Linh Lan Hoa : Haizzz...!Linh Lan Hoa tâm trạng lại tốt, cho nên tặng chương nè.
\*\*\*
Mục Thư Kỳ đã từng nghe câu "*thói quen là một thứ rất đáng sợ* " hắn chưa từng tin tưởng câu nói đó...!nhưng bây giờ....!không tin cũng không được a...
Cảnh tượng trước mắt, chính là một đám ác bá gây phiền phức...!bình thường những chuyện như này không cần hắn bận tâm...!bởi vì người kia sẽ im lặng ra tay trước rồi....
Ánh mắt Mục Thư Kỳ chợt hồng lên, kẻ đối diện lại nghĩ Mục Thư Kỳ bị dọa đến sợ hãi, vì vậy cười càng khoa trương.
Mục Thư Kỳ giơ tay ra hiệu cho người đằng sau lùi ra một chút, sau đó niệm khẩu quyết,bức tường lửa đỏ tươi đốt qua phía bọn ác bá.
Những kẻ làm ác bá vùng này cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà trước mặt Mục Thư Kỳ, thiên tài luyện đan và thiên tài phát tu của Đại Lục, những ác bá đó không chịu nổi một chiêu.
\-Cảm tạ ân nhân, cảm tạ ân nhân!
\-Liên nhi, mau cảm tạ ân nhân...
Phụ nhân kéo tay nữ nhi, muốn nàng cùng mình quỳ xuống cảm tạ Mục Thư Kỳ.
Chuyện này là, Mục Thư Kỳ muốn rời khỏi tông môn du ngoạn một phen, mà nơi này lại sơn thủy hữu tình, đẹp như tranh vẽ , nên hắn định ở lại vài ngày, không ngờ lại gặp phải trường hợp bất bình, vì vậy rút đao tương trợ.
\-Tống phu nhân, Tống tiểu thư.
Mục Thư Kỳ đưa tay nâng hai người lên, lại nhìn người hầu sau lưng hai người, ý bảo bọn họ đứng lên.
\-Các vị không cần cảm tạ, tại hạ chỉ là không ưa những người ỷ thế hiếp người thôi.
Sự nho nhã ôn nhu của Mục Thư Kỳ khiến Tô tiểu thư đỏ mặt, người này không những cứu giúp mẫu thân và nàng, lại còn là một tu chân giả...!hơn nữa hắn ôn nhu như vậy....
Tống tiểu thư ngại ngùng cúi đầu, bàn tay khẽ chạm vào mẫu thân.
\-Ơn cứu mạng không thể không báo...!nhưng chắc vàng bạc châu báo thiếu hiệp cũng không cần, gia nữ...
Mục Thư Kỳ không thích những thứ xã giao phức tạp này, nhưng Tống phu nhân đã nói đến như vậy sao hắn lại không hiểu? Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp?
\-Tống phu nhân , tại hạ là người đã có gia thất.
\-Này...!này ...
\-Tại hạ đã có phu quân, cũng không dám chậm trễ Tống tiểu thư, ân cứu mạng tại hạ chỉ là tiện tay, xin cáo từ!
Mục Thư Kỳ chắp tay, sau đó ngự kiếm bay đi.
Cảnh vật nơi này rất đẹp...!nhưng mà không có người kia...!hắn lại thấy nó dường như mất đi màu sắc....
\-Mộc Lăng Phong.....!Duyệt Mộc Lăng Phong...
Mục Thư Kỳ nhỏ giọng, người kia từng nói, chỉ cần hắn gọi tên, người kia sẽ xuất hiện...!nhưng mà...!bây giờ tại sao lại không có....
Mục Thư Kỳ chớp mắt, gương mặt vẫn mang theo vẻ non nớt đáng yêu ngày nào, chỉ là...!gương mặt hắn nhiều thêm một tia ưu thương khiến người ta đau lòng.
\-Thư Kỳ, đệ gọi ta....
Mục Thư Kỳ mạnh mẽ quay đầu lại, vì quá chấn động, linh lực cũng có chút hỗn loạn khiến thanh kiếm dưới chân rung lắc.
Mộc Lăng Phong ôm chặt Mục Thư Kỳ, đồng thời vận chuyển linh lực ổn định lại phi kiếm.
\-Huynh, huynh , huynh không phải đang bế quan sao! Vết thương của huynh...!
Bởi vì nóng vội nên câu hỏi cũng bị nói lộn xộn.
Vết thương lần trước của Mộc Lăng Phong rất sâu, tuy là đã được Tuyết Phách Hách Lan tẩy rửa ma khí và làm miệng vết thương khép lại, nhưng mà linh lực vì bị ma khí dính vào quá lâu nên hỗn loạn, Mộc Lăng Phong phải bế quan bình ổn lại linh lực trong cơ thể.
\-Vết thương của ta đã khỏi rồi, không cần bế quan vả lại, chúng ta có một chuyện quan trọng cần làm bây giờ.
\-Chuyện, chuyện gì?
Tự dưng Mục Thư Kỳ thấy hơi khẩn trương.
\-Thành thân!
...!
Hai gia tộc Duyệt Mộc và Thiên Mục vốn đã thân thiết nay lại càng thêm thân, bởi vì thiếu chủ của hai gia tộc chính là đạo lữ của nhau a!
Nói đến, hôm nay chính là ngày hai người cử hành hôn lễ...!gần như các thế lực lớn nhỏ trong Khương Thác Đại Lục đều được mời tham gia hôn lễ, người trên Đại Lục cảm thấy hôn lễ khác người này rất thú vị.
Long dương \(gay\) ở Đại Lục không thiếu, nhưng ít ai công khai chuyện này huống chi là chính đại thành thân? Chỉ là có người thấy thú vị, nhưng có người vẫn không chịu được, nếu không phải hai đại gia tộc quá lớn mạnh, bọn họ không dám không đi thì chắc chắn bọn họ đã khinh thường mà không đến.
Nhưng mà mặc kệ là như thế nào, hôn lễ vẫn tổ chức rất thuận lợi, người muốn gây sự cũng không dám gây sự.
Thiên Mục Thư Kỳ và Duyệt Mộc Lăng Phong nhìn nhau, bên tai là những lời chúc phúc tốt đẹp.
Bọn họ cũng biết không phải tất cả mọi người đều thành tâm chúc mừng, nhưng cũng không sao....!chỉ cần cả hai biết những người mình để tâm thật tâm chúc phúc bọn họ, và người bên cạnh cũng vậy, vậy là đủ...!