CHƯƠNG 7
Sư tôn không giống
Loại tâm tình hài tử của mình ngốc, nhưng chỉ mình có thể nói ngốc, người bên ngoài chắc sẽ không hiểu.
Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên một tia u tối, nắm được nhược điểm trong tính cách của Tiêu Tử Diệp, tùy ý đùa giỡn một phen.
“Võ mồm.
” Hắn lạnh lùng nói, vừa vặn lại tràn đầy ác ý mà cho Tiêu Tử Diệp một ánh mắt khinh bỉ lạnh nhạt đến cùng cực.
Tiêu Tử Diệp giật mình kịp phản ứng Lâm Tiêu đang nói gì, nhìn vẻ mặt “Ngươi là chính nhân quân tử thì ngươi cứu a” của Lâm Tiêu, Tiêu Tử Diệp nhất thời nổi giận, cười lạnh một tiếng nắm chắc cổ tay của Quân Mặc.
“Chữa thương thì chữa thương, chân khí trong kinh mạch của ngươi loạn như vậy, thoạt nhìn cũng biết không xong, chính ngươi tự bạo còn có thể cứu chữa, bạo đồ đệ của ngươi, chỉ sợ lại nghe ngươi giả bộ từ bi, hừ!”
Tiêu Tử Diệp liên tục cười lạnh, đúng là bất kể mình suy yếu, mềm lòng liền chẩn trị cho Quân Mặc.
Một chưởng trên ngực Quân Mặc là Mạnh Thanh Vân giận đánh, vả lại sáu ngày cũng không chữa thương, dĩ nhiên là vô cùng nghiêm trọng, cho nên Tiêu Tử Diệp cũng không dám khinh thường, lập tức liền mềm lòng, nhất định phải trị khỏi cho Quân Mặc.
Hắn lại không biết lời hắn vừa mới nói ra lại làm cả người Quân Mặc đều chấn động.
Quân Mặc quay đầu nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, liền thu hết biểu tình khích Tiêu Tử Diệp chữa thương cho mình của Lâm Tiêu vào mắt.
Do dự một chút, Quân Mặc vẫn vận hành bí pháp, không tiếng động dò xét, quả nhiên phát hiện Tiêu Tử Diệp nói không sai, tình hình của Lâm Tiêu cũng không tốt.
Không những thế, những chân khí tàn sát bừa bãi kia còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, đổi lại là bất cứ ai, cho dù là không đau lăn lộn ra đất thì cũng nên thống khổ thét lên mới phải, nhưng mà Lâm Tiêu lại có thể đứng vững vàng, vả lại còn nghiêm túc nhìn Tiêu Tử Diệp và sắc mặt của Quân Mặc.
Nghiêm túc và cố chấp trong mắt kia, làm cho lòng người kinh hãi.
Chỉ liếc mắt một cái, lại làm cho quyết tâm mà Quân Mặc dùng sáu ngày mới quyết đoán một lần nữa hung hăng run lên.
Nếu Tiêu Tử Diệp không nói, Quân Mặc còn cho là Lâm Tiêu giả nhân giả nghĩa, nhưng lúc Lâm Tiêu ôm hắn, hắn rõ ràng cảm giác được Lâm Tiêu cả người run rẩy.
Hắn lúc ấy không biết rõ ra sao, vả lại còn quẫn bách trong ngờ vực vô căn cứ, giờ phút này ngẫm lại, có thể làm cho đường đường một cao thủ kim đan như Lâm Tiêu ngay cả đi cũng suýt ngã, có thể thấy được đau đớn này có bao nhiêu đáng sợ.
Quân Mặc thật sự hiểu rất rõ Lâm Tiêu, nhưng vì hiểu rất rõ, hắn ngược lại không thể lý giải hành vi của Lâm Tiêu.
Đây là một ngụy quân tử thích nhất tối đa hóa lợi ích, thích âm mưu tính kế, lại không thích khổ nhục kế.
Bởi vì trong mắt Lâm Tiêu, bất luận kẻ nào cũng không đáng để hắn thương tổn chính mình, người này bên ngoài tiên phong đạo cốt, trên thực tế chính là một tiểu nhân sợ đau sợ chết.
Nhưng sáu ngày trước, Lâm Tiêu đau đến cực hạn, trong mắt lại toát ra vui vẻ thống khoái mà điên cuồng.
Sáu ngày sau, chân khí của Lâm Tiêu tàn sát bừa bãi khiến hắn thành bộ dáng này, hắn lại không trốn đi kêu la thảm thiết, ngược lại vọt vào trong mưa bế Quân Mặc trở về, còn từ đầu đến cuối gắt gao theo dõi, ánh mắt đen láy nhìn không thấy đáy, lại thanh lương mà sạch sẽ.
thanh lương: mát rượi
Loại cố chấp không xác định mình bình yên vô sự sẽ không trốn đi chữa thương này làm cho Quân Mặc nhịn không được siết chặt nắm tay.
Vì cái gì?
Tay Quân Mặc run lên một chút, không biết tính sao quay đầu nhìn về phía Lâm Tiêu, cũng nhớ tới một chữ “Đau” cứng nhắc kia vào sáu ngày trước, tay giống như bị đốt mà nóng lên.
Nếu đổi lại trước kia, hắn mạo phạm người này như vậy, hẳn là đã bị đánh gần chết đi?
Nhưng lúc đó Lâm Tiêu lại không làm như vậy, ngược lại cắn quai hàm nói với hắn —— đau.
Cho nên, hết thảy đều là từ thời điểm kia bắt đầu không giống…?
“Sư, sư tôn…” Quân Mặc thấp giọng gọi một tiếng, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Lâm Tiêu, trên gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh: “Sư tôn, ta không phải cố ý luyện đan thất bại, sau này ta không bao giờ phạm sai lầm, xin sư tôn nhất định không nên chán ghét mà vứt bỏ ta.
”
Lâm Tiêu bị cặp mắt kia nhìn, trong lòng mềm mại thành một mảnh, hắn lảo đảo một chút mới đứng vững, chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mặc, thời điểm trong lòng Quân Mặc căng thẳng, Lâm Tiêu lộ ra vài phần do dự.
Trong lòng Quân Mặc phút chốc trầm xuống, theo bản năng mở to mắt, nhìn Lâm Tiêu.
Hắn mong đợi, chỉ cần lúc này Lâm Tiêu động tay động chân, hắn và Tiêu Tử Diệp bị thương, hắn không quan trọng gì, còn Tiêu Tử Diệp trọng thương nhất định sẽ khiến cho Mạnh Thanh Vân hoài nghi, đến lúc đó…
Nhưng hắn lại theo bản năng mà cảm thấy Lâm Tiêu trước mắt sẽ không làm như vậy.
Hắn thậm chí không dám khẳng định mình chân chính chờ mong, rốt cuộc có thật là điều đó hay không.
Vẫn bất ngờ như vậy, vẫn khiến hắn đoán không ra Lâm Tiêu đang nghĩ gì, hắn nhìn thấy Lâm Tiêu nghiêm mặt, thân mình nghiêm nghị, từ từ giơ tay đặt lên đỉnh đầu của hắn, không quen mà xoa tóc hắn, cứng nhắc nói ra một chữ: “Ngoan.
”
Một chữ kia, lại khiến hắn nghĩ tới bàn tay mềm mại ngày đó, còn có khí chất quỷ dị không được tự nhiên, cứng nhắc lại mang theo vài phần khả ái tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Lâm Tiêu.
Đồng tử Quân Mặc hơi co lại, rũ mi xuống, đáy mắt hiện lên một tia ngờ vực vô căn cứ.
Hắn đột nhiên khẽ động chân khí, bên môi phút chốc tràn ra máu.
Nhìn vẻ vô thố và khẩn trương chợt lóe rồi biến mất của người trước mắt, cảm nhận ngón tay lạnh như băng tiến đến bên môi lau đi vết máu, cùng với dược hoàn trân quý đột nhiên bị nhét vào miệng, tựa hồ có một tia sét bổ trúng hắn, làm hắn triệt để ngây người…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh! Ngươi mau tới, hôm nay tông môn thu đồ đệ, chưởng môn sư thúc cho ngươi đi thế phụ thân! Hôm nay ta thấy được một người rất tốt, chúng ta nhất định phải…”
Ngoài cửa truyền miệng đến một âm thanh vui sướng không nén được, đánh gãy Quân Mặc cùng Lâm Tiêu đối mặt.
Lâm Thanh Thanh vừa mới đi vào cửa, liền nhìn thấy Tiêu Tử Diệp đang chữa thương cho Quân Mặc, Quân Mặc ngồi sắc mặt tái nhợt, mà Lâm Tiêu thì mặt không đổi sắc đứng bên Quân Mặc, thấy nàng đi vào, liền lạnh lùng nhìn lại, thần sắc có chút quỷ dị.
Nàng nhịn không được rụt đầu, nhìn Lâm Tiêu lại nhìn Quân Mặc, vui mừng đến bên Lâm Tiêu: “Phụ thân ngươi không có việc gì sao? Thật sự quá tốt! Phụ thân phụ thân, hôm nay đại hội thu đồ đệ có rất nhiều hạt giống tốt, có một người mới mười sáu tuổi, cũng đã luyện khí tầng ba rồi đó, vả lại hắn còn là thủy linh mạch thuần khiết! Phụ thân chúng ta đem hắn thu tới đây có được không?”
Lâm Thanh Thanh có vẻ hết sức vui sướng, trong ánh mắt toàn bộ đều là vui mừng phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt loang loáng.
Lâm Tiêu mặc dù quên bố trí cho nam chính, giờ phút này nhìn đến bộ dáng của nha đầu kia, cũng rốt cuộc nhớ tới trong thế giới này còn có một nam chính, một “Nhi tử” khắp nơi làm phiền.
Vả lại người này…
Hắn a một tiếng, bỗng nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt đến cơ hồ không nhìn thấy được: “Vậy thì mau đi xem.
”
Bản tôn trước kia cũng không thích cười, hoặc chỉ khi đối mặt với nhân tài hữu dụng mới mỉm cười, mặc dù dáng dấp đẹp, nhưng cũng rất khó để người ta sinh ra cảm giác thân cận hoặc kinh diễm, nhưng khi thân xác này đổi chủ nhân, thời điểm hắn cười rộ lên, mày kiếm sắc bén, môi mỏng mềm mại, làm người ta sinh ra một cảm giác kinh diễm.
Nụ cười nhàn nhạt thoáng qua rồi biến mất kia nguy hiểm giống như hoa anh túc, lại mang theo nhu hòa quỷ dị, làm người ta nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn, muốn tìm tòi nhiều hơn.
Lâm Thanh Thanh ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu, chớp chớp đôi mắt mới hồi phục lại tinh thần: “Phụ thân nhất định cũng rất vui vẻ đúng không? Phụ thân đã lâu không cười như vậy.
Nếu Đại sư huynh muốn chữa thương, vậy phụ thân tự mình đi đi, phụ thân nói, chưởng môn sư thúc nhất định sẽ đồng ý!”
Lâm Tiêu hé mắt, lại lắc đầu, hắn quay đầu nhìn về phía Quân Mặc, giờ phút này, người này sắc mặt tái nhợt nhìn mình, trong mắt mang theo lo lắng.
Lâm Tiêu có chút trào phúng mà rũ mi mắt xuống, huy động tinh thần lực vừa mới học được, đụng phải hệ thống trong biển ý thức mà tự hại mình, rốt cuộc làm hệ thống tranh cãi ầm ĩ kia ngậm miệng, chỉ dám điên cuồng hiện ra văn tự thất loạn bát tao, không dám kêu chít chít nữa.
Nếu không phải hệ thống tác động thế giới này, thì chỉ dựa vào việc nó muốn thao túng mình, Lâm Tiêu cũng nhất định hủy nó!
Hắn đối tốt với ai, làm như thế nào, cũng không cần hệ thống xen vào.
Nam chính cũng sẽ không chạy, không cần hệ thống uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ ở lại chỗ này, xác định Quân Mặc không bị thương là chuyện của hắn, không cần hệ thống đến chỉ huy hắn.
Vả lại, giá trị chú oán đã bị mất chỉ có 0,1 phần trăm thôi, hệ thống ngay cả lý do tại sao cũng không biết, thứ ngu xuẩn như vậy, không phải là thiếu trừng trị sao?
Hắn không động, Lâm Thanh Thanh cũng không dám dùng sức kéo hắn, chỉ nắm chặt hắn một chút, cuối cùng làm thân thể không kham nổi sức nặng của Lâm Tiêu đau đớn.
Đáng tiếc giờ phút này ý thức của Lâm Tiêu quay cuồng, không còn sức rút tay ra, sắc mặt liền dần dần trắng bệch.
Nhìn Lâm Thanh Thanh ôm cánh tay Lâm Tiêu, trong mắt Quân Mặc hiện lên một tia u tối, nhìn Lâm Tiêu vì nghe được hạt giống tốt kia mà lộ ra tươi cười, u tối trong mắt hắn liền nhuộm vài phần lạnh lùng.
Nhìn Lâm Tiêu cũng không bị Lâm Thanh Thanh kéo đi, mà quay đầu nhìn về phía hắn, hắn nhất thời lộ ra vẻ tái nhợt và lo lắng đến cực điểm: “Sư tôn trên người còn bị thương, chút chuyện này ta đi thì tốt rồi.
”
Nhìn Lâm Tiêu quả nhiên lộ ra vẻ dao động, không đồng ý cho hắn đi, nhưng cũng lắc đầu không đi theo Lâm Thanh Thanh, trong ánh mắt Quân Mặc hiện lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cho nên, sư tôn quả nhiên là phải đợi thương thế của hắn ổn định.
Cho nên, sư tôn quả nhiên là không giống.
Cho nên, sư tôn rốt cuộc vì cái gì không bỏ tay nữ nhân kia ra?
Rõ ràng bị nắm rất đau, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt hơn, nếu vậy vì cái gì không đẩy tay nàng ra chứ?
Cũng không phải là…
Thân sinh …
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quân Mặc: tôn tôn ngươi vì cái gì để cho nàng ôm cánh tay ngươi.
Lâm Tiêu: A? Chẳng lẽ nên để cho nàng ôm chân sao? Đăng bởi: admin