Khi Bạch Vô Ảnh về đến Nhã Trúc đã là buổi trưa, y đi một mạch đến phòng bếp làm một ít thức ăn rồi mang đến phòng cho Trịnh Hiểu, nhưng vào phòng lại không thấy hắn đâu, y liền nhanh chân bước ra ngoài gọi một đệ tử đến hỏi mới biết Trịnh Hiểu đang ở tàng thư các.
Bạch Vô Ảnh gật đầu với đệ tử kia rồi đi đến tàng thư các tìm Trịnh Hiểu.
Trịnh Hiểu đang ngồi chăm chú độc tâm pháp nhập môn của Thanh Vân phái, dù nội lực của hắn cao thâm nhưng không biết cách vận dụng, lại không thông chiêu thức thì làm sao đánh nhau với người khác được, cho nên tốt nhất là tìm tâm pháp nhập môn học từ cơ bản, hy vọng trong một tháng này có thể lĩnh ngộ được hết cách vận dụng linh lực, cách kiềm chế khi phát chưởng để không bị tẩu hỏa nhập ma như lần trước ở trong hồ sen là tốt rồi.
Hắn rất chuyên tâm đọc nên không để ý có người đang từng bước tiến lại gần mình, Bạch Vô Ảnh nhìn thấy hắn siêng năng tìm hiểu tâm pháp rất hài lòng mà cong khoé miệng cười, bàn tay không tự chủ vươn đến định xoa đầu hắn, Trịnh Hiểu chợt đưa tay lên gảy gảy mũi, y liền rất nhanh rút tay về ho nhẹ một tiếng.
Hắn ngẩng đầu lên.
“Sư tôn.”
Bạch Vô Ảnh gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra lọ nhỏ màu đen đưa lên trước mặt hắn.
“Mỗi ngày uống một viên nội thương sẽ nhanh bình phục.”
Trịnh Hiểu cầm cái lọ lên nhìn tới nhìn lui hỏi:
“Đây là gì?”
“Hoàng Cốt Đan.” Bạch Vô Ảnh nhàn nhạt đáp.
“Là của ngươi sao?” Trịnh Hiểu nhìn Bạch Vô Ảnh hỏi.
“Là của Liễu Ngọc Phong.”
Trịnh Hiểu nhíu mày,“Liễu sư thức đâu biết ta bị nội thương, là ngươi đến đó xin cho ta sao?”
Bạch Vô Ảnh im lặng không trả lời, Trịnh Hiểu liền biết, không trả lời tất nhiên là thừa nhận, không ngờ người cao ngạo như y lại vì mình mà đến chỗ Liễu Ngọc Phong xin thuốc trị nội thương.
Trịnh Hiểu cố nén lại ý cười, dùng thanh âm ôn nhu như nước nói.
“Ta thấy ngươi và Liễu sư thúc hình như có vấn đề gì đó khó nói, lần trước hắn không tự nhiên khi nhìn thấy ngươi đến An Lạc Cư, còn nói lời lạnh nhạt… Không biết vì sao lại như vậy?”
“Ngươi muốn nghe sao?” Bạch Vô Ảnh trong vô thức thì thào hỏi.
“Nếu sư tôn muốn nói, Trịnh Hiểu xin nguyện ý lắm nghe.”
Một câu ‘Trịnh Hiểu xin nguyện ý lắm nghe' này nói ra vừa nhẹ vừa dịu dàng êm tai, thần sắc ôn nhã, rất tự nhiên mà toát ra một cỗ tự tin làm cho người khác không khỏi cảm thấy hắn là người đáng tin cậy mà chia sẻ nỗi lòng.
Bạch Vô Ảnh quay lưng không nhìn hắn nhưng thanh âm từ tính trầm thấp bắt đầu vang lên, thân ảnh cao gầy chậm rãi bước về phía trước.
Y kể cho hắn nghe chuyện ba năm về trước và chuyện của Liễu Ngọc Điệp tiểu muội của Liễu Ngọc Phong.
Bạch Vô Ảnh gương mặt có chút buồn nhưng đường cong kiên nghị như khắc, khóe môi khẽ nhếch, tổng thể cực kỳ dễ nhìn đến không nói nên lời, cũng khiến người ta cảm nhận được một tia tà khí.
Trịnh Hiểu vừa nghe vừa không tự chủ mà nhìn người nhiều thêm một chút, nhìn đến hồn xiêu phách lạc lúc nào không hay biết, đến khi Bạch Vô Ảnh kể xong thở dài một hơi hắn mới theo tiếng thở của y mà hoàng hồn lấy lại tâm tình, mỉm cười gật đầu nói.
“Chuyện này cũng không thể trách ngươi, trái tim của một người chỉ đủ chỗ chứa một người, trong lòng ngươi đã có người tâm niệm tất nhiên không thể cùng người khác kết đôi được, Liễu sư thúc nhất thời nóng giận, hiện tại chắc cũng đã thông suốt rồi.”
Bạch Vô Ảnh liền phản bác, “Ta lúc đó chỉ thấy đau lòng vì không bảo vệ được đồ đệ chứ không có người tâm niệm.”
Trịnh Hiểu nhìn y khó hiểu, không có thì không có làm gì nhanh mồm nhanh miệng vậy, ta đâu có nói người ngươi tâm niệm là Yến Thanh đâu.
Bạch Vô Ảnh thấy hắn cầm thư uyển trong tay liền đổi chủ đề, hỏi:
“Ngươi đang đọc tâm pháp nhập môn?”
“Ưm, ta muốn học từ cơ bản để có thể nắm được phương pháp luyện như vậy sẽ tốt hơn, nhưng có nhiều chỗ ta đọc nhiều lần vẫn không hiểu.”
“Để ta dạy ngươi.”
Bạch Vô Ảnh liền ngồi sát lại cạnh bên hắn tận tình chỉ dạy, Trịnh Hiểu rất hứng thú với võ công nên chăm chú lắm nghe.
Họ cùng nói chuyện bàn luận liên tiếp hai canh giờ, Bạch Vô Ảnh thấy sắc trời đã tối liền nói với Trịnh Hiểu y đã làm thức ăn để trong phòng, nên cả hai người liền rời khỏi tàng thư các trở về phòng dùng cơm.
Liễu Nguyệt từ phía sương phòng đi tới liền thấy Bạch Vô Ảnh từ tàng thư các đi ra, sau đó là Yến sư huynh của nàng, cả hai người sóng vai nói cười rất thân mật cùng đi về hướng phòng Yến Thanh.
Liễu Nguyệt nhíu mày vì tò mò mà đi theo sau lưng họ, giữ một khoảng cách an toàn nhất để quan sát mà không bị phát hiện.
Khi sư tôn cùng Yến sư huynh vào phòng liền đóng cửa lại, nàng đứng bên ngoài rất lâu cố ý đợi sư tôn trở ra nhưng đợi mãi cửa vẫn không hề động đậy.
Liễu Nguyệt tâm rối như tơ vò trong lòng một mảnh u ám, nàng biết sư tôn có tình ý với Yến sư huynh nhưng Yến sư huynh trước kia không hề nghĩ đến, trong lòng y chỉ động tâm với một mình nàng.
Hiện tại Yến sư huynh đã mất trí nhớ, có khi nào sư tôn lợi dụng đều này làm lung lay tình cảm của Yến sư huynh dành cho nàng không? Sư tôn là muốn Yến sư huynh động tâm với người quên đi Liễu Nguyệt sao?
Mắt Liễu Nguyệt nhìn chằm chằm cửa phòng, một hồi lâu ánh nến trong phòng bị ai đó thổi tắt, nàng đưa tay bụm miệng nước mắt chảy xuống.
“Sư tôn, người ngủ cùng Yến sư huynh, người sao có thể chứ?”
Trái tim nàng như vỡ thành trăm mảnh, người mà nàng tôn kính quý trọng lại đối với đồ đệ có tâm địa xấu xa, muốn cướp đi người đã cùng nàng thề non hẹn biển.
Sư tôn yêu thích đồ đệ đã là sai trái lại biết Yến sư huynh yêu nàng nhưng vẫn giữ tâm tình chiếm đoạt, vậy thì còn xứng đáng là bật tôn sư để cho nàng kính trọng, để nàng tin tưởng hay không?
Liễu Nguyệt tâm như tro tàn xoay người bước đi, bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo như muốn vò xé nó ra từng mảnh.
Không, nàng không cho phép, nàng sẽ dành lấy những gì thuộc về mình, không ai có thể cướp đi người mà nàng yêu quý nhất kể cả Bạch Vô Ảnh võ công cái thế linh lực cao cường, cũng không được.