Thật sự làm cho Trần Nguyên im lặng.
Vương Huy nhìn bộ dạng Trần Nguyên, trong lòng thập phần vui vẻ, nói: "Phò mã gia, có phải là đang lo lắng về mua bán của ngài ở Triều Tiên không? Điểm này thì ngài cứ việc yên tâm, con người của ta rất giữ lời, sẽ chiếu cố đặc thù cho ngươi, dù sao thì ngài cũng là Phò mã gia Đại Tống, chút mặt mũi ấy, ta không dám không bán."
Hai vai Trần Nguyên bỗng nhúc nhích, nhìn bộ dạng Vương Huy dương dương đắc ý, chậm rãi đứng lên.
Vương Cúc xem xét bộ dạng Trần Nguyên, chỉ biết hắn đã tức giận, Phò mã gia này rất ít khi tức giận, Vương Cúc ở trong Biện Kinh nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Trần Nguyên tức giận với ai.
Cho dù là ba năm trước đây, thời điểm Trần Thế Mỹ và Bàng Cát đấu ngươi chết ta sống, gặp mặt cũng dùng lễ phép để chào hỏi.
Hắn vội vàng đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt Trần Nguyên, không chú ý đến mặt mũi Vương tử Triều Tiên nữa, rất chân thành nói: "Phò mã gia, Vương tử chúng ta là người trẻ tuổi, ngươi thông cảm nhiều mới chút…."
Hắn còn chưa nói hết lời, Trần Nguyên đã vung tay lên, nói: "Vương đại nhân không cần nhiều lời nữa, sự tình nặng nhẹ thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng, Vương Huy, ta hỏi lại ngươi một câu, người Đông Doanh là hướng các ngươi cầu hoà như thế nào? Bọn hắn khai ra điều kiện gì? Hiện tại ngươi nói cho ta biết, không chừng còn kịp."
Vương Huy nghe được Trần Nguyên trực tiếp hô tên của hắn, cũng cảm thấy giận dữ, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cái này không có quan hệ gì với Đại Tống, cho dù có quan hệ đến Tống triều, dường như không tới phiên Trần Thế Mỹ ngươi quan tâm đâu?"
Một bên, Vương Cúc nghe được hai người này đối thoại, trong lòng lập tức biết rõ xong rồi.
Trần Nguyên thở dài một hơi, đến hiện tại hắn còn phải áp chế mình một tý, làm như vậy là để từ người Triều Tiên nơi này kiếm được nhiều nội tình hơn một chút, để Tống triều có thể sớm làm ra kế sách ứng đối phù hợp.
Chiến tranh là khẳng định phải đánh rồi, sớm chuẩn bị một chút, có thể để cho tướng sĩ tiền tuyến chết và tổn thương ít một chút, có thể để cho Đại Tống trả giá nhỏ một chút, vì những việc này, hắn mới đến tìm Vương Huy.
Vương Huy cúi đầu uống nước trà đặt trên bàn mình, nói: "Nếu như không có chuyện gì để nói, mời về, một lát nữa bản Vương tử còn muốn đi ra ngoài."
Hắn hạ lệnh trục khách, Trần Nguyên gật đầu, nói: "Tốt, cực kỳ tốt, Vương Huy, ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay."
Vương Huy chợt đứng lên, một bộ tư thế chuẩn bị dùng nắm tay quả đấm với Trần Nguyên.
Vương Cúc vội vàng ngăn ở giữa hai người, cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Trần Nguyên liền ôm quyền, nói: "Cáo từ."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, thời điểm đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Phác Tuệ Linh một chút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, cái loại ý tứ này, nam nhân đều hiểu, nữ nhân cũng hiểu.
Nụ cười này lại làm cho Vương Huy cảm thấy rất phẫn nộ, cũng làm cho Phác Tuệ Linh cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Đi ra ngoài dịch trạm, Trần Nguyên không nghĩ tới, vừa sáng sớm mình đã đụng phải một cục cứt như vậy, hắn vốn nghiêm chỉnh nói chuyện cùng người Triều Tiên, moi ra một chút tình huống, sau đó đi gặp Nhân Tông, cùng Nhân Tông thương nghị một tý, có thể sớm làm ra công việc chuẩn bị.
Nhưng thái độ của Vương Huy thật sự làm cho hắn không thể nào chịu đựng được, coi như là Lão Bàng, lúc trước cũng không dám đối đãi với mình như vậy, chỉ có một người đã từng cho hắn loại cảm giác nhục nhã này, người đó gọi là Gia Luật Thư Bảo, đã chết rồi.
Trần Nguyên nhảy lên xe ngựa, lập tức nói: "Đi, đi đến chỗ Ngô chưởng quỹ."
Hàn Kỳ hỏi lại một câu: "Không phải nói là đi đến hoàng cung sao?"
Người Triều Tiên không nói gì, đi hoàng cung không có ý nghĩa, hiện tại hắn muốn đi tìm Ngô chưởng quỹ, về xưởng đóng tàu, cũng phải làm chút ít chuẩn bị mới được.
Ngay tại thời điểm Trần Nguyên bước vào cửa lớn dịch trạm này, Võ Minh mang theo năm trăm huynh đệ, từ xuất phát bến tàu bên ngoài thành Biện Kinh, leo lên một con thuyền thoạt nhìn bên ngoài giống như thương thuyền.
Rất nhiều binh sĩ hoàn toàn không biết gì đối với nhiệm vụ của mình, bọn hắn không biết mình phải đi đâu, càng không biết mình phải làm gì, vì cái gì không thể mặc quân phục quân Tống?
Những chuyện này làm cho thời điểm bọn họ leo lên thương thuyền, trong đầu toàn cảm giác hoang mang.
Tiểu Bằng hiện tại chính là thủ hạ của Đô đầu Bạch Ngọc Đường, tốt xấu cũng trông coi một trăm người, xuất phát từ áy náy trong lòng, Bạch Ngọc Đường rất chiếu cố Tiểu Bằng, tăng thêm mấy năm này Đại Tống không có chiến tranh, cho nên cuộc sống của hắn trôi qua tương đối nhẹ nhàng.
Ngay tại mấy ngày hôm trước, Bạch Ngọc Đường giới thiệu cho hắn một nữ tử, vốn đã nói hôm nay dẫn Tiểu Bằng đi xem, nếu như phù hợp mà nói, Bạch Ngọc Đường sẽ ra mặt cầu hôn cho hắn.
Nhưng đêm qua, hắn bị Cảnh Thiên Đức đánh thức từ trong lúc ngủ mơ dậy, cửi một thân quân phục ra, sau đó đi đến nơi đây.
Lên thương thuyền, hắn phát hiện một thuyền hơn năm trăm người này, toàn bộ đều là lão binh, trên cơ bản đều là Đô đầu hoặc là Ngu hầu trong quân đội mới, có người mình nhận ra, cũng có người chính mình không biết, những binh lính này cũng có biểu hiện cực kỳ xuất sắc trong quân đội.
Trong lòng hắn càng cảm thấy kỳ quái hơn, lúc này, một bàn tay vỗ vào sau lưng hắn một cái, hỏi: "Tiểu Bằng? Tiểu tử ngươi cũng bị kéo lên trên này à?"
Tiểu Bằng nhìn lại, là Lâm Vũ, ban đầu cùng nhau sống ở trong quân đội, vẫn còn là một Ngu hầu.
Hắn lập tức cao hứng, quay đầu lại đập một quyền lên trên bả vai Lâm Vũ, nói: "Ngươi cũng tới rồi à? Có biết lần này chúng ta phải đi làm cái gì không?"
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Không biết, đêm qua ta đang uống rượu cùng các huynh đệ, tự nhiên bị quan trên gọi tới rồi, ngay cả binh khí cũng không để cho ta mang theo."
Tiểu Bằng lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, chờ xem, sẽ có người đi ra nói cho chúng ta biết."
Đợi một hồi, thuyền từ bến tàu xuất phát rồi, lúc này Võ Minh mới từ trong khoang thuyền chui ra.
Quét mắt nhìn binh sĩ đứng ở bong thuyền một chút, những binh lính này, tuy bỗng nhiên bị kéo lên con thuyền, không biết vận mệnh tương lai thế nào, nhưng bọn họ không có cảm xúc sợ hãi, có vài người quen biết lẫn nhau vẫn còn đùa giỡn.
Võ Minh biết rõ, đây là tinh binh.
Tinh binh chính thức là có thể đều bảo trì cái đầu mình tỉnh táo dưới bất kỳ tình huống nào, bọn hắn sẽ không bị một ít nhân tố bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình của mình, giết địch là vì để còn sống, còn sống là vì để giết địch, đây chính là tánh mạng và sứ mạng của bọn họ, vô cùng đơn giản.
Đầu thuyền treo một chiếc chuông, lúc này chuông có thể truyền thanh âm vô cùng xa, là thứ thương thuyền gặp phải tình huống khẩn cấp có thể gõ vang, dùng để cầu cứu các đội thuyền có khả năng đi qua khu vực phụ cận.
Võ Minh đi tới, gõ vang chiếc chuông kia, thoáng một tý đã hấp dẫn ánh mắt tất cả binh sĩ, bọn hắn đình chỉ đùa giỡn, chậm rãi vây quanh chỗ Võ Minh.
Tiểu Bằng nhận ra Võ Minh, rất nhiều người đều nhận ra. sau khi tiếng chuông dừng lại, Tiểu Bằng lập tức hỏi: "Võ Chỉ huy sứ, có lời gì thì ngươi cứ nói đi, trong lòng mọi người đang kỳ quái, rốt cuộc một chuyến này chúng ta đi làm cái gì vậy? Đánh cùng với ai thế?"
Võ Minh từ trên chỗ đặt chuông nhảy xuống dưới, rơi ở trước mặt mọi người, nói: "Tướng quân nói, không đến Đông Hải không thể nói cho các ngươi biết, nhưng ta thấy tất cả mọi người đều là huynh đệ, ta sẽ nói thẳng, lúc này đây, chúng ta phải đi Nhân châu Triều Tiên, chỗ đó, mặc kệ là ai tới, trong vòng một tháng, chúng ta phải thủ tại đó."
Tiểu Bằng gãi gãi đầu, hỏi: "Triều Tiên? Chỉ huy sứ , không có gì sai lầm chứ?"
Võ Minh cười cười, đánh cho hắn một cái tát, nói: "Không cho phép hoài nghi quan trên, tốt rồi, các huynh đệ, việc còn lại, các ngươi cũng đừng hỏi, không phải ta không nói cho các ngươi biết, là vì ta cũng không biết. Một câu thôi, bảo vệ cho hải cảng Nhân châu, không thể để cho người khác biết rõ chúng ta là quân đội Tống triều."
Bên cạnh có tên tiểu tử nói: "Tướng quân, muốn chúng ta đi đánh giặc, cũng nên cho chút vũ khí sử dụng chứ? Thời điểm ta lên thuyền, Đô đầu đã ta thu toàn bộ cung nỏ cùng thương rồi, ngài không để cho ta tay không đi chứ? Vậy thì còn không bằng ném ta ra khỏi thuyền chết chìm."
Võ Minh quay người lại, nói: "Tất cả đều có, sẽ có thuyền đưa tới cho chúng ta, hiện tại, chúng ta phải phân đội ngũ ra. Ta biết rõ, trong các ngươi, phần lớn đều là Đô đầu và Ngu hầu, nhưng lúc này đây, phải nhớ kỹ thân phận của các ngươi, các ngươi đã không phải là quân Tống rồi, cho nên không có chức quan, chớ có trách ta."
Võ Minh an bài cũng rất tùy ý, 500 người, hắn cứ dựa theo thói quen xây dựng chế độ của quân Tống, chia làm năm tiểu đội, Tiểu Bằng làm Ngu hầu, thủ hạ là chín huynh đệ, tính cả hắn là mười người.
Sau đó, xuất phát.
……….
Trần Nguyên còn muốn tiếp tục làm một ít công tác chuẩn bị.
Ở trong kế hoạch lúc đầu của hắn, xuất binh đến Triều Tiên, ít nhất là sự tình một năm nữa, bởi vì dựa theo tình hình chiến đấu hiện tại, nếu tiếp tục đánh tiếp, trong vòng một năm, người Đông Doanh và người Triều Tiên không có khả năng phân ra thắng bại, cho nên hắn không quá sốt ruột.
Nhưng chuyện bây giờ rõ ràng là đã thoát khỏi bàn tay hắn nắm giữ, liền giống như diễn viên tạp kỹ đi trên dây, mất một vật giữ thăng bằng, tất cả bỗng sụp đổ, lúc này chỉ có thể nhanh chóng làm ra điều chỉnh, thêm vào thứ gì đó để cho điểm thăng bằng một lần nữa trở về trong tay mình.
Năng lực tạo thuyền của Đại Tống đã được đề cao rõ rệt so với trước kia, trong vòng một năm có thể tạo ra đội thuyền lớn nhỏ hơn hai ngàn chiếc.
Đây là vốn liếng lớn nhất của Trần Nguyên, chỉ cần cam đoan cái vốn liếng này không bị xói mòn, kém nhất thì mình cũng có năng lực đánh một cuộc chiến tiêu hao.
Trần Nguyên để Ngô chưởng quỹ thông báo cho tất cả xưởng đóng tàu, từ hôm nay trở đi, hủy bỏ toàn bộ thời gian bọn tiểu nhị nghỉ ngơi, kéo dài thời gian công tác, tạo thuyền, dốc sức liều mạng tạo thuyền.
Đặc biệt là loại thuyền lớn trọng lượng sáu trăm tấn, ít nhất phải trong vòng một tháng tạo ra hai mươi chiếc.
Hắn còn thông báo đến những thuyền lớn đang chạy mậu dịch trên biển kia, toàn bộ chạy về nhà, có thể thay đổi thành chiến thuyền thì biến thành chiến thuyền, không được thì hỗ trợ vận binh vận hàng cũng tốt.
Đương nhiên, tất cả chuẩn bị đều đang âm thầm tiến hành, Trần Nguyên biết bây giờ mình nói ra sẽ không ai tin tưởng, bởi vì Triều Tiên chính là Vương Huy, bọn hắn không phối hợp.
Nếu hắn hơi phối hợp một ít, Trần Nguyên tìm được một chút dấu vết để lại, có thể làm cho Nhân Tông hạ lệnh thủy sư Nghiễm Châu và Phúc Châu bắc thượng, như vậy có thể để cho tình thế lập tức chuyển biến tốt đẹp hơn một ít.
Bất kể là người Triều Tiên thật sự sắp thắng rồi, hay là người Đông Doanh thực hiện được mưu kế rồi, thời điểm thủy sư Đại Tống bắc thượng, bọn hắn đều phải nhìn thẳng vào.
Nhưng hiện tại không có biện pháp, chỉ có thể tự mình lén chuẩn bị một chút, vị trí địa lý Triều Tiên rất tốt, có thể từ nơi này trực tiếp đánh vào Liêu quốc.
Cho nên, Trần Nguyên muốn làm, chính là làm cho Triều Tiên biến thành lãnh thổ của mình, mà không phải để cho nó biến thành một mảnh phế tích.
Nếu người Đông Doanh thật sự lên đất liền Triều Tiên rồi, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng nổi.
"Thế Mỹ, đang bận cái gì đấy?" Nhân Tông đi ở phía trước, tiện tay vịn cành bẻ đóa hoa trên nhánh cây.
Trần Nguyên đi ở bên cạnh hắn, nói: "Có lẽ vẫn là sự tình giữa Triều Tiên cùng Đông Doanh, ta dám khẳng định chỗ đó đã tình huống ngoài ý muốn xảy ra, vạn tuế, khả năng là chúng ta sẽ phải đánh một trận đánh ác liệt."
Tay Nhân Tông ngừng một chút trên đóa hoa, thở dài một tiếng, nói: "Những chuyện này, ngươi xem rồi xử lý đi, trẫm thật sự không có tâm tư quản những việc này."
Trần Nguyên nhẹ giọng hỏi: "Không biết sự tình gì làm cho vạn tuế phiền muộn như thế?"
Trên mặt Nhân Tông xuất hiện một tia ảm đạm, nói: "Trước đó vài ngày, Phạm Trọng Yêm và đám thất phu kia lại dâng tấu chương lên rồi, bắt trẫm chọn môt đứa con trai thừa tự từ trong tông thất để lập làm thái tử."
Có thể mắng Phạm Trọng Yêm thành thất phu, nói rõ Nhân Tông thật sự là đã rất tức giận, nhưng hiện tại hắn tức giận cũng không có cách nào, bởi vì hắn không có nhi tử, trước đây ít năm, có lẽ hắn không để vấn đề này ở trong lòng, nhưng hiện tại, thật sự đã thành một hạt vướng mắc trong lòng hắn.
Đặc biệt là khi chứng kiến giang sơn Đại Tống đang không ngừng phát triển trong tay mình.
Dân chúng giàu có, binh hùng tướng mạnh, mắt thấy chính mình có thể thật sự làm thành thiên cổ nhất đế rồi, lại không có người kế thừa hương khói, loại khổ não này, ai có thể cảm nhận được.
Trần Nguyên xoay động con ngươi, một câu cũng không nói.
Hắn biết mình không cần phải nói gì, một khi Nhân Tông bắt đầu, sẽ đổ toàn bộ nước đắng trong lòng ra, đây là bản tính con người.
Quả nhiên, Nhân Tông thở dài một tiếng, lại nói tiếp: "Kỳ thật hắn nói cũng có đạo lý, bốn đứa con trai lần lượt chết non, thậm chí đứa con trong bụng Hiểu Du không có cơ hội xuất thể để liếc mắt nhìn cái thế giới này, có lẽ là do trẫm làm hoàng thượng không tốt."
Lúc này Trần Nguyên mới tiếp lời: "Vạn tuế nhân từ, tất nhiên sẽ có con nối dõi."
Nhân Tông cười khổ một tiếng, nói: "Không cần làm ta khuây khoả, năm nay trẫm đã muốn sắp bốn mươi có ba rồi, người ta nói năm mươi biết thiên mệnh, ở trong mắt trẫm, cái này là thiên mệnh. Trẫm là một người làm hoàng thượng, làm không ít sự tình bắt người diệt cửu tộc, trời xanh tuyệt hậu duệ của ta, cũng là trừng phạt với ta."
Lời này nói ra có chút đáng thương, ánh mắt của hắn lại càng có vẻ đáng thương, Trần Nguyên không biết mình nên trấn an như thế nào mới tốt.
Nhân Tông ngồi xuống trên mặt ghế hành lang, nói: "Trẫm cũng nghĩ qua rồi, nhận một người trước đã, trước đó vài ngày nhi tử Bộc vương Triệu Đồng vừa mới mười ba, vài ngày trước vào trong nội cung chơi đùa, trẫm nhìn có chút cơ linh, hơn nữa còn rất là hợp ý với Tô quý phi, hoàng hậu cũng cực kỳ ưa thích tiểu tử này, trẫm có ý định để cho Bộc vương làm con."
Trần Nguyên vừa nghe lời này là biết, Tô Hiểu du hiện tại đã có thế lực của mình rồi.
Phạm Trọng Yêm đưa bản tấu và nhi tử Bộc vương bỗng nhiên tiến cung, tuyệt đối không là một chuyện trùng hợp, đây là có người giúp đỡ Tô Hiểu du an bài.
Trần Nguyên biết rõ tính tình của nữ nhân này, mấy năm qua, Bàng quý phi chết rồi, hoàng thượng sủng ái nàng, hoàng hậu đối xử với nàng cũng không tệ, ở hậu cung, cơ hồ nàng không có đối thủ gì hết.
Người rảnh rỗi, sẽ nghĩ đến những khả năng uy hiếp mình, có khả năng có thể tồn tại, có vài khả năng xác thực là tuyệt đối không thể phát sinh.
Tính cách Tô Hiểu Du quyết định nàng không thể tịch mịch, nếu như mình không tìm một ít chuyện để cho nàng làm, vậy thì làm sao có thể bảo đảm ngày sau nàng sẽ nhắm mục tiêu vào ngôi vị hoàng hậu, bởi vì nàng sẽ suy nghĩ, hoàng hậu tồn tại, là một loại uy hiếp đối với nàng.
Trần Nguyên không hi vọng chứng kiến kết quả như vậy, Triệu Ý, là do hoàng hậu nuôi lớn.
Hắn lập tức nói: "Vạn tuế, vi thần cho rằng, nếu Bộc vương làm thái tử, trong hậu cung này, người thích hợp làm mẫu thân Bộc vương nhất, là Tô quý phi."
Nhân Tông gật đầu, nói: "Tướng quốc cũng nói như thế, nếu để cho hoàng hậu nhận con, vậy hắn chính là thái tử, bất kể như thế nào, hiện tại thân thể trẫm còn khá tốt, không chừng ngày sau còn có thể có con trai, nhận quý phi là mẫu thân, trẫm thêm một nhi tử, cũng ít đi rất nhiều phiền toái."