//
Trên bầu trời truyền đến từng trận sấm sét kinh thiên động địa, tia sét rẽ mây đánh xuống, từ trên trời bổ thẳng đến chỗ Tạ Chinh Hồng.
“Phá Đan thành Anh chỉ phải chịu Thiên kiếp nhỏ thôi mà, sao Lôi kiếp lần này lại mãnh liệt như thế?” Tu sĩ vây xem nhìn thấy từng đạo Thiên lôi đánh xuống, trong lòng không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ nếu đổi lại là mình, phải chịu loại Thiên lôi cỡ này thì chỉ có đường chết chắc.
“Công đức khiến trời cao ghen ghét, tu sĩ càng lợi hại thì càng phải chịu nhiều Thiên lôi, không biết người phá Đan thành Anh lần này rốt cuộc là vị cao thủ nào?”
Người vây xem bàn tán ngày càng rôm rả, song chẳng qua cũng chỉ là vài ba lời tám chuyện nhàm chán thôi, không thể ăn cũng chẳng thể uống được, tất nhiên Tạ Chinh Hồng chẳng thèm quan tâm.
Bàn tay cầm hoa của Tạ Chinh Hồng hơi run run, đóa hoa nọ như thể có sự sống vậy, cánh hoa đung đưa, mang một vẻ hấp dẫn nhàn nhạt.
Khi Thiên lôi giáng xuống, Tạ Chinh Hồng liền buông tay ra, hơi ngẩng đầu nhìn đạo Thiên lôi nọ, tung ra một chiêu Đại Nhật thần chưởng.
Thủ ấn khổng lồ đánh vào Thiên lôi, ầm vang một tiếng, tan thành mây khói.
“Đại Nhật thần chưởng?”
Bùi Ngọc Vận đang vội vã chạy đến thì tức khắc dừng bước, kinh ngạc nhìn Phật ấn khổng lồ tỏa sáng trên bầu trời, trong lòng dường như xuất hiện một phỏng đoán đáng tin.
Môn công phu như Đại Nhật thần chưởng quả thật không có quá nhiều người biết đến, mà gần đây người nổi tiếng nhất học được thủ ấn này, cũng là người có khả năng kết Anh nhất, rất nhiều người đều biết đến hắn. Xuất thân từ Dã Hồ thiền mà lại có thể leo lên vị trí thứ năm trên Thiên Đan bảng ở Đạo Xuân trung thế giới, nghe nói là một Phật tu có tiềm năng hơn cả Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong, thậm chí còn được Hoa Nghiêm tông mời đến dự pháp hội Phật Đản — Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng!
Bây giờ vị Bán Phật chân quân đó đang độ kiếp ở trên kia sao?
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Từ lâu họ đã nghe nói vị Bán Phật chân quân kia sẽ đến tiểu thế giới này, thậm chí không ít chùa miếu đều đã chuẩn bị xong xuôi để tiếp đãi hắn. Dù sao cũng là nhân vật mà ngay cả chủ tông ở Đạo Xuân trung thế giới cũng muốn mượn sức cơ mà, không thể xem nhẹ được. Song họ đợi hồi lâu nhưng vẫn chẳng thấy người đến, cuối cùng đành từ bỏ.
Đương nhiên Bùi Ngọc Vận cũng từng nghe về nhân vật này.
Đại Nhật thần chưởng là công pháp biến hóa từ Như Lai thần chưởng, vô cùng ảo diệu, là một trong những công pháp nổi tiếng nhất với phần đông Phật tu. Người biết đến nó thì nhiều nhưng người hiểu được nó thì lại chẳng có bao nhiêu. Dù trước khi đoạt xá, Bùi Ngọc Vận là một vị chân nhân kỳ Nguyên Anh, nhưng cũng chưa từng gặp Phật tu nào dùng được công pháp này.
Song khi nhìn thấy ánh sáng kia, Bùi Ngọc Vận lập tức biết được đó nhất định chính là Đại Nhật thần chưởng.
Chỉ nhìn từ xa thôi cũng cảm nhận được sự ảo diệu bên trong, người thường không thể nào hiểu nó một cách thấu đáo.
Nó là một trong những tuyệt chiêu làm nên danh tiếng của vị Bán Phật chân nhân này, dĩ nhiên tạo nghệ không phải tầm thường.
Bùi Ngọc Vận sững sờ nhìn kim quang phía chân trời, như thể bị hoa mắt mê muội, muốn ngồi xuống tìm hiểu cẩn thận một phen.
Khi phá Đan thành Anh hắn vẫn là một Ma tu, chưa từng thấy Phật tu thành Anh bao giờ. Hiện giờ tuy tu vi không cao nhưng mắt nhìn và kiến thức thì vẫn còn đó, có thể quan sát thử xem, nhất định sẽ mang đến ích lợi lớn trong tương lai.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để làm chuyện này!
Bùi Ngọc Vận tự nhéo mình một cái, tránh để khi nhìn vào thì lại trầm mê trong đó.
Hiện tại vừa đúng lúc!
Bùi Ngọc Vận khẽ cắn môi, hắn vốn muốn rời khỏi tiểu thế giới này để tránh làm liên lụy đến em trai, nếu vị tu sĩ này là người từ trung thế giới, vậy thì hắn nhất định phải có cách an toàn để rời khỏi tiểu thế giới này. Về phần cơ duyên gì đó, tạm thời bỏ qua một bên đi. Trước tiên hắn phải tìm cơ hội để nói chuyện với vị Bán Phật chân quân, không, có lẽ là vị Bán Phật chân nhân này mới được.
Chiêu Đại Nhật thần chưởng vừa tung ra, người có mắt nhìn không chỉ có mỗi Bùi Ngọc Vận, tu sĩ vây xem nhất thời đều nghĩ đến vị chân quân nổi tiếng có một không hai nào đó.
Nhưng ngài ấy mới kết Đan chưa được bao lâu, sao lại kết Anh nhanh như vậy được?
Các tu sĩ vây xem nghĩ đến đây, đều không khỏi sửng sốt.
Hai người Lịch Hòa Quang và Cảnh Dĩ Phong hiện tại vẫn còn đang bế quan chưa ra, vậy mà vị Bán Phật chân quân này đã muốn vượt mặt họ rồi?
Nghe về truyền thuyết và tận mắt chứng kiến truyền thuyết đúng là không giống nhau.
Có tu sĩ không sợ chết lén dùng pháp bảo rình xem từ cách ngàn dặm, muốn xem coi rốt cuộc là cao thủ phương nào đang phá Đan thành Anh?
Chỉ thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng quay lại, ánh mắt dường như chẳng nhìn vào bất cứ thứ gì, đôi mắt liếc nhìn bâng quơ như vậy suýt chút nữa dọa tu sĩ đang rình trộm sợ hết hồn!
Đây…… chắc hẳn chính là phong độ khí chất của tu sĩ đến từ trung thế giới.
“Đúng là Bán Phật chân quân! Khuôn mặt đó ta không nhìn lầm đâu.”
“…………So người với người đúng là tức chết người mà, nhìn tốc độ của người ta xem, ta phục sát đất luôn rồi QAQ.”
Tin tức Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh ở Kinh Tàng tiểu thế giới lập tức lan truyền.
Hầu như ai cũng bàn tán về chuyện này.
Đối với tu sĩ từ Kinh Tàng tiểu thế giới, Đạo Xuân trung thế giới giống như một giấc mộng xa vời không thể với tới. Mà Tạ Chinh Hồng còn là một trong những Phật tu xuất sắc nhất, tuy khúc giữa bị thay đổi, cố sự của hắn từ lâu đã trở thành phiên bản thịnh hành nhất được lưu truyền khắp Kinh Tàng tiểu thế giới. Mà bây giờ, một nhân vật truyền thuyết như vậy lại đang phá Đan thành Anh ở chỗ bọn họ?
Không thể nào ngờ được, vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên rồi!
Đồng thời, tin tức này đã bí mật được truyền đến Tuyệt Niệm tự, Tuyệt Niệm tự lại bí mật truyền tin cho Hoa Nghiêm tông, toàn bộ trên dưới Hoa Nghiêm tông không khỏi nổi lên một trận chấn động.
Dù Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh thành công hay thất bại, đều không thể gạt bỏ dấu vết tồn tại của hắn.
Ngay dưới mắt bọn họ có một đệ tử có linh tính như vậy, nhưng bọn họ lại chẳng hề phát hiện ra.
Khi Tạ Chinh Hồng lấy danh hiệu Bán Phật chân quân lần đầu xuất hiện trên Thiên Đan bảng, các trưởng lão của Hoa Nghiêm tông chẳng thèm để ý đến chuyện này. Đa phần các Phật tu xuất thân Dã Hồ thiền đều rất cố gắng ở khoảng thời gian đầu, có thể đuổi kịp đệ tử từ môn phái lớn, thậm chí còn vượt qua bọn họ. Vì hoàn cảnh tu hành của họ rất khắc nghiệt nên sự cố chấp đối với tu vi của họ càng vượt xa đệ tử từ môn phái lớn. Nhưng về sau, nền tảng khuyết thiếu ban đầu của họ sẽ dần lộ ra.
Nếu tán tu nào cũng có thể đạt được tu vi lợi hại hơn đệ tử của môn phái lớn thì bọn họ còn khai tông lập phái truyền thừa cho đệ tử để làm gì? Chẳng thà đi quét tuyết trước cửa còn tự tại hơn không phải sao? Tất nhiên, có thể leo lên Thiên Đan bảng chứng tỏ hắn cũng có chỗ hơn người. Khi ấy, trong mắt những Phật tu và trưởng lão ở Hoa Nghiêm tông, Tạ Chinh Hồng chẳng qua chỉ là một hậu bối trẻ tuổi hơi xuất sắc một chút mà thôi.
So với đệ tử Tam Tư mà họ luôn đắc ý thì vốn chẳng đáng là gì, không thể so sánh được.
Khi Tạ Chinh Hồng và Thẩm Phá Thiên liên thủ đánh bại U Quỷ ngũ khách, trực tiếp leo lên vị trí thứ mười lăm trên Thiên Đan bảng, cái tên này vừa mới dần bị các trưởng lão Hoa Nghiêm tông quên mất. Song chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, nó lại được nhắc đến lần nữa.
Lúc này, các trưởng lão Hoa Nghiêm tông mới bắt đầu tìm người điều tra lai lịch của Tạ Chinh Hồng.
Mỗi thứ hạng trên Thiên Đan bảng đều đại biểu cho mồ hôi và xương máu của vô số tu sĩ, biết bao tu sĩ vì một thứ hạng mà tranh đấu đến chết, trải qua bao gian nan vất vả để tăng hạng. Lúc trước đã có một Thẩm Phá Thiên một bước lọt vào mười lăm hạng đầu trên Thiên Đan bảng, khiến không ít tu sĩ phải liên tục bế quan, tránh để bị đánh chết trên bờ cát[1], giờ lại có thêm Tạ Chinh Hồng, nhất thời khiến người ta chẳng thể nào bình tĩnh nổi.
Vốn tưởng rằng hắn chỉ là một tu sĩ như phù dung sớm nở tối tàn[2], nhưng hiện giờ thứ hạng của hắn lại cứ tăng vùn vụt, đến khi bám đuổi xít xao đệ tử Tam Tư mà họ đắc ý nhất, thì họ không thể xem thường được nữa.
Lại lịch của Tạ Chinh Hồng trong sạch rõ ràng, thậm chí ngay cả chuyện hắn từng được Nhân Chân tự thu nhận cũng được điều tra kỹ càng.
Các trưởng lão Hoa Nghiêm tông thầm cảm thán, may mà Nhân Chân tự đã suy tàn từ lâu, nếu không sau này trong thế hệ trẻ, rốt cuộc Tạ Chinh Hồng hay Tam Tư lợi hại hơn quả thật là khó mà nói được.
Nhưng các trưởng lão Hoa Nghiêm tông còn chưa kịp thả lỏng, lập tức lại có tin truyền đến.
Tạ Chinh Hồng lại tăng hạng, xếp vị trí thứ năm, bỏ lại Tam Tư ở phía sau.
Các trưởng lão Hoa Nghiêm tông: …………….
Họ không có lời nào để nói nữa.
Tuy rằng mỗi đời Tu Chân giới đều có vài nhân tài kiệt xuất như vậy, nhưng loại nhân tài khủng bố cỡ này chưa từng xuất hiện trong giới Phật tu. Phật tu nổi tiếng là khó tu luyện, mấy thứ như pháp khí linh thạch đan dược gần như chẳng có tác dụng lớn đối với Phật tu. Dù cho Tạ Chinh Hồng có nhận được truyền thừa từ Thượng Giới thật đi chăng nữa, mà không có bản lĩnh và tuệ căn của bản thân thì đều uổng phí. Nhưng tiếc là, Tạ Chinh Hồng chính là người có nghị lực và tuệ căn cực lớn.
Khi nghe tin Tạ Chin Hồng được Lịch Hòa Quang mời đến Quy Nguyên tông, trong lòng họ đều không khỏi có chút tiếc nuối, thầm hận mình ra tay quá chậm.
Sau này, khi mà họ cho rằng Tạ Chinh Hồng sẽ làm náo động cả Quy Nguyên tông, thì lại phát hiện Tạ Chinh Hồng sống rất trầm lặng.
Loại trầm lặng này chẳng những không khiến các trưởng lão Hoa Nghiêm tông cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại khiến họ càng thêm tiếc nuối.
Nếu Tạ Chinh Hồng trước sau như một thích gây náo động thì có lẽ còn có thể nói hắn là người thích phô trương, không khiến người ta nể phục được.
Nhưng Tạ Chinh Hồng lại yên lặng bắt đầu dạy học, làm một khách khanh ngoài tu luyện thì gần như không gặp người ngoài. Chẳng màng đến sự phồn hoa hùng mạnh của môn phái đứng đầu Đạo Xuân trung thế giới, một tiểu bối kỳ Kim Đan mà lại có được bản lĩnh như thế, vậy thì việc hắn có thể tăng hạng nhanh như vậy dường như cũng là lẽ thường tình.
Hoa Nghiêm tông chính là một trong những môn phái chính thống nhất của Pháp Tướng tông được truyền thừa ở hạ giới, trong lịch sử từng chứng được không ít Bồ Tát La Hán, truyền thừa từ rất lâu đời. Đại hội Phật Đản là sự kiện trọng đại nhất trong cả trăm năm của tông môn Phật tu bọn họ, trong pháp hội này, sẽ có các Phật tu đại năng từ Thượng Giới đến đây khai đàn giảng pháp, còn tặng bảo vật cho vài người có duyên. Dù nhìn trên phương diện nào cũng đều là một pháp hội cực kỳ long trọng.
Gửi thiệp mời cho Tạ Chinh Hồng, chính là yêu cầu chung của vài vị trưởng lão ở Hoa Nghiêm tông.
Bọn họ nhìn Tam Tư lớn lên từ nhỏ, hiểu rất rõ cách làm người của Tam Tư.
Tam Tư vốn là một Phật tu tài năng khó gặp, nhưng việc Tam Tư ngưỡng mộ Tạ Chinh Hồng lại ngoài ý muốn của họ.
Nếu đệ tử xuất sắc nhất của họ đánh giá cao Tạ Chinh Hồng như thế, nghe nói Tạ Chinh Hồng còn là đệ tử y bát của Bàn Nhược thiền sư từ Thượng Giới nữa, vậy gửi cho hắn một phần thiệp mời cũng là đương nhiên thôi.
Khi nghe tin Tạ Chinh Hồng muốn đến Kinh Tàng tiểu thế giới, các trưởng lão Hoa Nghiêm tông đều nổi lòng yêu mến người tài, còn cố ý phân phó tông môn ở Kinh Tàng tiểu thế giới giúp đỡ Tạ Chinh Hồng. Có điều họ không lộ rõ ý định muốn mượn sức, cũng không ám chỉ Tạ Chinh Hồng, vậy nên khiến Tạ Chinh Hồng bỏ lỡ lợi ích tốt như thế.
Hôm nay, tin tức từ Kinh Tàng tiểu thế giới lại truyền đến, bẩm báo rằng Tạ Chinh Hồng đang phá Đan thành Anh ở Kinh Tàng tiểu thế giới, vài vị trưởng lão Hoa Nghiêm tông đã bắt đầu chết lặng.
Thậm chí khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của họ là, ồ, thì ra lại là hắn à!
Nói vậy, những trưởng lão này và vị Ma Tôn Văn Xuân Tương đang khổ sở bị nhốt ở Nhân Chân tự, thực sự có điểm chung.
******
★Chú thích:
[1]Đánh chết trên bờ cát: nguyên câu là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau bị đánh chết trên bờ cát”, nghĩa là các thế hệ sau nổi trội vượt qua thế hệ trước, lớp người cũ cứ dần bị thay thế bởi lớp người mới, cứ lặp đi lặp lại tạo nên sự phát triển, tiến bộ.
[2]Phù dung sớm nở tối tàn: xuất phát từ câu chuyện về tiên nữ Phù Dung – một nàng tiên nữ hiền lành tốt bụng nhưng nét mặt lúc nào cũng buồn rầu ưu uất, sống trong cõi tiên nhưng không làm sao vui được. Trong một lần chu du dưới trần, nàng phải lòng một người phàm tên Đông Tâm nhưng mối tình này bị nhà trời ngăn cản.
Trước khi về trời, Phù Dung trao cho Ðông Tâm một viên ngọc có thể giúp chàng nhớ được quá khứ tương lai và luôn nhớ nàng. Vương mẫu nương nương trách tội Phù Dung, người phán: “Nhân sinh tự sinh tự diệt, khó khăn lắm con mới được thành chánh quả, nay vì người phàm mà đánh đổi đạo hạnh ngàn năm thật không đáng, nhân gian không hữu tình như con nghĩ đâu.” Phù Dung hết lời van lạy và chấp nhận đánh cuộc với Vương mẫu, nếu Ðông Tâm vô tình với mình và không được hạnh phúc bên Ðông Tâm, Phù Dung nguyện không làm người nữa.
Kiếp sau, Phù Dung đầu thai xuống trần nhưng là nam chứ không phải nữ, mang hình hài của một nam nhi nhưng trái tim và tâm hồn là nhi nữ. Sau hai mươi năm nàng mới tìm được Đông Tâm nhưng bấy giờ chàng đã có vợ và hai con nên hai người không thể bên nhau. Nàng uất ức chết đi, linh hồn nương theo cây cỏ thành hoa Phù Dung.
Ðêm đêm than thở với hoa Phù Dung, Vương mẫu không muốn nàng quyến luyến mà không được siêu thoát nên cho hoa nở vào ban ngày, hoàng hôn phai tàn phải tự rụng tránh cho Phù Dung đau lòng khi thấy Ðông Tâm. Từ đó nhân gian có câu: “Phù dung sớm nở tối tàn, hỏi nhân gian hữu tình hay vô tình?”
Trong văn cảnh trên, các trưởng lão dùng câu thành ngữ này để nói Tạ Chinh Hồng chỉ nổi trội được một thời gian rồi sẽ chóng mờ nhạt.