Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử


Cẩm Y Hạ chạy đến địa lao, nơi đây đã bị nổ cho tan bành.

Một tu sĩ hóa thần tự bạo có sức phá hủy rất mạnh, chấn động có thể lan tới hơn chục dặm xung quanh.

Mặc dù địa lao rất kiên cố và rắn chắc, nhưng bay giờ chỉ là một đống đổ nát tro tàn.
Cẩm Y Hạ điên cuồng dùng tay bới từng lớp đất đá lên, lật hết khối gạch đá này đến khối gạch đá khác, giờ khắc này cô cũng quên mất, mình còn có thể dùng pháp thuật để gạt hết chúng ra.
- Lục Thanh Nhi… Lục Thanh Nhi… cô không được chết… ta không cho phép cô chết… ta không cho phép cô được chết thì cô nhất định phải sống…cô đâu rồi… ra đây cho ta… ra đây cho ta… aaaa…
Cẩm Y Hạ vừa bật khóc vừa liền tay lật đống gạch… hai cánh tay trắng nõn giờ đã toàn là vết thương cùng vết máu.

Lúc nãy qua một hồi mây mưa xong cũng chỉ khoác một cái áo ngoài dài tới chân, đầu tóc vẫn còn buông thả hiện tại đã bù xù.

Nước mắt cùng với mồ hôi dán những sợi tóc tán loạn quanh mặt, trông chật vật vô cùng.
Thanh Lam dẫn người chạy tới thấy môn chủ của mình như vậy cũng huy động các nữ đệ tử khác cùng tìm.

Vì đã sập hết nên không biết đằng nào mà lần.
Mọi ngày thấy môn chủ cao cao tại thượng quen rồi, bây giờ lại thấy người chật vật như vậy mọi người cũng có chút thương cảm.

Nhưng chỉ một chút, đó là cái giá phải trả thôi, dồn người ta đến mức phải tự bạo, bây giờ thì lại điên cuồng đi tìm.

Như vậy ai mà đồng cảm cho được.
- Thanh Nhi tỷ… Thanh Nhi tỷ… tỷ ra đây đi… muội sai rồi… muội sai rồi… muội không nên đánh tỷ… tỷ trở về đi, muội cho tỷ đánh đủ… tỷ mau trở về với muội đi mà… tỷ… tỷ…
Cẩm Y Hạ bắt đầu nói năng lộn xộn… cô không tiếp tục tìm nữa mà chỉ biết mất hồn lạc phách ngồi im một chỗ, lẩm bà lẩm bẩm…
- Muội xin lỗi… muội sai rồi… tỷ trở về với muội đi… muội không thể sống thiếu tỷ được… Thanh Nhi tỷ… Thanh Nhi…
Đúng lúc này có một người phía xa xa hô lên.
- Tìm được rồi ! Môn chủ, ta tìm được rồi !
Cẩm Y Hạ chớp mắt, sau đó vùng dậy chạy sang chỗ nữ đệ tử vừa hô.


Mọi người cũng đang đứng gần đấy.
Chỉ thấy xung quanh khối gạch cùng đất cát lộn xộn trộn lẫn đống máu xanh và máu đỏ loang lổ.

Thịt xương nát tươm không một mảnh xương có vẻ là đã hóa thành tro trộn lẫn vào cát.

Giữa đống lộn xộn đó, vậy mà lại có một ngọn măng gần héo nảy mầm ở đó.
Cẩm Y Hạ mắt sáng lên… cô chạy sang mặc kệ dưới đất toàn thịt bằm cùng máu, cô quỳ sụp xuống nhìn chằm chằm vào ngọn măng gần chết kia.

Tay cô run rẩy chạm nhẹ vào nó, sau đó mặc kệ trên nó có nhiều lông mà chụp cả hai tay bắt đầu khóc oà lên.
Vẫn còn cứu vãn được… tỷ ấy có phải vẫn còn hi vọng phải không…
…----------------…
Trong một nơi tối tăm nào đó.
- Tiên thiên ngũ linh căn đó vẫn chưa bắt về được sao ?
Người tóc tai bù xù bị xích bao phủ quanh người, ngẩng đầu dùng giọng nói khàn khàn như đã lâu không mở miệng mà nói với hắc y nhân vừa tới.
- Chủ nhân, cạnh người đó có một cường giả đại thừa kì, rất khó đối phó.

