Văn Xuân Tương xui xẻo nhiều năm, chuyện gặp phải đều là miệng quạ đen (ý nói xui xẻo, điềm gở), nếu y cảm thấy không ổn lắm thì quả thực sẽ chẳng có chuyện hay ho gì.
Kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Văn Xuân Tương suy nghĩ, cảm thấy hẳn là sẽ chẳng xảy ra vấn đề gì lớn mới phải. Cái thể chất già nua lừa đảo này, hầu như chỉ nhằm vào mình. Theo lý thuyết thì tiểu hòa thượng không có vấn đề gì mới đúng.
………….Kẻ thù nhiều lắm, không biết rốt cuộc là kẻ nào?
Nợ nhiều không lo, Văn Xuân Tương nghĩ mãi chẳng ra nguyên cớ liền dứt khoát không nghĩ nữa.
(Nợ nhiều không lo: Câu thành ngữ này nguyên văn là “Rận nhiều không cắn, nợ nhiều không lo”. Có rận thì ngứa, thêm một hai con thì vẫn cứ ngứa. Nợ ít rồi lại nợ nhiều đằng nào cũng vẫn nợ. Câu này ý nói khi không còn cảm thấy gánh nặng thì ta có thể có được tinh thần, quyết tâm mạnh mẽ nhất để đối mặt và giải quyết vấn đề; ngoài ra câu này cũng dùng để châm biếm những người không biết lo nghĩ giải quyết vấn đề.)
Trời sập thì vẫn có tiểu hòa thượng chống mà, trên người tiểu hòa thượng còn có Khí Vận hương đó.
Nghĩ thông suốt rồi, Văn Xuân Tương lại bắt đầu làm việc của mình.
Tạ Chinh Hồng vẫn đang cố gắng cảm nhận ý cảnh của Phật Quang Sơ Hiện.
Càng cảm nhận lại càng thấy Phật pháp vô biên, bình thường khó có thể hiểu rõ được. Từ nhỏ Tạ Chinh Hồng xem Phật pháp đã có thể suy một ra ba, nhất thông bách thông (hiểu được một điều thì thông cả trăm điều). Khi học Đại Nhật thần chưởng và những công pháp khác như Niêm Hoa chỉ hay Đạt Ma kiếm pháp cũng đều vừa học đã biết, hầu như chẳng gặp khó khăn gì. Mà Như Lai thần chưởng thì hắn cân nhắc tới lui vẫn chưa đủ, khiến Tạ Chinh Hồng hiếm khi khơi dậy lòng hiếu thắng.
Nếu Văn Xuân Tương mà biết thì có lẽ sẽ cười nhạo Tạ Chinh Hồng một phen. Nếu ngay cả Như Lai thần chưởng mà cũng có thể vừa học đã biết thì Tạ Chinh Hồng đã sớm lập địa thành Phật từ lâu rồi.
Cuộc tỷ thí thứ hai của đại hội luyện đan sư rất nhanh liền bắt đầu, tổng cộng chỉ hơn sáu mươi người, đãi ngộ cũng tốt hơn một chút, ít nhất không còn phải thi trên bãi đất trống cho người ta tùy ý vây xem như trước nữa.
Đề bài lần này vẫn tùy tính như trước, yêu cầu các luyện đan sư luyện chế một phần đan dược mà mình am hiểu nhất, lò luyện đan, linh thảo, linh hỏa đều phải tự chuẩn bị. Về phần như thế nào mới có thể qua cửa thì lại không có đáp án cố định. Đan dược mà bọn họ luyện chế sẽ được đưa đến cho Lục Ly tông sư tự mình xem xét, có thể qua được hay không đều do Lục Ly tông sư quyết định.
Có điều các luyện đan sư không biết rằng, chủ khảo lần này ngoài Lục Ly ra thì còn có cả Vân Hàn.
Luyện đan sư phải luyện chế đan dược mà mình am hiểu nhất, vốn chính là một đề bài rất khó lựa chọn. Đan dược đơn giản thì có xác suất thành công cao, đan dược khó thì chẳng những luyện chậm mà phẩm chất còn chưa chắc sẽ tốt. Hơn nữa lần này không hạn chế thời gian, nếu để người khác giành trước thì biết làm sao? Trong một khoảng thời gian ngắn, gần như toàn bộ luyện đan sư đều cân nhắc mấy tình huống này ở trong lòng một lần.
Mà các tu sĩ vây xem như Tạ Chinh Hồng cũng bắt đầu cầm bồ đoàn của mình bắt đầu đả tọa. Chẳng ai biết rốt cuộc mấy luyện đan sư này cần bao nhiêu lâu mới có thể luyện chế thành công, bọn họ cũng không thể cứ chờ ở đây được, chuyện tu hành không nên chậm trễ.
“Ồ, tu sĩ ngồi ở hàng thứ ba kia là ai, trông quả thực không tồi nha.” Hồng Hà phu nhân thoáng kinh ngạc, chỉ vào Tạ Chinh Hồng hỏi.
Trong sáu mươi tu sĩ này cũng có không ít luyện đan sư bản lĩnh không tồi, đoàn nhóm của họ cũng rất mạnh. Song những tu sĩ kỳ Hóa Thần hay Hợp Thể đó không ngồi chờ bên cạnh như Tạ Chinh Hồng, mà ngồi trong xe quan sát.
Mấy thị nữ bên cạnh Hồng Hà phu nhân liếc nhìn Tạ Chinh Hồng, không khỏi che miệng cười nói, “Lời này của phu nhân đừng để cho đại vương nghe được nha, bằng không ngài ấy lại ăn dấm chua đấy.”
“Cho nên thừa dịp hắn không có ở đây, bản phu nhân mới muốn xem thử xem.” Hồng Hà cười nói, “Mà cũng lạ ghê, lúc trước người nọ đứng chung với cả đống tu sĩ thì không thấy xuất chúng. Giờ mọi người đều ngồi xuống thì hắn lại trông đặc biệt như thế.”
Trong số những tu sĩ này, người tuấn mĩ ưa nhìn như Tạ Chinh Hồng cũng có không ít, thế nhưng nếu so với Tạ Chinh Hồng thì chẳng thể nào sánh bằng.
“Người kia hình như tên là Tạ Chinh Hồng, là một Phật tu. Lợi hại nhất là, hắn hiện giờ mới chỉ ở kỳ Xuất Khiếu mà đã kết ấn thành công.” Một thị nữ tin tức linh thông nói, “Phu nhân còn nhớ chuyện mấy ngày trước ở động phủ của một hậu bối của Đan Hạc Yêu Tôn có trời giáng dị tượng, khiến các tu sĩ đều hiếu kỳ không?”
“Nhớ rõ, sao thế, chẳng lẽ người kia chính là………?” Hồng Hà phu nhân suy nghĩ một chốc, hơi sửng sốt nói. Lúc trước khi trời giáng dị tượng, đám Yêu tu bọn họ cũng tình cờ tụ hội. Đan Hạc Yêu Tôn bấm đốt tay tính được dị tượng kia có liên quan đến một hậu bối của mình, nên định lập tức đi xem. Sau đó đám bằng hữu bọn họ mới khuyên can lại.
Bọn họ đã là tu vi và địa vị cỡ nào rồi, nếu cứ tùy tiện ra tay với tiểu bối như vậy, chẳng phải sẽ phá hỏng quy củ hay sao? Hơn nữa, ngọc không mài không nên thân, nếu hễ cứ gặp khó khăn là lại nhờ bọn họ ra tay, vậy ngay cả việc tu hành cũng phải có họ hỗ trợ mất.
Kết quả bọn họ vừa ngăn Đan Hạc Yêu Tôn lại chưa bao lâu, liền nghe tin đám tu sĩ kia đều bị một Phật tu kết ấn kỳ Xuất Khiếu giết sạch. Thì ra Phật tu kết ấn kỳ Xuất Khiếu kia, chính là người trước mắt này sao?
Hồng Hà phu nhân cũng không phải yêu tinh chưa trải đời, đương nhiên biết Phật tu kỳ Xuất Khiếu mà có thể kết ấn hơn nữa còn đánh bại hơn mười người kỳ Hóa Thần thì rốt cuộc mạnh cỡ nào? Nếu đổi lại là Ma tu, không chừng sẽ nhân cơ hội giết người này, trừ hậu họa về sau. Nhưng Yêu tu bọn họ thì không giống vậy, so với Ma tu, Yêu tu rất có hảo cảm với các Phật tu. Thực ra thì, trong tay cả Tiên tu lẫn Ma tu đều dính không ít máu của Yêu tu, chỉ có mỗi Phật tu là ngoại lệ.
“Phu nhân thật tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra ngay.” Nha hoàn tán dương.
“Nhận ra gì chứ?” Hồng Hà trừng mắt liếc nàng, “Nếu người mà đứa em trai ngốc của ta thích cũng thích Phật tu như vậy, thì ta cũng thấy thỏa mãn rồi.”
