Sử thượng tối ngưu phò mã gia

Sử Thượng Tối Ngưu Phò Mã Gia
Tác giả: Nã Cát Ma
Chương 383: Cưới trước (2)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen.com

Trần Nguyên lắc đầu, nói: "Cái này chỉ là phán đoán của ta, cũng có thể là nguyên nhân khác, tính tình chị dâu ngươi chất phác, cho dù biết sự tình ta sắp làm Phò mã, cũng sẽ không bỏ đi như vậy, ngươi giúp ta hỏi Thiển Thu nhà ngươi một chút, chú ý, phải thật uyển chuyển."
Tính cách Triệu Ý điêu ngoa, từ nhỏ nàng không hề nếm qua cái gì thiệt thòi, ngoài ra, tình yêu đều là ích kỷ, Trần Nguyên biết rõ, một khi Triệu Ý biết Tần Hương Liên đi tới Biện Kinh, nàng sẽ làm cho Tần Hương Liên lập tức biến mất.
Trần Nguyên vốn là chuẩn bị đi nhìn những người Triển Chiêu tìm cho mình kia, nếu như có thể mà nói, rút mấy người cơ linh ra, giao cho Hạ Từ, Hạ Từ liền có thể lên đường.
Nhưng hiện tại, hắn quyết định đi tìm Công Chúa trước.
Những ngày này, Triệu Ý quả nhiên là đang rất bức xúc, từ sau khi Trần Nguyên trở về, chỉ đi tìm nàng hai lần, thời gian còn lại, nàng cũng không biết Trần Nguyên đang bận rộn cái gì.
Mắt thấy sắp đám cưới, tuy Nhân Tông hướng nàng giải thích về tình huống Trần Nguyên hiện tại, nhưng cũng không thể để cho trong lòng Triệu Ý yên ổn hơn chút nào, ở trong mắt nàng, cho dù có việc vội vàng, một ngày gặp một lần không được, hai ngày một lần vẫn nên có thể chứ?
Trần Nguyên thì tốt rồi, liên tục bảy tám ngày không có bóng người, cái này lại khiến cho trong lòng Triệu Ý không khỏi suy nghĩ, không phải là vị trí của mình ở trong lòng Trần Nguyên đã không lớn bằng lúc trước rồi đấy chứ?
Lần này, thời điểm Trần Nguyên tìm đến chỗ nàng, nàng liền làm ra một bộ dạng xa cách, mặc cho Trần Nguyên nói cái gì, nàng cũng cứ chăm chăm thêu đóa hoa trên khăn.
Trần Nguyên tiến đến, nhìn xem đóa hoa vừa mới thêu tốt, liền mở miệng khen: "Thêu thật là đẹp mắt!"
Không trả lời.
Hắn lại ngồi tới gần một ít, nói: "Công Chúa, cái này có phải là thêu xong rồi đưa cho ta hay không?"
Vẫn không trả lời.
Trần Nguyên nhìn sắc mặt Triệu Ý, liền mỉm cười, đưa tay đặt ở chân Triệu Ý, thời điểm vừa mới sờ đến lớp quần áo, bỗng nhiên trông thấy châm thêu hoa kia đang hướng về phía tay của mình đâm tới rồi.
Trần Nguyên vô ý thức muốn rút tay trở về, nhưng rút một nửa, lại đặt nguyên ở trên không, Triệu Ý thoáng đâm vào bên trong thân thể hắn, Trần Nguyên đau nhức hô to một tiếng: "Ai ui!"
Triệu Ý vội vàng rút châm ra, chỉ thấy trên châm mang ra một giọt máu tươi, sắc mặt của nàng biến đổi một chút, vội vàng cầm bàn tay Trần Nguyên qua nhìn nhìn.
Trần Nguyên xoay tay lại, cười một chút rồi nói: "Không có việc gì, một miệng vết thương nhỏ mà thôi."
Khóe miệng Triệu Ý động hai cái, hỏi một câu: "Làm sao ngươi lại không né tránh?"
Trần Nguyên đưa tay lên, đặt ở bên cạnh miệng, hút khô máu, nói: "Ta sợ ta lấy tay ra, ngươi sẽ đâm chính mình."
Triệu Ý ngây ngốc một chút, nước mắt liền lập tức chảy ra, miệng nói: "Ngươi chỉ biết lừa người, nếu như trong lòng ngươi thật sự nhớ thương ta, vì cái gì nhiều ngày như vậy không đến thăm ta một lần?"
Trần Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của nàng, lúc này đây, Triệu Ý không dùng châm đâm vào người hắn, hắn nói: "Ta đây không phải đã nói là có vài chuyện vội vàng sao, hôm nay ta tới tìm ngươi, là có sự tình cầm làm."
Triệu Ý trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Như thế nào? Có việc cần mới tới tìm ta sao?"
"Đương nhiên, chúng ta lập tức đám cưới, chuyện này, ta phải làm tốt trước khi chúng ta đại hôn mới được." Trần Nguyên nói xong, liền kéo tay nàng, nói: "Đến đây, ngươi đi theo ta đến một chỗ!"
Triệu Ý bị Trần Nguyên cứng rắn kéo lên, vội vàng thả cái khăn trong tay ra, hỏi: "Đi nơi nào vậy?"
……………………………………
Một căn phòng nhỏ, bên trong xếp đặt hương án, còn có một cái bàn cũng không phải là rất lớn, trên đó phủ đầy vải hồng.
Hai cây nến đỏ chập chờn hào quang, lại để cho trong phòng lộ ra một loại sắc sáng mông lung.
Sau khi Triệu Ý bị Trần Nguyên kéo vào, chứng kiến một cái chữ hỷ đỏ thẫm dán ở trung tâm hương án, còn có một vài tờ giấy còn chưa dọn đi, cái phòng này rõ ràng là có người mới bố trí.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
Trần Nguyên bỗng nhiên lấy tay đặt ở trên miệng của nàng, nói: "Không cần nói lời nào!"
Chỉ thấy Trần Nguyên trong chớp mắt liền lấy ra hai bộ quần áo, là một loại áo bào hồng, thời điểm nam nữ nhà bình thường kết hôn hay mặc.
Chính hắn mặc áo choàng lên, đưa áo nữ nhân cho Triệu Ý, nói: "Đến đây, mặc vào đi."
Triệu Ý hé miệng, nở nụ cười nói: "Chúng ta còn chưa tới thời gian đại hôn mà, ngay cả một người tân khách cũng không có, cái này còn chưa tính, ngươi ngay cả ba môi sáu sính cũng đều giảm đi, cũng quá keo kiệt đi à nha?"
Trần Nguyên gật đầu, nói: "Công Chúa đại hôn, tự nhiên không thể keo kiệt, nhưng hôm nay không phải Trần Thế Mỹ lấy Công Chúa, là ta muốn kết hôn với Triệu Ý!"
Triệu Ý hiện tại chỉ coi hành động này của Trần Nguyên là một trò chơi, nghe hắn nói như vậy, liền thay đổi quần áo.
Tiếp theo, Trần Nguyên dâng một nén nhang lên trên hương án có tượng Phật, sau đó là phủ thêm khăn voan hồng sắc cho Triệu Ý.
Triệu Ý chỉ nghe Trần Nguyên nói: "Phật tổ ở trên, đệ tử Trần Thế Mỹ thành tâm cầu xin, xin Phật tổ chứng nhận, Trần Thế Mỹ nguyện ý lấy Triệu Ý với tư cách nương tử của ta. Từ lúc này đến cuối đời, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hoặc là nghèo khó, khỏe mạnh hoặc tật bệnh, khoái hoạt hoặc ưu sầu, ta cũng vĩnh viễn yêu nàng, quý trọng nàng, thẳng đến khi ta lìa đời."
Đây vốn là lời thề kết hôn của Cơ đốc giáo, nhưng Trần Nguyên chắc chắn Giê-xu không nhất định nhận thức Triệu Ý, Triệu Ý không nhất định nhận thức Giê-xu, cho nên mới vòng sang Phật tổ, dù sao cũng không khác gì, vô luận là Phật tổ hay là thượng đế, Trần Nguyên cũng không quá quan tâm.
Triệu Ý lại quả thực bị đánh động, chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, Trần Nguyên rõ ràng cảm giác được Triệu Ý đang nắm thật chặt tay của mình.
Hắn chậm rãi xoay người, đồng thời là thay đổi thân thể Triệu Ý, làm cho nàng quay mặt về phía mình.
Chậm rãi xốc khăn voan che ở trên đầu Triệu Ý lên, Trần Nguyên trông thấy vẻ mặt Triệu Ý đầy hạnh phúc, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Hắn ôn nhu lau nước mắt vì Triệu Ý, hỏi: "Ngươi nguyện ý làm nương tử ta không?"
Triệu Ý dốc sức liều mạng gật đầu, nữ nhân là phải dỗ dành, đặc biệt là nữ tử tượng thâm tính điêu ngoa như Triệu Ý, Trần Nguyên hi vọng, chính là làm cho Triệu Ý đồng ý về vấn đề Tần Hương Liên, mà không phải bởi vì vấn đề Tần Hương Liên, lại đến cãi lộn cùng Triệu Ý.
Hai người đều là nữ nhân của mình, làm tốt quan hệ giữa các nàng, đó là trách nhiệm của mình, đã muốn ba vợ chính bốn vợ bé, phải có bản lĩnh hòa giải quan hệ giữa bọn họ mới được, mà hòa giải loại tiểu nha đầu như Triệu Ý này, biện pháp đơn giản nhất chính là làm cho nàng cảm động.
Trần Nguyên hiển nhiên đã làm được, chiêu số tán gái thế kỷ hai mươi mốt tại Tống triều, quả thực chính là Độc Cô Cửu Kiếm tình trường, đệ nhị chiêu bữa tối đầy ánh nến còn chưa ra tay, Triệu Ý đã cảm động đến rối tinh rối mù.
Thời điểm Trần Nguyên lau nước mắt vì nàng, cả người nàng bỗng nhiên nhào vào trong ngực Trần Nguyên, ôm thật chặt Trần Nguyên, nói: "Tướng công, ngươi thật tốt!"
Hai người ôm nhau, Trần Nguyên chậm rãi chuyển khuôn mặt nàng quay sang chỗ mình, cười một tiếng ôn nhu, sau đó mới chậm rãi đưa miệng của mình tới.
Triệu Ý không tự giác mà nhắm hai con ngươi lại, khẽ mở miệng đón đầu lưỡi Trần Nguyên đưa vào trong đó.
Thời điểm trong lòng nữ nhân cảm động, thân thể các nàng thường thường có thể phản ứng càng mạnh mẽ hơn một ít, lúc Trần Nguyên vừa đưa miệng vào, liền làm nàng như bị điện giựt, toàn thân run rẩy không thôi.
Một lát sau, phảng phất như có chất kích thích tràn vào trong đầu của nàng, nàng đột nhiên không còn một tia khí lực, hai tay vòng ở trên cổ Trần Nguyên, thân thể từ từ co lại, duy chỉ có cái miệng vẫn còn đáp lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui