Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Với tuổi tác và thiên phú của Vương Thanh Hoan, nếu không phải bị Lý Thuần Phong luyện thành phân thân, cho dù hắn luyện tập từ trong bụng mẹ, cũng không thể vừa mới hai mươi tuổi đầu đã tu đến đỉnh cao kim đan, vả lại còn đến mức đột phá bất cứ lúc nào. Kinh khủng nhất là bản lĩnh của hắn, thậm chí so với nguyên anh trung kỳ phía trên kim đan, cũng không kém bao nhiêu.

Chống lại bất kỳ một nguyên anh bên dưới nào, Vương Thanh Hoan cũng có thể hành hạ đến chết, thậm chí đối với cao thủ xuất khiếu kỳ phía trên nguyên anh, cũng có thể đối phó một ít, tỷ như vừa mới ứng đối Sở Thu, dù bị thương, nhưng cũng chống cự không ít thời gian dưới tay Sở Thu, đổi lại là bất kỳ một người tu luyện bình thường nào cũng tuyệt đối không có khả năng.

Chẳng qua, lúc này người hắn chống lại cũng có thể giết hắn, bất luận là Quân Mặc kim đan kỳ, hay Lâm Tiêu đỉnh cao nguyên anh, ai cũng có thể áp chế Vương Thanh Hoan, lại càng không nói tới cả hai còn phối hợp ăn ý, xuống tay tàn nhẫn, chiêu thức xảo quyệt.

Hai sư đồ đánh tinh diệu vô song, quả thực như ở trước mặt mọi người triển khai một bức hoạ kiếm pháp hợp tung tinh túy, rõ ràng là từng người xuất chiêu, có phong cách riêng, lại hết lần này tới lần khác làm người ta sinh ra cảm giác hai người này rõ ràng chính là một bộ song nhân kiếm pháp.

Lâm Tiêu bổ ngang, Quân Mặc liền nghiêng người đánh.

Quân Mặc thấp người phi kiếm, Lâm Tiêu liền nhảy lên chém xuống.

Mới hơn một tháng ngắn ngủi thôi, kiếm pháp và phương thức công kích của hai người cũng đã bị sự ảnh hưởng hoặc hữu ý, hoặc vô ý của Quân Mặc dẫn dắt, cứng rắn làm kiếm pháp liên tục xuất hiện sát khí, luyện đến không kiêng nể gì.

Sở Thu cho tới bây giờ chưa từng thấy qua kiếm pháp hung tàn như vậy, lại vẫn cần bắt tay, dựa lưng, không biết xấu hổ nhất chính là, đánh người, đây là đánh người a, có cần ăn ý như vậy hay không, một người hướng phía dưới, người kia hướng phía trên đánh vào mặt?!

Mạt Tiểu Bạch trợn to mắt nhìn bầu không khí quỷ dị giữa hai người, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Sở Thu, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo hắn: “Sư thúc, chúng ta phải đi trước…”

Sở Thu cơ hồ lập tức liền rõ ý của nó, sau khi hướng mọi nơi ngưng thần cảm giác một phen, rốt cuộc trầm mặt lặng yên, đem sói con trong ngực đi.

Bởi vì thế cục căng thẳng, cũng không ai cảm giác Sở Thu rời đi.

Bất luận Vương gia hay Tống gia, đều nhìn Vương Thanh Hoan bị đánh, một đám lông mày run rẩy.

Những người khác cũng thấy đau, lại càng không cần nói tới Vương Thanh Hoan ở trung tâm gió lốc, người này sau khi lần lượt bị đánh trắng trợn vào mặt, không cười nữa, bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần mình cười một tiếng, hai người này giống như phát điên đánh mặt của hắn.

Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh hắn nghẹn khuất như vậy!

Quân Mặc lúc trước cùng mình động thủ, thế nhưng ẩn tàng thực lực! Mà Lâm Tiêu, quả nhiên không hổ là người hắn coi trọng, chỉ là một nguyên anh, thế nhưng lại chơi cấp bậc cao như hắn thành như vậy.

Cho nên nói, quả nhiên Lâm Tiêu, là tình thế bắt buộc, Quân Mặc, phải giết.

