Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Tác giả: Nã Cát Ma
Chương 253: Yên ổn
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com
Shared by: MTQ - HSVforum.vn
Trong hỗn loạn, Bộ khoái té trên mặt đất dùng ngón tay chỉ Hô Diên Mai Tiên, nói: "Là nàng đánh ta, là nàng......"
Đang nói, một cánh tay đưa lên che miệng của hắn, Bộ khoái kinh hoảng không thôi, nhìn lại, hoá ra là Triển Chiêu.
Triển Chiêu giữ lấy Bộ khoái kia, mắt nhìn Hô Diên Mai Tiên, cũng không nói gì, chỉ là, ánh mắt hắn lại rõ ràng cho thấy, hắn đang cảnh cáo Hô Diên Mai Tiên, nếu thật sự không rời đi mà nói, hắn liền không khách khí.
Hô Diên Mai Tiên do dự một chút, cuối cùng cũng trốn vào trong đám người, chỉ đợi tìm được hai người Hô Diên Bình, rồi cùng một chỗ rời đi.
Mà một bên khác, Hô Diên Bình vừa mới đứng vững thân thể, sau lưng, một cánh tay lớn đã đè xuống người hắn, Hô Diên Bình không nói hai lời, đòn gánh quay đầu, thân thể còn chưa quay về, cái đòn gánh đã nện tới.
Người nọ sau lưng vội vàng buông tay né tránh, Hô Diên Bình mạnh mẽ quay đầu lại, thời điểm đang định đánh chết người này, trên mặt lại ngạc nhiên một hồi, lập tức mừng rỡ nói: "Đại ca!"
Hô Diên Khánh ăn mặc quần áo tiểu nhị sơn trang, trong tay còn cầm một bộ quần áo khác, vứt lên trên người Hô Diên Bình, nói: "Không phải lúc nói chuyện, đi theo ta!"
Hô Diên Bình thừa dịp loạn mặc quần áo lên, nói: "Đại ca, Tứ đệ bị phát hiện!"
Hô Diên Khánh kéo đi hắn gấp đi: "Không cần lo lắng, chúng ta đi trước."
Tuy Hô Diên Long tại đây nhất thời bị không đánh baị, nhưng chung quanh hắn đều có hảo thủ của phủ Thái sư, muốn thoát thân quả thực không dễ.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bàng Hỉ, thân thể di động theo đám người, đồng thời cũng chú ý nhìn Bàng Cát bên kia, Bàng Cát còn đứng ở nơi đó, nhị ca khẳng định cũng đã xảy ra chuyện, trong lòng Hô Diên Long bi phẫn không thôi, hai tay nắm chùy đồng thật chặt, chỉ đợi đám người yên ổn, sẽ liều đến cá chết lưới rách.
Đám người tuy loạn, nhưng đợi tiền bị người lấy hết, sẽ có thời điểm bình tĩnh trở lại.
Bàng Hỉ cũng nghĩ như vậy, cho nên hắn một mực không nóng nảy, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào Hô Diên Long, chính là một con mèo, nhìn con chuột rơi ở dưới trảo mình.
"Chuyện tốt thành đôi, lại vứt......."
Trần Nguyên lại hô to một tiếng, lúc này đây, tiền ném ra không những nhiều hơn lần đầu tiên, hơn nữa, theo tiền rơi xuống, còn có một đóa hoa xinh đẹp, những cánh hoa kia bay múa trên không trung, theo gió bay múa trước mắt mọi người.
Đám người lại lưu động một lần nữa, Bàng Hỉ cũng không để ý những thứ này, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào Hô Diên Long.
Bỗng nhiên thấy dị biến nổi lên, đám võ sư phủ Thái sư chặn đứng đường lui của Hô Diên Long kia, cũng không dám chủ quan chút nào, mặc kệ người chung quanh động như thế nào, hắn đều tận lực đứng vững ở vị trí của mình.
Nhưng vừa lúc đó, một tráng hán thoáng một tý đã bổ nhào vào bên cạnh chân hắn: "Tiền!"
Võ sư kia vô ý thức thoáng né tránh một tý, lại không nghĩ tới, đằng sau lại có một người nhào đầu về phía trước, hô: "Ta nhìn thấy trước!"
Hai người giao nhau đánh tới, toàn bộ chung quanh lại đều là người, võ sư kia muốn trốn tránh cũng không thoát, rất xảo diệu chính là, hai người kia, mỗi người đụng một cái chân của hắn, võ sư kia thoáng một tý đã bị ném lên trên mặt đất.
Đợi lúc võ sư kia bò dậy, phản ứng đầu tiên là nhìn về chỗ Hô Diên Long đang đứng, nhưng đâu còn có bóng dáng Hô Diên Long? Lại đi tìm hai người vừa đụng mình ngã lăn, cũng là không tìm thấy, chỉ có Bàng Hỉ dùng một loại hung dữ ánh mắt theo dõi hắn, phảng phất như muốn ăn thịt hắn vậy.
Nói thì dài dòng, kỳ thật, trong thời gian Hô Diên Mai Tiên động thủ, đến lúc Bàng Hỉ mất đi bóng dáng của Hô Diên Long, chỉ là thoáng qua vài cái tích tắc.
Trên đài, Bàng Cát căn bản không ý thức được một lát ngắn ngủn vừa mới xảy ra này.
Thiết An Ha Mã Thai đi qua bên người Trần Nguyên, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, Trần Nguyên biết rõ, sự tình đã làm tốt, hơn nữa là phương thức hoàn mỹ nhất trong dự đoán của mình, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Trần Sư Sư bị tràng diện Trần Nguyên vung tiền làm cho chấn kinh rồi, ánh mắt ngơ ngác nhìn nguyên một đám người đỏ mặt tía tai đoạt tiền phía dưới, thời gian thật dài mới hồi phục tinh thần, nói: "Trần chưởng quỹ thực là quá hào phóng, hết lần này, sợ là mất đến vài trăm quan phải không?"
Trần Nguyên cười nói: "Kính xin Thái sư và cô nương nhanh kéo vải đỏ này xuống, thay tại hạ giảm bớt một chút tiền tài."
Bàng Cát cười nói: "Tốt, Sư Sư, chúng ta cùng kéo!"
Không lâu sau, cô nương này đã muốn biến thành Sư Sư, Trần Sư Sư khẽ cúi người chào, nói: "Tiểu nữ tử tự động nghe theo Thái sư phân phó."
Chỉ thấy cánh tay hai người kéo một cái, cả mảnh vải đỏ rơi xuống, Tân Nguyệt sơn trang, bốn chữ to vàng kim lóng lánh hiện lên, hiện ra rất rõ ràng trước mắt mọi người.
Bao Chửng nheo mắt lại, nhỏ giọng nói cùng Phạm Trọng Yêm: "Phạm đại nhân, ngươi nhìn thấy gì?"
Phạm Trọng Yêm cười nói: "Chữ tốt, chữ tốt!"
Bao Chửng lắc đầu, hỏi: "Phạm đại nhân chỉ thấy được chữ thôi sao?"
Phạm Trọng Yêm xoay đầu lại, hỏi: "Không biết Bao đại nhân nhìn thấy gì?"
Bao Chửng nhìn cái bảng hiệu vàng kia, nói: "Bốn chữ vàng này, đều là dùng hoàng kim dát lên, nhìn về phía trên, ít nhất là dùng trăm lượng hoàng kim Phạm đại nhân, Trần Thế Mỹ rất ưa thích rêu rao, việc này cũng không sao, chỉ là, tuyệt đối không thể vào triều làm quan, nếu hắn làm quan, tất nhiên sẽ nhấc lên gợn sóng lớn, có lẽ làm việc buôn bán, mới thật sự là thích hợp với hắn nhất."
Phạm Trọng Yêm suy nghĩ một chút, từ lúc vừa mới bắt đầu, Trần Nguyên dùng hai ngàn quan cầu tên, đến hiện tại vung tiền trong đám người, xác thực đều có thể nhìn ra, đây là một người không muốn trầm mặc, mà trên quan trường, cần chú ý nhất, chính là, im lặng là vàng.
Hắn lập tức thở dài, nói: "Bao đại nhân nói cực kỳ đúng."
Nhưng Trần Nguyên không biết bọn Bao Chửng nói cái gì, có thể thuận lợi giúp người Hô gia kéo ra, lại thuận lợi để cho Lão Bàng kéo vải đỏ xuống, sự tình phát triển, lại để cho Trần Nguyên mừng rỡ không thôi, đi tới nói với mọi người: "Chư vị đại nhân, mời lên trên lầu an vị, sẽ lập tức khai mở tiệc rượu."
Bao Chửng lập tức tránh thân thể ra bên cạnh, nói: "Thái sư, xin mời đi trước!"
Luận niên kỷ, Bàng Thái sư lớn nhất, luận quyền thế, Bàng Thái sư lớn nhất, Bao Chửng mở đường ra, Bàng Cát cũng thật sự không khách khí, nói với mọi người: "Lão hủ vô lễ!"
Đợi khách quý lên trên lầu, đều ngồi xuống xong, sảnh đường dưới lầu và tiệc cơ động bên ngoài cũng bắt đầu được tổ chức rầm rộ.
Trần Nguyên an bài tương đối thỏa đáng, có mấy người chuyên môn phụ trách tìm kiếm chỗ ngồi cho khách nhân, cho nên, tuy người rất nhiều, lại có vẻ ngay ngắn trật tự, chỉ một lát trôi qua, tất cả khách nhân mời đến đều ngồi xuống.
Nếu cửa hàng bình thường khai trương, lúc này nên đưa rượu và thức ăn mới đúng, nhưng Trần Nguyên muốn, đúng là làm cho cửa hàng mình có vẻ không tầm thường
Rượu và thức ăn chưa được đưa lên, đã thấy một khối màn che chính giữa sảnh đường kia chậm rãi kéo ra, lộ ra một cái bàn hai trượng vuông, đám tân khách kinh ngạc, chỉ nghe đằng sau cái bàn bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng tỳ bà du dương, tiếp theo, có hai người nữ tử mặc váy dài xanh biếc, một bên đàn hát một bên ngồi xuống ở trên bàn đằng kia.
Có một người ở phía trong đám tân khách lập tức hô một tiếng: "Thật tốt, cứ như vậy, vừa nghe tiểu khúc vừa uống rượu, cũng có thể uống nhiều thêm hai chén!"
Trần Thế Trung đứng ở trong gian hành lang, mỉm cười ôm quyền bốn phía, nói: "Chư vị khách quý, chúng ta vừa khai trương sơn trang, hôm nay cắt băng, mời các vị đến, có chỗ nào không chu toàn, kính xin các vị bao dung, tha thứ cho Trần chưởng quỹ ta, tất cả mọi người trước kia quen biết đã lâu, hoặc là hiện tại, hàng xóm mới, hôm nay có thể ngồi vào cùng một chỗ, cũng coi như chúng ta có duyên phận, ngày sau, ta làm mua bán, kính xin các vị chiếu cố nhiều hơn mới được."
Cẩu tử thường xuyên đi quán rượu Trần Nguyên mua rượu, nghe xong lời này, lập tức nhảy dựng lên, nói: "Ta nói với chưởng quỹ, hôm nay chúng ta chỉ có một chút tiền, ngài ở nơi này còn bảo mua bán nhỏ à? Ta xem chừng, bán bà nương nhà của ta đi, cũng không đủ đến chỗ ngài ăn một bữa!"
Những khách quen này và Trần Nguyên vốn rất hiểu biết nhau, trong lúc nói chuyện cũng không có gì cố kỵ, mọi người nghe hắn nói xong, đều cùng nở nụ cười.
Trần Thế Trung cũng cười nói: "Cẩu tử đại ca, hôm nay có thể tới chúc mừng, chúng ta đã vô cùng cảm kích, ngày sau, nếu đại ca muốn uống rượu, chúng ta sẽ mở quán rượu như vậy ở bên trong thành. Chỉ là, sơn trang này không riêng gì có thể ăn cơm uống rượu, còn có khách điếm, nếu có ngày nào đó, chư vị đón thân bằng cố hữu, chi bằng đến chúng ta ở.
Mặt khác, vì để cho mọi người uống rượu thống khoái, chúng ta tại đây còn có cô nương rót rượu, đằng sau sơn trang còn có địa phương đánh bài bạc, ngày sau, cũng sẽ tăng thêm bài chín, xúc xắc, nếu chư vị muốn thử vận may của mình, ăn cơm xong, có thể đi tiêu khiển một chút. Đằng sau còn có nhà tắm tốt nhất Biện Kinh, tin tưởng đều sẽ để cho chư vị thoả mãn, lời nói không cần nói nhiều, mang thức ăn lên!"
Một tiếng thét to, nguyên một đám tiểu nhị bưng đồ ăn đến.
Khay, chén đĩa thẳng vào trong đám người như thoi đưa, mang thức ăn lên cho mỗi một cái bàn, đồng thời còn có hơn hai mươi cô nương, xuyên qua sảnh đường, đi lên trên lầu phòng trên cao.
Người trong hành lang rốt cuộc cũng biết, phòng trang nhã trong sảnh đường khác chỗ này ở điểm nào, mà bên ngoài, những tiệc cơ động kia, thậm chí ngay cả cơ hội nghe hai cô nương kia hát một khúc cũng không được, chỉ là, không sao, bốn gánh hát bên ngoài cũng cực kỳ đặc sắc.
Ngày mai sẽ không có gánh hát nữa rồi, ngày mai cũng sẽ không có tiệc cơ động, ngày mai, Tân Nguyệt sơn trang sẽ chính thức tiến vào buôn bán, ăn cơm phải trả bạc, ngủ với cô nương cũng phải cho bạc.
Trần Nguyên ở trong hậu viện thấy được ba người Hô Diên Khánh, Hô Diên Long và Hô Diên Mai Tiên, ngày mai của hắn là một mảnh quang minh, ngày mai của Hô gia thì sao?
Hô Diên Khánh là người có chủ ý, Hô Diên Long cũng là người từ nhỏ đã trà trộn giang hồ, chính mình thật sự có thể làm cho bọn họ đi đến đại đạo đầy ánh mặt trời kia sao? Tại địa phương chính mình cho rằng tràn ngập ánh mặt trời, bọn hắn thật sự cảm giác được hạnh phúc và ấm áp sao?
Trần Nguyên không biết, nhưng một mở đầu tốt, đã cho hắn lòng tin thuyết phục bọn hắn, bọn hắn không làm hải tặc, có thể để cho người khác tới làm, nhưng người khác làm, không thể lại để cho Trần Nguyên yên tâm như người nhà, cho nên hắn muốn thuyết phục bọn hắn.
"Đại ca, các huynh đệ đều đến rồi sao?" Sau khi Trần Nguyên vào nhà, liền ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
Hô Diên Khánh đã sớm nói rõ cùng ba người, cho nên ba người Hô Diên Long đã biết rõ thân phận Trần Nguyên, Hô Diên Bình và Hô Diên Long ôm quyền thi lễ một cái, Hô Diên Mai Tiên kia lại dùng ánh mắt nhìn Trần Nguyên từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng vụng trộm cười về hướng Hô Diên Bích Đào.
Hô Diên Bích Đào bị nàng nhìn đến sắc mặt trở nên hồng, cúi đầu không dám nói chuyện.
Hô Diên Khánh nói: "Lần này tới chỉ có mấy người chúng ta mà thôi, ngoại trừ Yên Thường vẫn còn dưỡng thương, những người khác đều ở chỗ này, Thế Mỹ, vừa rồi ta đã nói một chút về ngươi cùng bọn họ."
Trong lòng Trần Nguyên thầm nghĩ, nếu Hô Diên Khánh nói, tự nhiên hiệu quả tốt hơn so với chính mình nói, chỉ là, không biết bọn hắn có thể buông thù hận hay không, dù cho chỉ là tạm thời buông, để cho mình một cái cơ hội, làm cho bọn họ tiếp xúc với cuộc sống mới.
Chỉ thấy Hô Diên Bình lập tức tiếp lời, nói: "Trần chưởng quỹ, sự tình ngươi và Bích Đào, đại ca cũng nói cho chúng ta biết rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà, có chuyện ta cũng sẽ không xen vào, ý của ngươi là, để cho chúng ta tránh né một hồi, lên trên đại dương bao la?"
Trần Nguyên ừ một tiếng, nói: "Hiện tại tiếng gió rất căng, huynh đệ đã lộ mặt phải lập tức rời khỏi Biện Kinh, huynh đệ chưa lộ mặt có thể ở chỗ này của ta, nếu như chúng ta tìm được giết cơ hội Bàng Cát, sẽ động thủ lần nữa cũng không muộn."
Hô Diên Bình lắc đầu, nói: "Ta xem Trần huynh không phải quan hệ rất tốt cùng Bàng Cát sao?"
Hô Diên Bích Đào lập tức lên tiếng: "Nhị ca!"
Sắc mặt Hô Diên Khánh cũng trầm xuống, nói: "Không cần phải nói như vậy, nếu Thế Mỹ là người của lão tặc, ta và Bích Đào cũng bị mất xương cốt."
Hô Diên Bình không nói nữa, nhưng ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn Trần Nguyên, ý tứ kia, là đang đợi Trần Nguyên giải thích.
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Đúng, hiện tại ta và lão tặc quan hệ không tệ, đó cũng không phải là việc ta muốn, quá trình ta và lão tặc nhận thức, Bích Đào biết rõ toàn bộ, ta chỉ muốn sống, nói một cách khác, chính là ta không muốn chết, không có dũng khí và bổn sự đi dốc sức liều mạng cùng hắn."
Lý do này, hiển nhiên là điều Hô Diên Bình có thể tiếp nhận, ánh mắt đầu tiên trông thấy Trần Nguyên, hắn đã biết, đây chỉ là một Thư sinh chăm chỉ buôn bán mà thôi, không phải người đi một con đường cùng bọn họ.
Hô Diên Bình cười một chút, nói: "Để cho ta ở chỗ ngươi, giúp ngươi buôn bán, sau đó chờ lão tặc tự mình chết sao?"
Nghe ngữ khí hắn nói, Trần Nguyên chỉ biết, người đồng lứa Hô gia, ngoại trừ Hô Diên Khánh, khả năng là lời hắn nói có tác dụng nhất.
Trần Nguyên cúi đầu, thời gian rất lâu không nói gì, Hô Diên Bích Đào vẫn đứng ở lập trường Trần Nguyên, nói: "Nhị ca, Thế Mỹ làm như vậy, đã hết lòng hết dạ, ngươi còn muốn hắn làm thế nào? Bắt hắn hiện tại an bài ngươi giết Bàng Cát nữa sao? Bàng Cát bây giờ đang ở trong sơn trang, nhưng Triển Chiêu và Bàng Hỉ đều thủ ở bên ngoài, ngươi tiến vào đựơc sao?"
Hô Diên Bình nhướng mày: "Ta không phải có ý tứ kia, ta biết rõ ý tốt của Thế Mỹ, chỉ là, chúng ta không phải người đi trên một con đường. Bích Đào, ngươi cứ ở chỗ này, hắn là một thư sinh, có thể giúp chúng ta như vậy, kỳ thật đều là xem tại mặt mũi của ngươi, đại ca, theo ngươi thì sao?"
Hô Diên Bình nói ra ý kiến của mình, đang chờ Hô Diên Khánh làm quyết định sau cùng, Trần Nguyên biết rõ, nếu như mình không nói, Hô Diên Khánh nói phải đi, như vậy chính mình có khả năng mất đi một đám tay chân tốt nhất, mà cho dù ngày sau Hô Diên Bích Đào lưu tại bên cạnh mình, cũng quả quyết không thể khoái hoạt.
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nói: "Nhị ca, làm sao ngươi biết ta không có dũng khí dốc sức liều mạng với lão tặc?"
Hô Diên hơi sững sờ, hỏi: "Không phải vừa rồi tự ngươi nói sao?"
Thần sắc Hô Diên Bích Đào bên người có chút kích động, Trần Nguyên vươn tay, nắm tay nàng một chút, tiếp tục nói với Hô Diên Bình: "Ta vừa nói rồi, dưới tình huống biết rõ hẳn phải chết, ta không có dũng khí, nhưng nếu có một cơ hội khác, ta cũng sẽ đi thử xem."
Hô Diên Bình nhìn Trần Nguyên, hỏi: "Ngươi là thư sinh, cho dù có cơ hội, ngươi có thể làm cái gì?"
Trần Nguyên cười một chút, nói: "Ta là thư sinh, nhưng thủ hạ ta có hơn chín mươi chiến sĩ tốt nhất, chỉ cần huấn luyện thêm một chút, dùng bọn hắn một chống trăm, ta chỉ biết buôn bán, nhưng buôn bán có thể kiếm được tiền, nếu như đại ca dựa theo ta nói, ra biển mà nói, nói không chừng chúng ta có thể tìm một căn cứ phù hợp ở bên ngoài, chế tạo đội ngũ của chúng ta, đến lúc đó, cũng có thể giết trở lại Biện Kinh!