“Phu nhân lại nói đùa rồi, chẳng phải Cửu Châu Ma Hoàng chán ghét nhất là Phật tu sao?”
“Phì, chỉ có các ngươi mới tin thế thôi. Nếu Ma Hoàng ghét Phật tu thật thì mấy tông môn Phật tu kia còn có thể an ổn tồn tại được hay sao?” Hồng Hà lắc đầu, không nhiều lời nữa.
“Có người thành đan.”
Tạ Chinh Hồng và các tu sĩ khác mở to mắt, thấy một nam tử trẻ tuổi tạo vài pháp quyết huyền diệu để thu đan lại, mùi thuốc bay bốn phía, đan văn hoa lệ, vừa nhìn đã biết nhất định không phải phàm vật.
“Trì Dương Hoa luyện chế La Hoa đan, cấp bậc cực phẩm, mời tông sư đánh giá.”
La Hoa đan là đan dược thường dùng cho các tu sĩ kỳ Nguyên Anh và Xuất Khiếu, không tính là khó luyện, nhưng cũng tuyệt không đơn giản. Tỷ lệ xuất hiện đan dược cực phẩm là cực kỳ nhỏ, bởi vậy nên đan dược này vừa xuất hiện, liền có tu sĩ hai mắt nhìn chằm chằm bất động.
Sản phẩm luyện chế thành công đầu tiên đã là đan dược cực phẩm, thời gian lại ngắn như vậy, quả thực đã gây áp lực rất lớn cho các tu sĩ sau.
Luyện đan sư tên Trì Dương Hoa vừa dứt lời, đan dược trên tay hắn như thể có linh tính, “Vù” một tiếng bay lên không trung rồi biến mất không thấy đâu, cuối cùng dừng lại trong một bàn tay trắng nõn như ngọc.
“Gần như không hề có tì vết, không tồi đấy.” Vân Hàn nhìn đan dược trong tay Lục Ly, khen ngợi một chút.
Quả nhiên có luyện đan sư lợi hại dịch dung ngụy trang để đến đây.
“Điểm đáng tiếc duy nhất là dùng lửa không ổn. Tên Trì Dương Hoa kia có lẽ là sợ thân phận của mình bị người khác nhìn thấu, nên không sử dụng linh hỏa mà mình thường dùng, đan dược này vốn có thể tốt hơn.” Lục Ly liếc mắt nhìn là biết trình độ của luyện đan sư này ra sao.
“Đúng là như thế.” Vân Hàn thở dài một hơi, hắn vẫn chưa làm được đến mức cử trọng nhược khinh như Lục Ly. (Cử trọng nhược khinh: nghĩa là nâng vật nặng như nâng vật nhẹ, ý nói có thể dễ dàng giải quyết những công việc khó khăn, vất vả.)
“La Hoa đan đúng là không tồi, có điều về sau xin đạo hữu nên sử dụng linh hỏa mà mình hay dùng cho thỏa đáng.” Cổ tay Lục Ly rung lên, viên La Hoa đan kia liền bay lên, lửa trong lòng bàn tay của Lục Ly bừng lên, thiêu đốt khắp viên La Hoa đan một lượt. Sau khi lửa trong tay lụi tắt, La Hoa đan tựa như một lần nữa tỏa sáng sinh động vậy.
Khi La Hoa đan bay trở về trong tay của Trì Dương Hoa, đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.
Trì Dương Hoa lẳng lặng nhìn chằm chằm đan dược trong lòng bàn tay một hồi, hướng về phía Lục Ly vái chào, sau đó ngán ngẩm thất vọng rời đi.
“Đan dược kia hình như thay đổi hả?”
“Không hổ là Lục Ly tông sư.”
………..
Các tu sĩ nhỏ giọng bàn luận.
“Không ngờ nhóc con này cũng bắt đầu biết bắt nạt người khác rồi.” Sau khi xác định mình và tiểu hòa thượng sẽ không bị người khác phát hiện, lá gan của Văn Xuân Tương liền to lên. Giờ lén nói chuyện với Tạ Chinh Hồng cũng thành chuyện thường.
“Con người rồi sẽ đổi thay.” Tạ Chinh Hồng đáp.
Văn Xuân Tương yên lặng nhìn Tạ Chinh Hồng, “Đúng là như thế.”
Ít nhất tiểu hòa thượng cũng thay đổi khiến y ngày càng không hiểu nổi.
Có một người mở đầu, những người tiếp theo cũng trở nên thuận lý thành chương (Cứ như vậy mà thành).
Mặc dù Văn Xuân Tương không biết luyện đan, nhưng mắt nhìn thì vẫn phải có.
Tuy nhiên đối với y, mấy đan dược này đều là thứ đưa cho yêu thú chưa biến hóa ăn, chẳng có gì hiếm lạ. Thỉnh thoảng cũng có vài người luyện ra mấy loại đan dược mới lạ cổ quái, giành được lời khen ngợi của y.
Vậy nên mới biết, tiền bối quả thực chẳng có phẩm vị gì cả.
Tạ Chinh Hồng ai thán trong lòng một tiếng, vẫn rất nể tình phối hợp với Văn Xuân Tương.
Đến phiên Yến Uyển, đan dược giao lên chính là “Thanh Tâm tán”.
Khi đến đây Yến Uyển từng ngửi thấy trong không khí có mùi Thanh Tâm tán, trong lòng có cảm ngộ mạnh mẽ, vậy nên hôm nay mới giao lên phần đan dược như vậy. Nàng biết mình không phải đối thủ của các luyện đan sư khác, lại càng không thể luyện ra loại đan dược lợi hại gì, đành phải giao lên loại đan dược mà mình thể ngộ nhất.
“Tiểu cô nương này rất có tiềm lực.” Lục Ly nhìn thoáng qua, tán dương.
Tiếc là đối phương chẳng những đã có tông môn, hơn nữa cũng không quá tương xứng với Đan đạo của y. Lục Ly cầu ổn định, mà tiểu cô nương này lại là kiểu người thích sửa cũ thành mới.
“Xem ra trong lòng Lục đạo hữu đã có định luận.” Vân Hàn nhìn sắc mặt Lục Ly, nhẹ giọng hỏi.
“Có vẻ bần đạo tạm thời không có duyên với đứa đồ nhi chưa thấy mặt kia.” Trong số những luyện đan sư này, có người có thiên phú nhưng lại không tương xứng với Đan đạo của y, người tương xứng thì hoặc là tuổi quá lớn hoặc vừa nhìn đã biết tâm thuật bất chính.
Xem ra suất đi đến Viêm Hỏa đại thế giới lại nhiều thêm rồi, Vân Hàn thầm nghĩ. Chẳng bao lâu nữa ai ai cũng sẽ biết được tin tức thức thứ hai của Như Lai thần chưởng xuất hiện, đến lúc đó dù Lục Ly không vui thì cũng phải mang theo một người nữa cùng đi. Những kẻ muốn có được thần công Phật môn này, hay những kẻ muốn tìm Văn Xuân Tương, đều sẽ chen nhau mà tới.
Người chiến thắng trong đại hội luyện đan ở Phi Long thành là một lão giả, mà lão giả kia lại là một luyện đan sư thành danh đã lâu đến từ đại thế giới khác, đan dược do ông ta luyện chế chẳng những có cấp bậc cao, hơn nữa còn gần như hoàn mỹ, đạt được chức quán quân thì không có bất cứ người nào hoài nghi. Tiếc là Lục Ly chẳng nhìn trúng một luyện đan sư nào ở đây, chỉ chỉ điểm mỗi người vài câu thôi.
Tiếc thì tiếc, nhưng lời chỉ điểm của tông sư cũng đủ cho bọn họ tiêu hóa trong thời gian rất dài rồi.
Đám người Yến Uyển cáo biệt cùng Tạ Chinh Hồng, bọn họ vốn đến đây vì đại hội luyện đan, giờ đại hội đã kết thúc, đương nhiên họ phải quay về tông môn. Tạ Chinh Hồng cũng không thương cảm, chuyện đến đi chia hợp của tu sĩ cũng giống như phàm nhân ăn cơm uống nước, là việc rất đỗi bình thường.
Có điều lúc trước đám người Yến Uyển từng bị Dự Tuyền yêu sơn tập kích, bây giờ rời đi cũng phải cẩn thận một chút mới được.
“Tạ tiền bối yên tâm, bọn ta đã mua một chiếc thuyền bay không tồi, chỉ ba ngày là đã về đến tông môn. Lần này bọn ta sẽ đề cao cảnh giác, hơn nữa, bọn ta cũng tính mang theo một vài tu sĩ đồng hành cùng mình.” Hồ Khải Phong thành khẩn trả lời.
Bọn họ cũng nhìn ra, Tạ Chinh Hồng kỳ thực không cần đến đan dược, ít nhất thì đan dược mà bọn họ có thể luyện chế và tiếp xúc cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với Tạ Chinh Hồng. Sở dĩ Tạ Chinh Hồng còn nán lại đây, đa phần là vì lo lắng cho bọn họ. Một khi đã vậy, họ sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục làm phiền người ta chứ? Song phần tình nghĩa này, vẫn sẽ khắc ghi trong tim.
“Vậy thì tốt rồi.” Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều.
Sau khi tạm biệt đám người Yến Uyển, Tạ Chinh Hồng cũng dự định tìm một chỗ bế quan tu hành lần nữa.
Hắn đã mày mò được một chút môn đạo trong thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng rồi, nếu cứ cân nhắc thì sẽ chẳng tiến bộ được gì, phải tìm một chỗ thực hành mới được.
“Tạ đạo hữu, xin hãy dừng bước.”
Sau lưng truyền đến một giọng nữ kiều mị thấu tận cốt tủy, nghe rất êm tai.
Giọng nói vừa vang lên, trước mặt Tạ Chinh Hồng liền xuất hiện một nữ tử mĩ lệ mặc váy dài đỏ tươi, tu vi sâu không lường được.
Tạ Chinh Hồng khựng lại một chốc, dừng bước chân, “Không biết tiền bối tìm bần tăng có chuyện quan trọng gì?”
“Bản phu nhân đến để đưa cho ngươi một cơ duyên lớn.” Hồng Hà phu nhân nhìn Tạ Chinh Hồng, càng ngắm càng thích, nhịn không được muốn vươn tay sờ thử tóc hắn.
Tạ Chinh Hồng vội vàng lui về sau hai bước, trên mặt lộ chút vẻ vô thố. (Vô thố: không biết cách nào đối phó, cực kỳ hoảng loạn.)
Kỳ quái, sao dạo này các nữ tu nhìn thấy hắn đều thích động tay động chân vậy?
“Tiểu hòa thượng, người trước mặt có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, ngươi và ta liên thủ mới có cơ hội liều mạng, ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Văn Xuân Tương hiếm khi lộ ra cảm xúc căng thẳng. Sở dĩ hai người bọn họ phải hoang mang rối rắm chạy khỏi trung thế giới, chẳng phải vì Khốn Ách thiền sư hay sao? Hiện tại trước mặt lại xuất hiện một tu sĩ kỳ Hợp Thể, dù là người bình tĩnh như Văn Xuân Tương, giờ phút này cũng không khỏi kích động.
Chẳng lẽ ngoài một Mạnh Tân Huyên, lại lòi ra một Yêu tu kỳ Hợp Thể ư?
“Đạo hữu không cần kinh hoảng như thế, thiếp thân không ăn thịt người đâu, đặc biệt là không ăn hòa thượng.” Hồng Hà phu nhân thấy bộ dáng hiện giờ của Tạ Chinh Hồng, không khỏi nở nụ cười, càng trở nên quyến rũ động lòng người.
“Xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu?”
“Thiếp thân là Hồng Hà, chỉ là tiểu danh không đáng nhắc đến mà thôi.” Hồng Hà phu nhân vươn tay vẫy vẫy về phía bầu trời, chỉ nghe thấy một tiếng hót ngân dài dễ nghe, sau đó là tiếng vỗ cánh rất lớn. Một con linh điểu có lông vũ màu vàng sải đôi cánh, nhẹ nhàng vỗ cánh bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng và Hồng Hà phu nhân.
Tư thái của linh điểu tuyệt đẹp, dài gần ba mét, chiếc đuôi đong đưa đón gió, nhìn thoáng trông như một chiếc quạt hương bồ khổng lồ. Giờ phút này, con mắt đen láy của nó vẫn không chuyển động nhìn Tạ Chinh Hồng và Hồng Hà phu nhân, có vẻ vô cùng đáng yêu.
(Quạt hương bồ là quạt nan làm từ lá hương bồ)
Đối mặt với một sinh vật vừa xinh đẹp vừa có linh tính như vậy, Tạ Chinh Hồng cũng không kìm được mà đáp lại nó bằng một nụ cười.
Văn Xuân Tương yên lặng ngồi trong phòng cào giường hàn ngọc.
Y quả nhiên không hợp với lũ yêu thú này!!!
“Mời.”Hồng Hà phu nhân vươn tay, hơi phúc thân với Tạ Chinh Hồng, ý bảo Tạ Chinh Hồng ngồi lên xe kéo linh điểu.
(Phúc thân là một phép lễ thời xưa, phụ nữ đặt tay phía trước, nắm lại để kính lạy gọi là “phúc”)
Linh điểu “Kéc” một tiếng, có vẻ cũng đang mời.
Tiếu Ngốc Tử trong tay áo Tạ Chinh Hồng đang co đầu rụt cổ không không dám ra, là một con yêu thử (chuột yêu), nó không có bất cứ hảo cảm nào với loài thiên địch như linh điểu.
Có vẻ cũng cảm nhận được sự kinh hoảng của Tiểu Ngốc Tử, Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, kính lễ với Hồng Hà phu nhân, “Ra là Hồng Hà phu nhân, bần tăng thất lễ rồi. Xin phu nhân chờ một lát đã.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng quay lưng lại, xoa xoa đầu Tiểu Ngốc Tử, để nó vào trong túi yêu thú, tiện thể cho nó một ít linh quả và yêu đan, như vậy thì ít ra Tiểu Ngốc Tử có thể an tâm nghỉ ngơi trong đó một thời gian.
Dàn xếp cho Tiểu Ngốc Tử xong, Tạ Chinh Hồng mới nhảy lên, ngồi trên lưng linh điểu.
Hành động này của Tạ Chinh Hồng càng khiến Hồng Hà phu nhân xem trọng hắn thêm vài phần. Tu sĩ nuôi yêu sủng ở đâu cũng có, nhưng người biết suy nghĩ cho yêu thú như Tạ Chinh Hồng, quả thực là không nhiều.
“Con chim này của ta tính tình ngang bướng lắm, nhờ đạo hữu lợi hại nên mới khiến nó dễ bảo như vậy.” Hồng Hà phu nhân tươi cười vỗ vỗ đầu linh điểu, nàng không ngồi chung một chỗ với Tạ Chinh Hồng, bằng không nếu bị oan gia trong nhà biết được, thể nào cũng làm một trận ầm ĩ cho xem!
Quả nhiên, Phật tu có thể được Yêu tu yêu thích như vậy, cũng không phải không hề có đạo lý.
“Đi.”
Hồng Hà phu nhân dứt lời, linh điểu liền sải rộng đôi cánh bay thẳng lên trời cao, khi bay còn tạo ra linh quang màu vàng rải rác, vô cùng tiên khí. Hồng Hà phu nhân đạp trên một ánh mây đỏ, không nhanh không chậm đi cạnh linh điểu, dẫn đường cho linh điểu bay theo.
Bay khoảng chừng hơn nửa canh giờ mới ngừng lại.
Nơi bọn họ hạ cánh là đỉnh núi cao nhất ở Phi Long thành, cũng là chỗ của Lục Ly.
Tạ Chinh Hồng tuy rằng có điều khó hiểu trong lòng, song vẫn không hỏi ra miệng. Nếu Hồng Hà phu nhân muốn dẫn hắn đến đây, vậy sẽ không phải không có đạo lý. Đợi lát nữa sẽ tự sáng tỏ thôi.
Đúng như lời nói của mình, Hồng Hà phu nhân tìm đến Tạ Chinh Hồng là muốn đưa cho hắn một cơ duyên lớn.
Lục Ly không chọn được đồ đệ vừa ý, trong tay còn dư một suất đi đến Viêm Hỏa đại thế giới, trong đó một là của Nhan Kiều, một là của Vân Hàn. Nhưng hai người này đều là Yêu tu, dù Vân Hàn còn một thân phận nữa là luyện đan sư nhưng vẫn không thể thay đổi thân phận Yêu tu của hắn. Bởi vậy Lục Ly liền có vẻ quá mức thân cận Yêu tộc. Một tông sư luyện đan như Lục Ly, dù không thân cận Nhân tộc thì cũng không nên nghiêng lệch, hiện tại hai suất đi đều bị Yêu tu chiếm cứ, một suất còn lại nếu đưa cho Yêu tu hay Ma tu thì Lục Ly thực sự sẽ bị đóng lên cái dấu thân cận Yêu tu.
Bởi vậy, còn lại một người, để đẹp mặt thì Lục Ly nên mang một Tiên tu theo.
Nhưng mà, Tiên tu sao có thể danh chính ngôn thuận bằng Phật tu được? Dù sao Như Lai thần chưởng vốn là công pháp của Phật tu, mang một Phật tu theo, có thể chặn miệng không ít người. Trùng hợp là, Tạ Chinh Hồng ở nơi này, còn lọt vào mắt xanh của Hồng Hà phu nhân. Phật tu kết ấn ở kỳ Xuất Khiếu, dù Lục Ly không muốn đáp ứng đi nữa, nhưng trong tay y tạm thời cũng đâu có người nào tốt hơn.
Cuối cùng, ỡm ờ, Lục Ly đành đáp ứng xem thử trước rồi hẵng nói.
Có thể nhìn thấy một Phật tu ở nơi này, còn là một Phật tu mặt nào cũng thích hợp, cũng xem như là có duyên phận. Dù là luyện đan sư, cũng rất chú trọng duyên phận.
Đợi đến khi nhìn thấy Tạ Chinh Hồng, năm phần vừa ý trong lòng Lục Ly liền biến thành tám phần.
Không tồi không tồi, quả thực là không tồi.
Khi Tạ Chinh Hồng vừa xuất hiện, Lục Ly không khỏi thầm khen ngợi trong lòng.
Luyện đan sư có thể đạt đến trình độ như Lục Ly, số Phật tu lợi hại từng gặp cũng coi như đông đúc. Phật tu kết ấn tuy rằng hiếm, nhưng Lục Ly cũng không phải chưa từng gặp qua. Song một Phật tu vừa trẻ tuổi vừa không trọc đầu như Tạ Chinh Hồng thì quả thực là người đầu tiên.
Tuy Lục Ly rất muốn hỏi vì sao Tạ Chinh Hồng không quy y, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện riêng của người ta, mình mới gặp lần đầu tiên mà lại đi hỏi cái này thì không ổn lắm, vậy nên đành nhịn xuống.
Bằng không, nếu Tạ Chinh Hồng nói ra sư thừa của mình là Bàn Nhược thiền sư, có khi mối cơ duyên này sẽ thất bại.
Người biết chuyện Văn Xuân Tương là Bàn Nhược thiền sư tổng cộng chẳng có bao nhiêu, Dương Ba vừa khéo là một trong số đó. Mà Lục Ly là đệ tử đích truyền của Dương Ba, bí mật này y cũng từng nghe được chút ít khi Dương Ba nhàm chán nói ra.
Văn Xuân Tương muốn biến thành hòa thượng, lại không muốn trọc đầu nên đã yêu cầu Dịch Dung đan từ chỗ Dương Ba.
Có điều bí mật này Dương Ba không thể nói thì Lục Ly càng không thể.
Nếu tiết lộ ra ngoài, kẻ đầu tiên mà Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương không tha sau khi trở về chính là bọn họ.
“Bần tăng kính chào các vị tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nhìn hai tu sĩ trước mặt, chắp tay nói.
“Không cần đa lễ.” Lục Ly nhẹ nhàng xua tay, cười nói.
Văn Xuân Tương thấy Lục Ly mang đầy phong thái tiền bối, nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.
Rõ ràng lúc trước thì là một thằng nhóc, bị đám bọn họ biến thành chỗ trút giận của sư phụ y, mà cũng không dám nói tiếng nào, giờ thì lại ra dáng trước mặt tiểu hòa thượng? Loại tâm tình vi diệu này quả thực khó diễn tả bằng lời. Song giờ phút này Văn Xuân Tương không thể không nhìn tiểu hòa thượng và Lục Ly nói chuyện, đối với tiểu hòa thượng, có thể cùng hành động với đám người Lục Ly, quả thực cũng xem như một cơ duyên lớn.
“Vị này là Vân Hàn.” Lục Ly nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Hồng Hà phu nhân chắc cũng đã nói cho ngươi biết.”
“Xin chào Vân tiền bối.” Tạ Chinh Hồng nhìn Vân Hàn nói.
“Không cần khách khí,” Vân Hàn cố gắng khiến mình có vẻ dịu dàng một chút, tính tình của hắn vốn rất lạnh lùng, khi tiếp xúc với người không quen thì thường bày vẻ mặt vô cảm. Nhưng đối phương lại là người do tỷ tỷ mang đến, dù sao cũng nên tỏ vẻ tươi cười mới phải. Song đối phương là Phật tu, nhất định cũng nhắm đến thức thứ hai của Như Lai thần chưởng giống mình, vậy nên nụ cười không nặn ra nổi. Cuối cùng, đành phải trả lời dịu dành một chút.
Chút dịu dàng này trừ Hồng Hà phu nhân thì không ai nhìn ra được.
Tuy nhiên Tạ Chinh Hồng cũng không để ý.
Nhưng khi Văn Xuân Tương nhìn thấy Vân Hàn, y cảm nhận được một luồng khí tức yêu thực rất thuần khiết, không hiểu sao có chút quen thuộc.
Mai đỏ thành Yêu tu, hình như trước đây y từng gặp thì phải?
Văn Xuân Tương cố gắng nhớ ra, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra được chút gì.
“Hôm nay tìm ngươi đến đây, đúng như lời Hồng Hà phu nhân nói, là vì có một mối cơ duyên lớn muốn trao tặng, chỉ phải xem Tạ đạo hữu có lấy được hay không thôi.” Lục Ly chậm rãi nói.
“Xin tiền bối nói rõ.”
“Thức thứ hai của Như Lai thần chưởng đã xuất hiện ở Viêm Hỏa đại thế giới, đối với Phật tu các ngươi, chẳng lẽ việc này không phải cơ duyên lớn hay sao?” Chẳng qua có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của mình đã.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Tin tức trong chùa có một cư sĩ Phật pháp cao thâm, tuấn mĩ bất phàm chính là do trụ trì của chùa truyền ra.
Sự thật chứng minh, chiêu này hiệu quả thần kỳ. Phàm là những phụ nhân (phụ nữ có chồng) từng tình cờ thấy mặt Phật Tử, sau khi trở về đều sẽ một truyền mười, mười truyền trăm kể lại chuyện của Phật Tử miêu yêu. Một nam nhân tràn ngập cảm giác thần bí như vậy, quả thực gợi lên lòng hiếu kỳ của không ít người. Cũng bởi vậy, hương khói trong chùa dần dần nhiều lên, trụ trì cũng có bạc để mua thêm nhiều kinh Phật mộc ngư, Phật Tử miêu yêu xem như mở một mắt nhắm một mắt (biết nhưng làm bộ không biết, ngầm đồng ý cho phép), chỉ cần không quấy rầy hắn thanh tu là được.
//
Mà lần này, ngươi đưa ra đề nghị nhờ Phật Tử miêu yêu đi bắt miêu yêu, chính là phu nhân của vị đại quan này.
Kể từ ngày chạm mặt Phật Tử miêu yêu trong lúc lơ đãng, phu nhân của đại quan nọ liền bắt đầu tương tư vô hạn.
Nàng tự xưng là từng gặp vô số vương công quý tộc, lại chỉ bị mỗi cư sĩ siêu nhiên vật ngoại kia hấp dẫn. Tuy rằng giữa bọn họ không có khả năng, nhưng có thể gặp thêm một lần nữa cũng tốt. (Siêu nhiên vật ngoại: không để ý, không bị ảnh hưởng, cám dỗ bởi thứ bên ngoài.)
Phật Tử miêu yêu muốn từ chối, nhưng vị đại quan này lại nói con miêu yêu kia rất lợi hại, là một con miêu yêu khổng lồ đen trắng giao nhau, chẳng những cứ ở lỳ tại nhà bọn họ không chịu đi, mà còn đánh đuổi không ít hòa thượng đạo sĩ, bọn họ cũng vì chẳng còn biện pháp nào nên mới đến xin Phật Tử miêu yêu ra tay.
Phật Tử miêu yêu suy nghĩ, hình như mình có một người anh em là tạp mao đen trắng giao nhau, tham ăn nhất.
Chẳng lẽ, trong nhà đại quan này có cá ngon ư?
Editor: Hi ヾ(*’▽‘*), hôm nay có món quà này tặng mọi người. Đồ cây nhà lá vườn đừng chê nhé (≧▽≦).
Chả là mình ko tìm được bức fanart nào của truyện này cả( ̄□ ̄」), nhưng ko sao, ko có thì mình tự làm, bàn tay ta làm nên tất cả mừ☆⌒(≧▽°)
Tui có vẽ fanart của vài bộ, hôm nào mở mục fanart bên WordPress luôn ଘ(੭ˊ꒳ˋ)੭✧, thầu bộ nào thì vẽ bộ đấy ᕕ( °◡°)ᕗ
Các thím còn nhớ hồi anh công mua rượu về cho Tương Tương uống hem? Ẻm ko uống được thế là anh Hồng phải đút cho vợ đó, uống được một chốc thấy vợ đẹp bá cháy thế là ảnh đỏ mặt Σ>―(〃°ω°〃)♡→ Trời địu xí hổ bị Tương thấy được, lại còn giả bộ làm dáng nữa chớ, biết hết à nha (ω)
Tương đang đọc thoại bản nè ヾ(☆’∀’☆)
Trình vẽ cùi bắp bà con đừng chê nhé, hôm nào rảnh lại up tiếp ( ´ ω `)