Dịch giả: rolland
Hai bên đều thôi động Linh binh.
Kết quả, vẫn là Yến Địch một đao phá mặt trời!
Phan Bá Thái hoá thân thành cự nhân màu vàng, lảo đảo lui về phía sau.
Trên thân của cự nhân xuất hiện một vết thương thảm thiết, từng miếng phù ấn thần văn vỡ vụn, giống như máu tươi rơi xuống, hoá thành lưu quang biến mất trong không khí.
Mi tâm của cự nhân màu vàng lại hiện ra chân thân của Phan Bá Thái.
Thân hình của hắn, so với trước kia già nua hơn, sắc mặt trằng bệt.
Yết hầu của lão động vài cái, trong miệng ngòn ngọt, lúc nào cũng có thể phun máu, nhưng bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
Phan Bá Thái nhìn chòng chọc vào Yến Địch, trong tiếng rên rĩ mượn thế lui về sau, kêu đám người Mộ Quang Quân rút lui!
Yến Địch ở đây, tất nhiên phía Đại Nhật Hành Thiên Xích bên kia xuất hiện bất ngờ.
Tuy không biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng Phan Bá Thái xác định, kế hoạch lần này của Đại Nhật Thánh Tông đã phá sản, càng bị Quảng Thừa Sơn phản kích.
Biết bản thân là mục tiêu mà Đại Nhật Thánh Tông muốn giết, sau khi Yến Địch tránh thoát Đại Nhật Hành Thiên Xích, còn dám ung dung đến Đông Đường, đủ chứng tỏ hắn vô cùng tự tin.
Dưới tình huống này, nếu có thể tốc chiến tốc thắng, Phan Bá Thái không ngần ngại tại chỗ này chém giết Yến Địch, cho Quảng Thừa Sơn một bài học.
Thanh danh của Yến Địch cực kỳ vang dội, nhưng Phan Bá Thái cũng là một cường giả Đại Tông Sư cùng thế hệ với Hoàng Quang Liệt, Nguyên Chính Phong, đặt chân vào cảnh giới Siêu Phàm nhiều năm, có tự tin cùng kiêu ngạo của bản thân.
Hắn tự hỏi, cùng cảnh giới hắn không nắm chắc bắt được Yến Địch.
Nhưng rõ ràng tu vi của hắn cao hơn, lại vẫn không địch lại Yến Địch, điều này làm Phan Bá Thái cảm thấy trên mắt nóng rát.
Cháu ngoại của mình bị Yến Triệu Ca giết chết, bản thân lại bị một tên vãn bối có tu vi thấp hơn mình như Yến Địch đánh bại.
Trong mắt hắn, Phan Bá Thái cảm thấy khuất nhục cùng lửa giận muốn đem hắn chiếm giữ.
Hắn rất lâu không có thất bại như vậy, làm tâm cảnh của hắn có chút bất ổn.
Phan Bá Thái hít sâu một hơi, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bên mình bị Quảng Thừa Sơn tính toán ngược lại, hiện tại không cách nào chiếm thượng phong, hành động sáng suốt nhất chính là lui lại, bằng không Đại Nhật Thánh Tông sẽ tổn thất nhiều hơn.
Phải cắt đứt thì cắt đứt, lúc này Phan Bá Thái tạm thời buông xuống hận thù cùng lửa giận khi Tiêu Thăng bị giết, chọn lựa rút lui.
Nhưng một thùng lửa giận này, càng hoá thành sát ý lạnh như băng.
Lui về phía sau, đồng thời tầm mắt của Phan Bá Thái, di chuyển qua lại giữa Yến Địch, Thạch Thiết cùng Yến Triệu Ca.
A Hổ bên cạnh Yến Triệu Ca, bị hắn nhìn chằm chằm cũng sợ hãi, nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, hắn có thể không ngại mặt mũi, không quan tâm gì động thủ với ngươi hay không?
- Chưa hẳn là "không thể nào".
Yến Triệu Ca nói:
- Chẳng qua hắn chỉ có thể nghĩ mà thôi.
- Mộ Quang Quân trọng thương, Đại sư bá ra tay, hắn muốn một mình đột phá vòng vây của cha cùng Đại sư bá liên thủ, là không có khả năng.
- Cho dù Đại sư bá bị Mộ Quang Quân liều chết bám lấy, một mình lão cha cũng có thể bảo vệ ta, chỉ là phải dụng tâm phòng ngự mà thôi.
Yến Triệu Ca buông tay xuống nói:
- Lão cha đủ bá khí a, thế tấn công kinh thiên, nhưng không có nghĩa là hắn không tinh thông phòng thủ, chỉ là nhiều lúc không dùng đến mà thôi.
- Huống chi, Phan Bá Thái trước tiên phải lo lắng chính hắn đi.
Yến Triệu Ca cười:
- Lão cha, lại không phải người "thích hát không thành kế".
Khi hắn đang nói, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phương xa:
- Đại Nhật Thánh Tông ngươi thật coi bản thân mình là thiên hạ vô địch sao? Đã đến trình độ vô pháp vô thiên, không kiêng kỵ gì.
Cuối chân trời, một âm thanh giống như thuỷ triều, làm người khác như bị ảo giác đang ở bờ biển.
Nhưng khi âm thanh tới gần, mới nghe được, đó chỉ là tiếng người hít thở.
Một lão giả áo lục vẻ mặt cương nghị, chân đạp hư không đi tới, cuồn cuộn sóng khí khuếch tán ra xung quanh, giống như thuỷ triều.
Sắc mặt của Phan Bá Thái cùng Mộ Quang Quân lập tức khó coi.
Người tới, rõ ràng oan gia đối đầu của Đại Nhật Thánh Tông, một vị Túc lão của Thủy Vực Thánh địa Bích Hải Thành, cường giả Đại Tông Sư.
Nhưng bọn hắn kiêng kỵ không phải là lão giả mặc áo xanh vẻ mặt cương nghị này.
Mà bọn họ hiểu được, vì cái gì mà Thánh binh của Quảng Thừa Sơn không xuống núi, Yến Địch có thể đột phá phục kích của Đại Nhật Hành Thiên Xích.
Thái Âm Quan Miện!
Bây giờ được nắm giữ trong tay của Bích Hải Thành, Thái Âm Quan Miện!
- Thái Âm Quan Miện phải đi Đông Hải mới đúng, nếu qua bên này, không nên một tiếng động cũng không có.
Mộ Quang Quân trầm giọng nói.
Là một trong tử địch, động tĩnh của Bích Hải Thành, Đại Nhật Thánh Tông lúc nào cũng chú ý tới.
Sắc mặt của Phan Bá Thái âm trầm:
- Chúng ta che giấu Đại Nhật Hành Thiên Xích xuống núi, đều dựa vào trái cây của Vụ Ẩn Bảo Thụ!
- Năm đó Vụ Ẩn Bảo Thụ tổng cộng kết hai quả, một quả thuộc về Thánh Tông ta, một quả rơi vào tay của Ma Thánh, hiện tại xem ra, quả kia không biết lúc nào rơi vào tay của Bích Hải Thành.
- Nhưng chuyện này hãy nói sau, quan trọng là hiện tại.
Thái Âm Quan Miện ngăn chặn Đại Nhật Hành Thiên Xích, mà Yến Địch đi đến Đông Đường bên này.
Đại Nhật Hành Thiên Xích xuống núi, đánh cho Quảng Thừa Sơn trở tay không kịp, dùng uy lực của Thánh binh giết chết Yến Địch.
Nếu bị Thái Âm Quan Miện dây dưa, thế cục liền bất lợi với Đại Nhật Thánh Tông.
Quảng Thừa Sơn cũng có Thánh binh!
Không nghĩ cũng biết, đạt được mục đích mê hoặc về sau, Thánh binh của Quảng Thừa Sơn một mực án binh bất động, lúc này cũng đã xuống núi!
Hơn nữa, chắc chắn không tới Đông Đường bên này, mà là đi Đại Nhật Hành Thiên Xích bên kia!
Yến Triệu Ca chậc chậc một cái:
- Lần đầu tiên Thái Âm Chi Thí về sau, các ngươi nắm giữ Thái Âm Quan Miện, tự làm của riêng, lấy hai kiên Thánh binh không kiêng nể gì khuếch trương, như thế có đoán được hôm nay, phong thủy luân chuyển, "ngươi mồng một thì đừng trách những người khác làm mười lăm".
- Ha ha, các ngươi không phải muốn chơi lớn sao?
- Các ngươi tính kế lão cha ta, bản môn tính toán Thánh binh của các ngươi, xem miệng của ai lớn hơn a.
Lúc này, bầu trời phương xa chấn động.
Ánh sáng vô cùng, từ chân trời bay lên, sau đó rất nhanh, đại nhật ngang trời!
Mặt trời này xuất hiện, so với mặt trời do Võ đạo Quyền ý của Phan Bá Thái hoá thành nhỏ hơn cùng ảm đạm hơn một chút.
Nhưng lần này, lại có tám vầng mặt trời kim sắc di chuyển vờn quanh!
Cái miệng rộng của A Hổ nhếch lên:
- . . . Phổ Chiếu Quân.
Người mới tới có tu vi không bằng Phan Bá Thái, nhưng khí thế, so với Mộ Quang Quân lúc đỉnh phong còn mạnh hơn.
So với Mộ Quang Quân quỉ dị, áp lực mà người này mang tới, mãnh liệt hơn.
Đứng đầu Đại Nhật Thất Tử đương thời, Phổ Chiếu Quân.
Nhân vật thủ lĩnh một đời trung niên của Đại Nhật Thánh Tông, trước đây cùng Tông chủ Hoàng Húc cạnh tranh vị trí Tông chủ.
Lần này các đại Thánh địa liên thủ thăm dò, trấn áp dị biến Địa Ngục, là do Phổ Chiếu Quân của Đại Nhật Thánh Tông tới.
Tám vòng mặt trời kim sắc, dừng lại trong hư không, dần dần tụ lại thành một đoàn.
Bên trong vô lượng quang minh, một trung niên nam tử mặc kim bào đi ra, người này cũng xem như tuấn lãng bất phàm, chỉ là cái mũi ưng làm người khác dễ chú ý.
Hình ảnh của người này, cũng đã sớm truyền khắp Bát Cực Đại Thế Giới, mọi người ở đây tất nhiên là biết, hắn chính là đứng đầu Đại Nhật Thất Tử thế hệ này của Đại Nhật Thánh Tông, Phổ Chiếu Quân.
Phổ Chiếu Quân vừa đến, trầm giọng nói:
- Phan thế bá, chuyện đã không thể làm, Thái Thanh Bào của Quảng Thừa Sơn xuống núi rồi.
Thái Thanh Bào, là Thánh binh trấn môn của Quảng Thừa Sơn!
Phổ Chiếu Quân nói:
- Tông chủ đã mang theo Đại Nhật Hành Thiên Xích lui lại, nhưng Bích Hải Thành mang theo Thái Âm Quan Miện dây dưa không ngừng, phải thoát khỏi Thái Thanh Bào trước, bằng không hậu quả khó lường.
- Hoàng sư huynh vẫn không xuất quan sao?
Phan Bá Thái cảm giác phiền muộn trong lòng lần nữa.
Phổ Chiếu Quân trầm mặc một chút, rồi nói:
- Bọn họ muốn lưu lại Đại Nhật Hành Thiên Xích, nếu như ép Hoàng sư bá chưa thành công, xuất quan sớm, chính là thu hoạch lớn hơn.
- Người của Thương Mang Sơn, vốn cũng đang ầm ĩ tại Đông Đường, một bên nhìn chằm chằm, nhưng bây giờ đột nhiên yên tĩnh lại, không cùng Quảng Thừa Sơn tranh giành, xem chừng được cấp nhiều thứ tốt.
- Lần này, chúng ta trở thành mục tiêu công kích.
Trên mặt của Phan Bá Thái lộ ra vẻ giận dữ nhưng nhanh chóng biến mất, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Đám người Đại Nhật Thánh Tông toàn bộ trầm mặc.