Đôi mắt Đường Thanh chợt mở lớn, giống như phát hiện ra một điều gì đó khó tin.
Y nhanh chóng triệu hồi phi hành khí của mình, một mạch bay đến Ma Mị Vụ Vực.
\-Độc Cô Vô Sát, ngươi không được chết! T không cho phép ngươi chết! Ta còn chưa hỏi ngươi....!rốt cuộc câu nói ngày đó là ý gì?!
Đường Thanh hung ác lẩm bẩm, linh lực trong người vận chuyển đến cực hạn , phi hành khí lấy tốc độ âm thanh bay về phía Ma Mị Vị Vực.
Sâu trong vực thẳm......
Độc Cô Vô Sát nhắm mắt, nhìn Thanh Mãng Lộc Tu hung ác bên kia, giống như dùng hết sức lực mà nói ra một câu.
\-A Thanh, Vô Sát ca ca không thể lấy ma đan của Thanh Mãng Lộc Tu cho đệ rồi....
Đường Thanh nghĩ không sai, tu vi Độc Cô Vô Sát vốn không ổn định, hơn nữa đối thủ là ma thú, Độc Cô Vô Sát vốn không có nổi một phần thắng, nhưng hắn vẫn ngu ngốc mà đi tìm chết, hắn a, vốn không phải là ngu ngốc nên đi tìm đường chết, mà là hắn không nỡ cự tuyệt yêu cầu của người kia thôi.
Độc Cô Vô Sát nở một nụ cười dịu dàng, giống như nụ cười mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy y \- Đường Thanh.
Độc Cô Vô Sát chính mắt nhìn thấy gia đình mình bị ma tu tàn sát, chính mắt nhìn thấy phụ mẫu vì bảo vệ mình mà chết đi, chính mắt nhìn thấy từng người thân của mình ngã xuống, hắn cam ghét ma tu hơn bất kỳ ai , hắn thù hận ma tu hơn bất cứ người nào.
Hắn được phu phụ \( vợ chồng\) Đường gia thu dưỡng, được có một ngôi nhà mới, cũng được có thân nhân mới.
Thế nhưng hắn không tài nào quên được mối thù diệt tộc, hắn ra sức ngày đêm tu luyện không ngừng nghỉ, để mong có ngày trở về báo thù.
Hắn rất thích A Thanh , bởi vì đệ ấy có ánh mắt đẹp nhất thế gian, nụ cười đẹp nhất thế gian cũng có một tâm hồn trong sáng nhất thế gian, với hắn, A Thanh là một tồn tại giống như ánh sáng, soi sáng nhân sinh của chính hắn.
Thế nên ngoài việc trả thù, hắn còn muốn bảo vệ A Thanh cho đệ ấy một đời vô ưu vô lự, không dính dáng đến hết thảy dơ duốc của thế gian.
Hắn biết kiếm pháp A Thanh đưa năm đó có vấn đề, nhưng hắn tin tưởng A Thanh sẽ không hại mình, cho nên hắn tu luyện.
Đến khi bị phát hiện là ma tu, đến khi bị cả Đại Lục đuổi giết, đến khi hắn biết A Thanh là cố ý,, hắn vẫn không thể nổi lên lòng oán hận với đệ ấy.
Hắn tiếp tục tu luyện kiếm pháp đó, sau đó đi trả mối thù của gia tộc.
Không thể không nói, A Thanh thật sự có ánh mắt rất tốt, bộ kiếm pháp kia rất tốt \(tuy là khả năng phản phệ và khả năng nhập ma rất cao\), tu vi hắn tăng nhanh đến khó tưởng tượng, sau đó hắn thành công trả mối thù kia, giết hết những người tham gia sự kiện diệt tộc năm đó.
Trả thù xong, hắn quay lại Đường gia, ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ Đường Thanh.
\-Phập!
Đau đớn như tưởng tượng ngược lại không đến, Độc Cô Vô Sát ngạc nhiên mở mắt.
Chỉ thấy Thanh Mãng Lộc Tu to lớn đang bị xiềng xích khóa lại, trên xiềng xích là vô vàn bùa chú màu vàng có ánh đỏ của chu sa được viết lên.
Đầu của Thanh Mãng Lộc bị trọng kiếm cắm xuống, nó muốn giãy giụa, nó muốn kêu gào, thế nhưng xiềng xích trên thân thể nó lại quá lợi hại, dần dần ăn mòn đi sinh mệnh của nó, cắn nuốt ma khí của nó.
Con ma thú vốn không dễ giải quyết như vậy, nhưng mà nhờ Độc Cô Vô Sát liều chết chém giết, nó cũng đã bị thương nặng, huống chi ma khí của Độc Cô Vô Sát rất tàn bạo, làm miệng vết thương trên người nó không thể khép lại, máu tươi chảy không ngừng.
Đường Thanh đứng trên đầu Thanh Mãng Lộc Tu, hai tay vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm, Đường Thanh ngước nhìn Độc Cô Vô Sát, đôi mắt thoáng qua hung ác.
\-Độc Cô Vô Sát....!Năm đó ngươi đã phát hiện kiếm pháp kia có vấn đề?
\-.....
\-Ngươi câm à! Nói !
\-....!đúng vậy.
\-Haha, sao người ngu xuẩn như ngươi còn chưa chết đi?! Biết có vấn đề vẫn tu luyện! Bị oan uổng cũng không thanh minh!
\-Đó là món quà đầu tiên đệ tặng ta, vậy nên...
\-Khụ...
Chưa kịp nói xong Độc Cô Vô Sát đã phun một ngụm máu, ngất xỉu.
\-Độc Cô Vô Sát?
\-Ngươi định chơi trò gì a?!
\-Ngươi CMN ! Ngươi....
Đường Thanh mắng chửi một câu, thấy Độc Cô Vô Sát không giống giả vờ liền có chút hoảng loạn, nhảy xuống khỏi ma thú, bước đến chỗ Độc Cô Vô Sát.
\-Độc Cô Vô Sát?
\-Độc Cô Vô Sát?!
\-Ngươi định giả chết à?!!!
\-Độc Cô...
Tiếng nói của Đường Thanh nghẹn lại, trong lòng cực kỳ hoảng sợ khi thấy hơi thở của Độc Cô Vô Sát đã mỏng manh đến sắp không có, Đường Thanh dùng bàn tay lay lay người Độc Cô Vô Sát .
\-Độc Cô Vô Sát....!Độc Cô Vô Sát! Ngươi tỉnh a! Ngươi tỉnh lại cho ta! Nếu không...
nếu không ta liền đem tất cả mọi người làm tế phẩm!
\-Độc Cô Vô Sát....!Vô Sát ca ca!
\-Huynh tỉnh lại đi mà! Vô Sát ca ca!
Một giọt nước mắt Đường Thanh tràn mi, thuận thế trôi qua gương mặt non trẻ khuynh thành, đôi mắt to tròn lấp lánh thủy quang.
\-Vô Sát ca ca....
Thấy hơi thở Độc Cô Vô Sát càng mỏng manh thêm một phần, Đường Thanh liền bất chấp tất cả, cắn nát ngón tay, dùng máu tươi viết lên hư không vài đường xiêu xiêu vẹo vẹo.
.......
\-Ưm, Vô Sát ca ca, huynh đoán coi hôm nay là ngày nào?
Đường Thanh giấu tay sau lưng, cười cong mắt.
\-Mùng 10 tháng 11.
\-Hôm nay là một ngày đặc biệt nha~
Đường Thanh vui vẻ nói.
Độc Cô Vô Sát nhíu mày, hắn không nhớ hôm nay có gì đặc biệt mà .
\-Không phải huynh quên rồi đấy chứ?
Đường Thanh kinh nghi, nhận được cái gật đầu thành thật của Độc Cô Vô Sát.
Đường Thanh ảo não đỡ trán, lấy ra từ sau lưng một cái nhẫn trữ vật, đưa cho Độc Cô Vô Sát.
\-Hôm nay....!là sinh nhật huynh mà, cái này....!coi như là đền cho huynh lúc trước.
Đường Thanh nhẹ nhàng đeo nhẫn trữ vật vào ngón tay Độc Cô Vô Sát, hắn cũng có một cái y chang.
Bởi vì, hai chiếc nhẫn này là hắn tự tay làm.
Đường Thanh và Độc Cô Vô Sát bây giờ đã là phu phu, bởi vì lúc đó khi Độc Cô Vô Sát sắp chết, Đường Thanh đã làm một khế ước liên kết giữa hai người, khế ước đồng sinh cộng tử, người này chết người kia cũng chết, người kia sống người này cũng sẽ không chết!
\-\-\-\-\-\-Đây Là khế ước giữa đạo lữ.
Ta nguyện cùng người, đồng sinh cộng tử..