Lục Thanh Sương vừa đi ra đã thấy hoa của mình cất công chăm sóc bị ngắt hái, trong lòng tức tối nhưng ngoài mặt vẫn thật điềm tĩnh.
"Sư đệ vất vả rồi.
Mời sư đệ vào nhà uống chén nước."
"Thôi thôi, ta còn phải tranh thủ về lấy cơm."
"A đúng nhỉ.
Ta sắp sửa Trúc cơ nên đã bắt đầu tích cốc, quên mất sư đệ còn phải ăn cơm."
"Vâng vâng, cơm ngon lắm.
Thôi chào sư huynh nhé."
Lục Thanh Sương hận nhất là kẻ vô tâm vô phế như Sở Thanh Vân.
Hắn nhìn lu nước, đá mạnh vào đó một cái rồi mới hùng hổ đi vào nhà.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc mà Sở Thanh Vân đã hoàn thành xong một tuần gánh nước.
Chỉ còn có hai ngày nữa là Bạch Cẩn Phong kiểm tra tiến độ luyện kiếm, vậy mà Sở Thanh Vân mới thật sự nhuần nhuyễn được có ba chiêu.
Bộ kiếm pháp này tên rất hay, Hỗn độn vô ảnh kiếm, nghe cái tên đã thấy huyền bí.
Hỗn độn vô ảnh kiếm có tám chiêu tất cả, chủ yếu là lấy nhu thắng cương, mỗi chiêu luyện ra đều vô cùng đẹp mắt.
Nhẹ nhàng nhưng mà hiệu quả.
Chiêu thứ nhất Sở Thanh Vân luyện thành công chém vỡ đôi một tảng đá.
Chiêu thứ hai Sở Thanh Vân luyện thành công chém đứt đôi một mảng cây rừng.
Chiêu thứ ba y vẫn chưa dám thử.
Nhưng y cảm giác uy lực còn hơn hai chiêu đầu.
Vì sợ Bạch Cẩn Phong trách mắng nên Sở Thanh Vân hai ngày cuối gần như ngày đêm tập luyện, ấy vậy mà vẫn không thể luyện thành chiêu thứ tư.
Cuối cùng đợi đến ngày thứ bảy.
Sở Thanh Vân không tập luyện gì cả, ngồi trong tiểu viện đợi chờ Bạch Cẩn Phong gọi mình.
Chờ một lần chờ đến tận tối.
Sở Thanh Vân buồn bực.
Có lẽ nào lời nói hôm ấy chỉ là tuỳ tuỳ tiện tiện.
Hắn cũng chẳng có ý định kiểm tra mình.
Sở Thanh Vân buồn bực cầm Câu Ly kiếm ra hậu sơn tập luyện, phát tiết hết sự bực tức trong lòng, không ngờ lúc tỉnh táo lại mới thấy y đã chém trụi cây rừng trong bán kính một trượng rồi.
Tự thâm tâm y thấy kinh hoảng và sợ hãi, giờ y mới biết thái độ của Bạch Cẩn Phong có ảnh hưởng đến khối thân thể này đến vậy.
Y vẫn vô thức mà để bụng lời hắn nói.
Bỗng nhiên lá cây kêu lên xào xạc, tiếng gió thổi vu vơ.
Dưới mặt đất khẽ rung nhẹ, một ánh sáng lạnh lẽo từ đâu bay tới.
Sở Thanh Vân theo bản năng giơ Câu ly kiếm lên đỡ.
"Choang."
Một viên đá bắn xuống đất.
Tro bụi bay tung toé.
"Tốt lắm.
Không uổng công vi sư phải tới tận đây.
Chiêu kiếm ra vừa đủ lực, lấy nhu thắng cương, vừa tinh tường vừa uyển chuyển.
Sở Thanh Vân ngươi đã thành công rồi."
Tiếng nói tới trước, bóng dáng cao lớn bây giờ mới hiện ra, Bạch Cẩn Phong mặc một chiếc áo choàng tối màu, lẫn vào màn đêm.
Mái tóc không có dây buộc bị gió thổi tung bay.
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Vân, hỏi.
"Ngày hôm nay cớ sao không đến?"
Sở Thanh Vân hẵng còn choáng ngợp, lắp bắp hỏi lại.
"Đến đâu cơ?"
Bạch Cẩn Phong nheo mắt.
"Vi sư hình như đã dặn dò ngươi rồi, đúng một tuần sẽ kiểm tra kiếm chiêu.
Ngươi coi lời của vi sư để đi đâu?"
Sở Thanh Vân đuối lý, nhanh chóng giải thích.
"Đệ...!đệ tử tưởng sư tôn sẽ cho người gọi.
Đệ tử không dám lên đỉnh Thiên Nhai làm phiền sư tôn tu luyện."
Bạch Cẩn Phong mỉm cười, dường như lúc này trong mắt chỉ còn Sở Thanh Vân.
"Lần sau đỉnh Thiên Nhai ngươi có thể tuỳ tiện tới.
Vi sư luôn chào đón ngươi."
Câu nói cảm động đến thế mà trong lòng Sở Thanh Vân rét lạnh.
Thủ đoạn này, phong thái này, Sở Thanh Vân chỉ sợ mình bị chìm sâu trong đó.
Cố dằn lại trái tim đang đập bình bịch, y khẽ cúi đầu.
"Vâng, thưa sư tôn."
Nói thật Bạch Cẩn Phong cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Sở Thanh Vân ấy thế mà chỉ mất một tuần đã luyện đến kiếm chiêu thứ tư, điều mà ngày xưa chính hắn cũng không làm được.
Thực ra vừa nãy Bạch Cẩn Phong đã đến từ lâu để quan sát, cảm thấy cực kỳ hài lòng về đồ đệ nhà mình.
"Ngươi múa lại chiêu kiếm thứ tư xem nào?"
Giơ Câu Ly kiếm lên.
Sở Thanh Vân hít sâu một hơi, kiếm chỉ thẳng lên trời.
Một người một kiếm bay múa trong không trung, nhưng chiêu này luyện chưa tới, đánh không ra thế ra hình gì cả.
Sở Thanh Vân đang múa tập trung thì bỗng một bàn tay hữu lực nắm lấy eo y, tay kia bao trùm tay cầm kiếm.
"Tay thẳng ra, kiếm vung lên phải mạnh mẽ dứt khoát.
Góc lưng này nghiêng sang bên trái một chút, đúng như vậy, chém xuống đi." Tiếng nói khàn khàn gần sát bên tai làm cả người Sở Thanh Vân tê dại, trên trán bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, sống lưng tê rần, y mất sạch năng lực hành động, gần như máy móc mà làm theo từng động tác.
Thình thịch.
Thình thịch.
Hai người dính sát vào nhau, lồng ngực phập phồng của Bạch Cẩn Phong như muốn thiêu đốt tâm trí của Sở Thanh Vân, mắt y hoa lên, hơi thở khó nhọc, cảm giác như bệnh tim sắp sửa tái phát.
Bỗng nhiên mùi thơm của hoa Thanh Lương trà từ sườn núi bay tới làm Sở Thanh Vân sực tỉnh.
Y luống cuống vùng vẫy, Bạch Cẩn Phong cũng thuận thế buông tay ra.
"Sư tôn.
Đệ tử đã hiểu rồi."
Thấy Sở Thanh Vân nhìn mình với vẻ đề phòng, biểu tình của Bạch Cẩn Phong vẫn như thường, hắn lấy từ trong nhẫn ra một quyển thư tịch mỏng dính rồi ném cho y.
"Tạm thời ngừng luyện kiếm một tuần.
Ngươi hãy học thuộc hết quyển thư tịch này.
Một tuần sau nhớ lên đỉnh Thiên Nhai, vi sư sẽ kiểm tra."
Sở Thanh Vân tâm trí đang để trên mây, y nhìn cuốn thư tịch mỏng tang Bạch Cẩn Phong đưa, không để nó vào mắt, tuỳ tiện nói.
"Vâng, thưa sư tôn."
"Đêm khuya rồi.
Ngươi hãy về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, thưa sư tôn."
Bạch Cẩn Phong nghe thấy trong lời nói của Sở Thanh Vân tràn đầy mơ hồ, hắn không để bụng mà nâng môi cười.
"Vậy vi sư đi đây." Nói xong chợt biến mất như chưa từng xuất hiện.
Áp lực xung quanh dần tan đi.
Sở Thanh Vân đứng đơ một lúc rồi đột nhiên hét lên, chạy đến bờ suối cởi phăng y phục rồi nhảy xuống nước ngâm mình.
Cuối cùng cũng đi.
Thà tập hai mươi chiêu kiếm còn hơn phải đối phó với sư tôn hai mươi phút.
Vì quyển sách Bạch Cẩn Phong đưa cho mỏng tang nên Sở Thanh Vân vốn không coi ra gì, quyết định để học sau.
Vì y không phải gánh nước nữa nên hàng ngày ngoài đi đến đại sảnh lãnh cơm thì gần như không ra khỏi động phủ.
Mấy ngày gần đây Sở Thanh Vân điên cuồng luyện kiếm, y nghe nói luyện đến chiêu thứ tám thì đường kiếm sẽ hoá vô ảnh, từ đó đối thủ không thể nào nắm bắt được chiêu thức của mình nữa.
Còn xa hơn nữa chính là kiếm ý, khi nào nắm bắt được kiếm ý thì mới được coi là nhân kiếm hợp nhất.
Sở Thanh Vân cực kỳ mong chờ ngày đó.
Trong ba đệ tử của Bạch Cẩn Phong thì chỉ có y và Diệp Thần luyện kiếm, còn lại Lục Thanh Sương tu luyện công pháp bổn môn.
Cứ thế, Sở Thanh Vân mất tận năm ngày cuối cùng cũng luyện thành chiêu thứ tư của Hỗn độn vô ảnh kiếm.
Chỉ mỗi tội cứ mỗi lần vung chiêu này lên Sở Thanh Vân sẽ nhớ đến lúc Bạch Cẩn Phong dán sát vào cơ thể của y.
Cái cảm giác đó làm sao cũng không xua đi được, càng như vậy y càng cảm thấy thiết lập của cuốn tiểu thuyết này quá đáng sợ.
Đến ngày thứ sáu, Sở Thanh Vân đinh ninh chỉ cần một ngày là học thuộc được cuốn thư tịch Bạch Cẩn Phong đưa, y ung dung nằm ngửa trên giường, lật ra trang đầu tiên.
Thấy trên đó ghi bốn chữ Vĩnh Sinh đại lục to tướng.
Song Sở Thanh Vân lúc này mới cảm thấy không đúng.
Cuốn thư tịch mỏng vậy bởi vì nó chỉ có duy nhất một trang thôi.
Tu sĩ vốn có trí nhớ rất tốt, đọc một lần là thuộc.
Sở Thanh Vân đọc hết trang đầu tiên thì trang đó bỗng nhiên biến mất, nội dung trang thứ hai bây giờ mới xuất hiện.
Nội tâm Sở Thanh Vân điên cuồng kêu gào.
Vì cái chi không cho y biết trước điều này vậy? Sách này rốt cuộc có bao nhiêu trang?
Sở Thanh Vân hỏi nhưng không ai trả lời, cho nên y đành cắm đầu cắm cổ lao vào đọc.
Hận không thể một lần nhét hết chữ vào đầu mình.