Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Thẩm Lãng trước tiên mở ra mật thư Từ Thiên Thiên, tức khắc một khí tức u oán đập vào mặt.

- Ta đã quét rác suốt một tháng, ngươi có thể tưởng tượng chỉ một tiểu viện tử có mười mấy mỹ nữ ở quét rác à? Vì một mảnh lá rụng cũng có thể lục đục với nhau không? Cừu Yêu Nhi chính là một con quỷ, loại ma quỷ khó chơi.

Thẩm Lãng không khỏi cười một tiếng, có thể làm cho dạng giảo hoạt độc ác như Từ Thiên Thiên kinh ngạc, xem ra Cừu Yêu Nhi này quả thực không giống người thường.

Bất quá bây giờ Thẩm Lãng có vẻ đã nhìn ra, phàm là những người có năng khiếu võ đạo rất cao, ít nhiều gì đều có chút cổ quái, có khá nhiều khác biệt với người bình thường.

Hắn tiếp tục đọc thư.

- Ta tới thành Nộ Triều ròng rã hai tháng, ngay từ đầu mỹ nhân kế của ta thất bại, cô ta căn bản không thích đàn bà. Nhưng mà ngươi cũng không cần vui vẻ, ta cũng nhìn không ra cô ta thích đàn ông, cô ta thân thủ giết chết đàn ông không có ba nghìn cũng có năm nghìn.

Thẩm Lãng không khỏi run run cái cổ một cái.

- Trong lâu đài của Cừu Yêu Nhi có mấy trăm cô gái đẹp, toàn bộ là những cô gái đáng thương được cô ta cứu về, họ đều có chuyện cũ bi thảm! Thế nhưng kẻ đáng thương tất có chỗ đáng trách, những con ả này đều là tiện nhân, kể cả ta đây bên trong.

Thư này rõ ràng oán khí tận trời.

- Ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng đâu, bên trong lâu đài này lục đục với nhau nghiêm trọng đến cỡ nào, cấp bậc nghiêm ngặt như thế nào. Ta đến hai tháng, căn bản không có tư cách, cũng không có cách nào tiếp xúc được Cừu Yêu Nhi, khoảng cách cấp bậc của ta và cô ta hơn bốn tầng.

- Trên đầu ta có thủ lĩnh quét sân, nữ thủ lĩnh quản lý toàn bộ quét rác lâu đài, Đại tổng quản quản lý toàn bộ tỳ nữ cả lâu đài, cuối cùng mới là thị nữ thân cận của Cừu Yêu Nhi.

- Mặc dù ta không biết ngươi bảo ta ẩn núp đến bên người Cừu Yêu Nhi làm cái gì, thế nhưng ý nghĩa ta ít nhất phải biến thành thị nữ thân cận của Cừu Yêu Nhi, ta cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, ta đường đường tài nữ thứ ba của quận Nộ Giang, cô gái xinh đẹp hạng ba, lại phải vì một cái địa vị thị nữ thân cận mà phấn đấu, nhân sinh thay đổi rất nhanh thật sự là quá kích thích.

- Thị nữ thân cận của Cừu Yêu Nhi tên là Lục Y, là một con tiện nhântâm cơ rất sâu, cáo mượn oai hùm, vênh mặt hất hàm sai khiến, bởi vì ta từng câu dẫn Cừu Yêu Nhi, cho nên con ả đó khắp nơi nhằm vào ta, giẫm lên ta, ta phải nghĩ biện pháp giết chết ả, tiếp đó chiếm lấy, thế nhưng thời cơ chưa tới.

- Qua gần hai tháng thám thính, ta với tính cách Cừu Yêu Nhi có chút lý giải. Đây là một người đàn bà khí phách, võ công siêu cấp cao, với quyền thế tài phú không có bất kỳ hứng thú gì, cô ta theo đuổi chỉ có lực lượng và chém giết. Thậm chí cũng chưa chắc là chém giết, trong lòng cô ta giống như có một khí thế nghĩa hiệp nghịch thiên, dường như muốn tận diệt những bất công của thế gian.

- Đây là một nữ ma đầu hung tàn cực kỳ, nhưng lại là một cô gái ngây thơ. Ta không biết ngươi rất tuấn tú, hơn nữa đối với nữ nhân có bản lĩnh, thế nhưng cô gái này, ngươi không giải quyết được, ta cũng không biết có nam nhân nào có thể xứng đôi với cô ta hay không.

Đây đã là sự ngưỡng mộ cùng sùng bái hoàn toàn, ngay cả loại nữ nhân như Từ Thiên Thiên này mà còn có thần tượng à?

- Bây giờ, ta có một cái cơ hội có thể tới gần Cừu Yêu Nhi, cô gái này ít nói kiệm lời, lạnh lùng, thô bạo tàn nhẫn. Gần như không ưa thích bất kỳ điều gì, cho nên cuộc sống ở bên trong lâu đài đặc biệt vô vị chán nản, hơn nữa cũng không muốn đọc sách. Thứ duy nhất ả ta hứng thú, chính là nghe người ta kể chuyện.

Nghe kể chuyện?

Nữ ma đầu này thích nghe kể chuyện?

Nhưng mà cái này cũng vô cùng bình thường, nàng không yêu châu báu, không yêu danh tiếng, không thích lăng la tơ lụa, càng không thích ganh đua so sánh, còn không thích đọc sách.

Nhưng không phải là vô vị cực kỳ đâu.

Then chốt nàng lại không muốn ngu như Đại Ngốc và Đường Viêm, nhìn bầy kiến dời tổ cũng có thể nhìn suốt mấy canh giờ không chán.

Thẩm Lãng tiếp tục đọc thư.

- Ta vốn là định chuẩn bị mấy câu chuyện, suy nghĩ một phát từ nữ quét rác tấn thăng làm thị nữ thân cận của cô ta. Thế nhưng đám phò kia chuẩn bị còn đầy đủ hơn cả ta nữa, câu chuyện gì cũng kể hết, tất cả thoại bản đều kể rồi, ngay cả 《 Mộng Uyên Ương 》 và《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của ngươi đều có người nói qua. Thuận tiện nói một chút, cô ả kể lể 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 đã bị đẩy ra dọn nhà xí.

Đàn bà có mắt không tròng,《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của ta viết hay mà, có thể thấy được là loại đàn bà ngực to như óc bằng hột nho nhà ngươi xem không hiểu, cũng không đủ trình độ tán thưởng, tuyệt đối không thể trách ta viết không được hay.

- Cừu Yêu Nhi là một người biến thái có mới nới cũ, những con ả kể chuyện hay tuy có thể sống bên cạnh cô ta thật nhưng chỉ ở được mấy ngày thôi, bởi vì một khi thị nữ phát hiện cô ta đã chán nghe câu chuyện đó thì những con ả kia liền lập tức bị đánh đi rất xa, đây là một người có đại ái, cô ta có thể cứu toàn bộ những nữ nhân đáng thương, thế nhưng cũng là một người vô tình, tuyệt đối sẽ không yêu đương hay thương tiếc một cô gái nào đâu.

Người có đại ái, yêu một quần thể, cũng không yêu một cá thể nào.

Nhìn như vô tình, lại rất hữu tình.

Đây là phong phạm lãnh tụ.

- Cơ hội chỉ có một lần, cho nên ta không dám tùy tiện xuất thủ, vẫn tiếp tục ẩn núp bên trong. Ngươi vội vàng viết cho ta một câu chuyện gì, nhất định phải dũng cảm, kích thích, quan trọng nhất là tràn trề tự do, đánh trời đánh đất đánh không khí, tốt nhất viết lâu một chút, có thể làm cho ta kể cho Cừu Yêu Nhi này nghe suốt tầm một năm rưỡi, như thế địa vị của ta ổn rồi.

- Nhớ kỹ, câu chuyện này của ngươi phải viết thật hay. Đây hoàn toàn quan hệ đến ta có thể thành tâm phúc của cô ta hay không đó.

- Những kẻ cạnh tranh với ta rất nhiều, mỗi ngày đều có mấy chục tiện nhân chuẩn bị thật nhiều câu chuyện đặc sắc chầu chực bên người của Cừu Yêu Nhi biểu hiện. Câu chuyện của người nhất định phải hoàn toàn đè bẹp những tiện nhân kia, ngươi nhất định phải trổ hết tài năng cho ta.

- Câu chuyện nhất định phải tràn trề sức tưởng tượng, cho thấy một hoàn toàn khác biệt, nhất định không bị cản trở, chém giết, tuyệt đối không nên yêu đương nhăng nhít, quăng 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của ngươi nhà xí đi. Ta có thể thành công hay không, liền nhờ vào câu chuyện ngươi viết.

Nhìn tới đây, Thẩm Lãng không khỏi ngỡ ngàng.

Đầu tiên, phong mật thư này cũng quá dài đi.

Điều này chứng minh việc tự do của Từ Thiên Thiên không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa nàng đặc biệt rảnh rỗi và vô vị, có thể cùng nằm vùng của Thẩm Lãng phái đi thành Nộ Triều liên lạc.

Nhưng mà rõ ràng thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ.

Ai có thể nghĩ tới, loại đàn bà ác độc xảo quyệt như Từ Thiên Thiên phải phải luân lạc tới kể chuyện mới có thể ẩn núp đến bên người Cừu Yêu Nhi.

Chém giết, không bị cản trở, phóng khoáng, giết trời giết đất giết không khí.

Ta đây nên viết 《 Đấu Phá Thương Khung 》 hay là nên viết 《 Tây Du Ký 》 vậy?

Tác phẩm trước lâu hơn một chút, mỗi ngày một vạn chữ đều đủ giảng hơn một năm.

Nhưng mà 《 Tây Du Ký 》 hẳn là ly kỳ hơn, lại thêm phù hợp trí tưởng tượng chủ nghĩa anh hùng của Cừu Yêu Nhi, hơn nữa cũng sâu sắc hơn một chút.

Có lẽ có người cảm thấy nên sao chép 《 Ngộ Không Truyện 》?

Không được, quá ngắn, hơn nữa thứ sắc sảo bên trong là lời văn, nội dung câu chuyện không có bao nhiêu.

Vậy thì được, liền sao chép 《 Tây Du Ký 》.

Thật không ngờ, ta lại có một ngày kia luân lạc tới mức phải chép sách cho một người đọc.

Đại thần Ngô Thừa Ân (*) à, tủi thân ngài rồi.

(*) tác giả Tây Du Ký, sống vào đời Minh.

Đại thần Thổ Đậu (*), tạm thời cũng không lật tấm bảng của ngài nha.

(*) Thiên Tàm Thổ Đậu: tên thật là Lý Hổ, quê ở Tứ Xuyên, tác giả của Đấu Phá Thương Khung.

Kế tiếp, con ngựa thần Kim Mộc Thông lại phải ra sân!

Xem xong mật thư của Từ Thiên Thiên!

Thế nhưng, cuối cùng mật thư vẫn còn có mấy điểm, đây là dấu ba chấm?

Thế giới này có dấu chấm câu.

Người nào phát minh?

Đúng là chính là tại hạ, cũng chính là Thẩm Lãng.

Khi hắn in một nhóm bản đặc biệt của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》bên trong tăng thêm dấu chấm câu.

Thật bất ngờ lại không gây ra bất kỳ oanh động gì cả.

Những người đã mua bản đặc biệt này, mặc dù cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua dấu chấm câu, nhưng dĩ nhiên đã đặc biệt đón nhận, sau khi quen nếp thì đọc không trở ngại chút nào.

Có một chút người phê phán loại hành vi này của Thẩm Lãng, nhưng tiếng nói đặc biệt yếu ớt.

Làm ơn, đây là một quyển truyện phòng the, ngươi còn muốn phải thế nào? Giống như ngươi đi mua một bản phim AV đặc biệt, ngươi chẳng lẽ còn yêu cầu kỹ thuật diễn xuất của nữ chính sao? Chỉ cần y như thật là được rồi.

Cuối mật thư của Từ Thiên Thiên lại có dấu ba chấm, cái này rõ ràng là có ám chỉ.

Thế là, Thẩm Lãng cầm lấy mật thư hơ nhẹ trên ngọn lửa.

Quả nhiên phía sau lại có chữ viết xuất hiện.

Đây mới thật sự là nội dung mật thư:

Thân thể Cừu Yêu Nhi có rất nhiều bệnh trạng đặc biệt, miệng mũi bỗng nhiên chảy máu, đầu óc thường hay hoa mắt, mắt bị song thị, tình hình đặc biệt nghiêm trọng có thể hôn mê, ta lật lần toàn bộ sách thuốc đều tìm không được nguyên do. Cô ta cũng tìm các đại phu, đều tìm không được nguyên nhân bệnh.

Tâm cơ của Từ Thiên Thiên thật sự rất sâu, nàng ngay cả nằm vùng Thẩm Lãng phái đi cũng không tin, dùng phương thức này để viết mật thư.

Thật đúng là học rồi dùng ngay (*)

(*) nguyên tác là hoạt học hoạt dụng. Chủ yếu là để nhắc lại cái vụ Thẩm Lãng bỏ lời nhắc nhở vào trong công thức thuốc nhuộm cứu Từ Thiên Thiên ấy. Sau này cô nàng vận dụng cách đó để ẩn thông tin của mật thư.

Nhìn cách nàng miêu tả bệnh trạng Cừu Yêu Nhi, rất giống trúng độc mãn tính.

Lúc trước Thẩm Lãng đã gặp một trường hợp ngộ độc chì, chính là công chúa Ninh La.

Thế nhưng tình trạng này của Cừu Yêu Nhi phức tạp hơn, không giống như ngộ độc chì.

Hơn nữa Từ Thiên Thiên dù sao cũng là người thường, nàng cũng miêu tả không rõ ràng lắm, Thẩm Lãng cần chẩn đoán tận mặt mới có thể biết Cừu Yêu Nhi đến tột cùng là trúng loại độc gì.

Nếu như là trúng độc?

Như vậy là người nào hạ độc nàng vậy?

Kẻ nào được lợi, đó chính là người hạ độc.

Đó chính là Cừu Kiêu, hay là Cừu Hào?

Nhưng mà từ một loại ý nghĩa nào đó, chuyện này đối với Thẩm Lãng là một tin tức tốt.

Chí ít để hắn có một bước đột phá.

Ôi!

Không làm bác sĩ lâu rồi, thiếu chút nữa quên còn có cái thân phận này.

Kim Hối hỏi:

- Cô gia, tiếp đãi khách của hội Thiên Đạo ở nơi nào?

Thẩm Lãng đáp:

- Mật thất dưới đất!

...

Hội Thiên Đạo, tổ chức đại thương hội hạng nhì thiên hạ.

Mật thất dưới đất phủ Bá Tước Huyền Vũ rất lớn, ước chừng hai hơn ba trăm mét vuông, hơn nữa còn đặc biệt dễ chịu.

Thậm chí ở đây còn có mấy nghìn sách tàng thư, nhưng mà đây chỉ là một tầng hầm phủ Bá Tước mà thôi.

Toàn bộ bên trong mật thất dưới đất, đốt mấy trăm cây nến, sáng như ban ngày.

Có hai người từ hội Thiên Đạo đến, một người da vàng, một người da trắng.

Người da vàng mặc vải bố, người da trắng mặc tơ lụa.

Người da trắng ngồi, người da vàng đứng.

- Bên ngoài tiếng đồn tài chính phủ Bá Tước Huyền Vũ gần như tan vỡ, hơn nữa thiếu nợ vô số, thế nhưng cuộc sống cô gia Thẩm Lãng vẫn xa hoa lãng phí vô cùng, hiện tại xem ra quả nhiên không giả.

Hán ngữ của người da trắng nói còn sõi hơn so với Thẩm Lãng nữa.

Lời này cũng không giả, quần áo của Thẩm Lãng bây giờ mới tinh, giá trị chế tạo vượt qua hai trăm bảy mươi lượng vàng.

Bởi vì, hắn vừa tìm được một loại chất liệu đặc biệt quý, một loại thiên thạch đặc biệt.

Loại thiên thạch này có kéo sợi rất mỏng lại đặc biệt cứng, thế là Thẩm Lãng cho thêu nó lên cẩm bào, vừa để khoe khoang,hơn nữa còn có thể phòng thân.

Mà áo choàng này, còn do mẫu thân tự tay thêu.

- Thiếu nợ về thiếu nợ, cuộc sống vẫn là phải trôi qua. - Thẩm Lãng cười nói, tiếp đó ngồi ở chủ vị.

- Mời hai vị ngồi, dâng trà!

Hai sứ giả hội Thiên Đạo ngồi xuống, Kim Hối bắt đầu bưng trà.

Do đó hai sứ giả nhìn chung quanh, rồi hỏi:

- Bá tước Huyền Vũ ở đâu?

Thẩm Lãng nói:

- Ta sẽ đàm phán với hai vị.

Sứ giả kinh ngạc, nói:

- Thẩm cô gia không nên nói đùa, loại đại sự này chúng ta chỉ có thể cùng chủ nhân nói đi.

Ý kia rất rõ ràng, một mình tên ở rể nhỏ nhoi như nhà ngươi có thể làm chủ sao?

Thẩm Lãng nói:

- Tất cả chuyện trong phủ Bá Tước Huyền Vũ ta cũng có thể đủ làm chủ.

Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Kể cả bán của cải lấy tiền mặt toàn bộ lâu đài phủ Bá Tước à?

Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi lại:

- Ai nói ta phải bán lâu đài?

Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Bá Tước đại nhân tự gửi thư cho chúng ta, muốn cùng chúng ta làm một món làm ăn mấy chục vạn lượng vàng. Hôm nay gia tộc họ Kim đã phải đã đánh mất đảo Vọng Nhai, thứ duy nhất đáng giá cũng chính là tòa lâu đài này, còn có ba vạn mẫu ruộng tốt đi.

Thẩm Lãng không khỏi trong lòng cười to.

Những người này thật cảm tưởng.

Chỉ ném một đảo Vọng Nhai thôi, tất cả mọi người cảm thấy gia tộc họ Kim kết thúc.

Nếu như ngay cả gia tộc lâu đài cùng mấy vạn mẫu ruộng tốt đều phải bán của cải lấy tiền mặt, vậy phủ Bá Tước Huyền Vũ không phải xong đời, mà là chết hẳn.

- Ba vạn mẫu ruộng tốt của gia tộc họ Kim, chúng ta sẵn lòng ra giá chín vạn lượng vàng. Còn lâu đài gia tộc này, chúng ta sẵn lòng ra hai mươi vạn lượng vàng. - Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Cộng lại tổng cộng hai mươi chín vạn lượng vàng, tuy rằng chưa đủ trả nợ, nhưng lại là cũng đủ các ngươi gia tộc họ Kim ở những quốc gia khác đông sơn tái khởi, tiếp tục sinh hoạt vinh hoa phú quý.

Lâu đài của phủ Bá Tước Huyền Vũ trải qua mấy đời xây dựng thêm, hôm nay đã mấy trăm mẫu to lớn, hơn nữa phòng thủ kiên cố.

Đây mấy trăm năm qua, gia tộc họ Kim đầu nhập vô số nhân lực vật lực mới xây dựng nhận tòa thành này bảo, bất luận lịch sử cùng giá trị quân sự, chỉ tính riêng giá trị của lâu đài, đã vượt qua hai mươi vạn lượng vàng.

Bán cao ốc kia là Sony, không phải chúng ta.

Nếu là ngay cả lâu đài gia tộc đều bán đi, vậy gia tộc họ Kim liền nửa điểm trông cậy vào cũng không có, hoàn toàn trở thành chó chết chủ, trực tiếp tìm sợi dây thắt cổ quên đi.

Thẩm Lãng nói:

- Nhà của chúng ta không bán lâu đài, cũng không bán ruộng tốt.

Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Vậy các ngươi tìm chúng ta tới làm cái gì? Thời gian của chúng ta là vô cùng quý báu.

Thẩm Lãng nói:

- Chúng ta bán là thứ này.

Thẩm Lãng vỗ tay một cái, Kim Hối tiến lên, đưa một cái hộp cho sứ giả hội Thiên Đạo.

Sứ giả nhận lấy vừa nhìn.

Bất kỳ bảo bối trong thiên hạ gã đều gặp, trân châu mã não gì, đá quý thiên thạch gì, trong mắt gã chẳng đáng bao nhiêu tiền, chớ đừng nói là mấy chục vạn lượng vàng làm ăn.

Mở hộp ra vừa nhìn.

Sứ giả hội Thiên Đạo này không khỏi ngây người, tiếp đó chợt lại càng hoảng sợ, hộp trong tay gần như bay ra ngoài.

Bên trong hộp là một tấm gương, một tấm gương thủy tinh có chất lượng gần với hiện đại.

Gương soi thì chẳng phải là thứ, thế giới này có rất nhiều tấm gương.

Giá rẻ hơn một chút là gương đầu, đắt một chút là gương bạc, đắt hơn một chút nữa là gương thạch anh.

Thế nhưng gương đồng dễ rỉ sét, gương bạc dùng một đoạn thời gian liền biến thành màu đen, lau bằng cách gì cũng không sáng.

Hơn nữa những loại gương này đều rất mơ hồ ảm đạm.

Gương thạch anh thì rõ ràng hơn nhiều lắm, nhưng hình dạng bất quy tắc, rất khó làm lớn, then chốt giá cả sang quý cực kỳ.

Đám thương nhân hội Thiên Đạo vốn tưởng rằng gương thạch anh chính là loại gương rõ nhất thế giới này.

Nhưng mà, so với tấm gương trước mắt này thì chả si nhê gì cả.

Quá rõ.

Quá kinh người.

Nào chỉ là rõ ràng, đơn giản là hiện y chang mồn một.

Đơn giản là đem cả người chiếu thành ảnh ngược bên trong đó.

Tấm giương ở đây, quả thực là hình chiếu ngược của linh hồn!

Không chỉ có như thế, tấm gương này nhẹ nhàng như thế, mỏng như vậy.

Vị sứ giả hội Thiên Đạo này lần đầu tiên nhìn thấy bản thân rõ ràng như thế.

Tấm gương này là vượt thời đại, trong nháy mắt giết tất cả gương trong nháy mắt.

Quá ngạc nhiên!

Chỗ này ẩn chứa cơ hội buôn bán khổng lồ!

Hai vị thương nhân hội Thiên Đạo này dễ dàng có thể liên tưởng đến, một khi loại gương này xuất hiện, vậy đơn giản là một trận cách mạng, một trận bão táp hoàng kim.

Sẽ lật đổ toàn bộ thị trường thương mại.

Trên thực tế, hai thương nhân hội Thiên Đạo này còn đánh giá thấp.

Lúc đó vương quốc Venice bởi vì nắm giữ công nghệ chế tạo gương thủy tinh, khiến cho nó ở Châu Âu trở thành một quốc gia siêu giàu.

Thậm chí vương quốc Venice còn ưu tiên ra luật, nếu ai tiết lộ công nghệ chế tạo gương thủy tinh ra ngoài, trực tiếp bị xử tử.

Mãi cho đến thế kỷ mười bảy, mới có mấy thợ kính của Venice bỏ chạy đến nước Pháp, tiết lộ công nghệ chế tạo gương thủy tinh ra ngoài, khiến cho Pháp xây nhà máy chế tạo gương Saint-Gobain đầu tiên.

Lúc hoàng hậu nước Pháp kết hôn, vương quốc Venice trao tặng một tấm gương làm quà, giá trị mười mấy vạn franc.

Người hiện đại là không cách nào hiểu được sự rung động của người cổ đại lần đầu tiên nhìn thấy gương thủy tinh.

Thẩm Lãng hỏi:

- Tấm gương trong tay quý sử đây, dài khoảng chừng một thước dài, các ngài cảm thấy nên mua bao nhiêu tiền?

Sứ giả hội Thiên Đạo hỏi lại:

- Là giá bán đấu giá, còn là giá bán lẻ?

Nếu như vật hiếm thấy thì đắt, giá đấu giá đến mây xanh cũng có thể.

Nếu như là giá bán lẻ, liền đại biểu cho đại quy mô tiêu thụ, đây mới là cách kiếm nhiều tiền trọn ổ.

Điều này giống như chiếc xe Rolls-Royce được bán với giá trên trời nhưng lợi nhuận của nó thấp hơn nhiều so với những sản phẩm đại chúng, và thậm chí bị phá sản một thời gian, vì vậy nó đã được bán cho công ty BMWs, và Bentley cũng được bán cho công chúng.

Thẩm Lãng đáp:

- Giá bán lẻ.

Gương đồng dài một thước có giá tiền khoảng chừng nửa lượng vàng.

Mà gương bạc quý hơn một chút, cần hai lượng vàng.

Gương thạch anh?

Không có kích thước lớn như vậy, bởi vì thạch anh là sản phẩm thiên nhiên, căn bản không cách nào gọt ra mặt bằng lớn như vậy.

Thế nhưng một tấm gương thạch anh bốn tấc bán được tầm hai mươi lượng vàng.

Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Một tấm gương như thế này, ngay từ đầu có thể bán một trăm lượng vàng, kế tiếp bán năm mươi lượng vàng, thấp nhất cũng sẽ không thấp hơn hai mươi lượng vàng.

Đây là làm xa xỉ phẩm để bán.

Trước tiên thu một đợt từ nhà quyền thế quý tộc của thiên hạ, sau đó thu một đợt từ thương gia giàu có, cuối cùng thu từ nhà khá giả một đợt.

Sứ giả hội Thiên Đạo hỏi:

- Chi phí của nó bao nhiêu?

Lúc hỏi đến đây, sứ giả hội Thiên Đạo cảm thấy Thẩm Lãng chắc chắn sẽ không nói thật ra, bởi vì vô cùng hiển nhiên hắn muốn đem tấm gương này bán cho hội Thiên Đạo, lại do hội Thiên Đạo ra giá cho thiên hạ.

Thẩm Lãng nói:

- Tấm gương một thước này, có chi phí một lượng bạc.

- Cái gì? - Thương nhân hội Thiên Đạo tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Tấm gương này rõ ràng như thế, quả thực có thể đem linh hồn của con người soi ra, dựa theo chi phí bình thường tưởng tượng thì mười mấy lượng vàng cũng là bình thường.

Thật không ngờ, chi phí chỉ có một lượng bạc?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu chế tạo số lượng lớp, cái chi phí này còn có thể giảm xuống hơn phân nửa.

Thương nhân hội Thiên Đạo hoàn toàn bị rung động.

Tiếp đó, lâm vào sự tưởng tượng hoành tráng.

Chi phí một lượng bạc, ngay từ đầu có thể bán một trăm lượng vàng, đây, đây là bao nhiêu lần lợi nhuận?

Hai nghìn lần lợi nhuận.

Thế giới này, còn có cái lý luận buôn bán gì còn gây ngạc nhiên hơn cái này chưa.

Thương nhân hội Thiên Đạo nói:

- Công tử Thẩm Lãng, ngài bây giờ có bao nhiêu tấm gương như vậy? Chúng ta sẵn lòng ra mười lượng vàng, thu mua toàn bộ đợt gương soi này.

Cái giá bán sĩ này đã vô cùng lương tâm, tình trạng của phủ Bá Tước Huyền Vũ trước mắt đã không có khả năng tự đi bán.

Đám gương soi đầu tiên, hội Thiên Đạo có thể bán một trăm lượng vàng trở lên, hoàn toàn là một giá trên trời siêu cấp, tương đương với mấy vạn nhân dân tệ.

Thế nhưng ngẫm lại trái đất hiện đại, những chiếc túi xách Chanel, Louis Vuitton cũng phải mất mấy vạn nhân dân tệ mới được một cái đấy thôi.

Định giá một trăm lượng vàng, hoàn toàn là vì lượng tiêu thụ lớn nhất, lợi nhuận hóa lớn nhất, bằng không còn có thể định giá càng cao.

Xa xỉ phẩm mà.

Thẩm Lãng nói:

- Chỉ có một nghìn tấm gương.

Cuối cùng số thợ trong tay Thẩm Lãng có hạn, thời gian mấy tháng cũng chỉ có thể tạo một nghìn tấm gương.

Ở đây khó khăn nhất không phải tấm gương, mà là chế tạo thủy tinh có độ tinh khiết cao, còn chế tạo tấm gương rất đơn giản, chỉ cần mạ một tầng bạc lỏng là được. Nhưng công nghệ này còn tân tiến hơn so với vương quốc Venice, bởi vì thứ bọn họ tráng lên là thủy ngân, mà thứ này thì rất đốc.

Sứ giả hội Thiên Đạo nói:

- Sau khi kiểm nghiệm, nếu như mỗi một tấm gương đều rõ ràng sáng rực như thế, vậy một ngàn này tấm gương này chúng ta muốn mua tất, mười lượng vàng một tấm, tổng cộng một vạn lượng vàng.

Một vạn lượng vàng, hẳn là là một khoản làm ăn lớn.

Nhưng đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn như muối bỏ biển.

Mà món nợ với hội Ẩn Nguyên, ước chừng cần bảy mươi vạn lượng vàng.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không, ta phải bán một triệu lượng vàng.

Nghe những lời này, sứ giả hội Thiên Đạo hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, giống như không thể tin được lỗ tai của mình.

Một nghìn tấm gương ngươi bán một triệu lượng vàng?

Ngươi đây là muốn tiền đến phát điên rồi à?

Chính ngươi đã nói tất cả, chi phí chỉ có một lượng bạc cho một tấm gương, chúng ta cho ngươi mười lượng vàng, đã hoàn toàn tràn đầy ý chí đại thương nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Ta bán không chỉ là tấm gương, còn có cả công nghệ chế tạo tấm gương cùng nhau bán cho các ngươi, chỉ bán mỗi cho nhà các ngươi. Nói cách khác ta bán toàn bộ sản nghiệp cho các ngươi, vậy một triệu lượng vàng này cũng không đắt đi.

- Đây là làm ăn độc quyền, có thể làm vài trăm năm, có thể mang tới lợi nhuận vượt qua xa mấy triệu lượng vàng.

- Ta chỉ bán cho các ngươi một triệu lượng vàng, như vậy đã đặc biệt có lương tâm lắm rồi. Đương nhiên yêu cầu duy nhất chính là, các ngươi phải nhập thủy tinh từ ta.

- Cái sản nghiệp này đối với các ngươi mà nói không chỉ là cơ hội kiếm tiền, còn là cơ hội đánh bại hội Ẩn Nguyên, thành thương hội đệ nhất thiên hạ.

- Nếu là các ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể cầm cái công nghệ này đi tìm hội Ẩn Nguyên, tin tưởng bọn họ nhất định đặc biệt vui lòng. Tiếp đó các ngươi có thể lại bị hội Ẩn Nguyên áp chế mấy thập niên.

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ta tiếp tục viết chương thứ bà a! Các huynh đệ tỷ muội, cho ta hỗ trợ, cho ta lực lượng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui