Một đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh chết, điều tra rất lâu vẫn không có kết quả, sau đó lại thêm hiện tượng quái dị ở Hạ giới lan tới Thượng giới, bọn họ chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện Tàng Thư các.
Ngày nọ, Mạnh Dục Khanh đột nhiên nhận được tin tức của Tống Thời Việt, lá thư kia không đầu không đuôi, chỉ viết "vật dẫn", "ma hoá" cùng một số giả thiết, nhưng không viết phải giải quyết thế nào.
Ma cung, Tống Thời Việt giúp Vân Trì trị liệu xong lần cuối cùng, linh lực y đã khôi phục tám phần.
Mấy ngày nay bọn họ ở chung còn tính là hoà hợp, đến thời điểm Vân Trì phải rời đi, Tống Thời Việt có chút không chịu: "Sư tôn, những gì ta biết đều đã nói cho người."
Thì ra kế hoạch kia là do Ma Tôn đời trước ấp ủ lúc sinh thời, thừa dịp phệ hồn sát của Tống Thời Việt phát tác, Hôi Nghiêu không thương lượng với hắn đã khởi động nó.
Những gì Tống Thời Việt biết rất ít, chỉ biết phương pháp phá giải chính là giết hết nhóm người dùng làm "vật dẫn" ban đầu kia, như vậy ảnh hưởng trên những người còn lại sẽ tự động biến mất.
"Bọn họ là vật dẫn, cũng là ngọn nguồn, nếu bọn họ chết, hết thảy cũng sẽ kết thúc theo."
Giết nhóm đầu tiên trở thành "vật dẫn", cứu thêm nhiều người, nghe có vẻ là chuyện có lời, nhưng những người đó vô tội cỡ nào?
"Hiểu rồi." Vân Trì trầm ngâm.
"Sư tôn, người phải đi sao?"
Vừa rời đi, bọn họ sẽ đứng ở hai phe đối lập.
"Ừm." Vân Trì nhìn hai mắt hắn che kín tơ máu, trong khoảng thời gian này, y gian nan bao nhiêu, Tống Thời Việt đều ở bên y, hao phí linh lực vô cùng lớn, mỗi lần y tỉnh đều có thể thấy Tống Thời Việt ở bên cạnh, gần như không kể ngày đêm chăm sóc y.
"Ngươi nhớ mỗi ngày đều phải niệm thanh tâm chú, không thể gián đoạn, pháp thuật hệ hoả cũng cần luyện tập thêm, ngày sau sẽ hữu dụng." Y nói, dừng một chút, "Những gì ta nói lúc trước đều là trong lúc nóng giận, ta muốn giải phệ hồn sát cho ngươi vì không muốn ngươi ngày ngày thống khổ như thế, Hoàng Vũ cũng là...!Quà sinh nhật ta cho ngươi, ngươi nhận lấy đi."
"Được." Tống Thời Việt cúi đầu nhìn y, có chút thụ sủng nhược kinh, xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cúi đầu lấy ra một miếng ngọc bội, thử nói: "Đã sửa lại rồi, rất xấu, sư tôn, hay là bỏ đi nhé?"
Tống Thời Việt cười khẽ, ngữ khí hơi mang theo ghét bỏ, thứ ngày nhỏ cảm thấy như bảo bối thì ra lại thô sơ như vậy.
"Không sao, không xấu." Y nhận lấy ngọc bội, đeo vào bên hông.
Ngọc bội trắng tinh cực kỳ hợp với một thân áo bào trắng không tì vết của y, Tống Thời Việt đã đổi dây tơ hồng mới rất tươi sáng, treo bên hông y vô cùng nổi bật.
***
Vân Trì trở lại Thanh Hư Bắc cảnh cùng Mạnh Dục Khanh thương nghị, mặc dù đã biết biện pháp nhưng lại không thay đổi được gì, mắt thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ vẫn không thể đưa ra quyết định.
Vân Trì đột nhiên nhận được tin tức Sở Kha truyền tới, nói cậu và Sở Tấu gần đây phát hiện bí cảnh Đông Luỹ Bích bất thường, người bị chính đồng bạn của mình giết chết trong bí cảnh hình như cũng xuất hiện dị thường giống ở Hạ giới.
Đệ tử xuất hiện tình huống dị thường tạm thời đã bị giam vào địa lao, nhưng Đông Luỹ Bích vẫn nhân tâm hoảng sợ.
Biết Thanh Hư Bắc cảnh, đảo Đồ Nam và núi Tây Chỉ đều xuất hiện dị thường, bọn họ quyết định tứ đại môn phái cùng nhau thương nghị việc này.
Chỉ là chưởng môn đảo Đồ Nam và Huyền Dương trưởng lão có quan hệ rất thân thiết, Sở Tấu không quá yên tâm, vì thế muốn tìm Hạo Giang tiên quân thương nghị.
Nhưng ngày ấy sau khi Hạo Giang Tiên Quân rời núi lại không biết tung tích, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Lăng Vân Tiên Tôn.
Vân Trì quả thật có thể tìm được Giang Uẩn Tranh, mấy năm nay ngoại giới cho rằng hắn bị Lăng Vân Tiên Tôn làm cho thương tâm, bế quan tại một ngọn núi tiên, chỉ có Vân Trì biết hắn cải trang vân du tứ hải, giúp đỡ chính nghĩa.
Giang Uẩn Tranh thường sẽ đưa đồ đến điện Từ Hoàng, cho nên Vân Trì vẫn luôn nắm được hướng đi của hắn.
Người khác có lẽ sẽ không tìm thấy hắn, nhưng chỉ cần Vân Trì đi, y sẽ không thể không tìm được.
Thanh Hư Bắc cảnh không thể không người chủ trì, Mạnh Dục Khanh không thể đi, Vân Trì dự định cùng Sở Tấu, Sở Kha đi trước, y còn nhắn Tống Thời Việt truyền tin cho Hạ Sinh.
Tuy rằng Hạ Sinh hiện tại ở Ma giới, nhưng hắn cũng từng là người núi Tây Chỉ, có liên hệ với một số tiểu đệ tử núi Tây Chỉ.
Vân Trì và Hạ Sinh đuổi tới nơi Giang Uẩn Tranh ở tạm, là một vùng ngoại ô nơi Hạ giới.
Chỉ chốc lát sau, Sở Tấu cùng Sở Kha đã đến, bọn họ tuy rằng chưa từng gặp Hạ Sinh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn.
"Lăng..." Sở Kha nhìn thấy Vân Trì thì hưng phấn, thế nhưng lại thấy một người Ma giới bên cạnh y, "Lăng Thu ca ca, sao ngươi lại ở cùng người Ma giới?"
"Nói ra thì rất dài, hắn đã từng là đệ tử núi Tây Chỉ, bởi vì một số chuyện nên tới Ma giới, lần này cũng muốn cùng thương nghị với chúng ta."
Sở Kha lúc này mới buông lỏng cảnh giác, nhìn về phía nhà gỗ nhỏ cách đó không xa: "Chúng ta vào thôi."
"Từ từ." Sở Tấu ngăn cản cậu, khom lưng với Vân Trì: "Vẫn là mời Lăng Vân Tiên Tôn đi trước."
"Vì sao?" Sở Kha khó hiểu.
Sắc mặt Hạ Sinh phức tạp: "Đúng vậy, để Tiên Tôn đi trước đi, Hạo Giang Tiên Quân mấy năm nay không dễ gặp người khác."
"Vì sao Lăng Thu ca ca lại có thể gặp?" Sở Kha vẫn không hiểu.
Sở Tấu vẫn mặt lạnh như tiền, Hạ Sinh nhìn hai mắt Vân Trì, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Vân Trì tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Sở Kha, kết thúc đề tài này: "Không có gì, ta và hắn là chỗ quen biết cũ, theo lý ta đi trước."
Bị Lăng Thu ca ca sờ đầu, Sở Kha đắm chìm trong vui sướng, lập tức an phận, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng Lăng Vân Tiên Tôn đi tới nhà gỗ nhỏ, Hạ Sinh thế mà cảm thấy có chút bi tráng.
Giây tiếp theo, hắn quay đầu nhìn Sở Tấu, lại nhìn Sở Kha, cuối cùng kéo Sở Kha sang một bên, thao thao bất tuyệt kể chuyện bát quái.
Chuyện năm đó giữa Lăng Vân Tiên Tôn và Hạo Giang Tiên Quân.
Vân Trì gõ cửa, cách một bức tường, thanh âm bên trong truyền ra: "Ai đó?"
Cửa mở, một gương mặt xa lạ hiện ra.
Nhưng vừa nhìn thấy Vân Trì, hắn lập tức trở về dung mạo thật, biểu tình trên mặt từ ngây ngốc đến mừng như điên, cuối cùng là bối rối không biết làm gì: "Ngươi...!Sao ngươi lại tới đây?"
Hắn quay lưng sửa sang vạt áo, khi quay lại, trên mặt có vui sướng khắc chế, chỉ là kinh hỉ trong ánh mắt không giấu nổi: "Ngươi tới tìm ta, là..."
Vân Trì có chút chịu không nổi ánh mắt nóng rực của hắn, không dám nhìn thẳng, cũng không ôn chuyện: "Hẳn là ngươi đã biết sự tình Hạ giới rồi? Lần này chúng ta tới chính là muốn thương nghị việc này cùng ngươi."
Ánh sáng trong mắt Giang Uẩn Tranh ảm đạm, nhưng rất mau đã che giấu: "Các ngươi là?"
Hắn nhìn lướt qua ba người phía sau Vân Trì, Vân Trì quay đầu lại, thấy Sở Kha vẻ mặt phức tạp đang nhìn về hướng này.
"Có thể chứ?"
Ánh mắt Giang Uẩn Tranh lại trở về trên người Vân Trì: "Được, vào đi."
Hắn xoay người vào nhà, Vân Trì duỗi tay gọi bọn họ lại.
Sở Tấu vừa vào cửa đã vái Hạo Giang Tiên Quân một cái, Sở Kha cũng chỉ có thể không tình nguyện khom lưng theo.
Giang Uẩn Tranh khẽ gật đầu, sửa sang đệm bên cạnh, trải thêm một lớp lông thỏ trắng tinh, vừa mới ngẩng đầu nhìn Vân Trì, Sở Kha đã đặt mông ngồi xuống.
"Sở Kha!" Sở Tấu thấp giọng quát.
Sở Kha mờ mịt: "Không thể ngồi sao?"
Giang Uẩn Tranh cũng ngẩn ra, cuối cùng lắc đầu, "Không sao."
Vân Trì ngồi xuống bên cạnh Sở Kha, cười với hắn.
Giữa Giang Uẩn Tranh và Vân Trì cách nhau một Sở Kha, người sau còn bất động thanh sắc ngồi dịch về phía trước, không cho ánh mắt hai người tiếp xúc.
Sở Tấu ngồi xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo Sở Kha, cậu chỉ quay mặt đi, coi như không thấy.
Giang Uẩn Tranh cũng không so đo, nhìn mấy người, nói chính sự: "Lần này các ngươi tới là có phát hiện gì?"
"Ừm, gần đây mấy đại môn phái xuất hiện dị thường, chúng ta hoài nghi có người Ma giới trà trộn, động tay chân." Sở Tấu bình tĩnh nói, mắt nhìn Giang Uẩn Tranh phía trước.
Sở Kha lặng lẽ liếc mắt nhìn Hạ Sinh một cái, xấu hổ thay nhị sư huynh.
