Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Tác giả: Nã Cát Ma
Chương 225: Không còn gì (1 2)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Thập Ngũ phu nhân rời đi, không qua bao lâu sau, Trần Nguyên đang suy nghĩ, thời điểm nào có thể gặp lại nàng, có cơ hội chơi cùng các nàng lần nữa, Bàng Hỉ liền tới thông báo cho hắn, Lão Bàng hiện tại đang muốn hắn đi qua.
Trên mặt Bàng Thái sư cực kỳ lúng túng, đối với quan hệ giữa Trần Nguyên và Hô Diên Bích Đào, đã đề ra nghi vấn trong thời gian rất lâu.
Tại những vấn đề này, Trần Nguyên không giấu diếm chút nào, bởi vì hắn biết rõ, những chuyện đã xảy ra thì không cách nào dấu diếm Bàng Thái sư, hắn thẳng thắn như vậy, cuối cùng cũng để cho Bàng Cát tin lời Bàng Hỉ nói, tin tưởng Trần Nguyên không biết thân phận chân chính của Hô Diên Bích Đào.
Trong lòng nhận định là người một nhà, chỉ cần không phải quyết tâm đối nghịch cùng hắn, Lão Bàng vẫn là người độ lượng rất lớn.
Ngoài ra, Trần Nguyên dù sao cũng là người của Lữ Di Giản, vẫn phải giữ cho Lữ Di Giản một ít mặt mũi mới được, hiện tại, tuy trên triều đình, Bàng Cát đang khôi phục quyền thế dĩ vãng, nhưng còn xa xa mới đạt tới tình trạng có thể một tay che trời, cho nên, liên minh giữa hắn và Lữ Di Giản phải gắn bó với nhau.
Lại nói với Trần Nguyên vài câu, hắn rốt cục mới thay đổi chủ đề: "Lần này trở về, có tính toán gì không? Thật sự không muốn làm quan sao?"
Trần Nguyên cung kính nói: "Không hề nghĩ tới, hiện tại ta chỉ muốn làm tốt sơn trang, địa điểm đã muốn chọn tốt rồi, chỉ là, có khả năng cần Thái sư hỗ trợ."
Bàng Cát gật đầu, nói: "Đây là ta đáp ứng ngươi, nói đi, muốn ta hỗ trợ cái gì?"
Lại bắt Lão Bàng hỗ trợ mua đất, khẳng định là không được, bởi vì, nếu như Lão Bàng ra mặt, cho nhiều tiền hơn nữa, Sài Dương cũng sẽ không bán cho Trần Nguyên.
Cho dù Trần Nguyên tự mình tìm được Sài Dương, tiểu tử kia cũng không nhất định bán, bởi vậy, Trần Nguyên căn bản không có ý định phí tiền mua đất, mảnh đất này chính là một chỗ cắm dùi cuối cùng của Sài Dương, cũng là một chỗ duy nhất Sài Dương có thể dựa vào, hắn muốn lừa gạt vào trong tay, một đồng tiền cũng sẽ không cho Sài Dương.
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Sài Dương không chỗ nào dựa vào, phải vì tự mình sinh tồn, một lần nữa trở lại làm Sài đại quan nhân trước kia, Trần Nguyên luôn luôn cho rằng, cho dù bởi vì cuộc sống đã không còn đường, Sài Dương trộm cắp ăn cướp, cũng tốt hơn so với hắn hiện tại.
Muốn lừa gạt một người, thiết yếu cần có đủ hai điều kiện kiên quyết, thứ nhất là làm cho đối phương có chút lòng tham, chỉ có lòng tham, rất dễ dàng bị lừa, thứ hai chính, khiến cho hắn tin tưởng ngươi.
Trần Nguyên đã chuẩn bị điều kiện thứ hai, hiện tại phải làm, là sáng tạo ra điều kiện thứ nhất mà thôi.
Hắn tin tưởng, mình nhất định có thể thành công, nhưng sau khi mình thành công, tất nhiên có rất nhiều con người xuất đầu vì Sài Dương, kỳ thật có thể có chút đại nhân vật trên triều đình sẽ ra mặt, những người này, cần Bàng Cát ngăn cản hộ hắn, mới có thể làm được.
Lập tức ôm quyền nói với Bàng Cát: "Thái sư, ta coi trọng nông trang ở ngoài thành của Sài Dương, muốn lấy nó ra làm cái sơn trang. Ta đã có cách nghĩ sơ bộ, chỉ là, khi làm sự tình này, hủ nho tất nhiên sẽ xuất đầu vì Sài Dương, đến lúc đó, kính xin Thái sư thay ta quần nhau cùng với họ."
Bàng Cát nghe xong liền sững sờ, nói: "À? Ngươi muốn mua đất của Sài Dương? Ta đây không giúp được gì rồi, hoàng thượng thượng đã nói qua, để cho hắn dựa vào vài mẫu đất kia mà từ từ còn sống, ta sẽ không động đến hắn, hiện tại, ta cũng không cần phải động đến hắn nữa."
Trần Nguyên nói: "Thái sư hiểu lầm rồi, ta không phải muốn mua đất của hắn, mà là muốn dùng một ít thủ đoạn, đỡ cho mình một khoản tiền. Biện pháp, ta đã có, chỉ là, làm sự tình này, những người kia tất nhiên sẽ xuất đầu vì hắn, đến lúc đó, kính xin Thái sư làm chỗ dựa cho ta mới được."
Bàng Cát đã hiểu, cười ha ha một tiếng, nói: "Trước kia, quan hệ giữa ngươi và Sài Dương không phải rất tốt sao?"
Trần Nguyên cũng cười một tiếng, nói: "Ai bảo mảnh đất kia tốt như vậy, ta chọn rất nhiều địa phương, chỉ có chỗ đó là thích hợp nhất."
Bàng Cát vỗ ngực bô bô, nói: "Yên tâm, chỉ cần ngươi không để người ta bắt lấy nhược điểm, có thể làm cho người ta không lời nào để nói ở trên mặt luật pháp, ta cam đoan, mảnh đất kia sẽ là của ngươi!"
Trần Nguyên lập tức ôm quyền, nói: "Đa tạ Thái sư "
Có những lời này của Lão Bàng, Trần Nguyên cảm giác, mình có thể yên tâm làm người can đảm, chạy đến đánh Sài Dương tỉnh dậy rồi, lúc này đây, hắn nhất định phải cướp hết tài sản của Sài Dương, khiến cho hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.
Thời điểm đi ra khỏi cửa lớn phủ Thái sư, đã sắp đến giờ Tý, Trần Nguyên nhìn ánh sao sáng đầy trời, không khỏi cảm thán một hồi, đời người là như thế, chỉ cần ngươi còn sống, nhất định phải vội vàng vì cuộc sống.
Làm quan càng vội vàng hơn, thẳng đến lúc Trần Nguyên rời đi, trước phủ Thái sư còn có vài chiếc xe ngựa đang đợi, những người này, khuya hôm nay không thấy được Thái sư, chắc hẳn chắc là không biết rời đi.
Cả Tống triều, tất cả mọi người đều hâm mộ những người làm quan này, đi ra ngoài ngồi xe ngựa, xuống xe có người đón người đưa, thoạt nhìn thật sự rất là uy phong.
Nhưng sau lưng cái vô cùng ngăn nắp này, cũng có thứ bọn hắn phải trả giá bằng gian khổ, mười năm khổ học, tính toán là cái gì? Đợi khi ngươi chính thức bước vào quan trường, cái loại đấu tranh ngươi lừa ta gạt nầy, sẽ khiến cho ngươi tâm mỏi lực kiệt.
Quan tốt không dễ dàng, làm một cái tham quan cũng không dễ dàng, ví dụ như chủ nhân những trước mắt xe ngựa này, hiện tại trong lòng bọn hắn tất nhiên rất bất an, có ít người, trước đó vài ngày, tất nhiên là bám vào váy bọn người Hạ Tủng và Phạm Trọng Yêm bên kia.
Hiện tại, Bàng Cát giết trở lại triều đình rồi, hơn nữa, vừa ra tay đã đá văng Âu Dương Tu và Văn Bác Ngạn ra khỏi Biện Kinh, cắt đứt phụ tá đắc lực của Hạ Tủng.
Bọn hắn đều cảm giác được sự sợ hãi trong lòng, cho nên bọn hắn mới đến cầu kiến Bàng Cát, hy vọng có thể lấy được lòng Bàng Cát, Bàng Thái sư không nhất định cao hứng, nhưng tâm tình những người này sẽ tốt hơn nhiều so với không gặp.
Trong lòng Trần Nguyên mỉm cười, làm quan có cái gì tốt? Đều nói mình buôn bán, khắp nơi cầu người, không có tôn nghiêm, nhưng hắn thật sự không nhìn ra, tôn nghiêm những người trên xe ngựa này ở nơi nào, lúc này, dù cho phủ Thái sư mở ra một cái chuồng chó, bọn hắn cũng sẽ không chút do dự mà chui vào.
Có lẽ là buôn bán tốt hơn, tuy một mực vội vàng đến hiện tại, nhưng chính mình hiện tại có thể yên tâm về nhà, sau đó ôm Lăng Hoa ngủ một giấc đến sáng.
Sáng ngày hôm sau, Trần Nguyên ngủ đến lúc trời lên đỉnh mới tỉnh, Lăng Hoa đã bưng tới một chén hành tây đun với mì sợi cho hắn, cuộc sống nhân sinh, hạnh phúc lớn nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Vừa ăn mì sợi, trong đầu Trần Nguyên vừa suy nghĩ về kế hoạch đại khái mình phải làm trong một ngày này.
Trần Nguyên mua bán, đã có quy mô kha khá, nếu như còn một mình một người tác chiến mà nói, cho dù có bổn sự lớn đến mấy, cũng khó có thể mở ra quán rượu tốt, lại càng không thể kinh doanh đồ nướng tốt, hay làm cho sơn trang ngay ngắn rõ ràng.
Hiện tại, hắn cần thủ hạ và huynh đệ hỗ trợ, cần cân nhắc vấn đề hướng đi của cả bộ máy.
Lau lau mỡ trên khóe miệng, Trần Nguyên rất thỏa mãn, vỗ vỗ cái bụng, ôm Lăng Hoa hôn một cái, nói: "Nương tử nấu mì sợi ngon thật!"
Lăng Hoa nở nụ cười, nữ nhân đều ưa thích nam nhân khoa trương, sáng sớm liền bắt đầu ngủ dậy quét dọn khách điếm, vội vội vàng vàng, đều không nhàn rỗi, trong lòng còn ghi nhớ, thỉnh thoảng đến xem Trần Nguyên đã dậy chưa, nếu dậy rồi, còn muốn đi lên hầu hạ hắn ăn cơm mặc quần áo.
Mà làm tất cả mọi thứ, chỉ đổi lấy được một câu khen tặng khích lệ của Trần Nguyên, nàng cảm giác rất đáng giá.
Người ngoài nhìn vào, chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vợ chồng quanh năm sống với nhau mà nói, nếu như lão bà của ngươi, buổi sáng mỗi ngày đều có thể làm điểm tâm cho ngươi ăn, vậy ngươi thật sự là quá hạnh phúc.
Trong những nữ nhân của Trần Nguyên, giống như chỉ có Lăng Hoa và Tần Hương Liên có thể làm được, Hô Diên Bích Đào thì không được. Vị nữ hiệp này có rảnh rỗi mà nói, Trần Nguyên bảo nàng đi làm bát mì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu bắt nàng trông coi Trần Nguyên, chờ cho hắn tỉnh lại, rồi làm điểm tâm như Lăng Hoa, vậy thì không được.
Trần Nguyên nhìn Lăng Hoa thu thập bát đũa, lập tức đứng lên nói: "Nương tử khổ cực rồi, hiện tại ta đi ra ngoài một tý, giữa trưa có khả năng không trở về dùng cơm được, các ngươi không cần chờ ta."
Lăng Hoa gật gật đầu, nói: "Ừm, ta cũng giúp không được ngươi, tự ngươi chiếu cố mình thật tốt."
Trần Nguyên niết cằm của nàng một chút, nói: "Biết rồi." Nói xong, liền bước đi ra khỏi cửa phòng.
Đám người Trần Thế Trung đã chờ hắn dưới sảnh đường, vừa thấy Trần Nguyên đi ra, vài người đều đứng lên, nói: "Chưởng quầy."
Trần Nguyên mỉm cười, cảm giác ratas tốt, cái này là đoàn đội hiện tại của chính mình, mặc dù có chút quy mô rồi, chỉ là, việc chiêu binh mãi mã, vẫn nhất định phải làm, bởi vì sau khi sơn trang xây xong, bằng vào vài người trước mắt, căn bản không đủ để cam đoan sơn trang vận hành bình thường.
Kế hoạch của hắn là, có người giúp đỡ quản lý khách phòng, có người giúp đỡ quản lý sòng bạc, thanh lâu cũng phải có người, mới có thể hoạt động trơn tru.
Còn đang tính toán làm một cái nhà tắm tốt nhất Biện Kinh, cái này cũng phải có chuyên gia phụ trách.
Thế kỷ hai mươi mốt, quý giá nhất là nhân tài, tại thế kỷ Tống triều, quý giá nhất vẫn là nhân tài, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu, vì cái gì mà Trần Nguyên hạ tâm tư lớn như vậy trên người Sài Dương, tiểu tử này không riêng gì võ nghệ cao cường, hơn nữa, đã làm qua việc mua bán, Tân Nhạc lâu lúc trước, có lẽ là một trong quán rượu tốt nhất Lạc Dương, nếu như hắn có thể tới giúp mình, vậy thì quả thực quá tốt.
Còn có một việc, Vương Luân và một nhóm người kia, cũng là đám võ văn đầy đủ hết, nếu như bắt cóc tới, vậy thì quá hoàn mỹ.
Sài đại quan nhân bây giờ đã mất hết can đảm, bắt hắn về có chút khó khăn, nhưng là chỉ cần thủ đoạn của mình dùng đúng chỗ, vẫn có chút nắm chắc.
So sánh với Vương Luân, độ khó liền nhỏ đi rất nhiều, Vương Luân là người có thế lực quyền tài, cái lý tưởng kia, có lẽ ngay cả Trần Nguyên cũng không dám suy nghĩ, phỏng chừng hiện tại, tên kia cũng đang cân nhắc xem, nên làm như thế nào để kéo mình qua bên hắn!
Trần Thế Trung nghiễm nhiên đã là nhân vật số hai bên người Trần Nguyên, tuy thời gian đi đến bên người Trần Nguyên không dài bằng A Mộc Đại và Hàn Kỳ, nhưng hắn dựa vào đầu óc của mình, giành được đồ vật hắn nên có.
"Đại ca, hôm nay có chuyện gì giao cho đám bọn ta sao?" Trần Thế Trung tranh thủ hỏi trước.
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Sự tình hôm nay của ngươi, chính là nhóm mấy trăm danh tự kia ra cho ta, chờ buổi tối ta trở về, có thời gian mà nói, sẽ xem từng bước từng bước. Còn có, mặt đối ngoại, làm tốt tuyên truyền, nói ba ngày sau, chúng ta sẽ tự mình đưa tiền cho danh tự được chọn trúng."
Trần Thế Trung gật đầu: "Vâng, ta biết rồi."
Trần Nguyên lại nhìn Dương chưởng quỹ, nói: "Dương đại thúc, sắp tới ta phải hô ngươi là cha rồi, ngươi cũng không đảm đương nổi cái đại thúc này mấy ngày, thừa lúc còn có thể sai khiến ngươi, ngươi giúp ta làm chút chuyện, được không?"
Dương chưởng quỹ nâng bàn tay lên, làm bộ muốn đánh, nói: "Xú tiểu tử không biết lớn nhỏ, sự tình gì, ngươi cứ nói là được "
Trần Nguyên cười một chút, nói: "Ngươi dẫn theo A Mộc Đại, tìm mấy đội ngũ chuyên môn xây phòng ở, nhớ kỹ, thuê nhiều thêm mấy người, ta muốn trong vòng hai tháng, sẽ cho sơn trang chúng ta bắt đầu hoạt động!"
Dương chưởng quỹ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng không phải không được, ta nghe nói, lúc trước, thời điểm Bát Hiền vương tạo Vương phủ, vận dụng một ngàn dân phu, chỉ dùng một tháng đã xây xong Vương phủ rồi!"
Trần Nguyên nghe xong liền sững sờ, nói: "Chúng ta đây cũng không phải là vì ganh đua so sánh cùng ai, ta chỉ hi vọng, sơn trang của ta có thể làm cho người ta vui vẻ."
Dương chưởng quỹ nhìn hắn một cái, nói: "Khả năng là phải hao phí rất nhiều tiền!"
Trần Nguyên mỉm cười, nói: "Tiền, muốn lợi nhuận được, chính là phải tiêu đi trước, không cần lo lắng."
Cuối cùng, hắn liếc về phía Hàn Kỳ, nói: "Hàn Kỳ, trước kia, thời điểm ngươi đi giang hồ, có gặp được người nào bài bạc đặc biệt tốt hay không?"
Vấn đề này, chỉ có Hàn Kỳ có thể giải quyết, tuy A Mộc Đại cũng chạy qua giang hồ, nhưng người ta trên giang hồ, tốt xấu cũng hùng hồn đánh ra một cái danh hào Mạc Bắc tam hùng, coi như là có chút thành tựu, chỉ có Hàn Kỳ, thuộc về dạng hạ lưu, nhân tài dựa vào bài bạc lừa gạt cơm ăn như vậy, phỏng chừng chỉ có hắn mới có thể tìm tới.
Hàn Kỳ lại lắc đầu, nói: "Không có, chỉ là, ta nhận thức một huynh đệ, làm trong sòng bài mười năm, nếu có người như vậy, hắn sẽ biết."
Trần Nguyên mừng rỡ, đang muốn lại bảo Hàn Kỳ đi người nọ tìm đến, không ngờ Hàn Kỳ xoay chuyển lời nói, vẻ mặt tiếc nuối, rất chất phác nói: "Đáng tiếc, năm kia hắn bị người đánh thành ngu ngốc rồi."
Sắc mặt Trần Nguyên lập tức liền thay đổi, Hàn Kỳ lại căn bản không có phát giác, tiếp tục nói: "Giống như còn có một tên, ki cùng theo ta trộm qua gì đó, nghe hắn nói hắn có thể khống chế xúc xắc, muốn mấy điểm có mấy điểm, chỉ là, trước đây ít năm, bị quan phủ bắt lấy, sung quân đi biên cương."
Hàn Kỳ còn muốn tiếp tục nhớ lại, Trần Nguyên đã tát đánh một cái lên trên đầu hắn, nói: "Ngươi có thể nghĩ ra hay không, không quan trọng, tóm lại, vấn đề này, giao cho ngươi!".
Trần Nguyên nhìn mọi người, nói: "Các ngươi, việc cần phải làm, chính là chút ít việc ta vừa nói, tốt rồi, hôm nay ta cũng có chuyện, đi trước một bước, ta hi vọng, buổi tối, lúc ta trở lại, các ngươi đều có thể làm tốt."
Mọi người vội vàng nói: "Chưởng quầy yên tâm."
Trần Nguyên cười một chút, một mình đi ra khỏi khách điếm, hắn muốn đi lừa gạt Sài Dương, chuyện như vậy tự nhiên không có tiện dẫn theo quá nhiều người.
Sài Dương bây giờ đang ở Biện Kinh, trụ sở đã không phải là Tân Nhạc lâu, Tân Nhạc lâu lúc trước bị hoàng thượng sung công, sau đó bán trao tay cho những người khác, không còn là quán rượu, cũng không còn của họ Sài.
Ba gian nhà ngói rách nát cấu thành một sân nhỏ rất đơn sơ, lúc Trần Nguyên đến nơi này, Sài Dương ngay cả cửa cũng không thèm đống.
Trong phòng, một mùi rượu tràn ngập ra cả gian phòng, Sài Dương cong vẹo nằm ở trên giường, tóc rối tung, chòm râu rất dài, cực kỳ giống một cái tên ăn mày, y phục trên người hắn rất bẩn, rất nhăn, khả năng là thời gian rất lâu không đổi qua rồi, có lẽ ngay cả lúc ngủ, hắn cũng không cởi ra.
Tiếng bước chân khi Trần Nguyên vào, lại để cho hai mắt tràn đầy tơ máu kia hơi mở ra một ít, chứng kiến Trần Nguyên đến, lại khép lần nữa.
"Sài huynh, sao không đóng cửa?" Trần Nguyên tự ngồi xuống trên một cái ghế.
Sài Dương lật thân, chuyển mặt tới, hỏi: "Ta đã không còn lệnh bài miễn chết nữa rồi, còn sợ người trộm cái gì đây? Ngươi tới làm cái gì?"
Tình huống Sài Dương còn bết bát hơn so với hắn tưởng tượng, Trần Nguyên chỉ lo lắng, Sài Dương biết làm ký sinh trùng, một người dựa vào địa tô để sống, lại không nghĩ tới, hắn rõ ràng một ký sinh trùng cũng không muốn làm.
Lấy cái gậy của hắn đi, là vì lại để cho hắn độc lập hành tẩu, lừa gạt hắn, là vì kích thích ý chí muốn sống, nhưng Sài Dương hiện tại, giống như ngay cả ý niệm sinh tồn trong đầu cũng đều biến mất, chính mình làm như vậy, thật sự có thể dùng sao? Bây giờ, Trần Nguyên đã sinh ra hoài nghi đối với ý nghĩ của mình.