Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu


Chương 113:
Chu Trường Dung đã luôn nghĩ tới lai lịch của Sư Vô Cữu, thế nhưng manh mối có thể dùng quá ít, mà Sư Vô Cữu lại không biết gì về quá khứ của mình cả.

Bọn họ đến tầng trời Tiêu Dao, mục đích chính là để Sư Vô Cữu nhớ lại quá khứ.
Bây giờ tìm được, nhưng nó cũng không phải là một việc khiến người vui vẻ.
Ngọc ngói trên tay Chu Trường Dung bây giờ chính là phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh ngày xưa Sư Hoàn Chân muốn giúp đỡ Thần Tàng mà tìm ra.
Khoảng khắc chạm tay vào ngọc ngói, rất nhiều ký ức tràn vào đầu Chu Trường Dung, vào lúc đó, Chu Trường Dung cũng đã đoán được.
Vậy mà trong lòng Chu Trường Dung, thật sự vẫn còn muốn giữ lại một tia cầu may, có lẽ là do hắn đoán sai đi.

Bởi vì ký ức bên trong ngọc ngói cũng không có chứng cớ rõ ràng để chứng tỏ Sư Vô Cữu là đại đạo thánh binh, nhưng hắn lại không dám đánh cược.
Một khi đánh cược sai, thứ được ghi chép bên trên mảnh ngọc ngói trong tay hắn là phương pháp gϊếŧ chết Sư Vô Cữu.

Hắn không dám đánh cược cũng không đánh cược nổi.

Nếu không phải bởi vì không thể phá hủy ngọc ngói, từ lần đầu tiên hắn đã phá hủy nó triệt để.
Chu Trường Dung chưa từng mất lí trí như thế bao giờ.
Từ trước đến giờ hắn xem tính mạng của mình là quan trọng nhất, dù sao hắn cũng đã trả giá rất nhiều nỗ lực vì nó.

Nhưng bây giờ, thứ quan trọng nhất đối với hắn lại dường như không phải vậy.
Từng việc từng thứ cùng trãi qua với Sư Vô Cữu, không phải chỉ dùng đôi câu vài lời là đã có thể miêu tả.

Bọn họ quen nhau ở tầng trời Hồng Trần, hiểu nhau tại tầng trời Thị Phi, thương nhau nơi tầng trời Tiêu Dao (nhận nhẫn của hắn thì chính là yêu hắn thương hắn), dọc theo đường đi chẳng biết đã cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa gió thì sao có thể bị đánh bại tại đây?
Chỉ là Chu Trường Dung không biết phải nói như thế nào với Sư Vô Cữu.
Nếu Sư Vô Cữu thật sự là đại đạo thánh binh, như vậy hai người bọn họ lần này, hoặc là chỉ có một người sống, hoặc là hai người đều không thể sống.

Các đại năng ở cửu thiên thập giới tại đây không giống như những tiên ma họ đã từng gặp qua, bọn họ sẽ không dễ dàng dừng tay, hơn nữa bọn họ cũng không yếu.
Muốn sống sót thoát khỏi tay của những đại năng đó, thoát được một người đã là một chuyện không hề dễ dàng, huống chi bây giờ trước mặt bọn họ còn có tới hai đại đạo thánh binh.
Chỉ là Chu Trường Dung không ngờ, trong tình huống Sư Vô Cữu không biết thân phận của mình, điều đầu tiên nghĩ đến lại là đưa hắn đi trước? Điều đó làm Chu Trường Dung cảm thấy vui vẻ rồi nhịn không được lo lắng thay Sư Vô Cữu.
Nếu Sư Vô Cữu biết thân phận của mình, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Lúc trước, hắn coi mình là Sư Hoàn Chân, là Thánh Yêu Hoàng Đại Đế, kết quả lại phát hiện ra chỉ là công dã tràng, hắn không phải là người như mình từng nghĩ.

Bây giờ, nếu hắn biết mình là đại đạo thánh binh, hắn sẽ lựa chọn như thế nào? Chu Trường Dung không dám nghĩ, cũng không nghĩ ra nổi.
Có lẽ, đắm chìm trong tình cảm, lo được lo mất mới là thái độ bình thường.
Chu Trường Dung cũng không tránh khỏi rơi vào tâm trạng như thế.
Bây giờ mọi sự đã thành, mắt Chu Trường Dung không chớp nhìn chằm chằm Sư Vô Cữu, trong lòng như sóng biển cuồn cuộn không ngừng.

Hắn muốn nói gì đó với Sư Vô Cữu, nhưng nhìn tình hình bây giờ, cái gì cũng không nói ra được.
“Đại đạo thánh binh ở trên người hắn!”
“Thật sự là… Đại đạo thánh binh!”
Mỗi một đại năng trong cửu thiên thập giới đều vô cùng kích động.
Trước đó khi bọn họ đến bí tàng, tuy trong lòng có suy đoán hẳn đại đạo thánh binh sẽ ở đây, nhưng trên thực tế lại không có ai dám nói chắc.

Nếu như không có, vậy đã chú định công dã tràng.
Mà ông trời đối xử với bọn họ không hề tệ, thế mà thật sự tìm được đại đạo thánh binh?
Chuyện này mang ý nghĩa, rốt cục bọn họ đã có thể bước vào bước cuối cùng đó, không cần phải trì trệ không tiến nữa.
Người thường chỉ thấy hào quang từ bọn họ, mặc kệ bọn họ đi tới đâu đều sẽ có rất nhiều ánh mắt nghênh đón cung kính cùng không ngừng hâm mộ nhìn đến.

Một tiên nhân trẻ tuổi xem bọn họ thành mục tiêu, thành thành tựu mình muốn đạt được trong tương lai, nói bọn họ nghe mình muốn vượt qua núi cao.

Thế họ thì sao?
Họ chỉ có thể ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác tự hao mòn bản thân, bế quan trăm năm ngàn năm cũng không thể tiến thêm một bước.
Sống đến tuổi như bọn họ, các loại hình giải trí bên trong cửu thiên thập giới, yêu hận gút mắc bọn họ cũng đã nếm thử hết, trên thế giới ngoại trừ đại đạo, bọn họ đã không còn hy vọng nào khác.

Mong muốn duy nhất của bọn họ, chỉ là muốn nhìn phong cảnh nơi càng cao hơn, đi ngắm nhìn thế giới trong mắt các thánh nhân, đạo tổ có dáng vẻ ra sao thôi mà?
Cuộc sống như vũng nước đọng, có thể kích động và tràn trề sức sống là điều không hề dễ dàng.
Thế nhưng Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu vẫn còn cách rất xa đến độ tuổi già nua lẩm cẩm, cần gì phải nắm đại đạo thánh binh đến chết không chịu buông?
Bây giờ, ánh mắt các đại năng nhìn về phía Sư Vô Cữu còn rừng rực hơn so với khi bọn họ nhìn thấy tình nhân mà mình âu yếm thời thiếu niên.
Giống như được nhìn thấy hi vọng duy nhất có thể thay đổi cuộc đời của bọn họ vậy.
Dù trời sập xuống thì cũng không thể lay động bọn họ.
Chu Trường Dung nhìn biểu cảm trên mặt họ đã biết đây là tình huống xấu nhất.
Những người đó, không một ai sẽ từ bỏ.
Sư Vô Cữu nhanh chóng ổn định tâm trạng ngoài ý muốn.
Rất rõ ràng, Trận Tiểu Phù Đồ các đại năng lấy ra cũng không có năng lực mạnh như bọn họ nghĩ, ít nhất bọn họ vẫn chưa phát hiện ra Sổ Sinh Tử trên người nhóc lừa đảo.
Điều đó rất bình thường.
Nếu đại đạo thánh binh có thể bị phát hiện đơn giản như vậy, sao Sổ Sinh Tử có thể biến mất nhiều năm đến thế?
Mà Trận Tiểu Phù Đồ này, phỏng chừng chỉ có thể tìm được đại đạo thánh binh đã tiêu tán đại đạo chân ý không thể hoàn chỉnh được như hắn mà thôi.
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy hoang đường.
Đại đạo thánh binh không thể hóa thành hình người, bởi vì chúng nó thường phải gánh chịu đạo ý của chủ nhân, trở thành một phần thân thể của chủ nhân.

Mà nếu đại đạo thánh binh tiêu tán đạo ý thì sẽ phải lui về thành đạo phôi, biến thành hình dạng nguyên thủy nhất đến khi có thể gánh chịu được toàn bộ đạo ý của chủ nhân lần nữa, thay đổi hình dạng, thay đổi năng lực, trở thành một thanh đại đạo thánh binh độc nhất vô nhị khác.
Mà hắn trông giống Sư Hoàn Chân như đúc, rất hiển nhiên.
Sư Hoàn Chân đã từng thử luyện hóa hắn, dùng phương pháp luyện hóa đại đạo thánh binh được ghi chép trên mảnh ngọc ngói.
Chỉ là ở trong thời khắc sống còn, Sư Hoàn Chân đã lựa chọn từ bỏ.
Hắn thiếu chút nữa trở thành đại đạo thánh binh của Sư Hoàn Chân, liên kết với nguyên thần của y, như vậy nếu hắn hoá hình, tất nhiên sẽ trông giống Sư Hoàn Chân như đúc.
“Không sai, đại đạo thánh binh đang ở trên người ta.” Sư Vô Cữu bình tĩnh đối diện với đám người không biết hắn là hóa thân của đại đạo thánh binh, dù sao bọn họ cũng đều cho rằng đại đạo thánh binh nằm trong tay Thần Tàng là Sổ Sinh Tử.

Mà Sổ Sinh Tử nắm giữ số mệnh của mọi sinh linh dưới thánh nhân thì sao có thể hóa thành hình người?
Như vậy, Sư Vô Cữu ngay bây giờ lựa chọn đàm phán.
Hắn không thể để nhóc lừa đảo bị cuốn vào.
Lúc thường Sư Vô Cữu không chịu động não, đó không phải bởi vì hắn ngốc, mà là khi hắn đủ mạnh đến mức không cần cân nhắc đến âm mưu quỷ kế thì hiển nhiên đầu óc của hắn cũng sẽ trống trơn.
Đợi tới khi hắn cần phải động não, hắn cũng sẽ đi đường vòng.
Khi trước Chu Trường Dung làm tất cả vì hắn, hắn đều thấy ở trong mắt.
Nếu Chu Trường Dung có thể vì hắn lấy ra Sổ Sinh Tử, vậy thì sao hắn không thể hi sinh bản thân bảo vệ nhóc lừa đảo chứ? Lúc không biết thân phận của mình, hắn cũng đã định làm như vậy rồi.
“Chuyện này không liên quan đến Chu Trường Dung.” Sư Vô Cữu bình tĩnh tự nhiên, không thể nhìn ra khi nãy hắn vừa mới chấn động tinh thần, “Các ngươi thả hắn đi trước rồi bàn lại cái khác.”
Theo lời Sư Vô Cữu nói, tầm mắt tất cả mọi người lại chuyển lên người Chu Trường Dung.
Sư Vô Cữu nói ra lời ấy, có thể thấy quan hệ giữa hắn và Chu Trường Dung rất thân thiết, không biết có thể dùng hắn làm lợi thế uy hiếp Sư Vô Cữu hay không?
Đại đạo thánh binh chỉ có một, mà người ở đây đều muốn lấy đến tay trước, tất nhiên phải dùng một số thủ đoạn không tầm thường.
Chu Trường Dung khẽ cười một tiếng, dứt khoát đứng ở phía sau Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu vẫn rất ngây thơ, đám đại năng đó là kiểu người lòng dạ mềm yếu sao? Tại thời điểm như vậy, mặc kệ Sư Vô Cữu biểu hiện để ý hay không để ý đến hắn, chỉ cần có một tia khả năng, bọn họ đều sẽ không bỏ qua cho hắn.
Sư Vô Cữu phát hiện ra động tác của Chu Trường Dung, lại nhìn biểu hiện của những người trên sân, trong lòng sáng tỏ.
Xem ra, nhất định phải đánh một trận.
“Ngươi xem, lúc trước ta nói không sai.” Chu Trường Dung quang minh chính đại kéo tay Sư Vô Cữu, mỉm cười nói, “Bây giờ, chúng ta không ai đi được, chỉ có thể bình tĩnh cùng nhau đối mặt thôi.”
Sư Vô Cữu hơi tức giận nhìn Chu Trường Dung liếc mắt một cái, “Ngươi không thể để ta tĩnh tâm một lát hả?”
Lời nói thốt ra từ miệng Sư Vô Cữu, đối tượng bị chỉ điểm là hắn, câu này vừa nghe qua đã thấy rất kì dị.
Chu Trường Dung dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhịn xuống không phản bác Sư Vô Cữu.
Dưới tình hình như vầy, để lại cho Sư Vô Cữu chút mặt mũi vậy.

Đám người Thái Sơn phủ quân nhìn thấy Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung chim chuột, đã hiểu hai người này tám phần mười là một đôi đạo lữ.
“Nếu các ngươi giao đại đạo thánh binh ra, chúng ta sẽ không làm khó dễ hai tiểu bối các ngươi.” Thái Sơn phủ quân có vẻ đáng tiếc nhìn Chu Trường Dung một cái, tốt xấu gì cũng là người thừa kế đạo thống quỷ tu, quỷ tu tổng cộng có bao nhiêu người? Tổn hao một người, đối với quỷ tu mà nói đã là tổn thất rất lớn.
“Nếu giao được, dĩ nhiên chúng ta sẽ giao.

Chỉ là giao ra rồi, chúng ta sẽ chết.” Chu Trường Dung nói chuyện hàm hồ, còn mọi người tự não bổ ra thế nào là chuyện của họ.
Cũng đúng, trong tình hình bây giờ, nếu bọn họ không chịu giao ra, e là vì có lí do không thể giao.
Vậy còn gì để nói nữa.
Lời không vừa ý, bọn họ đã làm trễ nãi nhiều thời gian lắm rồi, kiên trì của mọi người cũng đã khô kiệt.

Khi ngôn từ bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi.
Sư Vô Cữu cảnh giác nhìn những người đó, chuẩn bị đối địch bất cứ lúc nào.
Người không thể giữ bình tĩnh đầu tiên là Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân.
Hai người bọn họ có bối phận nhỏ nhất, tu vi thấp nhất, hiển nhiên cũng không cần do dự nhiều.
Hơn nữa, giữa hai ả và Sư Vô Cữu Chu Trường Dung vẫn còn có ân oán chưa được giải quyết, dẫn đầu ra tay trước, rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là, nơi Hoan Hỉ quỷ mẫu chạy đến là Sư Vô Cữu, mà nơi Thương Hải nữ quân chạy đến lại là Chu Trường Dung.
Hiển nhiên, chủ ý của hai ả là ít nhất mỗi người kèm một người.
Có thể nói kế hoạch rất thông minh, có điều hai ả đã quên mất một thứ, đó là Sư Vô Cữu.
Với bản lĩnh của Sư Vô Cữu, đủ để cùng một lúc đỡ cả hai.
“Chỉ là tiểu bối, muốn tỏ dũng cảm?” Sư Vô Cữu thấy hai người ra tay trước, trong lòng cũng không kinh ngạc bao nhiêu.

Hai người đã có ân oán với bọn họ từ lâu, thực lực không cao cường bằng những người khác, ngoại trừ tiên hạ thủ vi cường thì không còn bất kì ưu thế nào.
Mà những đại năng khác lại thờ ơ lạnh nhạt ở một bên.
Thứ nhất, bọn họ đều muốn có được đại đạo thánh binh, phải phòng bị lẫn nhau.

Thứ hai, bọn họ cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Sư Vô Cữu có bản lĩnh cỡ nào? Như vậy, bọn họ mới tiện đối phó.

Nếu không lỡ đâu bọn họ nhọc nhằn khổ sở đánh bại Sư Vô Cữu, kết quả đại đạo thánh binh lại bị người khác cướp mất, chẳng phải là may áo cưới thay kẻ khác sao?
Hai người Hoan Hỉ quỷ mẫu và Thương Hải nữ quân không thẹn là nhân vật xuất sắc bên trong thế hệ trẻ tuổi cửu thiên thập giới.
Niết Bàn Kinh và Độ Vong Kinh cùng nguồn cùng ngốc, tất nhiên uy lực không giống người thường.
Mà khi Hoan Hỉ quỷ mẫu dùng, trong nháy mắt âm khí trên người ả lập tức biến thành cánh, khí thế toàn thân liên tục tăng lên.
Bờ môi đỏ của Hoan Hỉ quỷ mẫu thổi ra một hơi, trong nháy mắt tạo ra bóng tối vô biên hóa thành một quả cầu tối tăm tựa như chân châu.
Quả cầu tên là U Minh Quỷ Châu, là pháp bảo bản mệnh Hoan Hỉ quỷ mẫu đã tu luyện nhiều năm, bên trong hội tụ đủ loại âm khí quỷ khí, được xem là chí bảo trong giới quỷ tu.
Ngay cả hóa thân của ả ở hạ phàm cũng phải tu luyện đoạt vận [cướp số mệnh], chỉ vì để tăng thêm sức lực cho châu.
Dù tầng trời Hoàng Tuyền dập dờn bồng bềnh chập trùng đầy nước Vong Xuyên thì châu cũng có thể dẹp loạn, tục xưng là “Định Xuyên Châu”.
▷ Nước Vong Xuyên
Định Xuyên Châu theo ý nghĩ của Hoan Hỉ quỷ mẫu mà chuyển động.
Ý vừa nghĩ, Định Xuyên Châu đã như sấm sét phá không gian, đánh về phía Sư Vô Cữu.
Sư Vô Cữu không hề loạn, xoay cổ tay một cái, lấy từ bảo khố bên người của mình ra một viên kim châu, kẹp giữa hai ngón tay, tùy ý vứt ra ngoài.
Kim châu ám châu đột nhiên va chạm vào nhau.
Cạch ——
Kim châu bị va chạm hóa thành ngàn mảnh vỡ, lập tức tiêu tan.
Hoan Hỉ quỷ mẫu còn chưa kịp vui vẻ đã thấy khóe miệng Sư Vô Cữu nhếch lên, mảnh vỡ từ kim châu bám dính vào ám châu, mảnh vỡ đang không ngừng dung hợp lại.
Kim châu vốn có cùng kích cỡ với ám châu, nếu bây giờ dính vào ám châu, theo lẽ tất yếu sẽ dần dần chèn ép ám châu.
Hoan Hỉ quỷ mẫu chỉ cảm thấy linh hồn như bị áp súc co lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

Ánh mắt Thái Sơn phủ quân chợt lóe, đã hiểu đó là thành quả của Sư Vô Cữu.
Bàn về uy lực, hiển nhiên kim châu không thể so với Định Xuyên Châu, Sư Vô Cữu căn bản không định đánh chính diện, mà là muốn dựa vào đặc tính của kim châu để áp chế Định Xuyên Châu mà thôi.
Để xem pháp bảo có lợi hại hay không, ngoại trừ cấp bậc của bản thân chúng nó thì còn phải xem người sử dụng dùng nó như thế nào.
Đối với đại năng hàng đầu mà nói, ngoại trừ một số ít pháp bảo, còn lại không gì có thể sánh bằng bản thân mình.

Viên Định Xuyên Châu của Hoan Hỉ quỷ mẫu dùng để đối phó người khác còn được, nhưng ở Sư Vô Cữu trước mặt, lại có chút múa rìu qua mắt thợ.
Ánh mắt Ngọc Sương buồn bã, càng ngày càng không rõ.
Viên kim châu đó, cũng là đồ của yêu tộc bọn họ.
Sư Vô Cữu, rốt cuộc có quan hệ như thế nào với bệ hạ?
Mà cũng trong lúc đó, bên phía Thương Hải nữ quân còn chưa kịp dùng công pháp thần tu thì Sư Vô Cữu đã vung tay áo, lập tức xuất hiện mấy vạn lưỡi gió kéo đến chỗ ả.
Lưỡi gió đó, là lúc trước khi Sư Vô Cữu đối chiến với thần tu Ngự Phong đã lén lút thu lấy.

Hắn cảm thấy có lẽ món đồ chơi này sẽ có tác dụng nên dứt khoát trộm đi một ít.
Ngự Phong là sư huynh của Thương Hải nữ quân, dùng chiêu thức của hắn đối phó với Thương Hải nữ quân, dĩ nhiên cứ đánh là chuẩn.
Mặt mày Thương Hải nữ quân biến sắc, điều khiển tầng tầng sóng lớn chắn trước mặt, ý đồ ngăn cản, mà lưỡi gió lại là thứ chuyên khắc pháp thuật của ả, ả có thể ngăn sao?
Hiện tại, ả bị từng tầng lưỡi gió đánh đến mức muốn phụt máu.
Trong thời gian ngắn ngủi Sư Vô Cữu giải quyết cả Hoan Hỉ quỷ mẫu lẫn Thương Hải nữ quân, nhưng lại không hề để lộ ra bản lĩnh của mình, điều đó chứng tỏ hắn rất mạnh.
Nhiều đại năng không khỏi chú ý đến Sư Vô Cữu thêm mấy phần.
“Không ngờ cửu thiên thập giới lại có một nhân vật lợi hại như các hạ.” Trong mắt Hứa Ngạo phun trào chiến ý, “Lúc trước con ta trở về có nói với ta, trong thành A Thanh xuất hiện một yêu tu vô cùng mạnh mẽ, có thể so với Yêu Hoàng, ta còn tưởng nó tuổi nhỏ không biết sâu cạn.

Bây giờ xem ra, nó nói không ngoa.”
Không, phải nói, có lẽ Sư Vô Cữu còn mạnh hơn Yêu Hoàng Ngọc Sương.
Dù sao hình tượng chật vật của Yêu Hoàng Ngọc Sương bọn họ đều nhìn thấy, đó cũng là nguyên nhân bọn họ không tùy tiện ra tay.
Xem ra trước mắt bọn họ không cần phải lo lắng may áo cưới cho người khác, người này dám mang đại đạo thánh binh trên người, tất nhiên là có bản lĩnh đó, cần gì người khác phải lo lắng? Ngược lại là bọn họ, không cẩn thận còn nhìn lầm!
Chu Trường Dung ở đằng sau nhìn, trong lòng cũng không khỏi vui thay Sư Vô Cữu.
Bởi vì hắn mà rất ít khi Sư Vô Cữu được tỏa sáng bản thân.

Có mấy lần ra tay, cũng thường phải che giấu dung mạo và họ tên, vì vậy ở bên trong cửu thiên thập giới, người biết đến tên tuổi của Sư Vô Cữu đã ít lại càng ít.
Một người vừa kiêu ngạo lại mạnh mẽ như hắn, đã ở cùng Chu Trường Dung lâu lắm rồi, gần như đã không còn muốn ra ngoài thể hiện bản thân, rốt cuộc đều là vì cân nhắc cho an toàn của bọn họ mà thôi.
Trước đây Sư Vô Cữu rất mạnh miệng, nhưng trên thực tế lại ôn nhu đơn thuần đến kì lạ.
Từ lúc đầu phòng bị lẫn nhau cho tới bây giờ sống chết không rời, thật ra trong quá trình đó Sư Vô Cữu đã bỏ ra rất nhiều, dù ngay cả bản thân hắn cũng không hề nhận ra.
Nhiều đại năng thấy Sư Vô Cữu có bản lĩnh như vậy, cũng không tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt nữa.
So với lo lắng sau này bản thân sẽ may áo cưới thay người khác thì trước tiên nên nghĩ làm thế nào để Sư Vô Cữu giao đại đạo thánh binh ra đi.
Một mình Sư Vô Cữu mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn rất nhiều người ở đây sao?
“Tuy dùng nhiều địch ít cũng không vẻ vang gì, nhưng bản tọa vốn xuất thân ma tu, không để ý đến hư danh đó.” Mấy ma tu như Hứa Ngạo rục rà rục rịch.
“A di đà phật.” Hai phật tu gảy phật châu, đã thủ thế chờ đợi sẵn.

Phật tu cũng đang ở thời kì giáp hạt, đại đạo thánh binh đối với đạo thống như mặt trời sắp lặn bọn họ mà nói không thể nghi ngờ chính là một phương thuốc cứu vớt, hiển nhiên có rất nhiều người muốn.
“Cần gì phí lời? Các ngươi không lên, bần đạo đi trước vậy.” Tính tình Khô Diệp tiên tôn vẫn nóng nảy như trước, phất phất trần trong tay, trực tiếp tấn công về phía Sư Vô Cữu.
Phất trần trong tay Khô Diệp tiên tôn không phải vật phàm, hắn nhẹ nhàng phất một cái, trong lòng Sư Vô Cữu lập tức sinh ra báo động, chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh như vòng xoáy thủy triều vọt tới, bao vây lấy hắn kín kẽ không một lỗ hổng.
Sư Vô Cữu thử xông ra, nhưng yêu lực trên người lại không thể phá tan ngay lần đầu tiên, thầm than thở trong lòng, quả nhiên không thể khinh thường anh hùng thiên hạ.
Nhưng chỉ có như vậy mà đã muốn hắn bó tay chịu trói thì thật là quá ngây thơ.

Tuy phất trần khó đối phó, lại không phải không thể đối phó.
Đặc biệt là sau khi biết mình là đại đạo thánh binh, Sư Vô Cữu đã hiểu được nguồn sinh cơ mạnh mẽ trong cơ thể mình vì sao mà có.

Mãi đắm chìm trong quá khứ không phải phong cách của Sư Vô Cữu, nếu hắn không thể thay đổi thân phận đại đạo thánh binh, như vậy hắn sẽ dùng thân phận và sức mạnh đó để đám người này nhìn cho kĩ xem, muốn có được đồ của hắn cần phải trả giá bao nhiêu!
“Rầm!”
Ánh mắt Sư Vô Cữu tàn nhẫn, cướp lấy một vệt sinh cơ bên trong thân thể, chen lẫn vào bên trong yêu lực, dường như thủy hỏa gặp nhau, mặc dù không liên quan nhưng lại có thể bộc phát uy lực to lớn trong một khoảng thời gian ngắn.
Trực giác Khô Diệp tiên tôn mách bảo không đúng, phất trần trong tay trong chớp mắt vô cùng nặng nề, đè ép hắn lảo đảo hai bước.

Đầu phất trần như bị cái gì đó lôi kéo, cưỡng ép chẻ thành hai nửa!
Vừa đúng lúc đó, ma công của Hứa Ngạo đã tăng lên tầng cao nhất, cảnh tượng bốn phía chỉ vì một mình hắn mà gần như đã hóa thành thây chất đầy núi, máu chảy thành sông, vô số bóng mờ bạch cốt đang kêu rên bên tai mọi người, sóng máu cuồn cuộn, ma khí không ngớt.
Nghe đồn thánh nhân có thể một mình mở ra một vùng trời hoàn chỉnh, tự nghĩ ra một pháp tắc cho một vùng đó, pháp tắc trong đó chính là tự thân đại đạo hiện hình.


Mà Hứa Ngạo là ma tu, thế mà có thể dùng chính mình hóa thành đại đạo cho bản thân tự tạo ra Ma Vực, chứng tỏ ma danh nhiều lắm của hắn tuyệt đối không phải khuếch đại.
“Giờ mới giống!” Tròng mắt Sư Vô Cữu liên tục xuất hiện ánh sáng, hỏa phượng trên pháp bào cảm ứng ma ra, thét dài một tiếng, vỗ cánh phát ra những ngọn lửa màu vàng, đốt cháy đám thi hài bạch cốt.
Hứa Ngạo hóa ra Ma Vực, Sư Vô Cữu cũng không kém bao nhiêu.
Hai loại đại đạo, hai loại uy lực đụng nhau, cho dù đang ở bên trong cảnh giới hư không, cũng đã kinh thiên động địa!
“Grào —— “
Phía bên trái Sư Vô Cữu đột nhiên xuất hiện một con Tường Thụy Bạch Hổ, ngồi trên Bạch Hổ là một phật đà kim cương la hán tay cầm pháp trượng, gương mặt trợn trừng phẫn nộ, pháp trượng theo tiếng mà buông, tránh cũng không thể tránh khỏi.
Thì ra là Phật Tu La Hán Đạo!
La Hán Đạo và Bồ Tát Đạo khác nhau, La Hán chuyên tấn công, mà Bồ Tát chú trọng nhân quả.

Nếu phải nói trong Phật môn, chỉ nói riêng về đấu pháp thì tất nhiên La Hán phiền phức hơn nhiều!
Đặc biệt là đạo thống phật gia chuyên khắc chế yêu tộc, chẳng biết có bao nhiêu La Hán công thành danh toại nổi tiếng nhờ việc hàng yêu phục ma.

Nếu Sư Vô Cữu thật sự là yêu tộc, dính phải mấy đòn này chỉ sợ sẽ phải trọng thương nguyên khí.
Thế nhưng Sư Vô Cữu bây giờ không sợ.
Chưa từng nghe nói đại đạo thánh binh sợ hòa thượng bao giờ.
Một luồng thần quang rực rỡ lóe lên.
Trước khi pháp trượng La Hán đánh lên người Sư Vô Cữu đã bị pháp quang cản lại một nửa.
La Hán đảo mắt nhìn lại, có một khổng tước bên người Chu Trường Dung đang xòe đuôi, sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang!
Ngũ Sắc Thần Quang tùy thuộc vào thực lực của Khổng Thư và Chu Trường Dung, tuy không thể ngăn cản toàn bộ pháp trượng của La Hán, nhưng muốn ngăn cản một phần cũng không khó.
Ngũ Sắc Thần Quang vụn vỡ như bọt khí, mà Sư Vô Cữu chỉ cần một biến số thôi đã gϊếŧ tới nơi, một cước đạp trúng La Hán Bạch Hổ, đá Bạch Hổ chia năm xẻ bảy, nó lập tức hóa thành hình xăm dán trên lưng La Hán.
Lúc này mọi người mới biết Chu Trường Dung nhìn như chỉ đến trình độ Đại La Kim Tiên, thế nhưng thủ đoạn lại không ít.
“Dùng khổng tước yêu tộc để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh, đúng là hiếm thấy!” Thái Sơn phủ quân liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấu huyền cơ, càng cảm thấy Chu Trường Dung không đơn giản.
Quỷ Tinh Cửu Mệnh chính là bản lĩnh lợi hại nhất của đạo thống quỷ tu, mà ứng cử viên cho quỷ tinh vốn rất đặc thù, người thường có thể gặp được một đã là rất may mắn, đã thế còn phải khiến quỷ tinh cam tâm tình nguyện lại càng gian nan.

Quỷ tinh có được tu vi và thần trí của bản thân khi còn sống, chắc chắn không phải hạng người hiền lành.

Nếu quỷ tinh xuất hiện lòng phản bội, đối với quỷ tu chỉ họa vô phúc.

Càng khỏi phải nói khổng tước là yêu tộc, sao có thể cam tâm để nhân tộc điều khiển.
Từ thời kỳ thượng cổ, thật ra đã từng có một quỷ tu nhận yêu tộc làm quỷ tinh, có thể nói rất oai phong lẫm liệt, nhưng điều đó làm cho yêu tộc tức giận không thôi, truy sát đến chết.

Sau đó, không còn quỷ tu nào dám có ý đồ mưu ma chước quỷ bắt yêu tộc làm quỷ tinh nữa.
Tại đây có Yêu Hoàng Ngọc Sương, quỷ tinh yêu tộc thế nhưng không hề đến bái kiến, trái lại cùng Chu Trường Dung đối kháng với toàn bộ đại năng, có thể thấy Chu Trường Dung đã thu phục quỷ tinh yêu tộc đến độ ngoan ngoãn vâng lời.
Vì đủ vì loại nguyên nhân, trước kia Hoan Hỉ quỷ mẫu cũng đã từng thử mượn sức mạnh của Quỷ Tinh Cửu Mệnh để đi đến cảnh giới cao hơn, nhưng bất đắc dĩ thời gian tìm kiếm quỷ tinh quá dài quá lâu, chỉ có thể bỏ qua cầu việc khác.
Mà dường như Chu Trường Dung lại có cơ duyên đó!
Càng lúc càng có nhiều đại năng xông lên, lần này, cũng có người muốn bắt Chu Trường Dung trước.

Vốn lúc đầu bọn họ còn định thả Chu Trường Dung đi, bây giờ thì lại thay đổi suy nghĩ.
Người này không giống người bình thường, Sư Vô Cữu rất coi trọng hắn!
Sư Vô Cữu chặn lại mấy người hướng về Chu Trường Dung mà đến, trong lòng rất giận dữ.
Hắn thấy Ngọc Sương đang ở bên cạnh điều dưỡng, đã điều dưỡng đến bước ngoặt tinh thần quan trọng.

Con ngươi bích lục nhìn thẳng về phía Ngọc Sương, mơ hồ có công pháp lưu động, học theo giọng điệu của Sư Hoàn Chân trong kí ức nói, “Ngọc Sương, ngươi có còn nhớ Đế Lưu Tương bổn hoàng tặng ngươi lúc trước?”
Ngọc Sương đối diện với hai mắt của Sư Vô Cữu, tinh thần nhất thời lay động.
Sư Vô Cữu trước mắt dường như biến thành Thánh Yêu Hoàng bệ hạ đã từng cao cao tại thượng!
Nếu không được bệ hạ thương hại, thì sao sẽ có hắn? Đại ân của bệ hạ, hắn tất phải trả.
“Bệ hạ…” Ánh mắt Ngọc Sương mờ mịt, lẩm bẩm đáp.
“Tức là nhớ, còn không nhanh chóng giúp ta trợ trận, gϊếŧ khỏi trùng vây?” Sư Vô Cữu mang ý tứ đầu độc rồi lại thẳng thừng khống chế Ngọc Sương!
Hắn vốn trông không khác gì Sư Hoàn Chân, lại cố ý dùng công pháp, tinh thần Ngọc Sương không yên, tất nhiên sẽ bị thừa trống mà vào!
Hơn nữa, hạt giống năm đó Sư Hoàn Chân gieo xuống, Sư Vô Cữu đến thay hắn hái trái cũng không phải không thể!
“Vâng, bệ hạ!” Sắc mặt Ngọc Sương biến đổi, nắm Bất Trực Kiếm trong tay, nháy mắt vọt tới trước mặt Chu Trường Dung, bảo vệ chặt chẽ.
Tác giả có lời muốn nói: 
Sư Vô Cữu: Đây là thời khắc để bản tọa tỏa sáng! Nhanh vỗ tay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận