Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu



"Chương

"

"Cái

Cái gọi là luyện đan sư, chính là thông qua các loại linh thảo được dung hợp lại với nhau theo một tổ hợp phương thức gần như đạo (đạo lý cố định không thay đổi), mượn dùng linh hoả dị hỏa để thiêu đốt loại bỏ tạp chất, lại dựa theo thủ pháp cố định kết hợp với cảm ngộ riêng của tu sĩ mà luyện thành đan. Đan dược luyện chế ra càng thuần khiết thì đan độc càng ít, trình độ của luyện đan sư cũng càng cao. Trên một phương diện nào đó, nó cũng dị khúc đồng công với luyện khí sư. (Dị khúc đồng công: Thành ngữ, ý nói có vẻ khác nhau nhưng cùng đóng góp như nhau.)

Có điều, luyện đan sư và luyện khí sư về bản chất vẫn có điểm khác nhau.

Thường thì một luyện đan sư giỏi không thể trở thành một luyện khí sư giỏi. Luyện đan sư chú trọng ở chỗ lấy ra, còn luyện khí sư thì ở chỗ phát tán. Đan dược của luyện đan sư chỉ có hình tròn, còn luyện khí sư thì khác, muốn xem xét một món vũ khí nào đó, thì phải cân nhắc về thuộc tính, có đôi khi còn phải suy xét về vấn đề thẩm mỹ. Bởi vậy, muốn am hiểu cả hai thứ, e là chỉ có tinh thông thuật phân hóa thì mới có thể làm được.

Tuy hiểu biết nhiều như vậy, nhưng thực ra Văn Xuân Tương không tinh thông về vấn đề này.

Mặc dù trình độ luyện khí của y không hề thua kém mấy tông sư kia, nhưng đối với đan dược, trình độ hiểu biết của y cũng chỉ có vậy thôi. Cho nên về chuyện này, y chỉ giúp được rất ít cho Tạ Chinh Hồng.

Có lẽ vì liên quan đến bản thể, nên đối với loại nghề nghiệp như luyện đan sư, Văn Xuân Tương thực ra chẳng có bao nhiêu hảo cảm. Đặc biệt là khi thường xuyên xảy ra những vụ việc luyện đan sư liên hợp với tu sĩ bắt những Yêu tu linh thảo đã hóa thành hình người để làm thuốc, càng khiến cho Văn Xuân Tương chán ghét luyện đan sư hơn.

Song ghét thì ghét, Văn Xuân Tương cũng biết luyện đan sư rất lợi hại.

Ăn đan dược thì vẫn có thể được.

“Hiện giờ ngươi đang ở kỳ Xuất Khiếu, đan dược bình thường ngươi ăn chẳng có tác dụng gì, đan độc ngươi cũng có thể tự loại bỏ được. Hơn nữa bây giờ ngươi vẫn chưa đến mức vì tu vi quá cao mà không tìm được đan dược để ăn, cho nên giờ ăn nhiều một chút cũng không sao.” Văn Xuân Tương suy nghĩ, nghiêm túc nói, “Chư Hành Vô Thường ấn của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng cơ bản thì chỉ có thể dùng một lần, phải chuẩn bị sẵn phòng khi không đánh trúng. Thêm nhiều đan dược khôi phục linh khí hoặc đan dược bạo phát đều được cả, như vậy ít nhất cũng có thể bảo đảm sau khi dùng Chư Hành Vô Thường ấn ngươi vẫn dư sức chạy trốn.”

Nghe Văn Xuân Tương nói vậy, Tạ Chinh Hồng cũng thấy khá hứng thú với luyện đan sư, cũng rất đồng tình với lời nói của Văn Xuân Tương. Phương thức công kích lợi hại nhất của hắn bây giờ là Chư Hành Vô Thường ấn, thế nhưng hạn chế sử dụng đúng là quá lớn. Trước khi hắn đạt đến kỳ Hóa Thần thì không có cách nào sử dụng nó quá mức thường xuyên được. Nếu tiền bối bảo ăn nhiều đan dược một chút cũng không sao, vậy hắn đương nhiên sẽ không quá mức câu nệ.

Tuy rằng hắn không biết vì sao tiền bối lại có vẻ không quá thích luyện đan sư như thế, nhưng hiện giờ tiền bối không nói thì hắn cũng sẽ không hỏi.

Đan dược về cơ bản chỉ chia làm ba phẩm là thượng trung hạ, đan dược cực phẩm chỉ có luyện đan sư cao đẳng trở lên mới luyện chế được. Phẩm chất càng cao thì hiệu lực của đan dược lại càng tốt, đan độc cũng gần như không có. Mà những đan dược dùng cho các tu sĩ kỳ Hợp Thể trở lên, hầu hết đều phải đạt thượng phẩm hoặc gần cực phẩm mới cho vào miệng được, nếu không thì hiệu lực còn chẳng bằng đan độc. Nếu đan dược đạt tới trình độ cực phẩm, có đôi khi còn dẫn tới Thiên kiếp, đan dược như thế mấy trăm năm cũng chưa chắc có được một viên, dù là tông sư luyện đan cũng rất ít luyện chế.

Muốn phân biệt đan dược tốt xấu ra sao, một là xem đan văn (hoa văn trên đan dược), đan văn càng rõ ràng càng hoàn chỉnh thì chứng tỏ phẩm tướng càng tốt. Hai là dựa vào mùi thuốc, mùi thuốc ngưng đọng không tiêu tan, hơn nữa thuần khiết không có dị vị mới được tính là thượng phẩm. Mà khác biệt giữa thượng phẩm và trung phẩm, cũng giống như giữa pháp bảo thượng phẩm và pháp bảo trung phẩm vậy.

Khi biết trước đây khi tu hành Tạ Chinh Hồng hầu như không nếm qua đan dược, đám người Hồ Khải Phong đều tỏ vẻ hâm mộ lẫn ghen tị, đương nhiên còn cả kính nể nữa. Thực ra khi bọn họ biết vào con đường tu hành, các sư phụ cũng từng nhắc nhở họ khi không cần thì nên ít ăn đan dược, muốn ăn thì ăn, nhưng tu hành chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình. Song ban đầu thì họ còn có thể giữ bản thân kiên định, nhưng sau khi thấy các sư huynh đệ chỉ cần ăn chút đan dược là tu vi liền vượt xa mình, thì sao còn kiên nhẫn được? Đan dược thượng phẩm cũng không phải thứ bọn họ gánh được, cuối cùng ai nấy vẫn mua không ít đan dược về ăn.

Hậu quả của việc ăn nhiều đan dược chính là trước khi kết Kim Đan và kết Nguyên Anh phải tốn không ít công sức để loại bỏ đan độc ra, hao phí rất nhiều thời gian. Có điều ngay từ đầu sư phụ đã nhắc nhở bọn họ, là do chính bọn họ không nhẫn nhịn được, cũng chẳng thể trách ai khác. Bây giờ khi nghe Tạ Chinh Hồng quả thực có thể kiên nhẫn được, trong lòng họ trừ hâm mộ cũng là vô cùng bội phục Đạo Tâm của hắn.

Thường thì hiệu quả của đan dược đều từng bước giảm dần, nếu trước kia chưa từng ăn đan dược, bây giờ mà ăn thì gần như có thể hoàn toàn hấp thu dược lực của đan dược. Cho nên ngay từ đầu khi chọn đan dược thì cần phải thận trọng một chút.

Nghĩ đến đây, Hồ Khải Phong bèn lấy ra một miếng ngọc giản từ trong túi trữ vật của mình.

“Tạ đạo hữu, chỗ tại hạ có một mảnh ngọc giản ghi chép về đan dược, trong đó có một ít là những loại mà mấy huynh đệ chúng ta thấy tâm đắc, có lẽ sẽ có tác dụng với ngài, xin đạo hữu đừng từ chối.” Hồ Khải Phong đang lo bọn họ không có thứ tốt để cảm tạ Tạ Chinh Hồng đã rút đao tương trợ, bây giờ Tạ Chinh Hồng lại tỏ vẻ gần như hoàn toàn chẳng biết gì về đan dược, hắn liền muốn hoàn lễ.

“Vậy xin đa tạ Hồ đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng cũng không chối từ, sau khi xem qua, còn hỏi bọn họ vài kiến thức. Đám người Hồ Khải Phong cũng không hề giấu giếm, chỉ cần không đề cập đến bí mật của tông môn thì đều nói cho hắn.

“Tạ đạo hữu, không dám gạt ngài, đôi lúc để phân biệt đan dược thì không thể chỉ dựa theo những gì ghi trên ngọc giản được. Thỉnh thoảng khi các luyện đan sư thiếu linh thạch, họ sẽ tìm cách ngụy trang đan dược trung phẩm thành đan dược thượng phẩm để bán. Có đôi khi, dù là luyện đan sư cấp cao cũng khó mà phát hiện ra dấu vết trong đó. Ở điểm này thì Yến Uyển sư muội rất có tài phân biệt đan dược giả. Ta không múa rìu qua mắt thợ nữa.” Hồ Khải Phong dứt lời liền cười to. (Nguyên văn là múa rìu trước cửa nhà Lỗ Ban, ý nói phê phán thái độ của người tài cán chưa được bao nhiêu, chưa có gì xuất sắc mà dám khoe khoang trước mặt bậc thầy đại tài.)

“Đúng vậy, tài phân biệt đan dược giả của Yến Uyển sư muội rất thần kỳ.”

Yến Uyển bị mấy sư huynh trêu chọc, cũng không thẹn thùng, “Thật chính là thật, giả chính là giả. Đan dược giả cho dù được ngụy trang hoàn mỹ thì cũng có điểm khác với hàng thật.”

“Nhưng Yến Uyển sư muội không thể nói ra nguyên cớ được, muội ấy chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể phân biệt.”

“Đây có lẽ là trực giác của nữ nhân đó mà.”

“……….Sư muội nói đúng lắm.”

Tạ Chinh Hồng thấy sư huynh muội bọn họ hòa thuận như vậy, tâm tình cũng vui vẻ hơn một chút.

Giữa đồng môn vốn rất dễ bồi đắp tình nghĩa, bọn họ là là đồng đạo, tình cảm đương nhiên càng sâu đậm hơn. Giống như Lịch Hòa Quang của Quy Nguyên tông vậy, dù bế quan mười mấy năm nhưng vẫn có uy vọng cực cao với đa số các đồng môn.

Cũng không biết mấy vị đạo hữu Thẩm Phá Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên bây giờ ra sao rồi.

Tạ Chinh Hồng nhớ tới những bằng hữu của mình, không khỏi có chút hoài niệm.

Tiếc là Truyền Tấn phù chỉ có thể sử dụng ở cùng một thế giới, nếu không thì ít nhất hắn còn có thể báo bình an.

Phi Long thành vốn chỉ là một tòa thành nhỏ, song vì sự xuất hiện của Lục Ly nên tòa thành nhỏ này tức thì có thêm nhân khí. Những tu sĩ muốn làm quen với Lục Ly đều không keo kiệt linh thạch của mình, vung tay sai bảo thuộc hạ cải tạo Phi Long thành một phen. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trong Phi Long thành liền có thêm vô số thứ tốt, phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Quan sát từ trên không, hình dáng tổng thể của Phi Long thành trông như một con rồng lớn quấn quanh một đan đỉnh. Cả tòa Phi Long thành hiện ra màu trắng bạc, chính là do linh khí sung túc tạo nên. Đan đỉnh mang màu đỏ thắm, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hơi nóng thấu trời. Khu vực có hình dạng đan đỉnh kia đương nhiên là nơi Lục Ly tổ chức cuộc so tài dành cho luyện đan sư. Nghe nói trong tay Lục Ly có chân hỏa do hậu duệ của phượng hoàng phun ra, nóng vô cùng, nhưng với luyện đan sư thì nó quả thực là bảo vật vô thượng.

"

                            (Đan đỉnh)

Ngày đầu tiên đến Phi Long thành, Lục Ly đã dùng chân hỏa luyện chế một lò đan dược, xem như là phần thưởng cho luyện đan sư ưu tú trong cuộc thi này. Mà hỏa lực vẫn chưa tản đi nên những nơi phụ cận đều nóng hơn vài độ, bấy giờ mới có trấn nhỏ mang hình dáng “đan đỉnh” kia.

Đồng thời, những thương hội lớn khi nghe tin cũng lập tức hành động, xây dựng những cửa hàng bán các loại linh thảo vật liệu ở đây, hơn nữa còn tung ra các điều kiện hậu đãi để mời chào những luyện đan sư ưu tú. Không chỉ những đại năng mà cả các môn phái thế gia cũng lũ lượt phái đến không ít tu sĩ, đến đây để tìm kiếm nhân tài cho tông môn. Các tu sĩ ùn ùn kéo đến, vì e ngại danh vọng của Lục Ly, một vài Ma tu cũng không thể không ngoan ngoãn che giấu bộ dáng của mình, lẩn vào trong đám người để mua đan dược. Nếu chọc tới Lục Ly ở nơi như thế này, không cần Lục Ly lên tiếng thì những tu sĩ xin Lục Ly luyện đan sẽ vượt qua mấy thế giới để đuổi giết bọn họ.

Mối uy hiếp như vậy cũng đủ khiến những Ma tu muốn giữ mạng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì một Lục Ly, bởi vì một ý nghĩ của y, liền có vô số tu sĩ vì y người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vô số thế lực phải xem sắc mặt của y mà hành động. Các loại thiên tài địa bảo mà bình thường khó có thể nhìn thấy được đều đổ tới không ngớt như nước chảy. Trong nháy mắt liền tạo nên một tòa thành phồn hoa nhộn nhịp, liên lụy tới vận mệnh của vô số tu sĩ.

Đây chính là tu sĩ đại năng!

Dù ngươi không thuộc bất cứ tông môn nào, không có bất cứ chỗ dựa nào, nhưng chỉ cần ngươi có đủ tu vi, đủ bản lĩnh thì có thể lập kỷ luật nghiêm minh, khống chế vận mệnh của vô số người. Tư vị đó cũng đủ khiến bất cứ kẻ nào mê say. Sự hấp dẫn của tu sĩ đại năng, có lẽ cũng ở điểm này.

Có được bản lĩnh như vậy, tuổi thọ lại lâu dài như thế, quả thực có thể xưng là sống như thần tiên.

Ở Tu Chân giới, kẻ mạnh làm vua, bất cứ lúc nào cũng vậy.

“Hừ, Ly Quân đan của ngươi bán đắt quá đó, người khác đều bán ba mươi linh thạch cực phẩm một bình, vậy mà ngươi lại bán những năm mươi?”

“Không thích thì đừng mua.”

“Nè, ngươi nói chuyện kiểu gì đấy hả?”

Vừa đi vào Phi Long thành, liền thấy không ít luyện đan sư đều bày một cái sạp nhỏ bên cạnh, bên trên đặt đầy các loại chai lọ, mà trên mỗi chai lọ cũng có giá tiền riêng. Cảnh tượng này quả thực rất khó gặp, không ít tu sĩ đến đây cũng chính là vì mua đan dược.

Ở lối vào Phi Long thành là sạp của một thiếu niên thoạt nhìn mới mười lăm mười sáu tuổi, trên sạp của y bày đầu các loại đan dược thông dụng như “Ly Quân đan”, “Bồi Nguyên đan”, “Hào Quang đan”…… Có điều y chẳng thèm nhìn sạp của mình mà đang cầm lấy mấy miếng ngọc giản nghiên cứu một cách chăm chú nghiêm túc, bên cạnh các bình đan dược là một trận pháp nhỏ để thu linh thạch, người mua đan dược đều thấy rõ bảng giá, nếu ưng ý món nào thì cứ trả linh thạch xong là có thể rời đi.

Trận pháp như vậy Tạ Chinh Hồng trước đây cũng từng gặp khi mua Tiểu Ngốc Tử, xem ra được sử dụng rất phổ biến, không biết người sáng tạo nên trận pháp này rốt cuộc là vị đại năng nào.

Hiện giờ tu sĩ bàn bạc giá cả kia đã bắt đầu đơn phương giằng co với thiếu niên chỉ nhìn ngọc giản ném ra mỗi một câu nọ. Có lẽ vì thái độ không để ý đến người khác của thiếu niên nọ quá mức rõ ràng, tu sĩ kia thì lại quá hùng hổ, muốn buộc thiếu niên nọ nói chuyện nhưng không được.

Thiếu niên có vẻ cũng bị nói đến phiền, bấy giờ mới ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nhìn người đến mua, “Chỉ có một giá, nếu ngươi thấy đan dược chỗ ta đắt thì qua nhà khác mà mua. Chỗ ta không mặc cả.”

“Ngươi…….. Ngươi…….” Tu sĩ nọ chỉ vào mũi thiếu niên mãi không nói ra được cớ gì, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, “Ngươi đừng tưởng ngươi biết luyện đan thì giỏi lắm, thứ Phi Long thành này không thiếu nhất chính là luyện đan sư!”

“Vị đạo hữu này, chuyện này rõ ràng là ngươi không đúng.” Yến Uyển không nhịn nổi nữa, tiến lên phía trước, mở nắp bình ra cẩn thận đánh giá Ly Quân đan, “Một bình Ly Quân đan ba mươi linh thạch là đan dược trung phẩm, số Ly Quân đan này hầu hết đều gần đạt tới thượng phẩm rồi, trung phẩm vốn không thể nào so được với nó. Đừng nói là năm mươi, dù có bán tám mươi thì vẫn sẽ có người mua.”

“Ngươi bảo là thượng phẩm thì đúng là thượng phẩm chắc, ngươi là ai chứ? Ta đang mua đan dược ngươi chõ mũi vào làm gì? À, ta biết rồi, các ngươi là một nhóm đúng không?” Tu sĩ nọ nghi ngờ đánh giá Yến Uyển, bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Nếu không thích thì ngươi có thể rời đi, sao lại phải bắt nạt một đứa trẻ như thế?” Yến Uyển nhịn không được nói.

“Đứa trẻ á? Ha ha ha.” Tu sĩ nọ nghe vậy thì phá lên cười, “Tu sĩ chúng ta chẳng lẽ còn nhìn mặt đoán người à? Nếu thích thì ta mua một viên đan dược biến thành bảy tám tuổi cũng được. Có khi tuổi của người ta còn lớn hơn cả ngươi và ta cộng lại đấy.”

“Ngươi nói càn nói xiên.” Yến Uyển cả giận.

“Khụ khụ, tiểu sư muội, muội bình tĩnh một chút đi.” Hồ Khải Phong nhất thời cảm thấy đau đầu, tiểu sư muội cái gì cũng tốt, chỉ có điều không chấp nhận người khác nói luyện đan sư có chỗ nào không tốt.

“Sư huynh.” Yến Uyển thấy sư huynh đến, không khỏi có chút hối hận, nàng lại không nhịn được tính tình của mình rồi.

Ngay cả người mù cũng nhìn ra được Ly Quân đan này rõ ràng bán rất đúng giá, tu sĩ này lại cứ ở đây cò kè mặc cả không chịu rời đi làm chậm trễ chuyện làm ăn của người ta, đúng là muốn gạt người, sao nàng có thể nhịn được chứ? Luyện đan sư muốn luyện chế một lò đan dược nào có thoải mái như người khác tưởng tượng, chỉ vô ý một chút thôi là cả lò đan dược đều thành bỏ đi.

“Vị đạo hữu này, nếu ngươi cảm thấy đan dược này không đáng từng ấy tiền thì đổi sang mua nhà khác là được mà. Ngươi cứ đứng đây chẳng phải sẽ làm chậm trễ chuyện buôn bán của người ta sao?” Hồ Khải Phong khéo léo nói.

Mấy sư huynh đệ yên lặng đứng phía sau sư huynh nhà mình, lẳng lặng nhìn chằm chằm tu sĩ nọ.

Tu sĩ kia thấy đối phương đông người, lại mặc trang phục rõ ràng như vậy, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.

Đối phương người đông thế mạnh, hắn quả thực không thể trêu vào, hay là thôi đi.

“Coi như các ngươi khá đấy.” Tu sĩ nọ căm giận ném ra một câu rồi rời đi

“Được rồi, sư muội, muội cứ nói khéo một chút thì sẽ không có chuyện gì đâu.” Hồ Khải Phong chậm rãi nói.

“Đa tạ sư huynh.” Yến Uyển ngượng ngùng cúi đầu.

“Đúng rồi, vị đạo hữu này không có việc gì chứ.” Hồ Khải Phong quay đầu nhìn thiếu niên luyện đan sư nọ.

“Không sao.” Thiếu niên liếc nhìn bọn họ, tầm mắt dừng lại một lát trên người Tạ Chinh Hồng đứng cách đó không xa, “Nếu các vị đạo hữu không có việc gì thì xin tránh ra một chút.”

“Nếu các hạ không sao, vậy chúng ta liền đi đây.” Hồ Khải Phong cũng không để ý đến thái độ lạnh lùng của đối phương, kéo sư muội và các sư đệ rời đi.

Các luyện đan sư dù ít dù nhiều đều có sở thích cổ quái, trong tông môn càng có nhiều người kỳ lạ hơn, hắn đương nhiên không oán trách gì.

“Xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của tiền bối.” Yến Uyển thành khẩn giải thích.

“Không sao.” Tạ Chinh Hồng cũng không để ý, “Bần tăng cũng muốn mua một ít đan dược, có lẽ phải nhờ các vị đạo hữu giúp ta chọn lựa một chút rồi.”

“Tạ tiền bối muốn mua loại nào, hoặc là ngài muốn củng cố về mặt nào?” Yến Uyển ngẩng đầu hỏi.

“Cái này……….. Để bần tăng ngẫm lại đã.” Tạ Chinh Hồng chần chờ một lát, dùng thần thức truyền âm cho Văn Xuân Tương, “Tiền bối thấy nên mua đan dược loại nào thì tốt?”

“Mua loại nào cũng được.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói, “Song trước hết ngươi nên mua đan dược giúp mở rộng kinh mạch và bổ sung linh khí. Đan dược bạo phát bình thường đều là vật bảo mệnh, ít có ai mang đi bán. Hơn nữa đan dược loại đó tốt nhất là nên tìm một luyện đan sư phối hợp với công pháp của ngươi để luyện chế, thì mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.”

Tạ Chinh Hồng tiếp nhận đề nghị của Văn Xuân Tương, nói ra yêu cầu của mình cho đám người Yến Uyển.

“Tác dụng mà tiền bối muốn, không ít đan dược đều có. Nhưng hiệu quả tốt nhất là Thần Thanh đan, tiền bối cứ việc giao cho chúng ta.” Yến Uyển lễ phép cam đoan.

“Mắt nhìn của sư muội luôn chẳng sai bao giờ, sư phụ cũng khen ngợi rất nhiều, xin tiền bối cứ yên tâm.” Hiếm khi thấy Yến Uyển sư muội kiên quyết như vậy, Hồ Khải Phong bèn mỉm cười giải thích.

“Vậy xin đa tạ Yến Uyển đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng cười nói.

Yến Uyển hơi đỏ mặt, “Đâu có, so với ân tình của tiền bối, đây căn bản chẳng tính là gì.”

May mà Tạ tiền bối là Phật tu, nếu không khi ra ngoài không biết đã khiến bao nhiêu tu sĩ tan nát cõi lòng rồi?

Yến Uyển thầm thấy may mắn là ngay từ trước khi bước vào con đường tu hành mình đã chuẩn bị phụng hiến cho Đan đạo, nếu không một nữ tu trong tình huống này quả thực không thể nào mà chống lại được mị lực của Tạ tiền bối.

Lực sát thương của Phật tu không trọc đầu đúng là quá lớn!

Yến Uyển biến nỗi chột dạ thành năng lượng, dẫn mấy sư huynh đệ của mình bắt đầu dạo quanh các sạp hàng của luyện đan sư trong Phi Long thành, mặc dù tu vi của nàng không tính là cao, nhưng mắt nhìn thì quả thực không hề thổi phồng. Đan dược nào tốt, đan dược nào không tốt, nàng chỉ cần nhìn liếc qua là có thể phân biệt được, có đôi khi thực sự không phân được cao thấp, nàng thậm chí còn so sánh cả đan văn loại này với loại kia, bộ dáng chăm chú đó quả nhiên khiến người ta nhìn vào không thể không ca ngợi.

Có lẽ mỗi tu sĩ say mê với sở học của mình đều sẽ như vậy.

Thấy biểu hiện này của Yến Uyển, các luyện đan sư đều biết mình gặp được khách hàng lợi hại, hơn nữa Yến Uyển lại xinh xắn, vậy nên cũng không lừa nàng mà đều ra giá rất phải chăng. Cuối cùng Yến Uyển bưng lấy vài bình đan dược trở về, nhét toàn bộ vào tay Tạ Chinh Hồng.

“Tiền bối, số đan dược này mặc dù có một ít không được đến thượng phẩm, nhưng cũng đã tiến gần đến thượng phẩm hết mức rồi. Để tiện cho lần đầu, vãn bối còn mua thêm cho ngài một ít đan dược loại bỏ đan độc nữa.” Yến Uyển đắc ý nói.

“Đạo hữu tốt bụng quá.” Tạ Chinh Hồng mở ra một bình, đổ một viên vào lòng bàn tay rồi ăn thử, sau khi vận chuyển vài vòng Chu Thiên, quả thực cảm thấy có chút hiệu quả. Vì trước kia Tạ Chinh Hồng rất ít ăn đan dược, vậy nên hiệu quả còn tốt hơn một ít so với hắn tưởng tượng.

(Chu Thiên là vòng khí vận hành theo thứ tự của ngũ tạng trong cơ thể.)

“Tiền bối không ghét bỏ là tốt rồi.” Yến Uyển thấy Tạ Chinh Hồng tín nhiệm mình như thế, cũng vô cùng vui vẻ, “Người bán đan dược ở đây hầu hết đều muốn đổi linh thạch để mua linh thảo. Trong thành cũng có một ít luyện đan sư cấp cao bán đan dược nữa, tuy nhiên bọn họ bình thường đều chỉ nhận trả bằng linh thảo thôi. Đến chỗ đó, Thần Thanh đan mà tiền bối muốn hẳn là cũng có, có lẽ ngay cả Thần Thanh đan cực phẩm cũng xuất hiện ấy chứ.”

“Vậy bần tăng quả thực là mỏi mắt mong chờ.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập cười nói.

Yến Uyển bỗng dưng hiểu được vì sao đám nữ Ma tu đều thích thông đồng với Phật tu.

Khụ khụ, tĩnh tâm tĩnh tâm, A Di Đà Phật, thật là tội lỗi quá đi mất.

Yến Uyển vội vàng quay đầu không nhìn Tạ Chinh Hồng nữa mà trò chuyện cùng các sư huynh của mình.

Đám người Hồ Khải Phong thấy sư muội không quấn lấy Tạ Chinh Hồng, trong lòng cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Có trời mới biết trên đường bọn họ tới đây đã có bao nhiêu nam nữ nhìn trộm Tạ tiền bối rồi, có điều đều bị bọn họ cố ý vô tình chặn lại mà thôi. Bọn họ vốn còn lo lắng sư muội sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, may mà sư muội vẫn rất kiên định với Đạo Tâm của mình.

Tạ Chinh Hồng kỳ quái sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt hắn dính cái gì ư? Khi vừa nhìn thẳng vào hắn Yến Uyển đạo hữu hầu như đều dời mắt đi ngay, hơn nữa sắc mặt còn quái quái.

Mình đâu có dịch dung đổi mặt đâu chứ?

Văn Xuân Tương nhìn động tác của Tạ Chinh Hồng, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Sức quyến rũ của tiểu hòa thượng dạo này tăng mạnh quá nhỉ.

Nhưng mà đây cũng là lẽ thường thôi, Tạ Chinh Hồng đặc biệt thế kia cơ mà. Bởi vì phần lớn Phật tu đều giữ mình đoan chính, khí chất sạch sẽ, sau khi đến kỳ Xuất Khiếu thì sẽ biểu hiện vô cùng rõ ràng. Bấy giờ bọn họ sẽ không thu lại khí tức của mình nữa, thường xuyên chọc phải không ít đào hoa, sau khi đến kỳ Hóa Thần thì bọn họ sẽ thu liễm hơn không ít.

Có điều theo thời gian trôi đi, Phật tu như vậy càng ngày càng ít, có lẽ cũng liên quan đến việc đại đa số Phật tu trong Phật môn hiện nay không có cách nào đạt đến độ giữ mình đoan chính, trong lòng đều có quá nhiều tạp niệm. Tạ Chinh Hồng vốn không hề gần gũi với nữ sắc, hôm nay vẫn giữ tấm thân nguyên dương (tấm thân xử nam nguyên tem), hơn nữa cũng vì nguyên nhân hắn là đại năng Phật tu chuyển thế, có lẽ mấy đời trước cũng như thế, vậy nên khí chất càng thêm nồng đậm.

Trong Phật môn rất lâu trước kia, Phật môn kỳ Xuất Khiếu bình thường đều bị nhốt trong chùa để tu hành, phải chờ tới kỳ Hóa Thần mới được thả ra ngoài, chính là để tránh đi thời kỳ đặc biệt này. Từng có một vị Phật tu có vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng tính cách cũng rất tốt ra ngoài du lịch trở về không đúng hạn, kết quả kéo đến không ít tu sĩ tìm tới cửa khóc lóc kêu than muốn làm đạo lữ của hắn, gây chấn động cả Tu Chân giới.

