Bước ra khỏi toà tiểu lâu, hai người chẳng ai nói một lời nào.
Sở Thanh Vân thì vẫn còn phấn khích vì thanh kiếm, còn Bạch Cẩn Phong nghĩ gì chẳng rõ.
Đi qua một rặng hoa đào phai rực rỡ, Sở Thanh Vân bỗng nghe thấy giọng cười khanh khách chói tai.
"Sư huynh, hoa đào này mới nở, ngươi nói đem về làm trà sư tôn có vui không?"
Giọng nói mềm mại này thành công khiến Sở Thanh Vân phải liếc mắt nhìn sang, hoá ra đúng là người quen thật.
Chỉ thấy ở giữa rừng hoa đào, Lục Thanh Sương đang nâng tay hái hoa hết sức vui sướng, Diệp Thần dịu dàng cầm giỏ đi đằng sau.
Y phục trắng muốt, tóc dài ngang lưng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cánh hoa đào bay lên phấp phới.
Bạch Cẩn Phong bỗng dừng chân lại.
Trong nháy mắt đó, hình như Sở Thanh Vân bắt được một tia không vui trong mắt hắn.
Vì sao nhỉ? Hai người kia đều là hậu cung của hắn cơ mà?
Bạch Cẩn Phong lạnh lùng nói.
"Diệp Thần, Lục Thanh Sương.
Các ngươi đang làm gì ở đây?"
Lục Thanh Sương chờ mãi mới đến ngày hoa nở, đang muốn hái một ít mang về làm trà ướp hoa đào tặng Bạch Cẩn Phong, nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức vui vẻ chạy tới.
"Sư tôn..." Y nhìn thấy người đứng bên cạnh thì hơi giật mình, nụ cười trên mặt cứng đờ lại.
"Sư đệ, ngươi đi cùng sư tôn sao?"
Sở Thanh Vân cười hì hì.
"Chào sư huynh."
Bạch Cẩn Phong cúi đầu xuống, tay nhặt một cánh hoa vương trên tóc Lục Thanh Sương, "Tại sao lại ra đây? Thân thể đã tốt lên chưa?"
Giọng nói dịu dàng này Sở Thanh Vân lần đầu nghe thấy, khi Bạch Cẩn Phong nói chuyện với y đều rất nặng nề, y vốn tưởng đó là giọng của hắn.
Hoá ra sư tôn chỉ nặng nề với một mình y, còn gió xuân là dành cho người khác.
Sở Thanh Vân rũ mi không để ý đến nữa.
Lục Thanh Sương khi đối mặt với Bạch Cẩn Phong thì ngoan ngoãn như một con thỏ nhỏ.
"Nhờ phúc của sư đệ, thân thể đệ tử đã khá hơn rồi.
Hôm nay nghe nói cây đào tiên này mười năm rồi mới ra hoa, đệ tử liền rủ sư huynh đi hái một ít về để ướp trà.
Thế còn sư tôn người đi đâu vậy?"
Lại còn đi với tên vô dụng Sở Thanh Vân nữa chứ.
"Sư tôn!" Diệp Thần lúc này cũng đi tới, tay cầm giỏ hoa, khuôn mặt tuấn tú rất hờ hững, hắn hướng Bạch Cẩn Phong chào hỏi mà lờ Sở Thanh Vân đi.
Sau đó Sở Thanh Vân lại nhìn thấy Bạch Cẩn Phong ân cần hỏi han một lần nữa, thái độ rất mềm mỏng.
Y cảm thấy mình ở đây có thể ảnh hưởng đến tình nghĩa sư đồ của bọn họ, khẽ nhún vai, bâng quơ cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Sư tôn và các sư huynh từ từ tâm sự, đệ tử xin phép về trước."
Ấy thế mà Bạch Cẩn Phong cũng gật đầu, chỉ nghiêm khắc dặn dò.
"Về nhớ luyện kiếm cho tốt.
Một tuần sau vi sư sẽ kiểm tra xem ngươi đã nhớ kiếm chiêu chưa."
Một tuần? Giết người à? Sở Thanh Vân nhăn nhó.
"Sư tôn.
Ta còn phải gánh nước nữa."
"Vậy thì gánh xong rồi luyện.
Không được lười biếng." Bạch Cẩn Phong nhíu mi không kiên nhẫn.
"Sư đệ." Lục Thanh Sương còn cố níu kéo.
"Hoa đào nở đẹp thế này, đệ không ở lại thưởng thức một chút sao?"
"Cảm ơn sư huynh, ta không thích hoa đào."
Sở Thanh Vân quay lưng đi thẳng về tiểu viện.
Vừa đóng cửa một cái lập tức triệu hồi Câu Ly kiếm.
Nằm trên giường ngắm nghía kiếm chán chê, y mới bắt đầu lấy ngọc giản ra để nghiên cứu.
Không một lần Bạch Cẩn Phong nhấn mạnh Sở Thanh Vân phải luyện bộ kiếm pháp này, làm y cũng cảm thấy tò mò.
Nhớ lại cách Bạch Cẩn Phong dạy cảm nhận linh khí, y nhắm mắt lại, đưa ngọc giản lên trán.
Một luồng tin tức từ ngọc giản ồ ạt tràn vào đại não.
Chỉ trong thời gian một hơi thở, tất cả tin tức về kiếm pháp đã ở trong đầu Sở Thanh Vân.
Quả nhiên là thứ tốt.
Gặp bao nhiêu thứ mới lạ trong thế giới này, tâm tình Sở Thanh Vân cũng bình lặng trở lại, không phấn khích như hôm qua nữa, y cầm Câu ly kiếm ra hậu viện đằng sau động phủ rồi bắt đầu tập từng chiêu kiếm.
Mới đầu Sở Thanh Vân không biết vận dụng linh lực, chỉ hai ba chiêu là thở hồng hộc, lưỡi vắt sang một bên.
Về sau dường như vô sự tự thông, linh lực từ đầu ngón tay truyền vào Câu ly kiếm làm cả thanh kiếm sáng rực tử quang.
Luyện tập hết ba canh giờ, trăng đã treo cao trên bầu trời rồi Sở Thanh Vân mới dừng lại.
Lúc này trên người mồ hôi đã tuôn ra như suối, Sở Thanh Vân lục túi trữ vật lấy ra một bộ y phục rồi mới đi ra suối đằng sau núi để tắm.
Thanh Phong môn hạ lạc trên đỉnh núi cao.
Cả môn phái đều có một lớp mây mù che phủ.
Vô Ảnh Phong nơi Sở Thanh Vân ở cũng giống như vậy, chỉ khác là ở giữa núi có một dòng thác nước chảy siết, hình thành nên một dòng suối uốn lượn quanh ngọn núi.
Đêm khuya thanh vắng.
Tiếng côn trùng kêu rả rích.
Sở Thanh Vân cởi hết quần áo rồi xuống suối ngâm mình.
Lúc này đây y mới có thời gian sắp xếp lại tất cả cốt truyện một lần.
Nhưng mà chỉ một lát sau đó y đã hoảng hồn đứng bật dậy, cả thân thể trần trụi phơi trong không khí mà cũng chẳng quan tâm.
Tiếng côn trùng xung quanh cũng im bặt.
Sở Thanh Vân nhớ ra rồi, một tình tiết quan trọng trong nguyên tác.
Sờ sợi dây chuyền trên cổ mình.
Sở Thanh Vân lạnh run người, y nhớ rõ ràng đây là thứ cuối cùng cha mẹ để lại cho chủ nhân thân thể này.
Khi Bạch Cẩn Phong nhặt được y đã lấy họ Sở từ trên mặt nhẫn để đặt tên, đó là nguồn gốc của cái tên Sở Thanh Vân.
Chiếc nhẫn này Bạch Cẩn Phong dặn dò Sở Thanh Vân không tới Trúc cơ thì không được mở ra.
Vì y lúc đó tôn sùng Bạch Cẩn Phong như cha như mẹ cho nên đều nghe lời hắn.
Nhưng chính vào lúc đại hội tông môn vừa bắt đầu, chủ nhân khối thân thể này bị người tính kế đánh ngất nhốt trong kho củi, dây chuyền cũng bị mất.
Sở Thanh Vân lúc đó không đi thi đấu, bị phạt diện bích trong động Tuyệt Linh một trăm ngày.
Ai dè vừa ra khỏi cửa động, Sở Thanh Vân chỉ một lòng sợ Bạch Cẩn Phong tức giận, cuối cùng lấy thân dụ dỗ hắn, y chính là người đầu tiên tiến nhập hậu cung.
Vì là tiểu thuyết tình sắc cho nên cảnh tượng lúc đó được ghi lại rõ rõ ràng ràng.
Thậm chí cả quá trình đại chiến ba trăm hiệp cũng được miêu tả hết sức kỹ lưỡng.
Kỳ diệu hơn nữa là chỉ vài hôm sau, khi mà Sở Thanh Vân còn chưa rời nổi giường thì đã phải chứng kiến cảnh sư tôn yêu quý nhà mình ngang nhiên ôm ấp với Lục Thanh Sương rồi.
Mà trên tay Lục Thanh Sương lúc này chễm chệ chiếc nhẫn trữ vật của y.
Thậm chí còn nhỏ máu nhận chủ rồi.
Sở Thanh Vân còn nhớ rất rõ bởi vì lúc đó y vừa đọc vừa chửi nhân vật chính khốn nạn.
Cũng tại nhân vật này cùng tên với y nên còn cố tình chú ý đến.
Không ngờ chỉ hai ba câu dỗ ngọt của Bạch Cẩn Phong là y đã cam nguyện chịu cảnh chung chồng.
Sở Thanh Vân run rẩy, vội vàng bò lên bờ mặc quần áo rồi quay về tiểu viện của mình.
Trong nguyên tác viết đại hội tông môn diễn ra khi Sở Thanh Vân vừa tròn mười sáu tuổi.
Tức là còn một năm nữa cơ.
Sở Thanh Vân đã xuyên đến đây rồi, y quyết tâm phải né cái cốt truyện máu chó này ra.
Nghĩ lại hành động lúc buổi chiều của Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân cau mày.
Rõ ràng trên người người này có mị lực cực lớn, y không phải nguyên chủ mà khi đối diện với hắn vẫn bị cảm xúc chi phối.
Không thể để cốt truyện khống chế như vậy được, rời xa tra nam mới là chân lý.