Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử


Những ngày cuối năm, không khí đón năm mới tràn ngập muôn nơi.

Nhà nhà náo nhiệt sắm đồ mới, dọn dẹp trang hoàng lại nhà cửa, dán câu đối đỏ, treo lồng đèn, đồ ăn phong phú càng không thể thiếu.
Lăng Xuyên mặc một cái áo choàng đỏ, quanh viền mũ áo choàng là một dải lông mềm mại được y đội trên đầu.

Kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn cùng cái mũi vì lạnh mà đỏ lên trông cực kì đáng yêu.

Mũi miệng không ngừng phả ra hơi nóng.
Bóng hình đỏ chói đi giữa đại ngàn tuyết trắng càng nổi bật thêm.
Lăng Xuyên đi trên một con đường phủ đầy tuyết trắng, cây cối hai bên đường vì tuyết rơi mà đọng lại những vụn băng trên từng cành cây rất đẹp mắt.
Tuyết hiện tại đã ngừng rơi, y kiên trì đi về phía trước sau đó dừng trước một căn nhà gỗ khá lớn.
Vừa đặt chân lên một bậc gỗ thì cửa nhà tung ra, bên trong lao ra hai bóng hình nhỏ nhắn.
- Phụ thân, người về rồi !
Lăng Xuyên xoa đầu cặp song sinh đang ôm chân mình, sau đó nắm tay hai đứa đi vào nhà.
- Ừ, ta về rồi ! Hai đứa ở nhà có ngoan không ? Có quấy rối cha con không ?
Tỷ tỷ bảo trì trầm mặc nắm tay phụ thân mình, còn đệ đệ thì lại vô cùng luyên thuyên, vui vẻ nói chuyện.
- Không có nha, tụi con ngoan lắm.

Phụ thân nhanh vào nhà, tụi con có bất ngờ á !
Lăng Xuyên nghe vậy lòng không hiểu sao có chút mong chờ.
- Hai tỷ đệ con làm cái gì rồi ?
- Không có nha, người nhắm mắt lại đi, khi nào bọn con bảo người mới được mở mắt ra nha.
Bởi vì sự chênh lệch về chiều cao nên hai đứa nhỏ không thể tự mình che mắt y được, nhưng bọn nó tin tưởng y nha.
Lăng Xuyên thực sự nhắm mắt, mặc cho hai nhóc con dắt mình vào nhà.
Vì nhà không quá lớn nên y chỉ đi một lúc thì hai đứa nhóc bảo dừng lại.

Sau đó không nói không rằng mà bỏ mặc y ở lại chỗ này mà chạy mất.
Lăng Xuyên khó hiểu, nhưng không lâu sau phía trước truyền đến tiếng sột soạt.
Lăng Xuyên cứng đờ người, không dám mở mắt ra nhìn.

Theo như hằng ngày, căn phòng này không bao giờ truyền ra tiếng động, trừ khi có người vào, trừ khi… người đó tỉnh lại rồi.
Y sợ hãi, không dám mở mắt nhìn, không dám động đậy, đứng như một pho tượng ở giữa phòng.

Tiếng động phía trước càng thêm rõ ràng, lần này y nghe được cả tiếng thở dốc hổn hển nhưng rất nhẹ, như người đó đang phải cố gắng làm một điều gì đó.

Một lúc sau, có tiếng sàn gỗ nhỏ vang lên, tiếng cọt kẹt dần dần tiến về phía y.
Cho đến khi hơi thở quen thuộc gần như sát vào y rồi thì Lăng Xuyên đột nhiên lùi lại, như muốn trốn mà xoay người định chạy.
Một cánh tay hữu lực kịp thời giữ tay y kéo lại.


Nhưng vì lâu ngày không xuống giường, cơ thể lại yếu ớt, phải dồn nhiều sắc lắm mới đi qua đây được.

Cái kéo tay này không những không kéo được người nọ, lại bị người nọ kéo lại.
‘’ Rầm ‘’ một tiếng, hai người nằm đè lên nhau ngã sõng soài xuống dưới sàn.
Thân thể Cơ Hàn tuy nhiều ngày không vận động nhưng vẫn rất nặng, Lăng Xuyên bị đè đau thì rêи ɾỉ một tiếng, mở mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc kia.
- Ngươi đè ta đau !
Cơ Hàn lúc này mới dùng chất giọng khàn khàn vì lâu ngày không mở miệng nói của mình lên tiếng.
- Ta… ta dậy không được, đi… đi tới đây đã là cực hạn lắm rồi !
Nói xong còn gục đầu luôn xuống vai y không nhúc nhích.
Chính là trách y không tiến tới đỡ hắn mà dám bỏ chạy hả.
Lăng Xuyên thở dài, y không chấp nhặt với người bệnh.
Y lục dục mãi mới đỡ hắn được về giường, bắt hắn ngồi xuống.
Lăng Xuyên cởϊ áσ choàng của mình treo lên giá quần áo, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cơ Hàn.
- Ngươi tỉnh từ lúc nào ?
- Vừa… vừa nãy !
Lăng Xuyên giờ mới nhớ ra mà đi rót cho hắn một cốc nước.

Cơ Hàn uống nước xong thì mới thông họng, nói năng cũng lưu loát hơn.
- Ta vừa mới tỉnh được một lúc, đúng lúc hai nhóc con đang quét dọn phòng thì nhìn thấy.
2 năm trước, Cơ Hàn vì muốn đi tìm Lăng Xuyên mà tốn một nửa tu vi tới thế giới hiện đại tìm y, sau đó lại tốn gần hết tu vi đưa y trở lại đây.

Khi trở về còn gặp phải một số phiền phức khiến hắn bị trọng thương nghiêm trọng.

Bất tỉnh đến tận bây giờ.
Hai nhóc con cũng đã 8 tuổi, rất thông minh và hiểu chuyện.
Ừm… kì thật hai đứa nhóc vẫn chưa có tên đàng hoàng.

Lăng Xuyên thường gọi là tiểu Tuyết và tiểu Cát.
Cũng chẳng có ý nghĩa gì, thì cứ gọi đại thôi.
Cơ Hàn đột ngột ôm y vào lòng, thủ thỉ.
- Hai năm này vất vả cho người rồi !
Lăng Xuyên ôm lại hắn, lắc lắc đầu.
- Không vất vả chút nào ! Là việc ta phải làm mà.
Cơ Hàn cười cười, cúi xuống đặt xuống môi y một nụ hôn.
Trong thời gian hai năm này, Lăng Xuyên thi thoảng những lúc không thấy bóng dáng hai nhóc kia thid lại cúi xuống hôn trộm hắn một cái, nhưng không được hắn đáp lại.

Dù y có hôn lâu như thế nào hắn cũng không chịu phản ứng.

Bây giờ người đã tỉnh, nụ hôn này kéo dài hơn một khắc, đến khi Lăng Xuyên không thở nổi nữa hắn mới dứt ra.
- Ưm… có tiến bộ rồi ! Nói xem, có phải trong thời gian ta hôn mê người trộm hôn ta đúng không ?
Lăng Xuyên : … trúng phóc.
- Phải thì sao !
Cơ Hàn : … !!!
Lần này đến hắn á khẩu, không ngờ y lại thừa nhận nhanh như vậy.
Cơ Hàn gãi gãi mũi, sao một người da mặt mỏng như y lại có thể không có liêm sỉ như vậy, hắn đã bỏ lỡ cái gì à.
Trong lúc hai người đang im lặng thì bên ngoài có tiếng reo hò của hai đứa nhỏ.
- Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hai người tới rồi !
- Cha ơi, phụ thân ơi, hai vị ngoại tổ tới chơi !
Tiểu Cát chạy vào phòng, vui mừng hò reo.
Lăng Xuyên cũng rất vui, y đứng dậy dìu hắn ra ngoài phòng khách đón người.
- Cha, phụ thân ! Hai người tới a !
Thấy Lăng Xuyên và Co Hàn đi ra, Lăng Thịnh Nam cùng Thất Sát mỉm cười với y và hắn.

Hai người 1 năm trước đã chính thức trở thành phu thê, tiệc cưới náo động toàn giới tu chân.
- A Hàn tỉnh rồi sao, may quá ! Qua đêm nay là sang năm mới rồi, ngươi mà còn không tỉnh chắc ta tìm chồng mới cho Xuyên nhi mất.
Thất Sát trêu đùa hắn thấy thực vui vẻ .
Cơ Hàn nghe thế thì rùng mình, bất giác ôm chặt người Lăng Xuyên, tâm thế chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ.
Thất Sát thấy vậy thì bĩu môi, cái gì chứ, muốn khoe khoang hả.

Y hiện tại cũng muốn khoe khoang mình cũng có chồng đấy thì sao.

Năng lực chiếm hữu không chênh lệch nhau mấy đâu.
Lúc này Lăng Thịnh Nam lên tiếng.
- Ngươi tỉnh lại cũng đúng lúc, chúng ta có mang đồ tới.

Đêm nay chúng ta định đón giao thừa ở nhà các ngươi.
- Giao thừa ?
Cơ Hàn hỏi.
Hắn mới tỉnh lại nên có hơi lơ mơ về thời gian, từ lúc mọi người nói hắn vẫn chưa nghe lọt tai mấy.

Bây giờ nghe đến giao thừa hắn mới nhận ra.

Hắn hôn mê 2 năm rồi thì phải.

Qua đêm nay hắn mà con không tỉnh nữa là sang năm thứ 3.

Hắn biết cảm giác chờ đợi là như thế nào, chính hắn cũng phải chờ y hàng mấy năm.

Nghĩ đến đây Cơ Hàn lại cảm thấy buồn rầu.

Sư tôn của hắn khổ như vậy, hắn đau lắm.
Lăng Xuyên nhìn ra cảm xúc của hắn đang tụt xuống, vội chuyển chỉ đề.
- Không phải muốn đón giao thừa ở đây ư ? Bây giờ phải chuẩn bị đồ ăn thôi.
Y lại nói :
- Tiểu Tuyết, tiểu Cát, hai con còn nhớ cắt chữ như nào chứ ? Mau cắt mấy câu đối dán lên cửa đi, làm xong thì có thưởng đó.
Hai đứa bé vui vẻ đi tìm giấy cắt chữ, Lăng Xuyên là người nấu chính, Lăng Thịnh Nam giúp y làm mấy cái lặt vặt.

Cơ Hàn vì vừa mới tỉnh cho nên chân tay vụng về không làm được cái gì, Thất Sát thì không biết nấu ăn nên ngồi nói chuyện cùng Cơ Hàn.
Sau một lúc, căn nhà gỗ lại đón thêm khách mới.

Là một nhóm người khá đông, còn ai ngoài : Lăng Hải Minh, Tiêu Án, cặp song sinh Lôi - Phong, Khúc Điềm.
Một căn nhà nhỏ trong một đêm trở nên náo nhiệt đông vui.
Thất Sát rất tự nhiên mà tiếp đón trà nước kẹo bánh.

Một số người ngồi ăn banha uống trà, một số thì xuống bếp phụ nấu ăn.
Gì chứ, ngay cả môn chủ của Lục Sơn cũng đích thân xuống bếp thì bọn họ cũng phải xuống theo thôi.
Sau một hồi chuẩn bị, cuối cùng cơm cũng được dọn lên.

Mọi người tập trung đông đủ ngồi vây quanh một cái bàn bát tiên, đồ ăn nóng hôi hổi được bày biện tinh sảo, đủ các loại bày trí đẹp mắt.

Hai đứa nhóc, nhất là tiểu Cát không ngừng ứa nước bọt, bị tiểu Tuyết đập cho mấy cái.
- Không có văn hóa, không phải ngày nào đệ cũng được ăn đồ phụ thân nấu à.
- Nhưng mà lần này khác, ngon hơn nhiều.

Thật nhiều món ăn mà đệ chưa từng thấy.
Mọi người thấy vậy thì đồng loạt cười rộ lên.
Tiểu Cát xấu hổ, leo lên đùi Lăng Xuyên ấm ức.
- Phụ thân, con muốn ăn mà !
Lăng Xuyên xoa xoa đầu thằng bé, cười nói.
- Suốt ngày chỉ biết ăn, rốt cuộc là con giống ai đây ?
Tiểu Tuyết được Cơ Hàn bế lên đùi ngồi, khinh bỉ nhìn đệ đệ.
- Đệ là con hoang, cha và phụ thân có ai ăn nhiều như đệ à, cứ ăn đi đến lúc thành heo cũng chẳng ai cứu nổi đâu.
Lăng Xuyên biết thằng bé muốn ăn, nhưng mãi chả thấy trưởng bối động đũa nên y không dám động.

Hình như còn đang đợi ai đó, vẫn còn hai chỗ trống.
Đột nhiên Lăng Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa, lên tiếng.
- Đến rồi !
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, không biết người tới là ai.

Ai cũng tò mò muốn chết.

Ngoài cửa truyền tới một hương trúc thanh ngát, một nữ tử vận thanh y bước vào cửa, gương mặt quen đến nỗi không thể quen hơn.
- Thanh Nhi tỷ !
Mọi người đều kinh ngạc thốt lên, ngoại trừ người đã biết trước là Lăng Thịnh Nam cùng Thất Sát.
- Mọi người, lâu rồi không gặp !
Sau đó họ thấy Thanh Nhi quay lại phía cửa, đưa tay ra, có một bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay cô được cô dắt vào, theo sau đó là một nam nhân xa lạ.
Người này có khí chất không thể chê vào đâu được, dung mạo so với những người ngồi đây không kém tẹo nào.

Là một mĩ nam rất tuấn tú.
Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy đó là một người bình thường.
Thanh Nhi không khách khí mà đi tới chỗ trống còn sót lại, dắt theo nam nhân đó cùng cậu con trai vẫn còn nhỏ tuổi.
Đứa bé có chút ngây ngô chưa hiểu chuyện gì, đôi mắt tròn xoe sợ hãi đánh giá những người trước mặt.

Cậu bé mặc dù sợ nhưng không dám núp sau lưng cha, nếu không sẽ bị cha mắng, bị mẫu thân chê.
Thanh Nhi lại rất dịu dàng mà xoa đầu đứa bé.
- Không cần phải sợ, đây là gia đình của mẫu thân !
Lăng Thịnh Nam là người biết trước nên hắng giọng, lên tiếng.
- Thanh Nhi, giới thiệu chút đi chứ ! Mọi người đều rất tò mò đấy.

Nhiều năm tưởng chừng như không tồn tại bây giờ lại dắt người lạ về.
Thanh Nhi dở khóc dở cười.
- Chủ nhân, sao người xấu xa quá vậy, người rõ ràng biết trước rồi còn gì.
Sau đó Thanh Nhi bắt đầu giới thiệu.
- Đây là chồng ta tên Thiên Ứng Long, con trai Thiên Vấn Nhật.
- Còn đây từng là chủ nhân của ta, môn chủ của một phái Lăng Thịnh Nam cùng… phu nhân … Thất Sát A Lạp Diễm.
- Đây là…
Cô giới thiệu từng người với hai cha con, sau đó bắt đầu khai tiệc.

Tại đây cô kể rất nhiều chuyện mình đã trải qua trong thời gian qua.
Hầu như mọi người đều họp mặt đông đủ, ngoại trừ những người không thể trở về và biến mất tăm hơi.
Mọi người nói nòi cười cười, tiểu Cát thấy có bạn mới, bèn léo nhéo đòi đứa nhóc nhỏ tuổi hơn mình là Thiên Vấn Nhất chơi với mình.

Hai đứa nhóc chơi đến vui vẻ vô cùng.

Tiểu Tuyết vì là con gái, không năng động như đệ đệ nên không muốn gia nhập, ngồi ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Trong căn nhà gỗ nhỏ cô đơn giữa trốn núi tuyết hôm nay lại trở nên ấm áp và náo nhiệt hơn mọi ngày.

Tiếng cười đùa, tiếng chén đũa, tiếng nâng ly cạch li vang lanh canh trong căn nhà tạo nên một không khí vui nhộn hân hoan ngày tết.
Chả ai có thể ngờ, mọi khó khăn đau khổ trong quá khứ, những tủi nhục phải chịu trong quá khứ đều đã qua hết, bây giờ mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, họ lại có thể tụ tập lại một chỗ mà cùng nhau nâng li chúc nhau những ngày năm mới thêm tươi vui.
Câu đối đỏ dán khắp nơi, khi giao thừa vừa tới, mọi người cùng đốt pháo.

Tiếng pháo nổ vang lên đánh dấu năm mới chính thức bắt đầu.

Mọi chuyện trong năm cũ hãy bỏ qua, chúng ta chỉ cần hướng về phía trước, cho dù tương lai đang chờ họ còn khó khăn muôn phần thid chỉ cần có mọi người cùng đồng tâm, mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận