Dịch giả: rolland
Đám người Triệu Hạo đến, không ảnh hưởng kết quả trận đấu giữa Tư Không Tinh và Hầu Tường.
Ưu thế của Tư Không Tinh đã đến trình độ không thể nghịch chuyển, chỉ cần không quá ngu ngốc, không sơ suất, đã định trước là nắm chắc phần thắng.
Tình cảm đối với Võ đạo của thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng này, vượt qua tưởng tượng của nhiều người, nàng lúc này vô cùng chuyên chú, tất nhiên sẽ không khinh địch.
Kết quả thua cuộc của Hầu Tường đã định trước.
Khi kiếm trong tay của Tư Không Tinh chấn bay Linh binh hình búa của hắn, Hầu Tường đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.
Những đệ tử Thương Mang Sơn khác, trên mặt đều không có ánh sáng, Kỷ Hán Như, Hầu Tường đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn, kết quả đều thua dưới tay đệ tử của Quảng Thừa Sơn.
Nếu so tuổi tác, Hầu Tường lớn hơn Tư Không Tinh, Kỷ Hán Như cũng lớn tuổi hơn Yến Triệu Ca.
Hơn nữa Kỷ Hán Như lớn hơn Yến Triệu Ca không phải một hai tuổi, nghiêm chỉnh mà nói hai người không phải đối thủ cùng thế hệ. Theo lý mà nói, Kỷ Hán Như hẳn phải thắng lợi mới đúng.
Lúc này Triệu Hạo cũng mặc một bộ trang phục màu đen, là trang phục của đệ tử Thương Mang Sơn.
Nhưng hắn đối với đồng môn như Hầu Tường nhìn cũng không nhìn, nhưng đối với Tư Không Tinh, làm hắn hơi dừng trong nháy mắt.
Nhưng tức khắc, ánh mắt của Triệu Hạo chuyển đến trên người Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca liếc nhìn Triệu Hạo, thấy trong ánh mắt của đối phương không còn ngạo mạn và xem thường người khác như trước đây, nhưng cũng không phải hòa nhã mà như lợi kiếm vậy.
"Ha ha, hiện tại không cần nhìn mặt mũi của Triệu thế bá..."
Khóe miệng của Yến Triệu Ca nhếch lên, ánh mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo sắc bén.
Hai mắt hắn như điện, làm không khí chấn động, đâm đau hai mắt của Triệu Hạo.
Tả trưởng lão giữa không trung hừ một tiếng:
- Võ giả Ngoại Cương hậu kỳ, muốn ra oai với một Võ giả Nội Cương sơ kỳ sao?
Cái hừ lạnh của hắn, âm thanh ngưng kết thành thực chất, giống như một ngọn núi đè xuống Yến Triệu Ca.
Phó Ân Thư bên cạnh cũng hừ lạnh:
- Trước tiên quản tốt con mắt của đệ tử nhà ngươi, trắn trợn khiêu khích, cho rằng không ai có thể thu thập hắn sao?
Giọng nói vang lên, ngọn núi đè ép Yến Triệu Ca ầm ầm nghiền nát, biến mất không thấy.
Phó Ân Thư nhìn chòng chọc vào Tả trưởng lão, thản nhiên nói:
- Muốn khoe oai phong, không phải lúc nãy đệ tử của ngươi là Tiên Thiên sơ kỳ lại đánh Triệu Ca chỉ Ngoại Cương đó sao?
Từ trước đến giờ nàng luôn nói như bão táp, lúc này đột nhiên nói nhe nhàng, chậm rãi, càng làm cho người khác giận dữ.
Trên mặt đất, Triệu Minh nhìn Triệu Hạo, thở dài một tiếng nói:
- Thập lục đệ, lấy thiên phú của ngươi, cho dù không kết thừa ngôi vị Hoàng đế, cũng có thể bái vào môn hạ của Quảng Thừa Sơn, được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, tội gì phải đi đến bước đường như hôm nay.
Khóe mắt của Triệu Hạo liếc qua Triệu Minh, không thèm trả lời hắn.
Đối với đám người Triệu Nguyên, Triệu Thịnh mà nói, Triệu Minh càng ngay thẳng trọng tình, nhưng tính tình càng dễ xung động, thấy Triệu Hạo ngạo mạn, liền tức giận không nói nên lời.
Trên bầu trời lúc này truyền đến giọng nói của Phó Ân Thư:
- Nguyên lai là cái tên nghịch tử ăn cây táo rào cây sung nhà Triệu Thế Thành.
Trong đời này nàng tôn kính nhất là sư phục của mình Nguyên Chính Phong, hai người tình như cha con, liền không thích nhìn người khác bất hiếu.
Phó Ân Thư yêu hận theo tâm tình, cũng không phải là hạng người phân rõ phải trái, lúc này nhận ra Triệu Hạo, ánh mắt liền không khách khí nữa.
Cái nhìn của nàng trong hư không sinh điện, ánh sáng chớp động di chuyển.
Tả trưởng lão biến sắc, quát to:
- Phó Ân Thư, ngươi quá càn rỡ!
Hắn xuất thủ ngăn cản công kích của Phó Ân Thư, Phó Ân Thư dựng mày:
- Hắc hắc?
Sơn Thạch Ông giơ tay lên ngăn cản hai người, ánh mắt nhìn về phía Phó Ân Thư:
- Hai phái ta lúc đầu từng có hiệp thương, sự việc Đông Đường đã qua rồi, mặc kệ người này xuất thân ra sao, bây giờ là đệ tử của Thương Mang Sơn ta.
Tầm mắt của Phó Ân Thư nhìn đám người Yến Triệu Ca, Phong Vân Sanh, Tư Không Tinh.
Theo tính cách của nàng, nếu chỉ có một mình, có lẽ sẽ không quan tâm, tại chỗ này làm thịt Triệu Hạo, dù sau đó lọt vào ba người Sơn Thạch Ông vây công cũng như thế.
Nhưng ở đây có vãn bối đệ tử nhà mình, một khi chiếu cố không tốt, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Tả trưởng lão của Thương Mang Sơn lạnh lùng nói:
- Phó Ân Thư, ngươi chẳng lẽ thật cho rằng, không có người của Quảng Thừa Sơn ngươi, Thương Mang Sơn liền không xử lý được vấn đề mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch sao?
- Hả?
Phó Ân Thư hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía Triệu Hạo:
-... ngươi đang nói hắn sao?
Sơn Thạch Ông trầm mặc một chút sau, gật đầu nói:
- Thật không dám giấu diếm, đệ tử mới nhập môn Triệu Hạo, cũng đưa ra pháp môn khôi phục mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch.
- Trước đây vẫn giữ kín không nói ra, cũng không phải có ý định giấu diếm, mà là đang thăm dò, chuẩn bị đầy đủ phía sau.
Nói đến đây, biểu tình của Sơn Thạch Ông không thay đổi, nhưng Tả trưởng lão cùng Huyền Thạch trưởng lão có chút không tốt nhìn chằm chằm Triệu Hạo.
Bởi vì tiểu tử này "ăn mảnh", không muốn lộ ra bí mật cốt lõi nhất, chỉ lộ ra phần bề ngoài.
Hết lần này tới lần khác, sự việc trọng đại, quan hệ đến mạch sống quan trọng nhất của Thương Mang Sơn, Tả trưởng lão lại cũng không dám đem sự việc đè xuống mà không báo cho tông môn.
Ngay cả công lao lớn như vậy, hắn không có cách nào độc chiếm được, chỉ có thể chia một phần thông qua tiến cử Triệu Hạo.
Huyền Thạch trưởng lão trông coi Vân Triệu Sơn, cũng có tình huống đồng dạng.
Hai vị đại lão Thương Mang Sơn này, mặc dù đối mặt với Quảng Thừa Sơn, phải ủng hộ vãn bối Triệu Hạo nhà mình, nhưng đối với tiểu bối không thức thời, trong lòng lại vô cùng bất mãn.
Mặt khác, trong lòng bọn họ vẫn còn nghi ngờ, không biết phương pháp của Triệu Hạo có thực hiện được hay không.
Mấy ngày này, Triệu Hạo ở Vân Triệu Sơn, cũng đang thực hiện công tác thăm dò tại đây.
Trước đó vẫn chưa thăm dò toàn bộ, cho nên đám người Yến Triệu Ca tới cửa, Thương Mang Sơn cũng không có ý kiến phản đối, muốn cầu hai bên để ổn thỏa.
Yến Triệu Ca cảm thấy thái độ mập mờ của Thương Mang Sơn lúc trước chính là vì nguyên nhân này.
Triệu Hạo lạnh lùng nhìn Yến Triệu Ca cùng Phó Ân Thư, nói rằng:
- Phương pháp của ta đã hoàn thiện rồi, không cần bên ngoài tông môn nghĩ biện pháp khác.
Ngụ ý là đám người Yến Triệu Ca ở chỗ này, không có tác dụng gì.
- Ha ha.
Phó Ân Thư có chút tức giận mà cười.
Yến Triệu Ca nhìn Triệu Hạo, trên mặt lộ ra suy tư.
Hầu Tường lúc trước nói ẩu tả, Yến Triệu Ca hoàn toàn không để ý.
Sau Thái Âm Chi Thí lần thứ nhất, Thái Âm Quan Miện rơi vào Đại Nhật Thánh Tông, quan hệ giữa Quảng Thừa cùng Thương Mang liền ấm lên, hợp tác nhiều hơn.
Đến lần Thái Âm Chi Thí thứ hai, Thái Âm Quan Miện bị Bích Hải Thành giành được, Thương Mang Sơn mới dần cùng Quảng Thừa Sơn bất hòa.
Hiện tại Thái Âm Quan Miện lại vào tay Đại Nhật Thánh Tông, đối phương muốn liên thủ với Đại Nhật Thánh Tông sao?
Cho nên theo Thái Âm Chi Thí lần thứ ba, Thái Âm Quan Miện lần thứ hai rơi vào trong tay Mạnh Uyển, mâu thuẫn giữa Quảng Thừa Sơn cùng Thương Mang Sơn lập tức hòa hoãn.
Nhưng hợp tác, không có nghĩa là thân mật tới mức tuy hai mà một.
Hợp tác thế nào, hợp tác đến mức nào, dựa vào từ đối phương đạt được cái gì, những thứ này là chuyện không ngừng biến hóa, không ngừng cân nhắc.
Ví dụ như, khi Đại Nhật Thánh Tông cùng Quảng Thừa Sơn khai chiến, Thương Mang Sơn chắc chắn sẽ không giúp đỡ Đại Nhật Thánh Tông, có thể bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn, hay là giúp đỡ Quảng Thừa Sơn nghênh chiến Đại Nhật Thánh Tông, là hai việc khác nhau.
Hắn đại biểu cho Quảng Thừa Sơn, giúp đỡ Thương Mang Sơn giải quyết vấn đề mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch, Thương Mang Sơn sẽ nhận hắn, Quảng Thừa Sơn một ân tình lớn.
Sau đó hai bên hợp tác, Quảng Thừa Sơn tất nhiên chiếm ưu thế lớn hơn.
Hơn nữa, cái này còn không cần Quảng Thừa phải trả bất kỳ vật chất nào, mạch khoáng Cự Linh Huyền Thạch vẫn là của Thương Mang Sơn.
Nhưng nếu Thương Mang Sơn tự mình giải quyết vấn đề này, đó chính là kết quả khác.