Hạ Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: "Ta chỉ biết Hôi Nghiêu an bài nhãn tuyến ở Thanh Hư Bắc cảnh, còn lại thật ra không rõ lắm."
Giang Uẩn Tranh nhìn về phía Vân Trì, ôn hoà nói: "Trước mắt việc quan trọng nhất hẳn là tìm ra nguyên nhân của dị thường, giải quyết vấn đề, hiện tại Hạ giới đã có không ít bá tánh xuất hiện hành vi đả thương người khác."
"Ừm." Vân Trì gật đầu, đè Sở Kha xuống để nhìn Giang Uẩn Tranh.
Sở Kha tuy rằng có chút không vui, lại không dám cựa quậy, chung quy chính sự vẫn là quan trọng.
Hạ Sinh nói: "Theo lời Ma Tôn, phương pháp phá giải là phải giết chết ngọn nguồn."
Sở Kha nhìn về phía Vân Trì: "Những người chết trong bí cảnh Đông Luỹ Bích cũng vậy sao?"
Vân Trì gật đầu.
Sở Kha lập tức choáng váng, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào?...!Mọi người đều là đồng môn, sao có thể hạ thủ được?"
"Chờ đến khi bọn họ đều biến thành ma, sẽ còn nhận ra ngươi là đồng môn sao?" Thanh âm Sở Tấu không hề có độ ấm: "Bây giờ không giết, ngày sau càng nhiều người bị tàn hại."
Sở Kha nhấp môi muốn phản bác, cuối cùng không biết nói gì, chỉ có thể cau mày, tức giận nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?"
"Nguồn gốc? Ý chỉ nhóm đầu tiên trở thành vật dẫn?" Giang Uẩn Tranh hỏi.
Vân Trì không cần nghĩ ngợi: "Hẳn là vậy, Thời Việt nói chỉ khi vật dẫn chết, những người còn lại mới có thể chậm rãi khôi phục."
"Thời Việt?" Giang Uẩn Tranh nhìn y, "Ngươi và hắn xoá bỏ hiềm khích rồi sao?"
"Ừm...!Không sai biệt lắm." Nói ra thì rất dài, Vân Trì đáp cho có lệ.
Giang Uẩn Tranh nắm bắt biểu tình khi nói chuyện của y, lại không tiếp tục truy vấn.
Tuy Sở Kha cảm thấy lời Sở Tấu có lý, những vẫn không tự thuyết phục được chính mình, "Nhưng mà những vật dẫn đó có một số chỉ là bá tánh bình thường, huống hồ lời Ma Tôn sao có thể hoàn toàn tin tưởng? Không có gì chắc chắn là sau khi bọn họ chết cả thì mọi chuyện nhất định sẽ kết thúc, sao có thể dùng sinh mệnh bá tánh mạo hiểm?"
Lời này thốt ra, Hạ Sinh không phục, "Lời Ma Tôn nhất định là sự thật, trước nay hắn khinh thường chuyện nói dối, phương pháp này chắc chắn có thể."
Thấy không khí giữa hai người không đúng, Vân Trì vỗ vỗ vai Hạ Sinh, lắc đầu với Sở Kha, "Đừng nóng vội, chúng ta vẫn đang suy nghĩ biện pháp."
"Cái gọi là vật dẫn, chẳng lẽ nhất định là nguồn gốc sao?"
Vân Trì im lặng trong chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Giang Uẩn Tranh: "Ý của ngươi là, vật dẫn có lẽ chỉ là một thứ trung gian?"
"Một cây đại thụ có nhiều chạc cây, mà mỗi chạc cây kéo dài lại có vô số nhánh nhỏ." Giang Uẩn Tranh nói đến đây đột nhiên im lặng.
Sở Kha vẻ mặt ngây thơ, ngơ ngác nghe theo hai người một đi một về nói không ngừng..