Ngay cả bản thân người mang tiên thiên linh căn đó cũng là hóa thần kì… rất khó để tiếp cận hai người đó.
Hắc y nhân cúi đầu cung kính nói.
- Rất khó sao ? Chẳng lẽ lại không có điểm yếu nào !
- Cường giả đại thừa kì đó là vua của một nước, ta cứ nghĩ điểm yếu sẽ là con dân nhưng không phải… hắn thà gϊếŧ hết dân của mình.
- Có điều… họ vừa sinh được một cặp song sinh, có lẽ… đó chính là điểm yếu chí mạng của họ.
Hắc y nhân nhấn mạnh câu nói, khiến người bị xích kia bắt đầu cảm thấy thú vị.
- Ha ha ha… nam nhân sinh con ư ? Lần đầu tiên ta nghe thấy đó… như vậy có phải là quái thai không, rất cần để diệt trừ.
Hắc y nhân có chút do dự… người này bị nhốt lâu như vậy chắc chắn là không biết tu chân giới hiện nay đang pháy hành một loại thuốc có thể giúp nam nhân sinh đẻ bình thường như nữ nhân a… cơ mà không dám nói… như vậy sẽ phá vỡ tam quan của người này mất.

Người này cao ngạo như vậy, biết bị vả mặt chắc chắn sẽ rất rất là tức giận cho mà xem.
- Thế sao ngươi không đồn đãi với dân chúng tiên thiên linh can đó là một quái thai, nam nhân mà có thể sinh được con thì chính là yêu quái đang yêu ngôn hoặc chúng.
Người bị xích lại dùng cái chất giọng khàn khàn cất lên, nghe vào rất đau tai.

- Đã dùng qua, nhưng quân khởi nghĩa còn bị cường giả đại thừa kì kia một chiêu gϊếŧ hết.

Ta hiện tại đang là… đang thay hắn ngồi trên ngai vàng… ta…
- Cái gì… ngươi… ngươi mà cúng xứng ngồi trên đó…
Người bị xích đột nhiên rống giận lên, như không tin vào tai mình.
- Ngươi dám phản bội ta ?
Đột nhiên hắc y nhân quỳ thụp xuống ôm tim mình, giọng hốt hoảng mà cầu xin tha mạng
- Chủ nhân tha mạng, chủ nhân khai ân, thần nguyện chết cũng chưa tùng phản bội ngài.

Là vì khi đó ta chịu được một chưởng của hắn không chết nên.

Ai biết tên điên đó lại xách ta về bắt ta ngồi ngai vàng… ta thật sự… chủ nhân tha tội… chủ nhân tha tội.
- Hừ… ta tạm thời tha cho ngươi một mạng… bất kể dùng cách nào trong vòng 10 ngày phải đem tiên thiên linh căn đó tới đây.

Nếu không ngươi cứ chờ làm tế phẩm của ta đi.
Hắc y nhân nhận mệnh, vội vội vàng vàng rời đi.
…----------------…
Cả nhà 4 người lúc này không biết mình bị đánh chủ ý vẫn ung dung tự tại mà sóng cuộc sống thần tiên ao ước.
Ờm… tuy không phải là cái kiểu chồng vác cày ra ruộng, vợ ở nhà dệt vải nhưng cũng chả khác bao nhiêu.
Cơ Hàn hôm nay lên núi săn được một con nai, muốn làm thức ăn dinh dưỡng cho Lăng Xuyên, vẫn đang trong công cuộc vỗ béo người tình.
Sau khi đẻ xong Lăng Xuyên ăn được rất ít… một bàn thức ăn chỉ nhét có vài miếng vào bụng sau đó rồi thôi làm hân chả biết làm thế nào.
Có người vợ kém ăn thì phải làm sao a…y gầy như vậy, sờ chả nghe tý thịt nào, cứ như thuộc kiểu người ăn mãi chả béo.
Nhưng có điều hắn không biết, Lăng Xuyên không ăn được nhiều tại vì… vị giác của y mất rồi.

Cho dù Cơ Hàn có nấu ăn ngon tới đâu, hay cho dù có mặn chát hay đắng ngòm đi chăng nữa, y ăn vào vẫn không cảm thấy vị gì.


Vốn dĩ không định ăn, nhưng vì muốn hắn vui nên y đành ăn mấy miếng.
Y không dám cho hắn biết, y diễn rất giỏi, nên hắn không phát hiện được một chút bất thường nào từ y cả.
Lăng Xuyên không dám nói mình sắp rồi đi, vì như vậy có lẽ sẽ khiến hắn đau khổ.
Bước đầu là vị giác, sau đó dần dần là 4 giác quan còn lại cũng sẽ mất đi.

Cho đến lúc đó y chắc chắn sẽ không dấu được nữa… nhưng mà được ngày nào hay ngày ấy.

