Đêm đó Bạch Vô Ảnh ôm Trịnh Hiểu ngủ rất ngon, đến nữa đêm y bất chợt nằm mơ.
Trong không gian mênh mông vô tận y từ từ mở mắt.
Y nhìn thấy một thế giới xa lạ, người ở nơi này không biết tu tiên, không có linh lực cùng võ nghệ, họ duy chuyển bằng cách ngồi vào một cái khối dài dài nhưng chạy rất nhanh, y phục trên người cũng rất kỳ lạ, tóc thì ngắn ngủn, trong tay mỗi người đều cầm thứ gì đó nho nhỏ, thỉnh thoảng nó lại phát ra âm thanh, họ sẽ chạm vào nó rồi bắt đầu nói chuyện một mình.
Trong mơ y nhìn thấy một người, đó là Yến Thanh.
Bạch Vô Ảnh rất nhanh chạy theo phía sau hắn.
Yến Thanh không nhìn thấy y, hắn trông rất lạ, tóc ngắn, toàn thân mặc y phục đen tay cầm vật nhỏ cứ liên tiếp nói chuyện, rồi thì tức giận rồi thì ỉ ôi năn nỉ, sau đó không nói gì nữa bỏ vật nhỏ vào túi quần.
Hắn đi vào trong phòng bên trong có một người lớn tuổi, vừa thấy hắn ông liền ném một đống giấy tờ vào mặt, quát.
“Mau cút khỏi công ty của tôi, cậu dám đem thiết kế sản phẩm mới nhất của công ty đi bán cho đối thủ cạnh tranh của tôi, họ trả cho cậu bao nhiêu tiền hả?”
“Giám đốc không phải tôi làm, tôi không có.”
“Nếu không là cậu thì là ai, cậu là thành viên trong đội thiết kế, tất cả bọn họ đều nói bản thiết kế do cậu giữ, cậu giải thích thế nào?”
“Tôi, tôi thật sự không biết, nhưng tôi thề tôi không có mang bản thiết kế ra khỏi công ty.”
“Không nói nhiều, từ hôm nay cậu chính thức bị đuổi khỏi đây, nể tình những năm qua cậu luôn làm việc rất chăm chỉ tôi sẽ không bắt cậu bồi thường tổn thất, mau ra ngoài.”
Hắn nặng nề bước ra khỏi phòng sau đó đứng trước một cánh cửa, cửa tự động mở ra hắn đi vào bên trong, Bạch Vô Ảnh cũng theo sau lưng, cửa đóng lại đèn bên trong cứ nhấp nháy theo thứ tự từ dưới lên trên rất lâu cuối cùng cũng dừng lại.
Cửa mở, hắn bước ra ngoài, ở đây rất cao trống trải không có thứ gì, hắn chợt nhìn thấy một cái túi nằm trong góc.
Hắn đi đến lấy cái túi lên, bên trong có rất nhiều khối tròn tròn cao cao Bạch Vô Ảnh không biết đó là gì, chỉ thấy hắn mở một cái bót bên trong có nước văng ra, thế là hắn uống ừng ực.
Hắn cứ thế rất nhanh đã uống hết những thứ có trong cái túi, sau đó ném chúng về phía không trung mênh mông kia rồi cười.
Hắn cười thê lương có nước mắt chảy ra, rồi bắt đầu la hét.
“Bà mẹ đồ chó chết… Mất hết rồi mất hết rồi, khốn kiếp, đi chết đi đi chết đi...”
Giờ phút này Bạch Vô Ảnh đã nhận ra hắn là Trịnh Hiểu không phải Yến Thanh, thật sự hai người rất giống nhau.
Người kia rất giống đồ đệ của y, chỉ là đôi mắt quá sắc sảo trên môi nét cười luôn nhàn nhạt, làm khuôn mặt càng thêm cuốn hút người nhìn.
Tướng mạo này quả thật rất đào hoa, lại đẹp mắt.
Bạch Vô Ảnh trong mơ nhìn Trịnh Hiểu không chớp mắt lấy một cái.
Hiện tại nhìn hắn đang rất tuyệt vọng, chân bước ra lang cang, đứng đó vừa la vừa khóc, nói những thứ y không thể hiểu được.
Một lúc sau có người từ xa chạy đến quát lớn.
“Cậu kia làm gì vậy hả?”
Hắn giật mình không kịp trở tay mà rơi xuống, Bạch Vô Ảnh vừa nhìn thấy liền nhào đến ôm hắn, y ôm hắn cùng rơi xuống khoảng không, rầm một cái y bị văng sang một bên.
Bạch Vô Ảnh run rẩy ngẩng đầu lên, thấy ánh nắng chiếu sáng chân trời, thấy một người đã nằm trên mặt đường thân thể không còn nhìn ra hình dạng, máu đỏ tràn ra như đóa hoa nở rộ.
Bạch Vô Ảnh bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không biết từ lúc nào lệ đã rơi ướt mặt mình.
Y ôm lấy lồng ngực, cố nén tiếng khóc nức nở.
Thì ra Trịnh Hiểu vốn không còn thân thể.
Nếu hắn trả lại thân thể cho Yến Thanh thì hắn sẽ về đâu, linh hồn trôi nổi như vậy sẽ có kết cục gì, đơn giản là bị ác quỷ tranh cướp cắn xé, tan thành cát bụi.
Đoạn ký ức này thuộc về Trịnh Hiểu, là của Trịnh Hiểu.
Thì ra hắn tự sát, người tự sát sao có thể đoạt xá được? Nhưng vì sao hắn lại bị cuốn vào thân xác của yến Thanh, hay đó là định mệnh, định mệnh mang hắn đến cho y, muốn y ở bên hắn, che chở yêu thương hắn.
Vậy mà y lại hiểu lầm hắn muốn đoạt xá.
Bạch Vô Ảnh nhớ lại tiếng cười thê lương của Trịnh Hiểu khi y dùng roi quấn hồn đánh hắn, tiếng cười đó cứ luẩn quẩn trong đầu y, nghe mà không khỏi da đầu tê dại, tâm can đau xót.
Nếu như Trịnh Hiểu tan biến, không còn nhìn thấy hắn nữa y sẽ thế nào đây? Yếu Thanh cùng liễu Nguyệt thành một đôi y sẽ thế nào đây? Y phải tìm ở đâu mới có được một Trịnh Hiểu suốt ngày lảm nhảm bên tai y, y phải tìm ở đâu mới có được nụ cười và hơi ấm của Trịnh Hiểu.
Bạch Vô Ảnh nằm xuống ôm lấy thân thể đang ngủ say, bàn tay rất ôn nhu rất dịu dàng như không muốn làm hắn đau làm hắn thức tỉnh.
Người này là của y, cả thể xác lẫn tâm hồn đều là của y không thể để mất đi hắn.
Nhưng rồi y có thể giữ hắn được hay không? Y sợ sẽ làm tổn thương hắn, y sợ có lỗi cùng Yến Thanh và Liễu Nguyệt.
Y phải làm sao đây?
Bạch Vô Ảnh cứ nằm như thế ôm hắn rồi không thể ngủ được nữa, cứ bị giấc mơ tiếng cười thê lương kia quanh quẩn trong đầu, rồi nhớ lại những ngày cùng Yến Thanh luyện kiếm vấn đạo.
Tâm tư y giờ phút này rối như tơ vò khó mà đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Trịnh Hiểu tỉnh lại nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy Bạch Vô Ảnh nữa, hắn xoay người chống tay ngồi dậy, đầu giường đã được đặt sẵn một chậu nước cùng khăn lau dùng để rửa mặt, trên bàn còn có điểm tâm sáng đầy đủ các món ăn nhẹ.
Trịnh Hiểu nhếch miệng cười.
Trong lòng hắn Bạch Cốt Tinh hiện tại đã biến hóa thành Đường Tam Tạng ôn nhu dịu dàng biết lo cho người khác rồi.
Trịnh Hiểu có chút hưng phấn đưa một tay lên nhéo má mình một cái, tay kia che ngực trong lòng cực kỳ vui vẻ, có người lo lắng yêu thương cảm giác thật sự rất hạnh phúc.