\-Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?.
Phong Vô Nhiên ngước mắt nhìn vị sư tôn lạnh nhạt như thần của mình.
Sư tôn làm cho lòng hắn có một cảm giác rất lạ, giống như muốn thân cận , nhưng lại không dám.
Giống như rất thân thuộc, nhưng mà hắn với sư tôn mới gặp nhau vài ngày.
Quân Tịch Ly hồi phục tinh thần nhờ câu hỏi của Phong Vô Nhiên, chỉ là y vẫn cảm khái sự yêu nghiệt của Phong Vô Nhiên.
Vài hôm trước còn là một người thường có linh căn, hôm nay đã là một tu sĩ tầng 4,người thường cần vài năm tiến giai, đồ đệ của y thì hay rồi, mỗi ngày tiến một giai, nói ra chỉ sợ cả Đại Lục sẽ điên đảo mất, nhưng mà Quân Tịch Ly mặc danh tự hào, độ đệ của Quân Tịch Ly y đúng là yêu nghiệt.
Chỉ là cùng với tự hào, trong thâm tâm lại có chút cổ quái khó hiểu, tựa như.....!lo lắng đồ đệ sẽ vượt qua y.
Không quá giống ghen tị, nhưng Quân Tịch Ly không biết nó rốt cuộc là thế nào, tìm không được lời giải thích, y đành trôn nó trong lòng.
Nhìn tiểu đồ đệ dùng ánh mắt trong suốt nghi hoặc hỏi mình, Quân Tịch Ly nói.
\-Phía Bắc có dị tượng, chỉ sợ nơi đó sảy ra chuyện, chúng ta sẽ qua đó xem.
Quân Tịch Ly không thể không thừa nhận, giá trị nhan sắc của tiểu đồ đệ thật sự là đỉnh cao, đôi mắt trong suốt không tạp chất,mái tóc trắng xóa không hiểu sao lại tăng thêm khí chất cao thâm thần bí, đôi môi phấn nộn không son mà đỏ, làn da có chút trắng bệch, còn có đôi răng nanh cute hết sức nếu không phải biết Đại Lục Khương Thác chưa từng xuất hiện sinh vật giống ma cà rồng, Quân Tịch Ly đã thật sự cho rằng Phong Vô Nhiên là hậu duệ, không , phải là vương của ma cà rồng rồi.
Nhưng mà cái khiến Quân Tịch Ly hài lòng nhất là tính cách nhu thuận nghe lời này, đã khiến Quân Tịch Ly quyết định sủng ái hắn bội phần.
Hơn nữa có câu : Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Mà trong quan niệm của Quân Tịch Ly, con cái hiển nhiên là để sủng ái, nhất là đứa con xinh đẹp ngoan ngoãn thì càng sủng đến không giới hạn, chỉ là Quân Tịch Ly không mấy thể hiện điều đó ra ngoài.
\-Phía Bắc sao? Có phải rất lạnh không?
Phong Vô Nhiên ngây thơ hỏi.
\-Ừm, với ta thì không quá lạnh, nhưng với đứa trẻ như con thì khó nói.
Chúng ta sẽ dừng ở thành trì tiếp theo tìm vài bộ pháp bào tránh rét.
Chưa từng chăm trẻ nên Quân Tịch Ly không chuẩn bị chu toàn cho lắm, ngay cả trẻ con không chịu được lạnh cũng quên, Quân Tịch Ly có chút ảo não nghĩ.
Nhưng Quân Tịch Ly lại quên một điều, hiện giờ Phong Vô Nhiên đã là tu sĩ tầng 4,hơn nữa lại là Băng linh căn, làm sao sẽ sợ lạnh? Hắn chỉ đơn thuần là lo cho thân thể "mảnh mai" của sư tôn nhà mình không chịu nổi lạnh thôi.
\-Sư tôn, thật tốt!
Phong Vô Nhiên khóe mắt cong cong cười nói, tuy là hắn không sợ lạnh, nhưng tâm ý của sư tôn, hắn làm sao nỡ từ chối.
\-A....
\-Tên nhóc thối ! Không có mắt sao? ! Dám đụng vào Tô tiểu thư, còn không mau quỳ xuống xin lỗi !
Một giọng nói hống hách vang lên, Phong Vô Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một tiểu thư thập phần béo phì đang nằm dưới đất, vì cô ta quá béo, đứng dậy cũng không nổi nên trông rất mắc cười.
Người vừa nói chuyện là một phụ nhân cũng béo không kém, bà ta vừa đỡ cô tiểu thư kia vừa hách dịch quát Phong Vô Nhiên.
Phong Vô Nhiên nhíu mày, hắn không có sai tại sao phải xin lỗi, hắn chỉ đứng đây nói chuyện với sư tôn, là do phụ nhân kia không nhìn đường rồi va phải hắn, huống hồ là phụ nhân kia còn bắt hắn quỳ xuống xin lỗi.
Khuân mặt nhỏ của Phong Vô Nhiên trầm xuống, không khí xung quanh rét lạnh tựa như đóng băng, mọi người đều lùi ra xa vài bước, đương nhiên người hưởng thụ không khí rét lạnh này chỉ có mỗi mình Quân Tịch Ly .
Phụ nhân hơi run rẩy, nhưng nghĩ đến tiểu thư nhà nàng là con của thành chủ, lập tức ưỡn ngực chỉ vào Phong Vô Nhiên mà mắng.
\-Cái đồ ăn mày nhà ngươi, đụng vô tiểu thư nhà ta con chưa quỳ xuống xin lỗi ! Ta cho ngươi biết, tiểu thư là tiểu thư của thành chủ, ngươi blabla....
Mắng một lèo mà phụ nhân thấy Phong Vô Nhiên vẫn đứng yên , cho là hắn đã bị mình dọa cho bất động liền khinh bỉ cười ra tiếng.
\-Còn không mau dập đầu xin tiểu thư tha thứ?!
Phong Vô Nhiên ngước mắt, đôi mắt bình tĩnh đến lạ lùng, sau đó không có dấu hiệu báo trước mà quay lại đằng sau, nhân tiện ôm lấy sư tôn, nhỏ giọng nức nở.
\-Sư tôn....!đồ nhi không có đụng vào vị tiểu thư này......
Bất ngờ bị ôm lấy, Quân Tịch Ly có chút sững sờ, nhưng chưa kịp đợi y nói gì, vị tiểu thư phủ thành chủ từ đầu vẫn im lặng bất ngờ mở miệng.
\-Vị....!công tử này....!huynh....!huynh thật anh tuấn, về làm trượng phu của ta, có được không? Ta là con của thành chủ Ý Phục thành, chỉ cần huynh làm rể ở nhà ta blabla....
Tiếp theo vị Tô tiểu thư kia nói gì Quân Tịch Ly đã không nghe rõ, y bị giọng nói ồm ồm cố tình lại giả vờ nũng nịu làm cho buồn nôn mất rồi, thật sự là của tiểu đồ đệ y hay bao nhiêu thì cu của cô tiểu thư này tệ bấy nhiêu, người so với người, đúng là tức chết người.
Quân Tịch Ly không muốn nói nhiều, dứt khoát lấy Tử Phong ra, định ngự kiếm ra khỏi thành.
Nhưng vị tiểu thư kia lại không muốn vuột mất một mỹ nhân cực phẩm như vậy, cô ta cho dù nhìn không rõ dung mạo của Quân Tịch Ly, nhưng dáng người kia....! thật sự làm cô ta ưa thích .
Làm con gái cưng của thành chủ, cô ta muốn có nam nhân nào mà chẳng được, thế mà người trước mắt không biết tốt xấu, dám phất lờ không để ý đến cô ta?!
Tô tiểu thư siết chặt khăn tay, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
\-Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu?! Được bổn tiểu thư coi trọng là phúc ba đời của ngươi rồi! Còn dám không nghe theo?! Hừ ! Người đâu!!!
Một người mặc hắc y giống như ẩn vệ bất chợt xuất hiện, cung kính quỳ một gối trước mặt vị Tô tiểu thư kia, cô ta nhìn cũng chẳng nhìn người đó mà chỉ tay vào Quân Tịch Ly, ra lệnh.
\-Bắt tên khốn kiếp kia lại cho ta?! Hừ ! Dám không nghe lời bổn tiểu thư!!!!!
Nhận ra từ khi hắc y nhân kia xuất hiện , xung quanh thành lập tức phát động một trận pháp hộ thành cực kỳ lớn và khó phá, Quân Tịch Ly đành từ bỏ ý định ngự kiếm bay ra khỏi thành, vì trận pháp này không những khiến người ngoài thành không vào được trong thành, mà cũng khiến người trong thành không ra được ngoài thành..