May mà lúc ấy thế lực của các tông môn Phật tu rất lớn, nhanh chóng ép chuyện này xuống.

Loại chuyện này nếu để lộ ra ngoài, sẽ dẫn đến những tai hại vô ích cho các đệ tử Phật tu.

Vì đã sống lâu nên Văn Xuân Tương từng nghe nói vài chuyện như vậy. Song y vẫn luôn ở trong phòng, rất ít khi nghĩ đến chuyện đó, vì việc của Mạnh Tân Huyên khiến y nghi ngờ, bây giờ mới chính thức xác định.

Lúc trước là một Mạnh Tân Huyên, giờ lại có thêm một Yến Uyển. Có thể tưởng tượng được, về sau sẽ còn có ngày càng nhiều người hơn, không chỉ có hai thôi đâu.

Văn Xuân Tương thờ ơ lạnh nhạt, không có ý định nhắc nhở Tạ Chinh Hồng.

Đây là chỗ hay của việc không biết đấy, nếu tiểu hòa thượng mà biết thì đã chẳng chọc cho hoa đào bay đầy trời như thế rồi?

Nếu không phải như thế thì sao y lại chủ động bảo tiểu hòa thượng đi ăn đan dược chứ? Mua thêm ít đan dược về, tìm một chỗ bế quan, nhắm mắt một cái là qua mười mấy hai mươi năm, đương nhiên sẽ không rước thêm phiền toái nữa.

Haaaiz.

Mà thôi, cứ để hắn đảm đương một chút đi.

Nhìn tiểu hòa thượng ngây ngốc thế kia, chắc cũng chẳng có cảm giác gì đâu. Chỉ cần chính hắn kiên định thì dù có nhiều hoa đào cũng không sợ.

Quả thực là không được, tiểu hòa thượng cứ ngắm y nhiều vào, đương nhiên sẽ không để ý đến mấy dong chi tục phấn bên ngoài nữa. (Dong chi tục phấn: sắc đẹp do son phấn áo quần, sắc đẹp giả dối, tục tằng.)

Văn Xuân Tương sờ sờ mặt mình, cảm thấy hồi trước lúc mình hóa thành hình người được đúng là cũng may mắn.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Đời thứ ba của Phật Tử không phải là người nữa, mà là một con mèo.

Mẹ của hắn là một con miêu yêu đã tu hành ngàn năm, còn cha thì là một con mèo bình thường. Nhà hắn tổng cộng có năm anh em, tư chất tu hành của hắn là kém cỏi nhất, vậy nên chẳng được miêu yêu coi trọng chút nào.

""

Khi lên ba tuổi, miêu yêu gọi năm đứa con của mình đến, quyết định chỉ dạy bọn chúng cách tu hành, đứa học tốt nhất sẽ được thừa kế đỉnh núi của nàng, còn được thưởng Hóa Hình đan nữa.

Năm anh em vô cùng hưng phấn, đều muốn hóa thành hình người đi chơi một chuyến.

Mèo ba tuổi tính theo tuổi của phàm nhân, cũng xem như là thiếu niên.

Phật Tử là đứa có tư chất kém cỏi nhất, đương nhiên chẳng thể có được Hóa Hình đan, ngay cả mẹ hắn có đôi khi cũng cảm thấy mình sinh ra thằng con này thực quá mức không đáng tin, ăn cơm chậm rì rì, uống sữa chậm rì rì, ngay cả tu hành cũng chậm rì rì nốt.

Trên đỉnh núi của miêu yêu có một cái hồ rất lớn, trong hồ có rất nhiều cá ngon, chính vì thế nên ngọn núi này mới thành vật sở hữu của miêu yêu. Mà dưới chân núi, có một ngôi chùa nhỏ tí cũ nát, đều là hòa thượng người phàm, cũng chẳng có cách nào khác để tu hành cả, miêu yêu căn bản không thèm để bọn họ vào mắt. Ngược lại, khi miêu yêu hóa thành hình người, vẫn là địa chủ của nơi này, đám hòa thượng trong ngôi chùa đổ nát kia đều phải xem sắc mặt nàng mà làm việc.

Một ngôi chùa bé xíu không có hương khói, không có danh tiếng chính là vô dụng như thế đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui