Cơ Hàn.
Phải làm sao thì ngươi mới buông tha họ.- Làm sao ư? Cái này chẳng phải ngươi đã biết rồi sao.
- Ta biết cái gì cơ?
- Ừ hứm.
trở thành người của trẫm, ngươi thấy thế nào...!Hả sư tôn yêu dấu của trẫm ?
Dường như người tên Cơ Hàn không hề chịu buông tha cho y.
nhất nhất phải là y thì mới được.
Sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng y cũng đã chấp nhận yêu cầu của Cơ Hàn.
Chỉ có như thế thì những người khác mới được cứu.
- Được, ta đồng ý với ngươi.
nhưng ngươi cũng phải nhớ lấy, không được làm hại họ.
_ Y ngừng một lúc rồi lại nói tiếp.
_ Nếu không, ta cho dù có chết cũng không tha cho ngươi.
- Vậy thì, ba ngày nữa, trẫm sẽ tổ chức hôn lễ.
Nhân vật chính, đương nhiên là trẫm và người rồi ! _ Hắn nhếch môi lên cười.
- Chỉ có như thế thì ta sẽ có thể giữ được sư tôn bên cạnh rồi !
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trong căn phòng tân hôn trải đầy những tấm lụa đỏ cùng với ánh nến đã có thể tôn lên nó đẹp tới mức nào.
Nó làm con người ta cảm thấy tràn đầy hạnh phúc và vui xướng đến nhường nào, ấm áp bao nhiêu.
Nhưng nó càng đẹp thì càng không thể nào át đi sự lạnh lẽo ở 1 góc phòng.
Trên giường, Lăng Xuyên vận một bộ hỉ phục có hình hoa văn là loài hoa mà y thích nhất.
Đó là hoa anh đào trắng.
Cùng với chiếc khăn voan đội trên đầu làm y càng giống một tân nương thực thụ ( mà là tân nương rồi còn gì^-^).
Chiếc giường cũng là một màu đỏ hòa vào với hỉ phục trông rất lộng lẫy.
Đột nhiên " Rầm" một cái.
cánh cửa bị mở bung ra, phát ra từ phía cánh cửa là một thứ nồng nặc mùi toàn rượu, rất khó chịu.
Hắn đóng chặt cửa lại rồi từ từ tiến lại gần phía y đang ngồi.
Hắn đi đến nơi thì dừng lại một lúc, rồi cầm lấy cây hỉ thước từ từ vén khăn voan của y.
Khăn voan bị hất bung, lộ dưới lớp khăn voan là một gương mặt thanh tú, trắng trẻo.
Đôi môi được phủ một lớp son nhẹ cùng với đôi mắt phượng càng tôn lên vẻ đẹp của y.
Làm ta có thể thốt ra được từ " mĩ nhân " mặc dù y là con trai.
Gương mặt y không chút biểu cảm nhìn Cơ Hàn không biết là vui hay buồn.
- Sư tôn a, người cuối cùng cũng trở thành người của ta rồi.
Người có biết ta đợi ngày này lâu lắm rồi không.
Nói xong hắn kéo tay y đứng dậy đi qua bàn ngồi.
Rót ra hai chén rượu, một là cho hắn, một là cho y.
- Sư tôn của ta...!à, chúng ta đã bái đường thành thân nên từ nay người là hoàng hậu của trẫm rồi.
_ Hắn đưa cho y chén rượu và nói tiếp _ Nào, cho dù trẫm nôn nóng thế nào thì cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa được.
Uống chén rượu giao bôi này thì người chính thức là của trẫm a.
Hắn ngoắc tay sang vòng qua tay y và đưa chén rượu lên môi mình.
Y biết cho dù có phản kháng cũng không được gì nên cũng làm theo.
cả hai cùng uống xong thì hắn đột nhiên vứt chén rượu đi.
Kéo tay lôi y sang giường, y bị hắn quăng xuống nhất thời không kịp lí trí được gì thì đã bị hắn nằm đè lên người.
Đang ngạc nhiên thì có một bàn tay đưa xuống cởi đi dây buộc đai lưng của y và dùng nó cố định cả hai tay y trên đầu.
- Cơ Hàn, người làm gì?
- Sư tôn nói xem ta định làm gì.
Người giờ đã là người của ta nên ta muốn làm gì thì đâu cần người quản.
- Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta nên đêm nay chính là đêm động phòng của ta và sư tôn.
- Cũng không phải là lần đầu tiên đâu nhỉ !
Lăng Xuyên cả kinh, tức giận mắng hắn một câu.
-Ngươi cái đồ súc sinh.
Đang lẽ năm đó ta nên kết liễu...!ưm...
Năm đó mà y nói chính là lần bị hắn cướp đi lần đầu tiên khi mới chỉ 15 tuổi.
Còn chưa nói được hết câu thì miệng bị chặn lại bởi bờ môi của hắn.
Hắn muốn xâm nhập vào bên trong khoang miệng y thì biết được ý đồ của hắn nên y cắn chặt răng thà chết không mở miệng.
Hắn vì không được thỏa mãn nên bóp chặt cằm y, còn cắn lên môi y khiến y đau mà mở miệng.
" A " bị cắn đau nên y kêu lên một tiếng.
Thừa cơ lúc này hắn đưa lưỡi xâm nhập vào miệng y.
Lưỡi hắn khuấy đảo khoang miệng y làm y gần như không thở nổi.
Mùi trầm hương hoà lẫn mùi rượu của hắn khiến y có thập phần khó chịu.
Tay thì đã bị cố định nên không thể làm gì được , đành phải nằm im mặc hắn làm gì thì làm.
Tay hắn cũng không bị động nữa mà lần xuống lớp áo của y mà từ từ cởi ra.
Y vì bị đụng chạm mà rùng mình một cái, chân y lúc này rất muốn đạp nhưng vì bị hắn hôn mà dường như bị hút hết khí lực, nên y chỉ có thể ngọ ngoạy muốn phản kháng mà không làm gì được.
Tất cả những hành động này của y đều bị hắn để ý từng li từng tí.
Rốt cuộc hắn cũng dời đi bờ môi đã bị hắn hôn đến xưng đỏ của y.
Rồi lần xuống phía cái cổ trắng nõn của y mà cắn một cái rồi như thương tiếc mà **** *** nó.
Lúc này y phục bên trên của cả hai người đã bị hắn cởi ra vứt đi không thương tiếc.
Hắn cứ liếm liếm rồi lại cắn cắn làm cho làn da trắng nõn của y chi chít những vết đỏ đỏ rồi cả dấu răng khắp người y.
Hắn cứ 1 tay sờ soạng khắp người y khiến y cảm thấy cứ ngứa ngứa mà ngọ ngoạy không yên.
Còn tay kia thì lại trêu đùa một bên hạt đậu trên ngực y.
bên còn lại thì bị miệng hắn bao phủ mà **** *** trêu đùa.
Mặc dù rất khó chịu nhưng y thà cắn rách môi mình nhưng cũng không kêu la một tiếng.
Bởi y biết đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
Vì không chịu được cái tính cách thà chết cũng phải nhịn của y mà khiến Cơ Hàn có chút tức giận.
Không biết từ đâu hắn lấy ra một lọ thuốc, đổ một viên ra rồi không nói không rằng nhét luôn vào miệng y.
Bị ép uống thuốc nên y chỉ muốn nhả ra ai ngờ hắn lại cúi xuống phủ vào môi y khiến y không nhả ra được rồi hôn lấy hôn để, lấy lưỡi của mình đẩy viên thuốc vào sâu bên trong ép y phải nuốt.
Khi cuối cùng y bị cưỡng ép nuốt xuống thì hắn mới buông tha cho miệng của y.
Sau một lúc thì Lăng Xuyên cảm thấy người mình bắt đầu nóng ran lên.
Cuối cùng thì y cũng lờ mờ biết được cái thứ mà Cơ Hàn cho y uống là gì.
Là xuân dược, không sai vào đâu được.
Mặt y từ trắng chuyển sang phiếm hồng vì tác dụng của thuốc, y cũng bắt đầu thờ dốc.
Cơ Hàn từ lúc ngồi xem biểu hiện của y để thuốc bắt đầu có tác dụng thì mới nhếch miệng cười.
Đôi mắt hắn đỏ lên nhìn y chằm chằm không chớp mắt.
- Sư tôn a, người thấy cơ thể sao rồi? Nếu người không ngoan cố chịu đựng thì trẫm cũng đâu phải dùng đến hạ sách này cơ chứ.
- Người yên tâm, đồ đệ sẽ hảo hảo bồi người đêm nay nha.
Nói rồi hắn lập tức trượt tay xuống phần thân dưới mà vứt luôn ngoại y còn sót lại trên người của y.
Y lúc này rùng mình một cái nghiến răng nghiến lợi mà mắng.
- Ngươi cái đồ súc sinh, cho dù thế nào thì ta cũng là sư tôn ngươi.
Ngươi vậy mà...vậy mà...
- Vậy thì đã sao? Ta từ lúc gặp người thì đã yêu người rồi.
Ta từ lúc đi theo người thì đã khẳng định đời này người chỉ có thể là của ta.
- Ta thà bị người đời xem thường, bị chửi rủa, bị thóa mạ cũng quyết sẽ giữ chặt người ở bên cạnh ta, quyết không để người rời bỏ ta.
_ Hắn dừng một chút lại nói.
- Nên ta đã quyết phải trở nên mạnh hơn người, giỏi hơn người thì cho dù có phải ép người, giam lỏng người, ta cũng quyết bắt người chỉ thuộc về một mình ta mà thôi.
- Người thấy rồi đấy.
Sức chiếm hữu của ta rất cao.
Thế nên sư tôn, người ngàn vạn lần đừng rời xa ta nha.
Nếu không, ta sẽ giết sạch người của giới tu chân này.
Khi nghe được những lời nói này của hắn.
Y thế mà lại mặt không chút biểu cảm nhìn hắn không nói lời nào.
Ngay khi hắn tưởng y sẽ không có ý định nói thì y lại lên tiếng.
- Nếu như năm đó ta không gặp được người thì có phải ta sẽ không có ngày này không?
Hắn nghe đến câu nói này của y thì đơ người một lúc, song cũng không vô tình mà trả lời câu hỏi của y.
- Nhưng sư tôn à, quá khứ thì vẫn chỉ là quá khứ.
Không quay lại được đâu.
Người vẫn nên chấp nhận số phận thôi.
Ai bảo ông trời cho ta gặp được một sư phụ tốt như người chứ.
- Mà thôi, vẫn nên tiếp tục công việc còn giang dở ha.
Người sẽ đau một chút đấy, nhưng rồi ta sẽ làm người thoải mái ngay thôi.
-" Một đêm xuân tiêu đáng ngàn vàng" mà!
Vì lâu lắm rồi hạ thân không bị ai chạm qua nên cũng trở nên rất chặt.
Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không tha cho y, hành hạ y suốt đêm cho đến gần sáng mới chịu buông tha y.
Lăng Xuyên vì kiệt sức quá độ mà cũng mất ý thức luôn.
Thấy y đã kiệt sức nên hắn lôi chăn đã rơi xuống khỏi giường từ bao giờ và đắp lên người họ.
Hắn ôm y rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y rồi nói.
- Sư tôn, sẽ nhanh thôi người sẽ mang hài tử ! Hài tử của chúng ta !
Hắn biết y không còn nghe được gì nữa nhưng vẫn muốn nói như để y nghe thấy.
Hắn muốn kéo cho mình và y một sợ dây rangg buộc vững chãi hơn để y không thể rời xa hắn.
Trong đêm, Lăng Xuyên có tỉnh lại một lần và nhìn chằm chằm con người đang say ngủ bên cạnh mình.
Y nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng không hành động gì cả rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Nếu như mình không bị đưa đến thế giới này, nếu như mình không nhận hắn làm đồ đệ thì liệu có ngày hôm nay không ?
Thật muốn trở về mà !