Bóng đêm bao phủ trần gian, nội tâm Tống Thời Việt tựa cuộn chỉ rối, giống như bị triệu hoán, bất tri bất giác đã tới trước cửa điện Từ Hoàng.
"Người nào?"
Có một bóng đen đang đứng rình rập trước cửa điện Từ Hoàng, có vẻ bị kết giới ngăn cản nên không vào được, vừa nghe thanh âm Tống Thời Việt lập tức lao ra chặn hắn.
Sương đen tỏa ra từ trên người Tống Thời Việt, hắn đánh một chưởng, người nọ thấy tình thế không ổn liền xoay người chạy ra ngoài.
Tống Thời Việt không đuổi theo.
Hắn có thể cảm nhận được Hoàng Vũ xao động càng lúc càng lợi hại.
Xuyên qua kết giới, hắn cảm giác kết giới hôm nay dường như có chút không ổn, vì thế lại gia cố thêm một tầng.
"Cốc cốc cốc..." Tống Thời Việt giơ tay gõ cửa.
Bên trong tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động.
Trong lòng có chút bất an, hắn lại lần nữa gõ cửa: "Sư...!Vân Trì, ngươi ở bên trong sao?"
Không có hồi âm.
Hắn không kiên nhẫn, "Ta vào đây."
Tống Thời Việt đẩy cửa bước vào trong, chỉ thấy sa mành phất phơ, đệm chăn trên giường phồng lên, hẳn là Vân Trì ở trên giường.
"Ngươi sao thế?" Tống Thời Việt nói, còn bối rối giải thích, "Ta cảm nhận được Hoàng Vũ bất an nên tới xem sao."
Vân Trì không nói gì, nhưng Tống Thời Việt nghe được thanh âm thở dốc khe khẽ.
Hắn hoài nghi tiến vào trong, "Vì sao không nói lời nào? Ta..."
Vừa xốc sa mành, Tống Thời Việt hoàn toàn ngây dại.
Vân Trì nửa dựa vào mép giường, ánh trăng bên cửa sổ chiếu xuyên lên người y.
Mỹ nhân trên giường khép chặt mắt, tóc đen nửa rũ trên mặt đất, dưới ánh trăng, sắc mặt và áo bào trắng thuần tịnh như nhau, khóe miệng lại nhiễm vết máu.
Miệng nhỏ hé mở thở dốc, đuôi mắt phiếm hồng, Tống Thời Việt thấy trên đầu y nhô lên một thứ gì đó tròn tròn.
Là một đôi tai.
Lông xù xù.
Tống Thời Việt chợt mở to hai mắt, lẩm bẩm trong miệng: "Tai ngươi..."
Vân Trì nâng mắt, như thể mới phát hiện trong phòng có người, bàn tay buông thõng bên mép giường gian nan nhấc lên, che đi hai tai.
Đôi mắt phiếm hồng của y nhìn về phía Tống Thời Việt, thanh âm mỏng manh nhả từng chữ: "Đi ra ngoài..."
Tống Thời Việt đứng yên không nhúc nhích.
"Đi ra ngoài!" Như thể hao hết sức lực, thân thể y đụng vào ván giường, "rầm' một tiếng.
Tống Thời Việt chợt hoàn hồn, tiến lên ngồi xổm bên mép giường: "Ngươi bị thương?"
Vân Trì vẫn luôn che tai, cảm giác hắn tới gần, cả người co rúm, cuộn tròn trong góc, vô lực nói: "Đi đi..."
Nơi chăn không che khuất được lộ ra một đoạn lông đuôi xù xù, ánh mắt Tống Thời Việt chạm đến, nháy mắt rụt vào trong chăn.
Nhìn người trên giường hơi phát run, đôi mắt Tống Thời Việt đau xót, nắm lấy đôi tay đang che trên tai, thanh âm nói chuyện có chút kìm nén: "Ngươi bị thương rồi, ta giúp ngươi chữa thương trước, được không?"
Nghe lời hắn nói, tay Vân Trì nắm càng chặt, không chịu buông ra.
Tống Thời Việt cúi người, run rẩy vén lọn tóc sau lưng y, nhìn sau cổ y.
Cổ Vân Trì rụt lại, cảm nhận ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo sau cổ, y bị ôm chặt trong ngực.
Tống Thời Việt dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của y: "Thì ra...!Thật sự là ngươi."
Mấy ngày nay, kỳ thật trong giây phút nào đó hắn từng có loại ý niệm vớ vẩn này.
"Sao ta lại không phát hiện sớm một chút, rõ ràng...!Rõ ràng giống như vậy."
Sư tôn hắn và mèo con đều trắng thuần như tuyết, đều cao lãnh tự phụ, hắn thế mà muộn đến vậy mới phát hiện...
Vân Trì vẫn luôn căng thẳng, có lẽ là biết Tống Thời Việt sẽ không thương tổn y, cuối cùng cũng thả lỏng, ngón tay buông xuống, đầu dựa trên vai Tống Thời Việt.
Hô hấp nặng nề phả vào cổ, thân thể Tống Thời Việt căng chặt, cúi đầu nhìn tai mèo lông xù bông quen thuộc gần trong gang tấc.
Tống Thời Việt muốn hỏi y rất nhiều rất nhiều vấn đề.
Vì sao y lại biến thành mèo? Mèo trắng nhỏ ngày trước cũng là y sao? Vì sao vẫn luôn không nói? Vì sao nhiều năm như vậy mới quay trở lại bên cạnh hắn? Vì sao lại bị thương?...
Nhưng cuối cùng lại không có cách nào mở miệng, không biết phải hỏi từ đâu.
Vân Trì kêu lên một tiếng, có chút khó chịu.
Tống Thời Việt lập tức truyền một chút linh lực cho y, kinh ngạc phát hiện linh lực trên người sư tôn rất không ổn định, hơn nữa càng lúc càng mỏng manh, một chút cũng không phù hợp với tu vi y.
"Linh lực của ngươi?"
"Xảy ra ít chuyện, linh lực bị hao tổn."
Vân Trì cắt ngang ngay lập tức, không cho Tống Thời Việt cơ hội hỏi nhiều.
Trên người vẫn không có sức lực, y kiên trì thử vài lần, còn không thể ngồi thẳng, cuối cùng có phần bực bội chính mình, thời điểm Tống Thời Việt đỡ dựa lên người hắn còn thở phì phì.
Cái đuôi đã không còn, nhưng hai tai vẫn không biến trở về.
"Ta đưa ngươi đi."
"Không cần." Thanh âm Vân Trì vẫn mỏng manh như cũ, "Ta nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi..."
"Không được." Tống Thời Việt nắm lấy vai y, cánh tay với vào trong chăn, muốn bế y lên: "Ngươi không thể ở lại nơi này."
"Ta không đi..." Vân Trì bắt đầu giãy giụa, dùng vài phần sức lực đẩy hắn.
Tống Thời Việt không dám dùng sức, chỉ là ôm sư tôn càng chặt.
"Ta không thể đi, Thanh Hư Bắc cảnh còn cần ta..."
Tống Thời Việt hơi buông lỏng tay, sợ làm đau sư tôn, nhưng vẫn siết chặt bàn tay, trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn chất vấn y: "...!Ta thì sao?"
"Thanh Hư Bắc cảnh cần ngươi, ngươi cho rằng ta không cần ngươi sao?"
Hô hấp Vân Trì cứng lại, cảm nhận được cằm Tống Thời Việt đặt trên đầu y.
"Lại là như vậy, ngươi không nói một lời đã đi rồi.
Nếu không phải ta tới đây, ngươi còn muốn giấu tới khi nào? Khi nãy bên ngoài có người nhìn ngươi chằm chằm, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi ở lại nơi này một mình sao?"
"Lần này lại muốn mặc kệ ta sao?" Hắn thấp giọng nói, thanh âm dường như mang theo tủi thân.
Hai tai Vân Trì run lên, nhưng chỉ khép môi không nói lời nào.
Tống Thời Việt cúi đầu, nhìn người dịu ngoan buông mi mắt, có chút bất đắc dĩ, "Ta đưa ngươi trở về dưỡng thương, thương thế ổn rồi ngươi lại quay lại đây."
Hắn cúi đầu dùng cằm cọ cọ tai mèo, "Sư tôn...!Nghe lời, có được không?"
Lỗ tai mềm ra, Vân Trì bối rối, nhưng cũng biết hiện tại ở lại điện Từ Hoàng thật sự rất nguy hiểm, cuối cùng vẫn bị đồ nhi đưa đi.
Tỳ nữ bên ngoài Ma cung đều thấy Ma Tôn ôm một người trở lại, nhưng người nọ toàn thân bọc kín mít, ngay cả nam hay nữ cũng nhìn không ra.
Quần chúng sôi nổi suy đoán cuối cùng Ma Tôn cũng muốn lập Ma phi rồi.
Mà giờ phút này bản thân "Ma phi" đang nằm trên giường lớn ngày xưa cùng Ma Tôn cộng tẩm, gương mặt nghiêm nghị, nguyên nhân chính là vì Tống Thời Việt vẫn còn muốn ngủ cùng y như ngày xưa.
Tựa hồ không nghĩ tới y sẽ kháng cự như vậy, lúc này biểu tình Tống Thời Việt có chút vô tội: "Lúc trước chúng ta vẫn ngày ngày..."
"Lúc trước là lúc trước!" Sắc mặt Vân Trì hơi đen, y xác thật nên nhắc nhở đồ nhi mình, khiến hắn nhớ lại thật ra bọn họ cũng không thân cận như vậy, "Hiện tại ta không phải mèo."
"Ngươi rõ ràng chính là...!Mèo của ta."
Nghe hắn nỉ non, tâm tình Vân Trì phức tạp, cuối cùng vẫn không phá hư ôn hòa hiếm có được: "Hiện tại ta là người!"
"Thì có sao?" Tống Thời Việt mặt không đổi sắc, rũ mắt suy nghĩ, "Ta ở bên cạnh ngươi có thể chăm sóc ngươi."
"Ta chỉ ngủ thôi, không cần người chăm sóc."
Tống Thời Việt nhìn y chằm chằm một hồi, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt bởi vì sốt ruột mà trở nên hồng nhuận, cuối cùng dừng lại trên bờ môi tái nhợt, có chút thất bại: "Được rồi.
Vậy sư tôn ngủ đi, đồ nhi trải chăn ngủ dưới giường vậy."
Thấy Tống Thời Việt quả thực thành thành thật thật rời giường, Vân Trì nhẹ nhàng thở ra, đưa lưng về phía hắn nằm xuống.
Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn bóng dáng sư tôn và đôi tai vừa rồi còn động đậy, thần sắc khó lường..