơn vị đồng đạo nọ ra tay giúp đỡ, những tìm chẳng thấy người đâu, đành phải đe dọa Tạ Chinh Hồng không cho hắn nói ra chuyện bị lạc đường.
Tạ Chinh Hồng vốn đã quên mất chuyện này từ lâu, nhưng khi đang tu hành, bỗng nhiên lại nhớ tới nam nhân nọ.
Tạ Chinh Hồng nghĩ, khi vừa đạt đến kỳ Kim Đan, mình đã âm thầm giúp Nhân Chân tự giải quyết rắc rối vài lần, coi như đã trả đủ nợ nhân quả cho Nhân Chân tự. Cha mẹ thân sinh của hắn, hắn cũng đã hóa thành thuật sĩ tha phương chữa khỏi bệnh nặng cho họ. Lão tài chủ đặt tên cho hắn đáng lẽ đã bị sơn tặc giết chết, song cũng được hắn cứu ra.
Trên thế giới này, ngoại trừ nam nhân kia ra, hắn không mang nợ ai cả.
Tạ Chinh Hồng biết nam nhân đó, người kia rất nổi tiếng, danh tiếng của y từng cường thịnh đến nỗi toàn bộ Đạo Xuân trung thế giới nhắc đến mà run cầm cập.
Đệ nhất Ma Tôn, Văn Xuân Tương.
Y hiện tại đang bị giam giữ tại ngọn núi thứ ba “không tồn tại” của Nhân Chân tự.
Cũng chính là, ở phía sau gian phòng này.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Xem ra mọi người đều nhìn ra Tạ Chinh Hồng chính là Phật Tử đã nhắc đến trong tiết tử, hiện tại đây là lần thứ chín mươi chín hắn luân hồi.
Mấy thứ thất tình lục dục gần như không còn rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời thôi (*^__^*)…… Phong cách lúc trước tuyệt đối không phải phong cách của cả bộ truyện, lúc trước là dùng để làm màu thôi.
Đây là truyện nhẹ nhàng ~~
******
★ Chú thích:
[1]Kim Đan: Các cấp bậc tu vi trong truyện bao gồm Luyện Khí ↣ Trúc Cơ ↣ Kim Đan ↣ Nguyên Anh ↣ Xuất Khiếu ↣ Hóa Thần ↣ Hợp Thể ↣ Độ Kiếp ↣ Đại Thừa ↣ Phi thăng, tại mỗi kỳ chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
[2]Quả Vị: hay còn gọi là phala, là một cảnh giới của người tu Phật.
[3]Tiên thiên đạo thể: là loại thể chất sinh ra để tu luyện theo một con đường duy nhất ví dụ như Ma tu, Phật tu, Kiếm tu,… khi tu luyện đúng hướng sẽ nâng cao tu vi cực nhanh, nếu đi theo con đường khác thì đều kém hiệu quả vì tư chất không thích hợp, thể chất trời sinh như vậy cực kỳ khó gặp.