Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



"Chương

"

"Văn

Văn Xuân Tương bay quanh Tạ Chinh Hồng hai vòng, một tay nâng cằm cẩn thận đánh giá, lạ thật, tiểu hòa thượng rõ ràng chẳng có gì khác biệt, nhưng sao mình cứ có cảm giác đã thay đổi rất nhiều nhỉ?

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ gọi một tiếng, “Ngài khôi phục rồi sao?”

“Ừm, cũng tạm ổn, có thể đi ra được rồi.” Văn Xuân Tương gật đầu nói.

“Chân bần tăng hơi nhũn ra rồi.” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc nói, “Xin tiền bối giúp một tay.”

Văn Xuân Tương: …………..

“Chỉ có mười mấy tên mà ngươi đã kiệt sức rồi ư?” Văn Xuân Tương ngoài miệng thì ghét bỏ, song vẫn ngoan ngoãn thi pháp, cuộn lên một trận gió đưa Tạ Chinh Hồng tiếp đất an toàn.

“Ta đã chặn cảm giác của hai tên đó rồi, ngươi cẩn thận chút đừng để bị lộ.” Văn Xuân Tương lại lần nữa hóa thành luồng khói xanh chui vào chuỗi hạt của Tạ Chinh Hồng. Căn phòng quen thuộc, cảm giác quen thuộc, như thể hai năm nay vốn không tách ra khỏi tiểu hòa thượng vậy.

Văn Xuân Tương nằm trên giường ngọc, hơi ngạc nhiên nghĩ vậy.

Thực ra y đã xuất hiện từ lúc tiểu hòa thượng vừa ra khỏi động phủ rồi, cảnh giới của mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần kia đều không ổn, trông chẳng lợi hại là bao. Nếu không thì đã chẳng từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây làm mồi cho tiểu hòa thượng. Một mặt y muốn giúp tiểu hòa thượng giải quyết mười ba tu sĩ kia, mặt khác lại muốn yên lặng xem xem sau hai năm tiểu hòa thượng đã trưởng thành đến đâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng một bên quan sát.

Không ngờ rằng, tiểu hòa thượng quả thực đã cho y một niềm vui lớn. Không kết Chư Hành Vô Thường ấn Sinh tướng, mà là Diệt tướng. Trong ba ngàn thế giới, từng có tiền lệ như tiểu hòa thượng sao? Văn Xuân Tương suy nghĩ hồi lâu, ít nhất thì trong mấy ngàn năm mà y biết, chẳng có ai cả. Kết cả Sinh tướng và Diệt tướng trong một lần thì có một người, nhưng mà tên khốn kiếp đó đã thành Phật từ lâu rồi.

Chư Hành Vô Thường ấn không có thực thể, nó đại diện cho bản ngã chân thật của Phật tu, tính ra thì quả thực trừ những người chứng được Kim Thân đã phi thăng đến Phật giới, đây được cho là một chiêu rất có lực công kích. Đa phần Tam Bảo của Phật gia đều bài trừ nghiệp chướng hư tướng, tiêu diệt ma chướng của bản tâm, thường thiên hướng về phụ trợ. Còn Diệt tướng, chính là một trong những Pháp tướng có lực công kích cao nhất.

Có điều Chư Hành Vô Thường ấn tuy mạnh nhưng hạn chế cũng không ít, trên cơ bản mỗi lần sử dụng đều hút khô linh khí trong cơ thể, thuộc loại chiêu thức chưa đến bước đường cùng thì tuyệt đối không được dùng. Tiểu hòa thượng chống lại mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần, lần đầu mà lại đạt được hiệu quả xuất kì bất ý như thế, nếu đổi lại là tu sĩ kỳ Hóa Thần kiến thức rộng rãi lắm thủ đoạn bảo mệnh, có lẽ sẽ không dễ xơi như vậy.

(Xuất kì bất ý: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác. Xuất phát từ kế sách của Tôn Tử: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” – Đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị.)

Nói đến nói đi, vẫn là tu vi của tiểu hòa thượng chưa đủ cao, mới đến kỳ Xuất Khiếu thôi.

Trong lòng Văn Xuân Tương dâng lên chút kiêu ngạo, lại có điểm tự đắc, đây là người do y dạy dỗ, hê hê.

“Tiểu hòa thượng, lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng.” Văn Xuân Tương chợt nói.

Tạ Chinh Hồng bất thình lình nghe Văn Xuân Tương nói vậy, trong lòng ngạc nhiên.

Tiền bối thực sự là………..

Như Lai thần chưởng được xưng là cao đẳng trong vô số thuật pháp của Phật tu, tiền bối nói dạy liền dạy, rốt cuộc đã cướp đồ của bao nhiêu tông môn Phật tu rồi!

Tạ Chinh Hồng thấp giọng lên tiếng, đi vào động phủ của Hoàng Oanh.

Hai người Tiết Nhẫn và Hoàng Oanh đang nhờ luồng linh khí dồi dào để tu luyện, điều trị thương thế lúc trước.

“Hai vị đạo hữu, bần tăng Tạ Chinh Hồng đa tạ hai vị đã tương trợ.” Tạ Chinh Hồng ngồi đối mặt với hai người, cười nói.

“Đâu có, nhờ phúc của tiền bối, ma khí trên người ta đã biến mất hoàn toàn rồi.” Hoàng Oanh nhìn Tạ Chinh Hồng rõ ràng đã khác trước, có chút khách khí nói.

“Hoàng đạo hữu là cát nhân tự có thiên tướng (câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói người tốt ắt có phúc trời ban).” Tạ Chinh Hồng trả lời.

Hoàng Oanh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Có thể loại trừ toàn bộ ma khí, cũng có nghĩa y đã giải quyết được mọi khúc mắc. Chuyện ngày trước khi mới đến Tà Dương đại thế giới bị người ta phản bội lừa bán đi làm lô đỉnh đã trở thành tâm ma của y. Hôm nay ma khí đã biến mất, y rốt cuộc cũng có thể buông bỏ đoạn ký ức không chịu nổi kia, tiếp tục theo đuổi đại đạo của mình.

“Tạ tiền bối, đá Pháp ấn của ngài là từ trong di phủ của Minh Tâm thiền sư nhỉ.” Tiết Nhẫn khẳng định.

“Đúng vậy.”

“Ừm, vậy ta và A Oanh không cần phải giúp ngài nữa đâu nhỉ.” Tiết Nhẫn nghiêm túc trả lời, ngay từ đầu đã thỏa thuận Tạ Chinh Hồng lấy ba phần, hai người bọn họ mỗi người lấy ba phần rưỡi. Nhưng sau này luồng kim quang vọt ra đã cho hắn và A Oanh những pháp bảo không tồi, thứ Tạ Chinh Hồng lấy được lại không biết là cái gì, theo lý thuyết, hai người bọn họ hẳn là phải chia thêm phần cho đối phương theo giá chênh lệch mới phải. Số linh thạch trong túi trữ vật của hắn đều lấy cho Tạ Chinh Hồng kết ấn hết rồi, linh khí trong động phủ này giờ đã nồng đậm gấp mấy lần, giá trị tuyệt đối lớn hơn những gì họ đã bỏ ra.

Tuy nhiên lúc trước bọn họ cứu Tạ Chinh Hồng, hiện giờ Tạ Chinh Hồng lại cứu bọn họ, mọi chuyện liền trở nên hơi phức tạp.

“Đương nhiên không cần.” Tạ Chinh Hồng không khỏi nén cười, không ngờ Tiết Nhẫn trông có vẻ đơn giản thô bạo nhưng trong đầu lại còn quan tâm đến việc này?

“Động tĩnh ở nơi này không nhỏ, chắc sẽ gây thêm phiền toái cho hai người.” Chuyện Tạ Chinh Hồng giết mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần kia sẽ nhanh chóng truyền ra. Bây giờ hắn đã kết Chư Hành Vô Thường ấn, tiền bối cũng đã về bên hắn, đương nhiên không cần sửa tên đổi họ như trước nữa.

“Chuyện đó thì tiền bối không cần lo lắng.” Hoàng Oanh lắc đầu nói, “Lão tổ nhà ta rất có uy danh ở đây, lúc trước ta đã báo bình an cho ngài ấy, lão nhân gia đã hạ lệnh khắc “Cảnh phù” lên chỗ ta, về sau sẽ an toàn hơn nhiều.”

Cảnh phù chính là con dấu của những Yêu Vương Ma Tôn đứng đầu thế lực lớn một phương, mỗi người đều có Cảnh phù của riêng mình. Nơi nào có khác Cảnh phù thì nghĩa là đã được họ phù hộ, trừ phi muốn đối mặt chính diện với họ, nếu không thì người bình thường đều không dám trêu chọc. Nói chung, trong Cảnh phù có một phần tinh thần của chủ nhân Cảnh phù, số lượng rất ít, chỉ những hậu bối và thế lực vô cùng được coi trọng mới có được. Trước đây Hoàng Oanh lấy lý do mình chưa có công lao gì nên không dám nhận Cảnh phù của lão tổ, hiện tại động phủ này đã thăng cấp thành linh mạch nhị phẩm, tu sĩ kỳ Hóa Thần cũng ở được, hơn nữa còn là nơi Phật tu kết ấn, ý nghĩ phi phàm, đương nhiên có thể khắc Cảnh phù.

“Không sao thì tốt rồi.” Tạ Chinh Hồng yên tâm nói.

“Tiền bối dự định đi đâu? Sau chuyện lần này, chắc hẳn thanh danh của tiền bối sẽ bùng nổ ở đại thế giới.” Hoàng Oanh cười nói.

“Du lịch bốn phương một phen. Tà Dương đại thế giới lãnh thổ rộng lớn, các loại đạo thống công pháp thiên tài địa bảo phong phú, bần tăng kiến thức nông cạn, lần đầu kết ấn, Đạo Tâm chưa ổn định, còn cần tôi luyện nhiều hơn.” Tạ Chinh Hồng vốn có tính toán như thế.

Chờ khi hắn tiến đến kỳ Hóa Thần, lại có Vô Thường ấn, sẽ đi giải cứu tiền bối, lúc đó sẽ là sự bán công bội (làm ít công to, làm chơi ăn thật).

“Làm thế cũng tốt.” Hoàng Oanh gật đầu nói phải.

Ba người hàn huyên một hồi, dù sao đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận), trao đổi con dấu thần thức với đối phương, dùng khi có việc đưa tin, bấy giờ mới tách ra.

Tạ Chinh Hồng đi tìm vị bằng hữu Trần Thần lúc trước, đa tạ sự giúp đỡ của hắn, khai thông một chút linh khí cho hắn rồi sau đó mới khởi hành đi đến nơi khác.

Tà Dương đại thế giới gồm năm khu vực Đông Nam Tây Bắc Trung, vùng Trung bộ là nơi ở của Ma Tôn, Yêu Vương, tán tiên và Ma Hoàng, tạm thời không thuộc phạm vi du lịch. Phía Đông bộ có nhiều tu sĩ Tiên đạo, vùng Nam bộ linh khí dồi dào, tương đối hỗn loạn, Tây bộ và Bắc bộ thì khá an ổn. Lần này rời đi, Tạ Chinh Hồng định đến phía Nam xem thử.

“Phì, tiểu hòa thượng, xem người khác đặt tên cho người nè, “Vô Thường Phật” Tạ Chinh Hồng, ha ha, đừng có trực tiếp nhái tên theo Chư Hành Vô Thường ấn chứ, sao không gọi ngươi là “Sát Diệt Phật” luôn đi?” Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đi thẳng một đường, trên đường cũng từng gặp không ít chuyện bất bình, xông qua mấy bí cảnh nhỏ, tiện tay cứu vài người, cũng giết không ít tu sĩ gây hại khắp nơi, nói tóm lại, xem như hữu kinh vô hiểm (Bị kinh hoảng nhưng không gặp nguy hiểm).

Nhưng vì sự tích anh dũng lúc trước Tạ Chinh Hồng lấy tu vi kỳ Xuất Khiếu chống lại mười tu sĩ kỳ Hóa Thần, giết sạch đối phương, thanh danh của hắn cũng dần lan tỏa. Có điều trong Tà Dương đại thế giới yêu nghiệt chiếm phần đông, Tạ Chinh Hồng chẳng qua chỉ là một hòn đá nho nhỏ, chạm vào mặt hồ tạo nên một vài gợn sóng rồi lại tan. Ngoại hiệu này, đặt ra cũng chẳng phải thật lòng.

Dùng Vô Thường để hình dung một Phật tu, kết hợp với Tạ Chinh Hồng để tóc không quy y, trái lại nghe cũng tạm được.

“Đương nhiên không thể sánh bằng Cửu Châu Ma Hoàng lợi hại như tiền bối.” Tạ Chinh Hồng khẽ cười.

“Khụ khụ.” Văn Xuân Tương day day cổ họng, không nói gì thêm.

Vậy nên mới nói, đi đến nơi y quen thuộc quả thực không hay chút nào, các loại chuyện thật giả lẫn lộn, hình tượng bên ngoài của Văn Xuân Tương là người tinh thông đủ loại tạp học không gì không giỏi, là một Ma Hoàng thần bí có tính cách thất thường khó đoán, phỏng đoán về y cũng rất đa dạng, chính Văn Xuân Tương còn không biết thì ra mình đã làm những chuyện đó.

Khi nghe thấy lời đồn mình vẫn chưa chết, Văn Xuân Tương có chút vui vẻ.

Dù là ai thì cũng không thích người khác nhắc đến mình với giọng điệu nói về người chết.

Nhưng khi nghe đến Vạn Thánh Ma Hoàng Mục Đình và Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Khiều, Văn Xuân Tương lại không nhiều lời. Cũng chẳng phải bằng hữu quá thân thiết, chẳng qua là do y bình thường không thích tranh danh đoạt lợi, hay đi ra ngoài, không có khúc mắc về lợi ích với họ, hơn nữa tu sĩ cùng cấp độ với y cũng chỉ có mấy người, sống lâu rồi nên đương nhiên cũng có chút giao tình.

Tuy nhiên nếu bọn họ biết tình cảnh hiện tại của y, có cơ hội lừa gạt y hoặc cắn nuốt y để tăng tu vi, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Vốn định dạy Như Lai thần chưởng cho tiểu hòa thượng, không ngờ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Tiểu hòa thượng cũng nói không cần vội, trước tiên cứ học xong các chiêu thức của Đại Nhật thần chưởng đã, sau đó đi lĩnh hội chân ý cũng không muộn.

Văn Xuân Tương ngẫm lại thì thấy quả thực không sai, Như Lai thần chưởng không dễ học, bây giờ y cơ bản đã khôi phục, ở cùng với tiểu hòa thượng, lại có Chư Hành Vô Thường ấn, có thể tự bảo vệ mình, vậy nên không thúc giục nữa.

Tuy nhiên mặc dù Văn Xuân Tương thành danh ở thế giới này, nhưng thời gian y ở lại đây không dài, vậy nên hiểu biết của y về thế giới này còn chẳng rõ ràng bằng một phần những gì ghi trong ngọc giản. Lần cuối y ở Tà Dương đại thế giới đã là mấy trăm năm trước, Tu Chân giới đã sớm thay da đổi thịt. Y cũng chỉ có thể đi khắp nơi cùng tiểu hòa thượng thôi.

Khi dừng lại ven đường nghỉ chân, tình cờ gặp được vài tu sĩ. Hỏi kỹ mới biết được, thì ra ở gần đây có một tu sĩ tự xưng là “Lôi Đình lão tổ”, vài ngày trước vừa đột phá từ kỳ Xuất Khiếu lên kỳ Hóa Thần, Lôi Đình lão tổ này xuất thân từ thế gia tu chân, chính là trưởng lão của một thế gia ở nơi này. Lúc này vừa dịp có đại điển Hóa Thần, các thế gia và môn phái nhỏ quanh đây đều đã bắt đầu vội vàng thu xếp lễ vật, đi đến trang viên của Lôi gia.

Ngoài Lôi Đình lão tổ, Lôi gia còn có một loại “Thiên Lôi Vạn Quang hoa”, chỉ mọc lên ở nơi Thiên lôi giáng xuống khi tu sĩ độ kiếp, bên trong thậm chí còn ẩn chứa một phần uy lực của Thiên lôi, gần như là gốc rễ để Lôi gia an thân lập mệnh ở đây. Đại điển Hóa Thần lần này, sẽ có ba mươi đóa Thiên Lôi Vạn Quang hoa được tặng cho những người có lễ vật hợp ý Lôi Đình lão tổ nhất, vậy nên các tu sĩ xung quanh đây đều cố gắng tìm kiếm lễ vật để đổi được một đóa linh hoa.

Nơi này cách động phủ của Hoàng Oanh mà Tạ Chinh Hồng ở lúc trước khoảng vài vạn dặm. Ngoài những khu vực đông đảo tu sĩ, ở loại tiểu quốc xa xôi này cũng có hơn trăm môn phái thế gia, nghiễm nhiên tự tạo thành một tiểu thế giới. Thực ra thì quy mô của nó cũng chẳng kém một trung thế giới là bao. Ở trung thế giới, đại điển Hóa Thần đúng là cần được bốn phía chúc mừng mới được.

“Thiên Lôi Vạn Quang hoa, cái quái gì vậy, chưa nghe bao giờ.” Văn Xuân Tương khinh thường nói.

“Hình như nó trông thế này.” Tạ Chinh Hồng đổi được một phần mục lục về linh thảo và linh thực ở địa phương từ tay một tu sĩ, mở ngọc giản ra chỉ vào một cây hoa nói.

“…………Bổn tọa còn đang nghĩ xem cái loại linh hoa nghe vào tai thì đẳng cấp rất cao như Thiên Lôi Vạn Quang hoa này rốt cuộc là cái gì, ra là “Lôi Quang Toái”.” Văn Xuân Tương nhìn lướt qua phần ngọc giản nọ, mặt đen xì, “Nói luôn cho bổn tọa nó gọi là Lôi Quang Toái không được à, đặt tên rõ là khoa trương.”

“Lôi Quang Toái?” Tạ Chinh Hồng có chút khó hiểu.

“Chính là một loại cỏ dại mọc lên bằng cách hấp thu một ít lôi quang trong không khí khi có sét đánh, cái thứ này trước đây ta còn chẳng thèm nhìn, hay lấy cho yêu thú thuộc tính lôi làm thức ăn.” Văn Xuân Tương khinh thường nói, “Nhưng với tu sĩ từ kỳ Hóa Thần trở xuống thì nó cũng có chút tác dụng.”

Tạ Chinh Hồng đã sớm quen với cách nói chuyện kiểu này của Văn Xuân Tương, rất thuận lợi chắt lọc được tin tức mà bản thân muốn từ trong lời nói của y, “Nói cách khác, Lôi Quang Toái này có tác dụng rất lớn.”

“Lôi Quang Toái chỉ là hình thái sơ cấp. Ừm…………. Bổn tọa nhớ hình như nó còn có thể thăng cấp thành Lôi Thần Toái, vẻ ngoài của Lôi Thần Toái cũng không khác nó lắm, nhưng hiệu quả thì rất cao. Tiểu hòa thượng, bổn tọa cảm thấy ngươi nên đi thử xem sao, với vận khí của ngươi cộng thêm cả Khí Vận hương nữa, biết đâu trong ba mươi đóa Lôi Quang Toái kia sẽ có Lôi Thần Toái đấy. Dù ngươi không dùng được thì cũng có thể đem đi đổi, rất đáng giá.” Văn Xuân Tương đã sớm quen với vận khí của tiểu hòa thượng, bắt đầu học được cách trêu chọc hắn.

Tiền bối đã nói đáng giá thì hẳn là rất giá trị.

Lúc trước khi ghé qua một cửa hàng bán pháp bảo, Tạ Chinh Hồng rất vừa ý một chiếc giường ngọc, điêu mài từ hàn ngọc dưới biển sâu, chẳng những linh khí dồi dào mà hình thức cũng lộng lẫy hiếm thấy. Có điều chiếc giường ngọc kia là bảo vật trấn điếm của cửa hàng đó, giá lên đến một vạn linh thạch cực phẩm, cao đến mức khiến người ta nghẹn họng trân trối, nên vẫn chưa bán đi được.

“Tiền bối, giá trị của Lôi Thần Toái là khoảng bao nhiêu linh thạch?”

“Ít nhất cũng phải hơn một vạn.” Văn Xuân Tương thuận miệng nói, “Cụ thể còn phải xem phẩm tướng cao thấp thế nào, nhưng mà kém nhất cũng bán được bảy tám ngàn.”

“Vậy chúng ta liền đi thử xem.” Tạ Chinh Hồng nói.

“Chủ động thế sao?” Văn Xuân Tương có chút phản ứng không kịp, tiểu hòa thượng thích đi góp vui từ bao giờ thế?

“Tiền bối thấy tặng lễ vật gì thì tốt?”

“Cứ chọn bừa đi. Không thể tặng lễ vật vượt quá giá trị của Lôi Quang Toái được, rất gây chú ý. Lôi Quang Toái cùng lắm chỉ đáng giá tám chín trăm linh thạch thôi, ngươi cứ chọn từ giá đó trở xuống là được.” Văn Xuân Tương lười biếng trả lời, “Bổn tọa luôn chỉ nhận lễ, chưa từng đi tặng lễ bao giờ.”

Tạ Chinh Hồng mỉm cười, “Địa vị đáng tôn sùng của tiền bối, bần tăng đã sớm biết rồi.”

Văn Xuân Tương bị nói thế nhưng không cách nào đáp lại được, nếu không phải đã biết tiểu hòa thượng không có ý xấu, chắc y đã đánh người rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui