Hiện tại, chính điện Lục Sơn đã im thin thít nhìn nhóm người mới đi vào.
Có người chỉ thẳng mặt bảo cặp song sinh thanh niên kia là đôi thần khí trong lời đồn kia.
Thần khí lại có thể đẹp như vậy.
Nhìn nước da trắng như tuyết, mặt mũi phấn điêu ngọc mài giống nhau như đúc.
Gương mặt hiện lên một tầng mịt mờ khó hiểu nhìn những người xung quanh, sau đó lạnh mặt.
Chỉ là hai cái khôi lỗi không phải người thật, nhưng lại có thể thể hiện cảm xúc một cách chân thực như vậy, không phải thần khí thì là gì.
Không biết người tạo ra cặp thần khí này có thể biến thái tới mức nào mà có thể hóa vật thành người, chân thực đến từng chi tiết.
Từng bước đi cử động không một chút trúc trắc, phong kinh điềm đạm, mang đến một khí chất cao lãnh kiệt ngạo không gì sánh bằng.
Lăng Hải Minh nhìn ánh mắt lộ vẻ tham lam, miệng như sắp dỏ dãi tới nơi mà giận tím người.
Đang chuẩn bị sách kiếm lên thì một bàn tay giữ y lại.
Không phải nói cùng biết là ai.
- Tiêu Án, ngươi dám cản ta !
- Ngươi là chưởng môn một phái, không thể cứ như vậy mà làm mất thể diện được.
Đối phó với bọn chúng đâu cần ngươi nhúng tay, cứ bình tĩnh.
Tiêu Án mặt nghiêm túc khuyên nhủ.
- Ngươi con mẹ nó đi mà bình tĩnh, ta không bình tĩnh được.
Bọn chúng dám ngang nhiên đến nhà ta cướp đồ, bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai, tưởng ta không dám giết người à.
- Đến một giết một, đến trăm giết cả trăm.
Bổn tọa còn chưa có ngán một ai đâu !
Lăng Hải Minh giận giữ hét vào mặt Tiêu Án.
Hắn đành thở dài, sau đó trước đám đông nắm lấy tay y mà ghé đầu vào tai y thì thầm.
- Giao cho ta đi, tối nay ta thưởng ngươi ! Được không !
Giọng điệu còn vô cùng ngả ngớn lưu manh.
Lăng Hải Minh nổi một tầng da gà da vịt, đỏ mặt mà hất tay hắn ra tránh xa một chút.
Ý tứ rất rõ ràng : Tùy ngươi.
Nhận được giao phó, hắn không chần chờ nữa mà bắt đầu lên tiếng.
- Các ngươi dựa vào đâu nói đệ tử Lục Sơn ta là thần khí, cho dù là thần khí đi chăng nữa thì các ngươi có quyền gì mang người đi.
Trưởng lão của Võ Đang lên tiếng.
- Từ xưa tới nay, các môn phái chỉ có duy nhất một thanh thần khí dùng để trấn phái.
Phàm là có hai thần khí thì sẽ phải đưa thần khí còn lại cho môn phái chưa có thần khí bảo quản.
Lục Sơn các ngươi ngoại trừ bảo kiếm trấn phái ra thì còn có thêm cặp thần khí song sinh này.
Tất nhiên phải chia cho các môn phái chưa có thần khí rồi.
Lời này nói ra thật nực cười làm sao.
Không chỉ Lăng Hải Minh, các phong chủ cùng đệ tử Lục Sơn vô cùng căm ghét mà nghiến răng ken két.
Vì cớ gì đồ của họ lại phải tay không giao cho những kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi này.
Họ không làm ra được thần khí còn muốn đi cướp, lại còn quang minh chính đại, trăng trợn như vậy.
Nói đến làm như họ phải thuận lí thành chương mà giao đồ ra.
Đối với điều này, Tiêu Án lại bình tĩnh hơn hết thảy.
Hắn cười lạnh
- Hay cho câu ‘’ từ xưa tới nay ‘’, Lục Sơn ta chỉ thành lập gần nhất 300 năm trở lại đây, là một môn phái non trẻ.
Nào có tồn tại lâu đời đến nỗi ‘’ từ xưa tới nay ‘’ được.
- Tưởng chắc chúng ta yếu đến nỗi phải nghe theo các ngươi sao ? Nhưng xin thứ lỗi, chỉ cần các ngươi tùy tiện nhặt một đệ tử tinh anh của chúng ta thì đã có thể đánh vượt một cấp rồi.
Lời Tiêu Án nói ra đã làm nổi lên sự ghen ghét từ sâu trong đáy lòng những người ‘’ ngoại lai ‘’ này.
Hắn nói đúng, tuy chỉ là một môn phái non trẻ nhưng thiên tài nối tiếp thiên tài.
Chỉ cần tùy tiện nhặt một đệ tử tinh anh, hay không, một đệ tử bình thường thì cũng có thể đánh vượt cấp được.
Hay một người đánh mười người cũng không ngán.
Không biết môn phái này tu luyện công pháp gì, có thể trong thời gian ngắn làm tu vi tăng nhanh như vậy.
Cho dù có tò mò thì cũng chỉ là ẩn số.
Với lại, các phong chủ đã rất mạnh, ai cũng có tu vi Độ Kiếp kì.
Đó là không nói họ còn có 3 vị trưởng lão trấn sơn quanh năm bế quan, tu vi hẳn là đã sắp đạt đến ngưỡng cửa phi thăng.
Vì cớ gì mà một môn phái nhỏ và ít năm như vậy lại có thể được thiên đạo ưu ái đến mức này.
Mặc dù ghen ghét nhưng có thể làm gì họ đây.
Cũng chỉ có thể tập hợp chúng phái vào may ra còn có thể thảo phạt họ.
Nhưng nào có lí như vậy, đang yên đang lành lạ dở hơi đi tập hợp hội đồng đánh nhau.
Người ngoài nhìn vào thì không phải nhìn bọn tâm thần thì là gì.
Khi mùi thuốc súng đang gay go, đột nhiên một âm thanh vang trời phá đất vang lên làm ai cũng giật mình.
‘’ Cong cong cong… ‘’, tiếng chuông vang lên như tiếng chuông chùa.
Mọi người mờ mịt.
- Thật xin lỗi các vị, đã đến giờ dùng cơm rồi ! __ Tiêu Án vân đạm phong kinh cười.
Phất tay áo sau đó trở về chỗ ngồi đợi…
Mọi người : ???
Nhúng mà lúc này đệ tử Lục Sơn đã phản ứng kịp, mọi người luyến tiếc mà phảo rời khỏi chính điện đi đến Thiện đường.
Chỉ còn lại môn chủ, các vị phong chủ, đệ tử chân truyền của họ và đám người ngoại lai đứng giữa điện như đám chó lưu lạc nơi cung điện xa hoa ))))
- Dùng cơm ? Các ngươi đã là người tu đạo thì tại sao lại phải ăn cơm nữa ?
Trưởng lão của Võ Đang lên tiếng, lúc này Lăng Hải Minh cũng thấy đã đến lúc mình nên lên tiếng.
- Làm sao ? Ăn cơm là thú vui của chúng ta, không được ư ? Các vị trưởng lão có muốn dùng cơm với chúng ta không, hay là đợi chúng ta ăn xong rồi ‘’ bàn bạc ‘’ tiếp.
- Hừ ! Chỉ có lũ tiểu nhân hạ đẳng mới phải ăn cơm, ta không ăn ! __ Lão phất tay áo, cự tuyệt.
Lăng Hải Minh như mở cờ trong bụng mà nheo mắt cười.
Ừ được rồi, lát nữa xem ta trừng phạt các ngươi như thế nào.
Tu sĩ sau khi ích cốc thì sẽ không đụng vào đồ ăn trần tục nữa.
Vì nó có quá nhiều tạp chất, ảnh hưởng đến hấp thu linh khí, chậm tăng tu vi.
Vì vậy, cho dù tu sĩ tu vi cao có ăn thì cũng phải ăn thịt linh thú, thi thoảng ăm vài miếng cho có khẩu vị chứ không ăn thường xuyên.
Sau một lúc thì cơm canh cũng được mang lên.
Mùi thơm lan tỏa khắp cả chính điện làm bụng ai cũng cồn cào.
Ngay cả mấy lão già ngoại lai cũng phải nuốt nuốt nước bọt trong cổ họng cố không để mình bị thất thố.
Không biết ai vừa mới bảo chỉ có lũ tiểu nhân mới ăn cơm, nhưng chính mấy lão cũng đang bị đồ ăn khi vừa mới mang lên cám dỗ.
Cơm canh thơm phức, đủ loại màu mè, sơn hào hải vị được đặt trước mặt các vị ngồi ở đây.
- Các vị trưởng lão cứ đứng đợi, chúng ta dùng cơm cái đã ! __ Lăng Hải Minh là người động đũa đầu tiên, sau đó mọi người bắt đầu động đũa.
Tiếng đũa bắt lách cách vang lên, họ không có khái niệm khi ăn phải im lặng, không được phát ra tiếng động.
Thế là tiếng hô hoán cạch ly, tiếng chóp chép, bọp bẹp khi nhai đồ ăn vang lên, tiếng húp nước canh sụt sụt kíƈɦ ṭɦíƈɦ thính giác mấy lão già đứng như trời trồng giữa điện.
Tình cảnh thật khiến người ta cười ngã đổ ngã nghiêng.
Một đám lão già đứng giữa khoảng rộng thênh thang, xung quanh là một đám ‘’ phong nhã ‘’ đang câm đầu cắm cổ ăn cơm.
Ngay cả vị ngồi trên bảo tọa cũng đang ra sức và cơm.
Sau khi bỏ bát cơm xuống còn đọng lại mấy hạt trên má, miệng, cằm.
Xuất hiện trên một gương mặt thanh niên tuổi đôi mươi thêm thập phần đáng yêu.
Mặc dù vốn dĩ người ta chẳng đáng yêu chút nào…
Mấy lão khọm không nhận được một cái ghế mà ngồi, chỉ biết đứng nuốt nước miếng, bị tra tấn vị giác.
Bụng hình như cũng đang biểu tình.
Thấy môn chủ và xong chén cơm, tưởng y ăn xong rồi, bèn lên tiếng
- Lăng môn chủ, ngài…
Lời còn chưa nói hết thì Lăng Hải Minh đã đưa bát cơm cho người bên cạnh, ‘’ ngây thơ ‘’ nói,
- Sơi ta bát cơm !
Đám lão khọm : “…”
?::?:?:!"!"!"!"!"!")")")")")")")))))
Tiểu kịch trường :
Trưởng lão ất : Lăng môn chủ, chúng ta lại bàn chính sự !
Lăng Hải Minh : Cho ta bát cơm !
Tiêu Án : Ngươi ăn nhiều thịt vào !
Phong chủ ất : Ngươi đưa ta cái đùi gà !
Phong chủ giáp : Người đâu thêm một đĩa thịt dê !
Phong chủ bích : Cho ta thêm rượu đê !
…
Đám lão khọm : “…” Đói quá ((.