Thân thể đoán thiên* rất tốt, dựa vào tốc độ tu luyện này của Lâm Tiêu, ngay cả khi Lâm Tiêu không muốn cùng mình chơi trò trí lực, thì làm một cái lô đỉnh cũng tốt!

*đoán thiên: được trời rèn giũa

Hắn liếm môi, ánh mắt chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú cấm dục đến cực điểm của Lâm Tiêu, một dục vọng không kềm được dâng lên cao, kích thích hắn thét dài một tiếng, ngoại sam rách nát nhiễm huyết trên người đột nhiên nổ tung, mà khí thế trên người hắn cũng đột nhiên biến đổi, đúng là trực tiếp đột phá kim đan, bay lên đến nguyên anh!

Người Vương gia trợn mắt há mồm, mà người Tống gia lại ở thời điểm ba người hăng hái đánh nhau, lập tức nhân cơ hội đi rồi.

Vương Thanh Hoan này tuyệt đối không bình thường, nếu không phải đoạt xá, hắn làm sao có thể giống như bây giờ, ngay cả thăng cấp cũng quỷ dị như vậy? Trên bầu trời thậm chí không có lôi kiếp, loại tiến giai này, chỗ nào như nhân loại? Rõ ràng không khác gì con rối!

Tống gia, làm sao có thể buông tha một cơ hội đả kích Vương gia như vậy?!

Người Vương gia dĩ nhiên cũng nhìn thấy người Tống gia rời đi, nghĩ đến Vương gia cùng Huyền Thiên Điện liên hệ bí mật có khả năng bại lộ, Vương Trạch nhìn thoáng qua Vương Thanh Hoan, quyết định xoay người thật nhanh, đuổi theo hướng đám người Tống Phong Đình. Bất luận thế nào, có thể bịt miệng, là có thể tránh khỏi phiền toái không cần thiết.

Khi cả tòa nhà chỉ còn lại có ba người Lâm Tiêu, Quân Mặc cùng Vương Thanh Hoan, đáy mắt Quân Mặc trồi lên một tia hắc hồng, không chút do dự khởi động trận pháp chuẩn bị tốt, mà chung quanh, cũng đi ra vô số ám vệ.

Vương Thanh Hoan hơi giật mình, màu đỏ tươi trong ánh mắt lộ ra vài phần lành lạnh: “Ha ha, ta ngược lại coi thường ngươi, Quân Mặc, ngươi muốn giết ta muốn hơn hai năm đi, thế nào? Không thể chờ được? Sợ ta nói ra chuyện phát sinh ngày đó tại chủ thành phủ?”

Hắn cười âm trầm khủng bố, mặc dù trên mặt vẫn mang theo cười nhạt, nhưng lời nói ra lại làm cho tay Quân Mặc hơi căng thẳng.

“Khẩn trương?” Vương Thanh Hoan cười lạnh một tiếng, thản nhiên đưa tay phất vị trí trên cánh môi dưới mũi, nhướng mày nhìn Quân Mặc, ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ đáng thương: “Ha ha, Quân Mặc, ngươi sợ hãi, sợ đến biết rõ ta sẽ lại đây, vẫn lợi dụng Tiêu dẫn ta lại đây.”

Quân Mặc mím môi không hé răng, chỉ rũ xuống mi mắt nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài quấn quanh Lâm Tiêu, môi mỏng ôn nhu nhếch lên: “Sát!”

Chữ này, lãnh đến đông nước thành băng.

Nhóm ám vệ cơ hồ nháy mắt liền hành động, vị trí chuẩn xác, giống như diễn luyện qua trăm ngàn lần, nháy mắt liền bao vây Vương Thanh Hoan, từng đạo kiếm khí lần lượt dệt thành võng kiếm rậm rạp, toàn bộ bao vây hắn lại.

“Tiêu, nhìn thấy chưa? Đây là người ngươi thích a, đây là người ngươi muốn che chở, ta nhìn thế nào, hắn cũng không giống ngươi, nhưng càng giống ta? Ngay cả ngươi hắn cũng lợi dụng, người như vậy, ngươi thật sự cho rằng, hắn đối với ngươi có thể tốt hơn ta sao?”

Bên trong võng kiếm, Vương Thanh Hoan vui mừng phá lên cười, sau khi tu vi của hắn tăng vọt, dù trận pháp cực kỳ tài tình, nhưng cũng làm cho ám vệ tổn thương vô số.

Mỗi một câu của hắn, cũng giống như dao nhỏ cắt trong lòng Quân Mặc, làm trong con ngươi Quân Mặc chậm rãi nhiễm huyết sắc.

“Tiêu, ngươi cẩn thận nhìn một chút người bên cạnh, ngươi nhìn hắn, có cái gì khác ta? Hắn cầm tù ngươi hai năm, hắn đã sớm đối với ngươi lòng dạ bất chính, một kẻ muốn chiếm hữu người giống như ‘Phụ thân’ của mình, ngươi cho rằng, hắn sẽ không vì có được ngươi, hoàn toàn chiếm hữu ngươi, đánh gãy chân của ngươi, bẻ gẫy cánh tay ngươi, chỉ vì làm ngươi ở lại bên cạnh hắn?”

Thanh âm Vương Thanh Hoan vẫn còn tiếp tục, Quân Mặc cũng đã không muốn nghe hắn nhiều lời, môi khẽ mỉm cười, đột nhiên đưa tay, răng nanh sắc bén xé ra một vết thương nơi cổ tay, dùng chân khí đánh bay máu trong mạch máu, lượng máu lớn rơi vào giữa một khối linh thạch.

Trong nháy mắt, toàn bộ sân lóng lánh nổi lên vô số ánh sáng, mà toàn bộ ánh sáng đều bao vây kiếm của Vương Thanh Hoan.

Nhóm ám vệ vốn còn vây quanh Vương Thanh Hoan nháy mắt thối lui, mà ánh sáng kia nhanh chóng tụ lại, cũng trong nháy mắt liền ngưng tụ trên người Vương Thanh Hoan, sau một giây yên lặng, ầm ầm nổ vang!

Ẩm!

Lực lượng thật lớn nháy mắt tạo ra một cái hố thật lớn trên mặt đất, nhóm ám vệ đứng không vững có không ít người trực tiếp bị ánh sáng cường đại đánh bay ra ngoài, bùm bùm ngã trên mặt đất.

Lâm Tiêu không gặp chút thương tổn, trong nháy mắt nhóm ám vệ nhảy ra, Quân Mặc liền một tay ôm Lâm Tiêu vào lòng, chặt chẽ bảo hộ trong ngực.

“Sư tôn, đừng sợ.”

Thanh âm trầm thấp trong tiếng nổ mạnh cũng không rõ ràng, nhưng Lâm Tiêu vẫn nghe đầy đủ.

Lâm Tiêu híp mắt xoay tay lại đem người ôm lấy, đột nhiên tạo ra đoàn chân khí, đem tất cả dư âm nổ tung đều ngăn lại.

Đứa ngốc quả nhiên là ngốc, tu vi của mình so với hắn cao hơn, loại thời điểm này, rõ ràng là hắn phải tránh sau lưng của mình mới đúng?!

Lâm Tiêu lãnh mặt vỗ lưng cứng ngắc của đồ đệ, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt nói: “Ngươi mới đừng sợ.” Dừng một chút, tai ửng đỏ, lại cao lãnh đến cực điểm mà nghiêng đầu: “Bất kể phát sinh cái gì, ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi.” Cho nên cẩu đồ vật nói cái gì, cũng hoàn toàn không cần để ý.

Cái gì gọi là lợi dụng? Hắn sẽ không hiểu?

Hơn nữa, chuyện cũ hai năm trước, bất kể tên đó nhìn thấy gì? Hắn chỉ biết là đứa ngốc này cứu hắn, đối với hắn ngọt đến đau răng.

Về phần lòng dạ bất chính… ha ha, thời điểm hắn đè người này hôn lên, ai đối với ai bất chính, còn nói rõ sao?

Quân Mặc giật mình, đột nhiên nhìn về phía sư tôn trong ngực, đôi mắt tỏa sáng, tỏa sáng, sáng đến mức sắp mù mắt, chợt cười to một tiếng, một tay đặt người trong ngực trên tường, giống như đại hình khuyển hưng phấn phát cuồng mà liếm hôn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui