Vào đến khách điếm ba người mới hoàn hồn lại, Diệp Thần bình thường nhanh mồm nhanh miệng giờ mặt cắt không còn hột máu.
"Sợ hãi quá," Nhìn mấy cô nương đó từ xa trông xinh đẹp nhưng nhìn gần thì khuyết điểm lộ ra hết, hơn nữa toàn bộ đều là người phàm, Sở Thanh Vân kinh hãi.
"Nữ tử thanh lâu đây sao? Với nhan sắc này làm sao họ kiếm được khách???"
Từ Kha khinh bỉ nhìn y, "Thật ra đây chỉ là mấy cô nương ế khách nên mới phải đứng ở đây thôi, chủ yếu phục vụ những phàm nhân không có tiền, còn những danh kỹ đầu bảng cần rất nhiều linh thạch mới mời được." Nói xong gã hồi tưởng lại, ánh mắt dần chuyển sang ngưỡng mộ.
"Có một người trong số đó nằm thứ tám trong bảng xếp hạng mười đệ nhất mỹ nhân tu chân giới.
Chính là mỹ nhân đầu bảng của Minh Nguyệt lâu."
"Thật hả?" Sở Thanh Vân chưa bao giờ được đi thanh lâu, nghe thấy mỹ nhân thì hơi hiếu kỳ.
Y ngập ngừng, "Hay là tối nay chúng ta..."
"Ngươi không cần tò mò, nhiệm vụ ta nhận đích xác cần đến Minh Nguyệt lâu một chuyến," Từ Kha cười đen tối.
"Tối nay gia sẽ dẫn ngươi đi trải nghiệm..."
Từ Kha đang nói dở bỗng cảm thấy người bên cạnh thân thể cứng đờ, gã nheo mắt quan sát rồi cười nhạo.
"Diệp Thần ngươi làm sao mà trông sợ sệt thế? Mấy cô nương đó có ăn thịt người đâu?"
"Ta...! ta..." Diệp Thần nói chẳng lên lời, cuối cùng ngậm chặt miệng lại, Từ Kha dùng mọi cách mà không cậy được ra, gã cười hềnh hệch.
"Diệp Thần...!đừng nói là ngươi sợ bọn họ đấy nhá?"
"Ta..." Diệp Thần bị nói trúng tim đen quắc mắt lườm hắn, Sở Thanh Vân thấy hai tai hắn đỏ bừng lên vội tiến tới giải vây.
"Thôi thôi đừng đùa nữa, chúng ta vào trong đi, cứ đứng đây mãi không ngại à?"
Hai người Từ Kha, Diệp Thần bây giờ mới nhớ ra bọn họ đang đứng ở cửa khách điếm, Từ Kha chấm dứt câu chuyện, nói nhỏ với hai người.
"Chúng ta chịu khó ở khách điếm này một vài hôm đã, không nên công khai danh tính thật, tránh vọng động kẻo đối tượng nhiệm vụ chạy mất."
Đối tượng cần bắt lần này là một ma tu, người này chuyên mê gian nam nhân nữ nhân tuổi chưa lớn để hút tinh khí của họ, người bị hút thân thể quắt đi, sức sống mất hết.
Từ Kha là người lớn tuổi nhất, biểu tình cũng ổn trọng hơn Sở Thanh Vân và Diệp Thần, hai người đương nhiên lấy hắn làm chủ.
"Được, nghe huynh."
Vì lý do đó nên ba người lựa chọn khách điếm này tương đối vắng người, bọn họ đứng ở đây từ nãy mà chẳng có ai ra hỏi han.
Trưởng quầy còn đang ngồi ngủ gà ngủ gật đằng kia.
Từ Kha vì muốn điệu thấp nên định thuê ba người một phòng.
"Trưởng quầy! Chúng ta muốn mướn phòng."
"Đến đây đến đây." Trưởng quầy này rất mập, hai má toàn mỡ là mỡ, mắt híp thành một đường kẻ, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Lão nghe thấy tiếng gọi mắt nhắm mắt mở đứng bật dậy, thân hình to lớn đập vào làm quầy gỗ lắc lư.
Lão nhìn thấy ba người thì vội quệt miệng rồi ra vẻ đứng đắn hỏi.
"Chào mừng quý khách, quý khách nghỉ lại mấy ngày?"
"Nghỉ lại mấy ngày nói sau đi, cho chúng ta một phòng lớn." Từ Kha tuỳ tiện nói, không ngờ vừa nghe xong Sở Thanh Vân đã thấy không ổn, y vội vàng nói chen vào.
"Từ từ đã, trưởng quầy, cứ cho chúng ta ba phòng đi." Nói xong nhanh nhẹn lấy một nắm linh thạch đập lên quầy.
Từ Kha đánh mắt cho y liền bị y giả lơ, đành nuốt lời định nói vào trong bụng.
Được rồi, ai có tiền người đó quyết.
Sở Thanh Vân không nghĩ gì nhiều, thật ra y không thích ngủ cùng giường người khác cho lắm.
Ở thế giới nam sắc này, nam nam cũng phải thụ thụ bất thân chứ.
Hơn nữa, tính hướng của y vừa vặn là nam nhân, dù người ta không có ý thì y cũng ngại.
Nhưng mà trưởng quầy không hiểu phong tình, phũ phàng nói.
"Rất tiếc, bổn điếm chỉ còn có hai phòng thôi, các vị công tử chịu khó chia ra nhé."
"Hai phòng cũng được." Từ Kha bịt miệng Sở Thanh Vân lại.
"Trưởng quầy mau dẫn ta lên phòng đi."
Trưởng quầy nắm lấy đống linh thạch đếm kỹ càng, đến khi cảm thấy ưng ý rồi bấy giờ mới rung cái chuông nhỏ ở bên cạnh, tiểu nhị ở bên trong nhanh chóng chạy ra.
Tiểu nhị nhìn qua rất vạm vỡ, gương mặt đen như hòn than.
Sở Thanh Vân tỉ mỉ quan sát người này, một thân áo xanh loang lổ dầu mỡ, nhìn y như đồ tể, tu vi tuy chỉ có Luyện Khí kỳ tầng tám nhưng nghe chừng khí lực rất lớn, trên người phát ra một thứ khí tức làm người ta khó chịu.
Cầu thang nhỏ hẹp, hành lang tối tăm, không khí quá ngột ngạt, Sở Thanh Vân càng nhìn càng thấy cái khách điếm này có vấn đề.
Y quay sang kéo tay Từ Kha để nhắc nhở gã thì phát hiện hai người kia vẫn còn đang cãi nhau về việc phân phòng.
"Ngươi và Trương Tam ở cùng một phòng đi, ta không có thói quen ở với người lạ." Đây là lời Diệp Thần.
"Ta có thói quen ngủ ngáy, không chung phòng được với người khác đâu, thôi ngươi chịu hi sinh một chút đi." Đây là lời của Từ Kha.
Sở Thanh Vân cạn lời, đợi tráng hán tiểu nhị dừng chân trước một căn phòng trống, y nhanh nhẹn nhảy vào trước rồi vẫy tay chào hai người.
"Hai huynh hợp nhau vậy thì ở cùng nhau đi, một mình ta sẽ ở phòng này.
Thế nhé, nghỉ ngơi trước đã, đến tối gặp nhau." Nói xong vội vàng đóng cửa lại.
Từ Kha, Diệp Thần: "..."
Dù sao đi nữa phòng thì chỉ có hai, bọn họ cũng không thể mặt dày gọi người ra, đành cắn răng đi cùng tráng hán tiểu nhị đến phòng tiếp theo.
"Khách quý có việc gì thì cứ ấn cái chuông nhỏ ở trên vách, chúng ta sẽ nhanh chóng đến."
Từ Kha móc một viên hạ phẩm linh thạch rồi nhét cho gã, sau đó đuổi người đi.
Đến khi trong phòng còn lại hai người đứng nhìn nhau, Từ Kha hết nhìn Diệp Thần rồi lại nhìn về cái giường duy nhất trong phòng.
Bỗng nhiên tai gã nóng bừng lên, lắp bắp nói.
"Thôi ngươi ngủ trên giường đi, ban đêm ta thường xuyên minh tưởng, không ngủ đâu."
Diệp Thần ghét bỏ nhìn gã bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Này.
Sao ngươi có vẻ nghe lời cái tên đệ tử ngoại môn kia vậy? Y là phụ tá ngươi bỏ tiền ra thuê đúng không? Có lý nào chủ lại phải ở chung phòng còn tớ thì lại được ở riêng vậy?"
Từ Kha cân nhắc xem có nên vạch trần thân phận thật của tiểu sư đệ không, nhưng ngẫm lại thì gã lại chần chừ, vì dù sao đối phó với Diệp Thần còn dễ hơn đối phó với Sở Thanh Vân, thế nên gã tuỳ tiện nói.
"Kệ y đi, ngươi cũng đừng chọc đến người ta nữa, đừng có cậy đệ tử nội môn mà bắt nạt đệ tử ngoại môn."
Diệp Thần nghi hoặc nhìn Từ Kha, gã vừa mắng mình đúng không? Thế mà gã lại dám mắng mình???
Bỗng dưng Diệp Thần cảm thấy cực kỳ ấm ức, cái tên khốn này lại còn dám bênh vực người lạ trước mặt hắn, càng nghĩ càng bực, hắn thẹn quá hoá giận gắt lên.
"Ngươi không dám nói thì để ta nói, chỉ là một đệ tử ngoại môn thôi, có gì hiếm lạ đâu cơ chứ? Hay là ngươi coi trọng người ta rồi?" Nói xong Diệp Thần hùng hổ kéo cửa ra rồi đi sang phòng Sở Thanh Vân.
"Ê ê." Từ Kha hết hồn kéo người lại.
"Tổ tông của ta ơi, ngươi định đi đâu? Ngoan ngoãn ở trong phòng hộ ta cái, chúng ta là đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi đâu."
Nói xong gã lại nịnh nọt.
"Người ta nhỏ tuổi, ngươi chấp với y làm gì, dù sao cũng không phải thân thiết, ta lại không có thói quen ở với người lạ.
Ngươi chịu khó chút, mấy hôm nữa đi đến phủ thành chủ thì ngươi muốn bao nhiêu phòng chẳng được."
"Hừ!" Diệp Thần nghe thấy vậy thì bùi tai, cũng không định làm căng nữa, nghênh ngang bước vào phòng.
"Vì nhiệm vụ ta mới bỏ qua đó nhé!"
Từ Kha có nỗi khổ mà không nói thành lời.
Gã đã Kết Đan nhưng mà đánh nhau với Sở Thanh Vân ai thắng ai thua còn chưa rõ đâu, bây giờ mà sang đòi phòng với y cẩn thận mai không còn răng mà ăn cháo nữa.
Rõ ràng ở đây gã là người lớn tuổi nhất, tại sao lại bị hai tên nhãi ranh này chèn ép chứ!!!
Từ Kha hơi ấm ức, cũng không để ý đến Diệp Thần nữa mà ngồi xuống một góc để tu luyện.
Diệp Thần thấy vậy cũng làm theo, cuối cùng chiếc giường chình ình giữa phòng để không, chẳng có ai đến nằm.