Sử thượng tối ngưu phò mã gia

Nhìn sắc trời hiện tại vẫn còn sớm, nói chuyện bọn cùng Phạm Trọng Yêm cũng không còn gì nhiều, Trần Nguyên liền đi chỗ Liễu Vĩnh một chuyến, kiếm địa chỉ Vương An Thạch.
Ba người cáo từ, Trần Nguyên ngồi trên xe ngựa của Hàn Kỳ, chậm rãi đi đến hướng tác phường in ấn của Liễu Vĩnh.
Trên đường đi, hắn luôn suy nghĩ nên dùng biện pháp gì tốt nhất để thu Vương An, Vương An Thạch này rất có năng lực, nhưng hắn có một chút khuyết điểm trí mạng, chính là lòng dạ không đủ rộng lớn, hơn nữa còn quyết giữ ý mình.
Câu chuyện dân gian về Vương An Thạch thì rất nhiều, nổi danh nhất là một từ "đi đái", khởi nguồn ngay ở trên người Vương An Thạch.
Nghe nói sau khi con của hắn lớn lên, bị một loại bệnh tật trên tinh thần, biến thành thằng ngốc, Vương An Thạch liền mỗi ngày hướng chui vào trong phòng con dâu hắn, con dâu viết một thủ từ trên tường châm chọc hắn, hắn nhìn mà xấu hổ, thừa lúc thời điểm nửa đêm, chạy tới mặt tường xóa bài từ, vừa lúc bị hạ nhân trông thấy, hạ nhân hỏi hắn làm gì đó?
Vương An Thạch nói: "Ta đi đái, trên tường này có mấy vệt đen quá, rửa đi một chút."
Đương nhiên, thật hay giả, Trần Nguyên cũng không biết, lịch sử đã xảy ra trong thời gian rất lâu rồi, có một số việc không cách nào chứng minh, là nhân phẩm Vương An Thạch thật sự không tốt, hay là những người phản đối hắn kia chửi bới hắn, phải đợi Trần Nguyên gặp người này, tiếp xúc trước một tý mới biết được.
Ở trong mắt Trần Nguyên, chỉ cần là người có năng lực, đều có thể dùng được.
Thời điểm xe đang chậm chạp tiến lên, bỗng nhiên một người từ bên cạnh đường lao tới, thoáng một tý đã ngăn lại phía trước đầu ngựa xe Trần Nguyên.
Hàn Kỳ vội vàng dừng xe lại, đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng: "Ngươi, con mẹ nó, không muốn sống nữa à?"
Trong tay người kia mang theo một bầu rượu, trên mặt đầy vẻ men say, ngón tay chỉ Hàn Kỳ, nói: "Phò mã gia, có phải là ngài ở trong xe không? Ta muốn gặp Phò mã gia!"
Hàn Kỳ nhìn chăm chú nhìn kỹ, lại là Lương Hoài Cát.
Trần Nguyên cũng từ trong xe đi ra, chứng kiến Lương Hoài Cát đầy men say, thần thái mông lung, trong lòng có chút kinh ngạc, cái vật tình này thật sự đả thương người, trước kia là Lý Vĩ uống rượu, hiện tại chính mình trợ giúp Lý Vĩ từ trạng thái say rượu đi ra, lại đến phiên Lương Hoài Cát uống rượu.
"Lương huynh, ngươi uống nhiều quá, ta sẽ để cho xe ngựa đưa ngươi về nhà."
Lương Hoài Cát lắc mạnh đầu, nói: "Phò mã gia, giúp ta một việc, ta cầu ngươi giúp ta một việc."
Trần Nguyên do dự một chút, nói thật, hắn biết rõ trong lòng Lương Hoài Cát hiện tại tất nhiên là rất đau lòng, tâm can đại Công Chúa đã từ từ rời đi rồi, mà hắn đối với cái này, một chút biện pháp cũng không có.
Cái này trách ai được? Câu chuyện giữa Lương Hoài Cát ngươi và đại Công Chúa nhất định là không có kết cục, hiện tại ngươi thừa nhận thống khổ, chỉ là thứ lúc trước Lý Vĩ đã cảm nhận qua, ngươi khó chịu là vì chính ngươi muốn làm những sự tình ngươi căn bản không làm được kia.
Nhưng Lý Vĩ thì sao? Một nam nhân trung thực với bổn phận như vậy, hắn chỉ muốn ở trong nhà hầu hạ lão bà và lão nương của mình, nguyện vọng lớn nhất chính là lão bà và lão nương có thể hòa thuận một ít, hắn trêu chọc ai?
Chuyện này vốn không có đúng sai, nếu quan hệ ba người như bây giờ, nhất định có người bị tổn thương.
Trần Nguyên cau chân mày lại, nói: "Lương huynh, ngươi đi về trước đi, có lời gì, cứ tỉnh lại hãy nói với ta."
Nhưng Lương Hoài Cát lại mạnh mẽ giữ chặt dây cương, nói: "Phò mã gia, ngươi dẫn ta đi Đảng Hạng, để cho ta lên trên chiến trường".
Nhìn vẻ mặt mông lung say rượu của Lương Hoài Cát, Trần Nguyên thật sự không muốn tranh cãi cùng hắn nữa, bất kỳ một người có lý trí nào cũng sẽ không tranh chấp cùng một người đã uống say.
Chính mình thật vất vả trở về một chuyến, có rất nhiều chính sự phải làm, không có thời gian lãng phí ở đây.
Lập tức nói: "Lương huynh, để cho ngươi xuất chinh hay không, cũng không phải ta có thể làm chủ, như vậy đi, ta thay ngươi nói rõ với hoàng thượng, về phần có được hay không, để xem ý tứ hoàng thượng đi, hiện tại ta sẽ để cho xe ngựa đưa ngươi trở về."
Đầu Lương Hoài Cát lúc này đã không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ cho là Trần Nguyên đáp ứng hắn rồi, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, cũng không lên xe ngựa Trần Nguyên, tự mình lay động, nhoáng một cái đã rời đi.
Trần Nguyên buông rèm xe xuống, nói: "Đi thôi, đi tìm Liễu Vĩnh."
Chỗ Liễu Vĩnh có địa chỉ của Vương An Thạch, Vương An Thạch thuộc về cái loại học sinh hàn môn, không thể so sánh với hai người Tô Đông Pha và Tư Mã Quang.
Tư Mã Quang thi đậu hoàng bảng, lập tức có thể được Bàng Cát đề cử vào triều làm quan, Tô Đông Pha hiện tại còn chưa tới niên kỷ có thể kiểm tra hoàng bảng, nhưng có Âu Dương Tu chiếu cố cuộc sống của hắn, Vương An Thạch thì không được.
Phụ thân Vương An Thạch chỉ là một tiểu quan địa phương, tiền thu vào chỉ có thể duy trì một nhà ấm no.
Ghi bản thảo báo chí cho Trần Nguyên, một là vì nói lời trong lòng mình muốn nói, hai là vì có thể kiếm được một số tiền nhuận bút, thoáng cải thiện cuộc sống một tý.
Cho nên, Vương An Thạch vào kinh, cũng chỉ có thể thuê nhà ở tại một chỗ nhà dân, tuy điều kiện mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước Trần Thế Mỹ khất nợ tiền thuê nhà Lăng Hoa, nhưng hắn chưa bao giờ trông cậy vào việc có quan to triều đình nào có thể chiếu cố đến mình.
Ít nhất, xét ở một khâu cha truyền con nối này, hắn cũng đã bại bởi Tư Mã Quang.
Mấy ngày hôm trước, Âu Dương Tu cố ý để xem xét hắn, quả thực lại làm cho Vương An Thạch có chút chấn kinh, dù không có gia thế như Tư Mã Quang, nhưng Vương An Thạch đi theo phụ thân, tốt xấu cũng lăn lộn qua quan trường, ăn nói tự nhiên tại trước mặt Âu Dương Tu, đã chiếm được cảm tình của Âu Dương Tu.
Thời điểm Âu Dương Tu đi đến khuyên bảo Vương An Thạch, hắn nói, Vương An Thạch nhất định phải an tâm đọc sách, đợi khoa kiểm tra sang năm, có thể ghi tên hoàng bảng, mở sở học trong lồng ngực ra, tạo phúc vì xã tắc.
Âu Dương Tu cổ vũ, chính là ủng hộ lớn nhất đối với Vương An Thạch, cho nên, mấy ngày nay, hắn một mực ngồi trong phòng đọc sách, tiền trên người cứ việc khẩn trương, nhưng hắn có lẽ vẫn đặt mua từng kỳ báo chí một.
Vương An Thạch biết rõ, từ trên báo chí này, mình có thể chứng kiến triều đình muốn làm cái gì.
"Xin hỏi, nơi này có Thư sinh họ Vương ở nhờ không?"
Trần Nguyên gõ cửa lớn nhà Vương An Thạch thuê ở, gian phòng này vốn không lớn, Vương An Thạch nghe được có người tìm mình, lập tức để quyển sách xuống, đẩy cửa phòng ra, xem xét Trần Nguyên một thân ăn mặc áo dài, còn có một người hầu, bên ngoài một cỗ xe ngựa nhìn về phía trên xem như rất đẹp, lập tức biết rõ người tới không phú cũng quý.
Hắn lập tức ôm quyền đáp lễ: "Tại hạ họ Vương, tên An Thạch, không biết huynh đài có phải là tới tìm ta hay không?"
Ấn tượng đầu tiên Vương An Thạch cho Trần Nguyên cũng không khá lắm, liếc nhìn lên trên, chỉ thấy tóc Vương An Thạch rất loạn, râu mép khẳng định cũng có vài ngày không chải vuốt rồi, mặc áo dài lại khá chỉnh tề, chỉ là, trên quần lại lộ ra một đoạn đai lưng, chính hắn hồn nhiên chưa phát giác ra.
Trần Nguyên là người rất chú trọng hình dáng, chứng kiến Vương An Thạch mang hình tượng này, lập tức cau chân mày lại, nhưng nghĩ lại, rất nhiều người có tài hoa chân chính cũng đều là dạng lôi thôi lếch thếch, lập tức ôm quyền nói: "Bổn quan Trần Thế Mỹ, nhìn thấy văn vẻ ngươi ghi, đặc biệt đến chào hỏi."
Vương An Thạch vốn là sững sờ, tiếp theo liền vội vàng đi xuống.
Hiện tại tuy chức quan Trần Nguyên nhỏ hơn một chút so với Âu Dương Tu, nhưng thanh danh không kém chút nào.
Hắn và Âu Dương Tu là nhân vật lĩnh quân phái trẻ trung phổ biến tân chính, lại được hoàng thượng ủy thác trọng trách bình định Đảng Hạng, Vương An Thạch đương nhiên biết rõ danh tự Phò mã gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui