Bạch Cẩn Phong trả lời tuỳ tiện vậy thôi nhưng thực ra hắn đã nghĩ thông suốt rồi.
Lúc đầu hắn nghĩ mình có thể từ xa để bảo vệ Sở Thanh Vân, hai người mãi mãi là sư đồ, mối quan hệ này mới tốt đẹp làm sao.
Nhưng hắn nhìn không nổi Sở Thanh Vân rời xa tầm mắt hắn, nhìn không nổi Sở Thanh Vân cười nói với người khác.
Dù lý trí có kiên cường đến đâu thì những lúc như vậy bản năng vẫn không tự chủ được đến gần y, quan tâm y, thân mật với y.
Hắn phạm quy, hắn phải chịu thiên phạt.
Nhưng thiên phạt thì sao chứ? Bạch Cẩn Phong hắn đã nghịch thiên mà đi thì còn sợ gì nữa? Thiên phạt thì thiên phạt đi, nếu phải nhường ái nhân cho người khác cái tư vị đó cũng không dễ chịu chút nào.
Tất nhiên những điều này Sở Thanh Vân không nên biết đến, thứ y xứng đáng được hưởng là một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Sở Thanh Vân thấy Bạch Cẩn Phong không nói gì, nhớ lại vài lần trước, có lần nào chống đối mà không bị phạt đâu, y run sợ trong lòng, vội choàng tay lên vai nam nhân, rụt rè hôn hắn.
Bạch Cẩn Phong phản ứng chậm nửa nhịp, hơi nghiêng người né ra đằng sau thành ra nụ hôn này chỉ như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng xúc cảm nơi cánh môi vẫn làm lòng hắn mềm mại hẳn.
Tuy vậy, lời nói ra miệng vẫn cực kỳ nghiêm khắc.
"Hôn đi, hôn nữa cũng vô dụng, dám trốn khỏi môn phái để xuống núi, lại còn đi đến nơi hỗn tạp như thanh lâu.
Ngươi cũng to gan lắm, nếu ngày hôm nay vi sư không ở đây thì sao?"
"Đệ tử đi cùng Từ Kha sư huynh và Diệp Thần sư huynh mà..." Sở Thanh Vân lí nhí phản bác.
"Đi cùng, vậy hai tên kia đâu?" Bạch Cẩn Phong chất vấn.
"Còn nữa, vì sao ngươi lại vào phòng của Ninh Ngọc?"
Ninh Ngọc Ninh Ngọc, gọi đến là ngọt, Sở Thanh Vân rầu rĩ đáp.
"Ta tình cờ nhìn thấy một bóng đen đáng ngờ liền đuổi theo, ai biết đâu được?"
Bạch Cẩn Phong dùng giọng điệu hận không thể rèn sắt thành thép mắng:
"Sao ngươi lại hành động lỗ mãng không chịu dùng đầu óc vậy? Tu vi ngươi mới bao nhiêu mà dám đuổi theo người ta?"
Bạch Cẩn Phong không nhắc thì không sao, nhắc đến làm Sở Thanh Vân nhớ ra.
"Sư tôn, người nói đệ tử mới nhớ, tại sao người lại mua tiểu quan Ninh Ngọc kia? Người đừng nói đó không phải là mình, ánh mắt người đệ tử không thể nào nhìn lầm!"
"Hửm, tiểu quan?" Bạch Cẩn Phong ngẩn người, nghĩ mãi mới hiểu Sở Thanh Vân nói đến ai.
"Tiểu quan cái con khỉ, Ninh Ngọc đó là lục sư thúc của ngươi, ta không ngờ y ở đây nên cố tình đến gặp."
"Gặp nhau ở thanh lâu?" Sở Thanh Vân bán tín bán nghi, nheo mắt quan sát biểu hiện trên mặt Bạch Cẩn Phong, cảm thấy hắn không nói dối nhưng vẫn không yên tâm.
"Hừm, đệ tử không tin."
"Chưa gì đã dám quản vi sư rồi?" Bạch Cẩn Phong nhéo mũi Sở Thanh Vân, cảm thấy ở trong tình trạng này thì khó lòng mà hỏi tội được, đành chuyển chủ đề.
"Thanh Vân, ngươi lần này làm vi sư rất lo lắng, chúng ta về lại môn phái có được không?"
"Lo lắng gì chứ?" Sở Thanh Vân không cho là đúng, "Đệ tử lớn rồi, chỉ đi ra ngoài một lần thôi mà."
Những việc nguy hiểm ngoài kia Bạch Cẩn Phong không cách nào nói cho Sở Thanh Vân hiểu, nếu nói một lần thì phải giải thích hết tiền căn hậu quả, việc này làm hắn vô cùng khó xử.
Cuối cùng hắn đành tránh nặng tìm nhẹ, giải thích qua cho Sở Thanh Vân.
"Thanh Vân, ngươi còn nhớ lời vi sư từng dặn ngươi không được cởi áo trước mặt người khác không? Thật ra ở đằng sau lưng ngươi có một tấm bản đồ."
"Vọng nguyệt sơn hà đồ?" Sở Thanh Vân hỏi lại.
"Đúng vậy." Lần này Bạch Cẩn Phong thẳng thắn thừa nhận.
Vốn dĩ muốn giấu giếm Sở Thanh Vân đến cùng, hắn tin có một ngày mình sẽ giải quyết êm xuôi chuyện này, nhưng mà Sở Thanh Vân luôn hành động không theo lẽ thường.
Lần này là trốn đi, lần sau còn là việc gì nữa? Thà để y biết rõ ràng còn hơn.
"Tấm bản đồ này ở trên lưng từ khi ngươi sinh ra, lúc ta nhặt được ngươi đã có rồi.
Ta chỉ biết nó liên quan đến một truyền thuyết trên đại lục này, còn nó có thật sự là 'Vọng nguyệt sơn hà đồ' hay không thì ta không biết."
"Nhưng mà việc này thì có ảnh hưởng gì?" Sở Thanh Vân vừa thắc mắc đã nhớ đến mấy tu sĩ muốn bắt mình đi lần trước.
Chẳng lẽ thứ này thực sự rất quan trọng.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, truyền thuyết này hiện nay đã trở thành tam sao thất bản, chẳng rõ cái nào là thật.
Chỉ biết là người nắm giữ Vọng nguyệt sơn hà đồ sẽ có cơ hội nắm giữ tam giới, giải quyết được vấn đề phi thăng hiện nay."
"Phi thăng?" Sở Thanh Vân không có ký ức cũ, những việc này gần như mù tịt.
"Phải.
Phi thăng! Vĩnh Sinh đại lục này không thể phi thăng, tu sĩ đến kiếp nạn đều ngã xuống, vì vậy nên vấn đề này quá mức nhạy cảm, hễ kiếm ra cách gì để hoá giải thì đám người kia đều có thể điên cuồng thực hiện."
"Nhưng mà đệ tử không hiểu?" Sở Thanh Vân nghi hoặc hỏi.
"Vì sao mọi người đều biết tấm bản đồ trên lưng ta là Vọng nguyệt sơn hà đồ?"
Bạch Cẩn Phong trầm ngâm một chút rồi nói.
"Bởi vì năm trăm năm trước, một vị thần toán ở Thiên Sơn xa xôi từng thông qua những vì sao trên bầu trời mà phán rằng, năm Vĩnh Sinh thứ ba trăm năm mươi hai, ở chân núi Thanh Phong, người mang sứ mệnh sẽ ra đời, trên lưng có một tấm bản đồ.
Lúc đó trời sinh dị tượng, thất thải quang hoa xuất hiện trên bầu trời ba ngày liên tiếp, sau đó lôi kiếp sẽ giáng xuống chào đón đứa trẻ đó sinh ra."
Năm Vĩnh Sinh thứ ba trăm năm mươi hai, giờ là năm Vĩnh Sinh thứ ba trăm năm mươi tám.
Sở Thanh Vân tính xong liền ngậm miệng.
Vừa đủ mười sáu năm...
Năm nay y mười sáu tuổi.
"Không lý nào lại trùng hợp vậy chứ???" Sở Thanh Vân vẫn không tin, một năm có bao nhiêu đứa trẻ sinh ra, tại sao lại là y?
"Sự thật là ngày hôm đó chân núi Thanh Phong đúng là có lôi kiếp, người ta còn nhìn thấy Sở chiến thần ôm một đứa bé rời đi, còn đứa bé đó ở đâu thì không ai biết...!Người ta đặt tên tấm bản đồ này là Vọng nguyệt sơn hà đồ." Câu sau Bạch Cẩn Phong không nói ra thì Sở Thanh Vân cũng tự biết.
Mười sáu năm trước hắn nhặt được y ở chân núi Thanh Phong, cổ đeo một chiếc nhẫn trữ vật có khắc chữ "Sở", trên lưng có tấm bản đồ.
Hoá ra Sở này là tên của Sở chiến thần, Sở Thanh Lan.
Sở Thanh Lan từng là kiếm tu vang danh đại lục, được người ta mệnh danh là chiến thần, người đó có khả năng là cha của y...
Sự thật này làm Sở Thanh Vân choáng váng, y cắn môi ngước nhìn Bạch Cẩn Phong, "Sư tôn, người luôn biết điều này ư?"
"Ta biết, nhưng mà những lời phán đoán đó làm sao mà đúng sự thật được.
Thanh Vân của ta không phải sinh ra để làm gì hết!"
Bạch Cẩn Phong nhớ lại quá khứ kinh hoàng, theo bản năng ôm chặt lấy Sở Thanh Vân.
"Nhưng dù như vậy, lòng người hiểm ác, ngươi phải giấu cho thật kỹ, tuyệt đối không được để lộ tấm bản đồ này cho người khác biết.
Nhớ chưa!"
"Đệ tử biết rồi.
Đệ tử sẽ thật cẩn thận." Cảm nhận được sự bất an của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân không gặng hỏi nữa, dẫu biết hắn vẫn còn điều giấu giếm mình.
"Vậy ngươi sẽ cùng vi sư quay trở về môn phái chứ?"
"Sư tôn." Sở Thanh Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nắm lấy tay Bạch Cẩn Phong, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
"Thật ra đệ tử muốn đi tìm hiểu về Vọng nguyệt sơn hà đồ.
Nếu không muốn từ nay đến cuối đời phải sống chui sống nhủi, đệ tử cần học cách đối diện với vấn đề chứ không phải là trốn chạy...".