Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



//
"Chương"Chương

""

"Đạo"Đạo

Đạo Xuân trung thế giới, Thiên Đan bảng.

“Tên của Bán Phật chân quân trên Thiên Đan bảng biến mất rồi!”

“Trời ơi, đúng là không thấy thật!”

Vô số tu sĩ lập tức chen chúc chạy đến chỗ tấm bia đá ghi thứ hạng của Thiên Đan bảng, vây kín đến nỗi nước cũng chẳng ngấm qua được.

Thế đạo rốt cuộc là sao thế này, chỉ mới vài năm ngắn ngủi trôi qua, mọi người còn chưa nói xong về chuyện kỳ văn dị sự của Tạ Chinh Hồng, tên của Tạ Chinh Hồng trên Thiên Đan bảng lại đột nhiên biến mất là sao?

Tin này khiến hầu hết tất cả những người có tên trên Thiên Đan bảng đều váng đầu hoa mắt, suýt nữa còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Chẳng……….. Chẳng lẽ Tạ Chinh Hồng xảy ra chuyện rồi?” Có tu sĩ dè chừng lên tiếng.

“……….Không, không thể nào.”

Đám tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được.

Song, bọn họ đều nghĩ đến cùng một khả năng.

“Tin nóng, tin nóng đây!”

“Trưởng lão Hoa Nghiêm tông đã xác nhận, Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng đã phá Đan thành Anh ở Kinh Tàng tiểu thế giới, bây giờ đã thành Bán Phật chân nhân rồi!”

Một tu sĩ giơ ngọc giản trong tay lên, hô to, “Mười linh thạch một miếng, có toàn bộ tin tức, mau trở thành người duy nhất vén màn bí mật về việc Bán Phật chân quân phá Đan thành Anh nào!”

“Cho ta một miếng.”

“Cho ta một miếng nữa, mau lên.”

Quy Nguyên tông.

Nhóm trưởng lão ở Trưởng Lão đường đã rất lâu không nói gì.

Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh là chuyện lớn, đối phương lại còn là khách khanh của Quy Nguyên tông bọn họ, nhìn kiểu gì cũng đều là một chuyện đáng mừng. Nhưng đại đệ tử đứng đầu Quy Nguyên tông bọn họ vẫn còn đang bế quan chưa ra, bọn họ biết nói thế nào đây?

Nên chúc mừng Lịch Hòa Quang có mắt nhìn tốt đã mời được một khách khanh tài giỏi như vậy đến Quy Nguyên tông, hay là nên tiếc nuối tỏ vẻ ngươi vẫn chưa kết Anh mà người ta đã làm trước ngươi rồi kìa.

Cảm xúc buồn vui lẫn lộn này, rất lâu rồi họ chưa trải nghiệm.

Hơn nữa, phá Đan thành Anh là chuyện dễ dàng như thế sao?

Đa phần các trưởng lão kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu đều nhìn nhau, cảm thấy có thể là do tư chất của mình quá mức bình thường chăng.

Phật tu vẫn luôn được xưng là khó tiến cấp nhất đấy, Tạ Chinh Hồng lẳng lặng phá Đan thành Anh như vậy đúng là không khoa học.

Các trưởng lão cảm thấy mặt mình hơi đau rồi.

Lạc Kiếm tông.

“Sư đệ, đệ biết tin gì chưa, hảo hữu Tạ Chinh Hồng của đệ ấy, tên hắn đã biến mất trên Thiên Đan bảng rồi.” Trần Định Anh đang lau chùi kiếm của mình, khẽ nói.

Thẩm Phá Thiên khựng lại, kinh ngạc nhìn sư huynh nhà mình, “Ý của huynh là, Tạ đạo hữu đã phá Đan thành Anh rồi sao!”

Trần Định An chẳng biết nói sao, vỗ trán nhìn sư đệ nhà mình, “Không sai.” Nhưng mà sao đệ không nghĩ đến khả năng đối phương đã thân tử đạo tiêu thế? Dù sao tốc độ của Tạ Chinh Hồng cũng nhanh đến mức không khoa học mà.

“Quá tuyệt vời, ha ha ha ha, vẻ mặt của đám lừa trọc ở Hoa Nghiêm tông chắc phải đẹp lắm đây.” Thẩm Phá Thiên vui vẻ nghĩ.

Trần Định An: …………….

Vốn còn tưởng nói vậy sẽ khích lệ sư đệ, hắn đúng là quá ngây thơ rồi.

Thẩm Phá Thiên cười ha ha xong, nghiêm túc nhìn Trần Định An, “Sư huynh, đệ cũng phải cố gắng luyện tập để nhanh chóng kết Anh mới được.”

Trần Định An: …………….

Thì ra vẫn có hiệu quả sao?

Tin tức cũng đã truyền đến tai đám người Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên, hai người đều không khỏi mừng cho Tạ Chinh Hồng, lại thầm nghĩ xem có nên chuẩn bị lễ vật gì hay không.

Có điều, hiện giờ bọn họ cũng muốn cố gắng hơn nữa.

Không thể có chuyện người ta đã bước lên con đường lớn mà họ vẫn chậm rì trên đường nhỏ được.

Tin Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh truyền khắp Đạo Xuân trung thế giới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hiệu ứng nổ ra còn lớn gấp nhiều lần so với Kinh Tàng tiểu thế giới.

Hiện giờ mới có vài năm mà Tạ Chinh Hồng đã phá Đan thành Anh rồi.

Thế đạo quả thật là thay đổi quá nhanh!

Hiện giờ kết Đan còn chẳng dễ dàng gì mà bọn họ đã thấy một đám tu sĩ bắt đầu tiến đến kỳ Nguyên Anh rồi.

Tạ Chinh Hồng đã kết Anh thành công, vậy thì những người còn lại trên Thiên Đan bảng có lẽ cũng cảm thấy khủng hoảng.

Vô số tu sĩ hai mắt lệ nhòa, sinh ra trong thời đại cứ chốc chốc lại xuất hiện thiên tài, còn có thể cấp đường sống cho người ta không hả?

—————————————————————————

Bùi Ngọc Vận cưỡi trên thuyền nhỏ cùng Tạ Chinh Hồng, từ từ cân nhắc xem tất cả chuyện này rốt cuộc xảy ra như thế nào.

Bây giờ Tạ Chinh Hồng là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, ban nãy hắn nghe thấy Tạ Chinh Hồng dùng thần thứ truyền âm với mình nên mới đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, không ngờ Tạ Chinh Hồng lại muốn mang hắn đến một thế giới khác.

Đến lúc này, Bùi Ngọc Vận đã có thể khẳng định, Tạ Chinh Hồng chính là Văn An.

Như vậy chuyện mình bị đuổi giết ắt hẳn có liên quan tới hắn, nếu không đối phương sẽ không mang hắn cùng rời khỏi Kinh Tàng tiểu thế giới.

Song Tạ Chinh Hồng không nói thì tất nhiên Bùi Ngọc Vận cũng sẽ không chủ động nói ra.

Hai người đều không chủ động, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.

“Nếu sau này ngươi gặp khó khăn gì thì có thể tới tìm ta.” Tạ Chinh Hồng im lặng một lát, sau đó lấy ra một miếng ngọc giản trống, bên trên có lưu lại một chút thần niệm của hắn. Nếu Bùi Ngọc Vận gặp nạn, có thể bóp nát miếng ngọc giản này để cầu cứu.

Văn tiền bối mượn thân thể của Bùi Ngọc Vận để tìm linh thạch cho hắn, về tình về lý, Tạ Chinh Hồng chẳng thể nào không quan tâm đến ngoại vật được.

Hắn mang Bùi Ngọc Vận theo, cũng là vì mối nhân quả này.

“Đa tạ.” Bùi Ngọc Vận nhận lấy ngọc giản, không nói thêm gì.

Đến Đạo Xuân trung thế giới, Bùi Ngọc Vận xuống thuyền rời đi.

Tạ Chinh Hồng nhìn địa giới quen thuộc, không khỏi lộ vẻ tươi cười.

Đạo Xuân trung thế giới mà Tạ Chinh Hồng kỳ Kim Đan và Tạ Chinh Hồng kỳ Nguyên Anh nhìn thấy, là hoàn toàn không giống nhau.

Tạ Chinh Hồng kỳ Nguyên Anh, có thể nhìn thấy rõ ràng linh khí phân bố trong Đạo Xuân trung thế giới, có thể thấy bộ dáng của các tu sĩ không ngừng bay lượn trên trời cao, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng hít thở của một con chuột con cách mình mấy vạn dặm.

Đạt đến kỳ Nguyên Anh, mấy thứ phản lão hoàn đồng, dời non lấp biển, lên trời xuống đất mà phàm nhân thường hay nói tới đều chẳng có gì khó.

Thậm chí, chỉ trong thời gian một nén nhang, hắn có thể đi từ đây đến ngọn núi phía sau Nhân Chân tự để gặp Văn tiền bối.

…………….

Bước chân thong thả của Tạ Chinh Hồng bỗng chậm lại.

Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiền bối vừa cười lạnh vừa hát cho mình nghe.

Tạ Chinh Hồng xoa xoa cái đầu và khuôn mặt bóng loáng của mình, yên lặng thở dài trong lòng.

Nếu không phải lúc đó hắn cất nhẫn trữ vật qua một bên trước thì e rằng hiện tại hắn còn chẳng có pháp y mà mặc. Uy lực của Thiên kiếp tiền bối cũng biết mà, nếu giải thích thì có lẽ tiền bối cũng lắng nghe.

Có điều, khiến tiền bối nổi giận thì không hay chút nào.

Tạ Chinh Hồng chuẩn bị đâu vào đấy xong, lập tức đẩy nhanh tốc độ, đi tới Nhân Chân tự.

Văn Xuân Tương cảm thấy thế nào ư?

Khắp đầu y đều tràn ngập tám chữ to đùng “Chưa đến thời điểm thì sẽ không tới”.

Là hòa thượng thì luôn phải để đầu trọc, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Tạ Chinh Hồng đi theo con đường Phật tu này, một mái tóc dài như vậy chẳng biết giữ được bao lâu.

Tiểu hòa thượng ơi là tiểu thượng, hòa thượng không quy y mà là hòa thượng sao?

Khi Văn Xuân Tương nhận ra được điều này, nhất thời có chút bi thương trong lòng.

“Tiền……. Tiền bối, bần tăng tới đón ngài.” Tạ Chinh Hồng dè chừng cẩn thận đánh giá Văn Xuân Tương một chút, phát hiện sắc mặt tiền bối không tệ, cũng không thiếu tay thiếu chân, tảng đá trong lòng tức khắc nhẹ đi phân nửa.

Thoạt nhìn còn thấy tiền bối đã khôi phục rất nhiều.

“Ừm.” Văn Xuân Tương hữu khí vô lực lên tiếng, ngẩng đầu liền thấy cái mặt như trứng gà của Tạ Chinh Hồng cứ lắc qua lắc lại trước mặt mình, “Tiểu hòa thượng, trước hết ngươi có thể ăn đan dược để lông mày với tóc mọc lại rồi nói chuyện tiếp được không? Ngươi cứ lắc lư qua lại như vậy, bổn tọa nhìn vào thấy rất khó chịu.”

Tạ Chinh Hồng im lặng không nói, “Tiền bối, sắc……….”

“Khua chiêng gióng trống tưng bừng, chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta, giải khuây câu hát ngân nga, “Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời.” Văn Xuân Tương ngắt lời Tạ Chinh Hồng, bắt đầu hát chậm rì. (Đây là lời bài hát “Thập bát mô – Mười tám điệu sờ”, lời là do mình lấy trên mạng)

Lời ca vô cùng rõ ràng, giọng hát cũng rất êm tai.

Có điều hát lạc điệu hết cả, nghe vô cùng quái dị, Văn Xuân Tương lại còn cố ý sử dụng công pháp Ma tu, nghe như ma âm rót vào tai, người nào có định lực hơi kém một chút có lẽ sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma liền.

Tạ Chinh Hồng yên lặng nhìn Văn Xuân Tương, chậm rãi nói, “Tiền bối, bần tăng đã đạt đến kỳ Nguyên Anh rồi.”

Nói cách khác, Thập bát mô không có tác dụng với hắn.

Văn Xuân Tương há miệng, định hát nhưng hát không ra lời.

“Ồ, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?” Văn Xuân Tương uể oải nhìn Tạ Chinh Hồng, nhịn không được nói, “Tiểu hòa thượng, ngươi là cái đồ qua cầu rút ván. Bổn tọa vào sinh ra tử vì ngươi thì không nói, đằng này bổn tọa mãi mới hứng trí hát một chút, ngươi không vỗ tay theo nhịp cho bổn tọa thì thôi, lại còn đứng đó diễu võ giương oai nữa. Haaaiz, hiện giờ bổn tọa đang trọng thương, lại còn bị Khốn Tiên thằng trói nữa, đương nhiên là không thể làm gì được ngươi rồi.”

Tạ Chinh Hồng yên lặng thở dài trong lòng, tuy biết bộ dáng Văn Xuân Tương lúc này quá nửa là giả bộ thôi, nhưng lời Văn Xuân Tương nói thì chẳng sai chút nào.

“Tiền bối, là do tiểu tăng lỗ mãng, ngài chớ nóng giận.” Tạ Chinh Hồng nghĩ đến những chuyện Văn Xuân Tương đã làm vì mình, dù trong lòng có nhiều lời muốn phản bác nhưng cũng không nói ra được.

“Bổn tọa cũng đâu phải người dễ ở chung.” Văn Xuân Tương vô cùng vui vẻ, hí hửng nhìn Tạ Chinh Hồng, “Chi bằng thế này đi, ngươi xem, bổn tọa cũng đã hát “Thập bát mô” cho ngươi nhiều lần rồi, nghe nhiều như vậy chắc ngươi cũng thuộc hết rồi nhỉ. Bổn tọa chưa từng nghe hòa thượng hát “Thập bát mô” bao giờ, cái mặt ngươi bây giờ ta chẳng muốn nhìn, ngươi đổi sang hát đi, biết đâu lại khiến bổn tọa vui lên đấy.”

……………Nhưng ngài hát vốn có đúng nhịp đâu.

Tạ Chinh Hồng nhìn bộ dáng “Ta vừa nghĩ ra một chủ ý tuyệt vời” của Văn Xuân Tương, trong mắt không khỏi hiện lên chút ý cười.

Tiền bối vui vẻ như vậy, đúng là hiếm thấy.

Tạ Chinh Hồng cân nhắc một chút, bèn gật đầu, “Nếu tiền bối thích thế thì bần tăng hát một khúc cho tiền bối nghe cũng không vấn đề gì. Có điều khi hát xong rồi, tiền bối có thể về cùng bần tăng không?”

“Nếu ngươi hát hay thì bổn tọa sẽ về cùng ngươi.” Văn Xuân Tương có chút đắc ý với giọng hát của mình, y đã chuẩn bị tốt cho trường hợp lỗ tai bị đầu độc. Nhưng dù Tạ Chinh Hồng hát khó nghe thì y cũng không để ý.

Y đang tận hưởng khoái cảm khi một Phật tu tuyệt thế vì mình mà hát《Thập bát mô》.

Tiếc là không thể dùng tinh thạch ghi lại, nếu không sau này khi Tạ Chinh Hồng phi thăng rồi, mình nhất định có thể dùng nó để kiếm được rất nhiều linh thạch.

Tạ Chinh Hồng dừng một chút, nhớ lại lời hát của Văn Xuân Tương, từ từ hát lên.

“Sờ tóc nàng đấy xanh ngời, mây chiều giăng mắc tơ trời miên man, sờ lên vầng trán non ngàn, tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta. Sờ đôi mày biếc thướt tha, cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh, sờ lên phiến mắt gọi tình, đen huyền trong sáng………”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui