Sử thượng tối ngưu phò mã gia

Trong lòng Tô Hiểu Du âm thầm vui vẻ, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh nói: "Đại quan nhân không cần quan tâm đến Hiểu Du, Hiểu Du không nghĩ tới chuyện có thể đi vào quý phủ đại quan nhân, chỉ cần ngày sau đại quan nhân có thể nhớ kỹ, đã từng có một người như ta, Hiểu Du đã đủ hài lòng rồi."
Nhân Tông lấy tay niết một chút trên má phấn của nàng, nói: "Nghe lời nhé."
Tô Hiểu Du lúc này mới khẽ chào thật sâu: "Vâng."
Lúc Nhân Tông từ bên trong phòng đi ra, Trần Nguyên đã chờ ở chỗ này, từ sắc mặt Nhân Tông là có thể thấy được, hắn đang rất thoải mái.
Bước nhanh đi xuống thang gỗ, hai thị vệ ở phía trước dẫn đường, Nhân Tông cùng Trần Nguyên đi ở vị trí chính giữa, ra khỏi khách điếm, Nhân Tông ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, hỏi: "Đã vào triều chưa?"
Trần Nguyên nói: "Vạn tuế yên tâm, vẫn còn kịp."
Nhân Tông gật gật đầu, nhìn hắn một cái, nói: "Buổi sáng hôm nay, ngươi cũng không cần lên trên triều nữa, tìm một tòa nhà, an trí phụ tử các nàng trước, đợi thời cơ phù hợp, trẫm sẽ đón nàng vào cung."
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói một câu: "Tốt nhất là tìm địa phương vắng vẻ, không nên để những ngôn quan kia biết mới tốt, sự tình làm xong, ngươi lại đến gặp ta."
Trần Nguyên đáp: "Vâng, vạn tuế yên tâm."
Cái này là nhiệm vụ hôm nay Trần Nguyên phải hoàn thành, hắn phải mua nhà, giấu người cho cha vợ, nhà là đã sớm chuẩn bị tốt, Trần Nguyên nhìn xe ngựa Nhân Tông biến mất trong ánh mắt mình, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Sau lưng bay tới một hồi hương khí của con gái, Trần Nguyên trước tiên là cúi đầu, rất ôm quyền quy củ, nói: "Chúc mừng Tô cô nương."
Trên mặt Tô Hiểu Du có một loại thần sắc khác, liếc nhìn Trần Nguyên, nhẹ nhàng nói: "Ta phải đa tạ Phò mã gia thành toàn mới đúng."
Trần Nguyên cười một chút mới nói: "Vạn tuế bảo ta đi tìm một gian phòng ốc, cho các ngươi ở lại trước, nói là đợi thời cơ phù hợp, sẽ đón ngươi vào cung, xem ý tứ của hắn, thời gian đón vào cung chắc không quá dài, ngày sau còn hi vọng cô nương chiếu cố nhiều hơn."
Trên mặt Tô Hiểu Du hơi hồng lên một chút, nhưng nàng khôi phục thần sắc thường rất nhanh, nói: "Phò mã gia, tôi cả gan hỏi một câu, ngày sau cha ta còn có thể làm quan không?"
Trần Nguyên biết rõ ý tứ Tô Hiểu Du, nữ nhân này tại thời điểm phụ thân ngồi tù tất nhiên đã gặp phải rất nhiều người khinh khỉnh, mà tính cách của nàng, đã xác định nàng là một người không thể quên thù hận rồi.
Hiện tại nàng nhất định đang suy nghĩ, liệu có thể để cho phụ thân của nàng quan phục nguyên chức hay không, thậm chí so với chức quan trước kia còn lớn hơn, làm cho những người đã từng khinh khỉnh nàng kia thấy cảnh tượng nhà nàng hiện tại.
Đây là chuyện thường tình, Trần Nguyên nói: "Ta nghĩ, nếu như ngày sau cô nương mở miệng, vạn tuế sẽ không thể từ chối.”
“Chỉ là, từ khi Đại Tống ta khai triều đến nay, vẫn chưa có một người nào, không có một quan việc nào phạm pháp mà quan phục nguyên chức, huống chi ngày đó lệnh tôn xác thực đã phán sai bản án rồi, tại hạ đã nói đến đây, cô nương có lẽ là không cần phải gây thêm phiền toái cho vạn tuế thì tốt."
Tô Hiểu Du không nói gì, trong lòng của nàng rất rõ ràng, nếu để cho Nhân Tông cảm thấy yêu cầu của mình có chút phiền phức, có thể sẽ mang đến cho nàng một ít hậu quả không thể tưởng được, dù sao, Nhân Tông cũng không phải là một hôn quân, nhưng trong nội tâm của nàng lại có một loại không cam lòng.
Tại hoàng cung, Phi tần cũng phải chú ý đến xuất thân, nếu xuất thân danh môn, địa vị tự nhiên sẽ cao hơn một chút, phương thức mình nhận thức Nhân Tông, đã bị khắc lên cái ký hiệu "hoa dại" này, nếu thân phận phụ thân mình kém cỏi, tất nhiên sẽ bị người ta khinh khỉnh.
Những lo lắng này của Tô Hiểu Du cũng không phải là không hề có đạo lý, lên xe ngựa Trần Nguyên đã chuẩn bị tốt, lông mày chăm chú nhíu lại, nói: "Phò mã gia, vậy ngài xem nên an bài cha ta như thế nào mới tốt?"
Trần Nguyên hiểu ý của nàng, rất trực tiếp nói: "Đại Tống dùng nhân hiếu trị quốc, cô nương ngàn vạn lần không cần phải lo nghĩ quá nhiều, về phần thân phận lệnh tôn, ta sẽ nghĩ biện pháp tận lực bù đắp, hiện tại, xin cô nương đi theo ta, ta đã chuẩn bị cho ngươi một tòa nhà tốt."
Tòa nhà rất lớn, so với phủ đệ của Tô Hiểu Du lúc trước phụ thân làm quan kia còn lớn hơn rất nhiều, bên trong có hòn non bộ, rừng trúc, thậm chí còn có dòng suối nhỏ rộng chừng một trượng chảy qua.
Cái tòa nhà này, không chỉ nói là ở phủ Đại Danh, chính là tại Biện Kinh, cũng thuộc hàng cao cấp.
Hai người thị nữ và mấy người hầu đứng ở cửa ra vào, chờ nghênh đón chủ nhân của bọn hắn, thời điểm Tô Hiểu Du bước vào cửa lớn, con mắt mở thật to, cái này chính là thứ nàng muốn.
Sau một lúc lâu, nàng quay đầu nhìn về phía Trần Nguyên, nói: "Phò mã gia, sau này, tòa nhà này là của ta sao?"
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, nói: "Cô nương ở chỗ này, chỉ là ở tạm, nếu như ngươi có ý định ở lại đây, tại hạ sẽ rất thất vọng đối với ngươi, gian phòng này là nơi ta chuẩn bị cho lệnh tôn."
Tô Hiểu Du phục hồi tinh thần lại, không tệ, dù nơi đây xinh đẹp đến mấy cũng không phải là chỗ nàng nên ở, nàng nên ở trong hoàng cung mới đúng.
Lập tức cười một chút rồi nói: "Nói sai lời rồi, Phò mã gia đừng nên trách."
Trần Nguyên nói: "Cô nương ở trước mặt ta nói sai lời không sao, ngày sau vào hoàng cung, tuyệt đối không nên sai, ở đó là chỗ hung hiểm, mong rằng cô nương từng bước chú ý, ngay bây giờ ta sẽ đi đón lệnh tôn, ta còn phải nhanh chóng trở lại hoàng cung làm một số việc."
Tô lão đầu một đêm không nhìn thấy con gái của mình trở về, tự nhiên biết là đã xảy ra chuyện gì đó, hắn có chút nóng lòng, dù sao, trong mắt hắn, Triệu đại quan nhân thân phận không rõ, nói không chừng chính là người thèm thuồng tư sắc con gái của mình, nếu con gái có hại chịu thiệt mà nói, hiện tại bọn hắn ngay cả vốn liếng cáo trạng cũng không có.
Cả đêm không ngủ, buổi sáng đã dậy thật sớm chờ ở cửa, hy vọng có thể chứng kiến thân ảnh con gái của mình.
Thời điểm xe ngựa Trần Nguyên xuất hiện, Tô lão đầu vội vàng nghênh đón, hỏi: "Xin hỏi vị tiểu ca này, khuê nữ nhà của ta hiện đang ở nơi nào?"
Trần Nguyên cười một chút, nói: "Lên xe."
Tô lão đầu do dự một chút, đánh xe Hàn Kỳ nhếch miệng một chút, nói: "Lên xe, lão già, mang ngươi đi hưởng phúc."
Thời điểm Trần Nguyên đi lên triều đình, đã tan triều rồi.
Chỉ là, không có vấn đề gì, cả triều văn võ, ngoại trừ Tư Mã Quang chứng kiến Trần Nguyên không tới, cảm giác có một loại tịch mịch khi không có đối thủ ra, những người khác không ai thèm để ý.
Trần Nguyên quan nhỏ, danh hiệu Đảng Hạng Trấn An sử cũng bởi vì Hạ Từ đi nhậm chức mà biến thành rất xấu hổ.
Trần Nguyên đã xem như triệt để nhìn ra, Nhân Tông căn bản không muốn cho hắn đi làm quan, phẩm cấp chỉ là vì lại để cho Trần Nguyên và Triệu Ý ở cùng một chỗ càng xứng đôi hơn, mới tăng thêm cho hắn, ở bên trong cách nghĩ của Nhân Tông, hắn vẫn muốn coi mình là phụ tá.
Đối với Trần Nguyên mà nói, chức quan lớn nhỏ căn bản không phải vấn đề, cái triều đình này, quyền lợi mỗi người đều đến từ chính Nhân Tông, chỉ cần mình có thể một mực trói chặt Nhân Tông, coi như mình chỉ là một Huyện lệnh, vẫn có quyền lợi nói chuyện trên triều đình.
Thời điểm hắn nhìn thấy Nhân Tông, phát hiện sắc mặt Nhân Tông có chút khó coi, Trần Nguyên nói một câu: "Vạn tuế, sự tình Tô cô nương, vi thần đã làm thỏa đáng rồi, có phải là vạn tuế nên đi xem hay không?"
Nhân Tông do dự một chút, cuối cùng vẫn khoát tay áo, nói: "Không đi, hôm nay không có thời gian, một lát nữa bọn Thái úy sẽ đến gặp trẫm, Thế Mỹ, Tương Dương vương không dám tới kinh thành."
Trần Nguyên nghe xong vẫn không ngạc nhiên, đây là sự tình trong dự liệu, Tương Dương Vương tất không có can đảm này, mặc dù võ nghệ hắn cao siêu hơn Bạch Ngọc Đường rất nhiều.
"Vạn tuế, vi thần cho rằng, giao sự tình Tương Dương vương cho Bao đại nhân xử lý là được rồi, lúc cần thiết, có thể để cho quân đội phối hợp."
Nhân Tông nghe xong, khẽ gật đầu, Tương Dương Vương so sánh với Nhân Tông, thực lực kém không phải nửa lần hay một lần, chỉ cần âm mưu bại lộ, hắn quả quyết không có cơ hội, nhưng làm cho Nhân Tông có chút thương cảm là, Tương Dương vương đã phản bội Nhân Tông.
Thở dài một tiếng, ném đi một tia thương cảm trong lòng, Tương Dương vương đã chạm đến điểm mấu chốt của Nhân Tông, cho nên, lúc này đây, Nhân Tông có vẻ rất kiên quyết.
Hắn nhìn thoáng qua Trần Nguyên, nói: "Thế Mỹ, người Liêu quốc lại đến, Liêu Hứng Tông muốn trao đổi sự tình biên cảnh hai nước cùng với trẫm, hắn nói rất khách khí, hi vọng chúng ta có thể làm ra một cái biên cảnh song phương đều có thể tiếp nhận, vĩnh viễn không xâm phạm lẫn nhau."
Trần Nguyên cười ha ha một tiếng, nói: "Vạn tuế cứ nói cùng với hắn, dựa theo giới hạn Tiêu thái hậu lúc trước và tiên hoàng xác định là được."
Khóe miệng Nhân Tông hiện lên dáng tươi cười, nói: "Ta cũng vậy ý tứ này, hiện tại lính mới của trẫm vẫn chưa thể chuẩn bị tốt, sự tình đàm phán, liền do ngươi đến phụ trách."
Trần Nguyên lĩnh mệnh, nói: "Vâng, xin hỏi vạn tuế, vị trọng thần nào Liêu quốc đến đây vậy?"
Trên mặt Nhân Tông đột nhiên hiện lên vẻ quái dị, nói: "Liêu quốc Cửu Vương Tử Gia Luật Niết Cô Lỗ, còn có cả Công Chúa của bọn hắn, Gia Luật Lũ Linh."
Trên mặt Trần Nguyên lập tức biến thành trắng rồi, giống như bị một tiếng sét đánh vào giữa đỉnh đầu.
Nhân Tông hiển nhiên nhìn ra nét dị thường trên mặt Trần Nguyên, đối với câu chuyện giữa Trần Nguyên và Gia Luật Lũ Linh, tuy người Liêu quốc giữ rất nghiêm mật, nhưng từ khi Gia Luật Lũ Linh sinh hạ đứa bé kia ra, đứa bé kia chậm rãi lớn lên, càng ngày càng thanh tú, thoạt nhìn khẳng định chính là một người Tống, dần dần đã không thể dấu diếm nữa.
Nhân Tông đương nhiên biết rõ toàn bộ quá trình câu chuyện này, nhưng hắn không nói gì thêm, nhẹ nhàng vung tay lên, nói: "Có một số việc, ngươi luôn phải giải quyết, đi đi."
Trần Nguyên ôm quyền trong sự hoảng hốt, nói: "Vâng."
Trên đường đi ra khỏi hoàng cung, trong lòng Trần Nguyên rất phức tạp, hắn muốn đi gặp Gia Luật Lũ Linh, đã nghĩ từ rất sớm rồi.
Nhưng hắn có một chút sợ hãi, sợ hãi trông thấy khuôn mặt lúc trước, ba năm rồi, khuôn mặt còn thanh tú giống như lúc trước không? Thời điểm nhìn thấy nàng, câu đầu tiên mình nên nói, rốt cuộc là nói cái gì? Nàng sẽ tha thứ cho mình sao?
Trần Nguyên không biết, thật sự không biết.
Ban đầu, thời điểm ở Liêu quốc, hắn chỉ cho rằng Gia Luật Lũ Linh là nốt chấm độc đáo trong cuộc đời của mình, hoặc là nói thành tựu khi mình đi Liêu quốc.
Hắn cho rằng sau khi mình rời khỏi Liêu quốc, hoàng đế sẽ lập tức tìm một người nam nhân gả con gái, sau đó là không có bất kỳ liên quan gì đến mình, theo thời gian trôi qua, bọn hắn đều trở thành một đoạn sự việc xen vào giữa sinh mạng đối phương, mặc dù đã từng oanh oanh liệt liệt, mặc dù đã từng khắc cốt ghi tâm, nhưng tất cả đều đã đi qua.
Nhưng, thời điểm hắn biết rõ Gia Luật Lũ Linh không lập gia đình, còn vì hắn sinh ra một đứa trẻ, tâm tình Trần Nguyên không cách nào hình dung, một trò chơi lơ đãng, lại làm cho hắn lưng đeo khoản nợ cả đời, vô pháp hoàn lại.
Hắn nghĩ tới chuyện cho Gia Luật Lũ Linh một cái công đạo, nghĩ tới tất cả phương thức xử lý đoạn cảm tình giữa bọn hắn trong lúc đó, thậm chí nghĩ tới, nếu như thời điểm mình đứng ở trước mặt nàng, bị nàng dùng một kiếm đâm rách lồng ngực, cũng sẽ không có nửa câu oán hận.
Hiện tại nàng đến đột nhiên như thế, lại làm cho Trần Nguyên có chút trở tay không kịp.
Trần Nguyên hốt hoảng lên xe ngựa, Hàn Kỳ nhìn sắc mặt của hắn, có chút kinh ngạc hỏi: "Chưởng quầy, đây là ngài làm sao vậy?"
Trần Nguyên lấy tay gõ cửa xe một cái, nói: "Đi dịch trạm."
Đại Tống đối với những khách quý từ phiên thuộc quốc hoặc là quốc gia khác đến kia, giống nhau, đều an bài bên trong dịch trạm tại Biện Kinh, điều kiện tại đây cực kỳ không tệ, có thể so sánh với một ít khách điếm lớn ở Biện Kinh, đương nhiên, so với Tân Nguyệt sơn trang, nó còn kém vài cấp bậc.
Thời điểm Trần Nguyên đi vào dịch trạm, quan viên dịch trạm đón chào từ rất xa, nói: "Ai ui, Phò mã gia, ngài đã tới rồi à? Ngài muốn gặp sứ thần kia à? Hạ quan sẽ gọi đến cho ngươi."
Quan viên này, Trần Nguyên đã chứng kiến, có lẽ là hai năm trước, thời điểm hắn mang theo Gia Luật Niết Cô Lỗ đi vào khách điếm của mình, chính mình còn phải gọi hắn là đại nhân, thời gian hai năm không gặp nhau, chức quan của hắn dường như lại cao một ít, nhưng hiện tại hắn phải gọi mình là đại nhân.
Trần Nguyên từ trên xe ngựa đi xuống, nói: "Không cần, khách nhân Liêu quốc đang ở nơi nào? Ngươi nói cho ta biết, ta tự mình đi là được."
Quan viên chỉ một ngón tay về phía căn nhà hai tầng, nói: "Đang ở nơi đó, hạ quan đi cùng ngài nhé?"
Trần Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không cần, ngươi vội vàng việc của ngươi, tự ta đi là được rồi."
Bước chân chậm rãi tiếp cận, đáy lòng lại bắt đầu trầm trọng hơn, bốn phía giống như đột nhiên tĩnh lặng lại, trong đầu của hắn đang nhớ lại từng ly từng tý tình cảnh lúc trước.
Khi hắn và Gia Luật Niết Cô Lỗ tưởng rằng địch nhân sẽ đuổi giết tới, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần, Gia Luật Lũ Linh cưỡi ngựa lớn, trong tay mang theo trường thương, cứ như vậy hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên tại "Đệ nhất gia" Liêu quốc, bởi vì đánh nhau cùng Trương Tấm Nguyên và Ngô Hạo, bị Gia Luật Lũ Linh chộp toàn bộ thủ hạ tiểu nhị vào đại lao, bộ dạng Gia Luật Lũ Linh lúc ấy rất đắc ý, nói một câu "chơi ngươi", vẻ con vẫn hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Còn có, thời điểm mình rời khỏi Liêu quốc, nàng hung hăng quật mình một nhát, cùng vệt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng, Trần Nguyên luôn luôn không quên.
Bước chân của hắn càng ngày càng chậm, giống như là con đường bằng phẳng rất khó đi, mỗi một chân đưa ra, đều cần hắn dùng hết dũng khí.
"Xoẹt zoẹt!"
Cửa kia bỗng nhiên mở ra, một đứa trẻ hai tuổi lảo đảo chạy ra ngoài, vừa cười vừa quay đầu lại, hai chân nhỏ ra sức chạy, căn bản mặc kệ phía trước có đồ vật gì.
Đứa trẻ đâm đầu vào trong ngực Trần Nguyên, mắt thấy sắp ngã sấp xuống, Trần Nguyên vội vàng vươn tay ra ôm lấy hắn, trong phòng truyền tới một giọng nói quen thuộc và lạ lẫm: "Niệm Trần, không nên chạy loạn!"
Giọng nói kia lại làm cho lòng Trần Nguyên run lên, Niệm Trần, đứa bé này gọi là Niệm Trần?
Một khuôn mặt quen thuôc đi theo đằng sau đứa bé kia, thời điểm Trần Nguyên trông thấy khuôn mặt Gia Luật Lũ Linh, cả người đều ngây dại.
Gia Luật Lũ Linh cũng nhìn thấy hắn, thần sắc vốn sững sờ, tiếp theo, trên mặt biến hóa đủ loại biểu lộ.
Hai người đều không nói gì, giờ khắc này, Trần Nguyên đang suy nghĩ gì, hắn cũng không biết, trên đường đến, hắn đã xếp đặt thiết kế vô số lời kịch, nhưng rõ ràng không có một từ nào, không có một chữ nào có thể nói ra, hai tay của hắn ôm thật chặt đứa trẻ trong ngực, con mắt nhìn Gia Luật Lũ Linh, phảng phất như là muốn thấy rõ mỗi một chỗ biến hóa trên mặt nàng.
Đứa bé kia nằm trong ngực Trần Nguyên, rõ ràng yên lặng không dãy, cũng không có khóc rống, chỉ là chơi đùa ngón tay của mình trong ngực Trần Nguyên, cũng không quấy rầy không khí giữa hai người lớn.
Không biết qua thời gian bao lâu, Gia Luật Lũ Linh bỗng nhiên đi tới, một tay theo đoạt đứa trẻ trong ngực Trần Nguyên, miệng nói: "Đưa cho ta!"
Trần Nguyên không dám dùng sức, cũng không muốn vi phạm ý của nàng, ngoan ngoãn trả đứa trẻ cho nàng, đồng thời lôi kéo tay Gia Luật Lũ Linh, nói: "Công Chúa!"
Sắc mặt Gia Luật Lũ Linh như sương lạnh, trầm giọng nói: "Trần đại nhân, xin ngươi buông ra, ta bây giờ là sứ giả Liêu quốc, nếu như ngươi có cử động làm loạn gì đối với ta, ta sẽ đi đến chỗ hoàng đế của các ngươi tố cáo ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui