Bỗng nhiên một tiếng kêu the thé vang lên trong đêm đen vô tận, Lục Thanh Sương giật mình làm rơi hạt Phá diệt châu.
Mặc cho trái tim đập muốn vỡ tung lồng ngực, hắn theo bản năng lùi lại phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi chỗ này.
Tiếng kêu vừa xong là của hồ ly nhỏ, không hiểu nó phát điên gì mà đang từ trong đám y phục lại phóng ra ngoài cửa động, miệng liên tục rít lên những âm thanh chói tai, khiến Sở Thanh Vân đang từ trong nhập định mở bừng mắt ra.
"Mày sao vậy a Tuyệt?"
Hồ ly nhỏ nhảy trở lại, cắn gấu quần y rồi bắt đầu lôi kéo.
Sở Thanh Vân ý thức được có chuyện không đúng, vội vã đi kiểm tra.
Nhưng cửa động trống không chẳng có một bóng người, kết giới bên ngoài bị phá hỏng, dưới đất còn vương một vài dấu chân.
Là ai đến đây? Có mục đích gì?
Sở Thanh Vân ngẩn ngơ đứng ngoài cửa động, tận đến lúc thấy gió lạnh thổi qua, hạt mưa tấp vào thân rét buốt.
Y mới ý thức được mình đang để trần thân trên.
"Sở Thanh Vân.
Sau này cấm ngươi cởi xiêm y trước mặt người khác.
Đây là môn quy, ngươi mà vi phạm đừng có trách vi sư vô tình."
Lời Bạch Cẩn Phong còn văng vẳng bên tai, hôm nay Sở Thanh Vân đã vi phạm.
Ôm hồ ly nhỏ trên tay, Sở Thanh Vân vội vã đi vào trong động rồi mặc y phục lại.
Nhưng kết giới ngoài kia bị phá hỏng, đêm nay y cũng chẳng dám ngủ nữa.
Sở Thanh Vân nựng hồ ly nhỏ trên tay, miệng lầm bầm hỏi nó.
"Lúc nãy là ai mày có biết không?"
Hồ ly nhỏ dụi đầu vào tay Sở Thanh Vân, bốn cái đuôi xoè ra như bốn cái quạt.
Sở Thanh Vân lo lắng vô cùng, gương mặt trở nên khó coi.
Cái cảm giác bị rình rập không tốt chút nào.
Ngẫm đi ngẫm lại thì tất cả cũng là tại công pháp do Bạch Cẩn Phong đưa.
Thứ công pháp này có tên là Hoả diễm thiên phần quyết.
Uy lực cực kỳ khủng bố, đây là công pháp tu luyện hệ hoả, mỗi một tầng lại có một công dụng khác nhau.
Sở Thanh Vân luyện một tuần thì đan điền bắt đầu sản sinh ra một đốm hoả diễm màu đỏ, đốm hoả diễn này hấp thu linh lực để phát triển, thành ra hàng ngày Sở Thanh Vân liên tục phải vận chuyển công pháp để cung ứng cho đốm lửa đó.
Lẽ ra mọi chuyện chỉ có thế, nhưng theo thời gian khi đốm hoả diễm này lớn lên, cơ thể y lại không thể khống chế nó, đôi lúc lửa cháy mạnh tràn ra ngoài thiêu đốt hết mọi thứ xung quanh, nhất là áo trên người, lửa liếm soạt một cái đã biến thành tro tàn.
Chỉ một tuần trôi qua mà Sở Thanh Vân đã sắp hết y phục để mặc, cuối cùng bất đắc dĩ lúc tu luyện phải cởi trần thân trên ra.
Càng nghĩ càng khó chịu.
Sở Thanh Vân đứng lên ra ngoài cửa động kiểm tra kỹ càng một lần nữa, sau khi chắc chắn không có người thì mới đi vào.
Đến sát cầu thang lên xuống, bỗng nhiên chân y dẫm phải thứ gì đó gồ lên.
Sở Thanh Vân dừng lại rồi cúi xuống, không ngờ lại nhặt được một hạt châu lạ, châu này bề ngoài trong suốt, ở giữa giam cầm một ngọn lửa nhỏ.
Hồ ly nhỏ nhìn thấy hạt châu thì đồng tử mắt co lại, lông trên người dựng hết cả lên, cuống cuồng chui vào ngực thiếu niên để trốn.
Nhìn phản ứng của vật nhỏ, Sở Thanh Vân càng tò mò.
Giơ hạt châu lên ngắm tới ngắm lui nhưng không biết đây là thứ gì.
Y không miễn cưỡng nữa, quyết định bỏ nó vào nhẫn rồi tính sau này hỏi Bạch Cẩn Phong sau.
Đây chắc chắn là của kẻ bí ẩn kia để lại.
Nếu có thể từ hạt châu này tra ra thứ gì cũng tốt.
Không hiểu sao lúc rối bời này, Sở Thanh Vân lại cảm thấy người có thể tin được chỉ có mình Bạch Cẩn Phong.
Vì đây là tiểu thuyết tình sắc cho nên mấy thứ như tu luyện hay cốt truyện chỉ chủ yếu xoay quanh nhân vật chính Bạch Cẩn Phong.
Nhân vật râu ria như Sở Thanh Vân chỉ có vài phân cảnh, hơn nữa phân cảnh nào cũng hoang đường đến không dám nhìn thẳng.
Thành ra chính y cũng không biết bước tiếp theo phải đi như thế nào.
Theo diễn biến cốt truyện hay là trốn sang một bên, coi mình là một người qua đường ngắm nhìn thế giới?
Sở Thanh Vân quyết định để mọi thứ tuỳ duyên đi, miễn là y không động tâm với Bạch Cẩn Phong là được.
Một đêm trôi qua không hề yên bình.
Ánh sáng từ trên đỉnh động vừa chiếu xuống, Sở Thanh Vân đã vội vã phóng ra ngoài.
Từng tia nắng sớm trải dài mặt đất, không khí vương mùi ẩm ướt, cỏ non mơn mởn lấp loáng ánh nước, khắp nơi là một hương vị thanh tân sảng khoái.
Nhưng rất tiếc, một trận mưa đêm qua đã xoá sạch mọi dấu tích đáng ngờ.
Sở Thanh Vân chạm vào kết giới đã trở lại bình thường như cũ mà ngẩn ngơ.
Cũng may còn có viên châu kỳ lạ làm bằng chứng, nếu không Sở Thanh Vân cứ nghĩ mình đang nằm mộng.
Những ngày tiếp theo Sở Thanh Vân vẫn tiếp tục luyện Hoả diễm thiên phần quyết, dù tâm trạng nôn nóng nhưng may mắn cũng đã luyện thành tầng thứ nhất Sinh hoả.
Bây giờ mỗi lần vận công, linh văn hoả diễm sẽ bao bọc xung quanh người Sở Thanh Vân, trông phô trương cực kỳ, Sở Thanh Vân chắc chắn là mình luyện sai chỗ nào đó chứ chẳng lẽ lại có thứ công pháp không cho mặc y phục, như vậy thì ai mà dám tu luyện nữa.
Luyện xong tầng thứ nhất Sinh hoả.
Sở Thanh Vân đếm vạch ngang thì nhận ra mình còn những bảy ngày nữa mới đến lúc mãn hạn phạt.
Buồn chán chẳng còn việc gì làm y đành đi luyện kiếm.
Tu sĩ Trúc cơ kỳ, uy lực Hỗn độn vô ảnh kiếm cũng tăng lên rất nhiều.
Sở Thanh Vân vung kiếm vài nhát, lỗ thủng trên bức vách đã rộng ra một khoảng.
Tự dưng Sở Thanh Vân lại tò mò về phiến không gian bên kia.
Y dùng kiếm đẽo cho lỗ thủng rộng bằng vừa một người chui qua, sau đó ôm hồ ly nhỏ chui qua kẽ hở đi sang bên kia.
Bên này thật ra cũng chẳng có gì, cũng là một hang động tự nhiên trống không, xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ bên kia vọng vào.
Sở Thanh Vân nhìn thấy một đường hầm tối đen, y hiếu kỳ bước vào.
"A tuyệt.
Mày nói xem đường hầm này dẫn đi đâu?"
Hồ ly nhỏ kêu lên hai tiếng rồi nhảy tót vào trong ngực Sở Thanh Vân, từ bên trong ló đầu ra ngoài.
"Đừng sợ, chúng ta đi xem thử một chút thôi."
Sở Thanh Vân ôm hồ ly nhỏ đi mãi đi mãi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Đến tận nửa canh giờ sau, bàn tay chạm vào mặt đá lạnh lẽo, y lấy từ trong nhẫn ra một viên Dạ minh châu rồi giơ lên.
Vô lý, tại sao lại là đường cụt chứ?
Sở Thanh Vân nhìn vách đá chắn kín con đường, cảm giác như vây trong một không gian tối tăm.
Y chán nản tính quay lại Tuyệt linh động, ai dè lại nghe thấy tiếng người.
Tiếng nói văng vẳng như từ nơi xa xôi vọng lại, Sở Thanh Vân ỷ vào tu sĩ tai thính mắt tinh, áp hẳn tai vào vách đá để nghe.
Hình như là tiếng rao bán hàng.
Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng tình nhân tán tỉnh nhau, còn có cả tiếng hài tử đang vui vẻ hát đồng dao.
Càng ngày càng tò mò, Sở Thanh Vân lắng nghe rất lâu, thấy bọn họ rao cả đồ ăn như cá và rau củ, cuối cùng tổng kết được bên kia là một khu chợ của người phàm.
Tại sao lại có khu chợ ở đây? Sở Thanh Vân vô cùng muốn biết phía bên kia là gì.
Từ khi xuyên qua đến giờ đã vài tháng, vậy mà cuộc sống của y chỉ toàn tu luyện và tu luyện.
Y muốn đi ngắm hết cảnh sắc ở nơi đây.
Muốn bước chân ra khỏi môn phái, muốn đi tìm hiểu cuộc sống nơi tu chân giới này...!
Hồ ly nhỏ như cảm nhận được khát khao của chủ nhân, nó nhảy lên vai y rồi liếm nhẹ vào cằm.
Sở Thanh Vân giật mình thoảng thốt.
"Không biết thế giới bên ngoài kia ra sao nhỉ? A Tuyệt mày đã bao giờ nhìn thấy chưa?"
Hồ ly nhỏ dĩ nhiên là nhìn thấy nhiều lần rồi, nó đã ở đây chờ đợi không biết bao nhiêu năm, đuôi cũng đang nhú cái thứ năm, chỉ có Sở Thanh Vân đơn thuần mới nghĩ nó là một thú cưng vô hại.
Nhưng mà nó không biết nói, chỉ có thể ve vẩy cái đuôi để trả lời thôi.
Sở Thanh Vân chỉ hỏi vu vơ mà chẳng cần câu trả lời, y biết dù có muốn rời khỏi nơi này thì bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp nhất.
Dù suy nghĩ thấu đáo nhưng thất lạc vẫn hiện lên trên mặt, y chầm chậm lê bước chân quay trở lại động phủ, không nhận ra ánh sáng đang dần dần chiếu rọi, bóng dáng cao lớn cầm linh đăng bao phủ lấy thân hình của y, từng đốm lửa nhảy nhót như khiêu vũ trong không khí.
Giọng nói khàn khàn vang lên.
"Sở Thanh Vân, ngươi đây rồi."