Y bây giờ muốn cùng hắn trải qua những ngày tháng yên bình nhất, vui vẻ nhất.

Bầu bạn cùng hắn cùng các con trong khoảng thời gian này.
Bà đỡ cùng bà vú đã không còn ở đây nữa, về sữa của các con thì không biết Cơ Hàn lấy từ đâu về, y cũng mặc kệ.

Chắc là sữa bò sữa dê gì đó.
Trong chuyện giường chiếu, tự nhiên Lăng Xuyên chủ động làm Cơ Hàn có chút không thích ứng được, nhưng vẫn vui vui vẻ vẻ lăn y đến gần sáng.
Cơ Hàn cảm thấy Lăng Xuyên bây giờ rất ngoan, không có chống cự hắn, cũng rất chủ động, như một khối băng ngàn năm hoàn toàn tan chảy thành một vũng nước vậy.
Vũng nước… cũng sẽ bị bốc hơi rồi biến mất…
Cơ Hàn rùng mình, không thể tin được mình lại có cái loại ý nghĩ không may mắn như vậy.
Cho nên đêm đó, không biết đứt mất dây thần kinh nào mà hắn lại rất thô bạo với y, hắn không rõ nguyên nhân, biết mình thực vô lí, tự nhiên lại tức giận sau đó xả hết lên người y.
Y chắc chắn có điều dấu hắn, nhưng y dấu kĩ quá, hắn không phát hiện ra được.

Cứ nghĩ qua hôm sau nhất định sẽ bị ăn chửi hoặc ăn đánh, nhưng y lại rất bình tĩnh, lại còn nhìn hắn cười cười nói ‘’ ngươi thoải mái là được rồi ‘’.
Nói như vậy… nào có giống lời mà sư tôn cao lãnh của hắn sẽ nói chứ.
Điều này càng chứng minh trực giác của hắn là đúng… y đang dấu hắn cái gì đó.
Có nhiều lần hắn muốn hỏi ra miệng lắm, nhưng mà y nhất định sẽ thoái thác đủ mọi lí do.

Cho nên hắn nhất định phải bắt tận tay, lúc đó xem y còn chối làm sao.
- Sư tôn hôm nay muốn ăn cái gì ?
- Đồ ngươi nấu đều ăn !
Lăng Xuyên đang cúi đầu chăm chú đọc sách, một tay thì đẩy cái nôi cho nó đung đưa, bên trong là 2 tiểu bảo đang say mê ngủ.

Hắn hỏi, y chỉ ngẩng đầu lên cho hắn một ánh mắt, thả một câu nói sau đó lại chăm chú đọc sách tiếp.
Hôm nay Cơ Hàn nấu hai món, biết y ăn ít nên hắn cũng không muốn lãng phí đồ ăn.


Một món chay một món mặn.
Lăng Xuyên ăn rất điềm đạm, nhai cũng rất chậm.

Chậm rì rì như rùa bò, cốt là ăn để đợi hắn mà thôi.

Chứ nếu không y sẽ đứng dậy đi chỗ khác lâu rồi.
- Sư tôn, vị thế nào ?
Đột nhiên Cơ Hàn hỏi một câu, nhưng y cũng rất điềm đạm mà trả lời.
- Rất ngon !
Lời nói vừa ra, cơ thể Cơ Hàn có chút chấn động.

Hắn không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào con người đang ăn bên cạnh.
Rất… ngon… sao ?
Tại sao lại như vây ?
Y không thích ăn hành, hôm nay không biết hắn bị gì mà lại cho hành vào cả hai món.

Nhưng hắn sắt rất nhỏ nên y không phát hiện.

Nhưng khi ăn vào vẫn phải ăn ra vị hành chứ, vì hành này rất nồng, một miếng đã ăn ra rồi.
Nhưng mà y ăn rất tự nhiên, lại còn nói rất ngon.
Vị giác của y có vấn đề sao ?
Hắn vẫn không dám tin, có lẽ chỉ là hôm nay thôi nhỉ… có nên thử lần nữa không ? Nhưng y ăn ra vị thì sao, lúc đó hắn chắc chắn sẽ rất xấu hổ.
Nhưng mà làm hắn thất vọng là…
Hôm sau hắn nấu rất mặn, y vẫn bảo ngon, hôm sau hắn không cho muối, y cũng bảo rất ngon.

Cho dù hắn nấu đắng hay nấu cay, hay là quá ngọt thì y vẫn chỉ điềm đạm thả một câu.
- Rất ngon !
- Ăn được !
- Ngươi vẫn nấu ngon như vậy, sao hỏi suốt thế ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận