Trước khi Liễu Nguyệt đến tìm Trịnh Hiểu nói chuyện, nàng đã mang túi gấm kia cho chưởng môn Tiêu Thừa Kính cùng các vị trưởng lão xem qua.
Nàng muốn ngăn sư tôn bước chân vào tà đạo cành muốn kéo Yến sư huynh của nàng trở về bên nàng, nên đã kể tất cả những gì nàng biết cho chưởng môn và các vị trưởng lão nghe.
Tiêu Thừa Kính không tin Bạch Vô Ảnh luyện tà thuật nên không muốn bứt dây động rừng, trước tiên cần xác định linh hồn trong toả linh nan là của ai.
Họ muốn Liễu Nguyện đưa Yến Thanh đến hỏi thử xem có manh mối gì không.
Ai có nhờ những gì Yến Thanh nói làm tất cả mọi người đều chấn động.
Bạch Vô Ảnh không luyện tà thuật cũng không bắt hồn người, mà là lệ quỷ đang đứng trên giáo trường kia là kẻ đã đoạt xá đệ tử Thanh Vân phái Yến Thanh và có khả năng đang lợi dụng Bạch Ảnh.
Tiêu Thừa Kính nhìn Trịnh Hiểu tức giận hỏi:
“Vậy chính ngươi là người đoạt xá? Ngươi vào Thanh Vân phái có ý đồ gì?”
Trịnh Hiểu: “Ta không có.”
“Lúc tỉ thí cùng Quân Chí Vũ, công pháp mà ngươi dùng là Quỷ Ảnh Thiên Biến một trong số những tà công của ma giáo, ta đã quan sát rất tỉ mỉ mới nhận ra, ngươi còn có gì để giải thích.” Nhạc trưởng lão lạnh giọng lớn tiếng.
Trịnh Hiểu không thể nói thứ đó là do Bạch Vô Ảnh dạy cho hắn, không thể kéo y vào chịu tội.
Lúc này Liễu Nguyệt khóc thét níu lấy tay áo hắn quỳ xuống.
“Ngươi mau trả thân xác lại cho Yến sư huynh, ta van cầu người, làm ơn… Trả thân xác cho Yến sư huynh đi.”
Hai đệ tử phía dưới dài nhanh chóng chạy lên kéo nàng xuống.
Tiêu Thừa Kính đứng trên đài cao nói thất thanh.
“Ngươi nếu hiện tại chịu rời khỏi thân thể Yến Thanh, chúng ta xem như bỏ qua cho ngươi, còn bằng cố chấp, bắt buộc phải dùng linh phù đánh cho ngươi hồn phi phách tán.”
Nhạc trưởng lão cắn răng nghiến lợi, “Chưởng môn không cần nói nhiều với tà ma ngoại đạo, nên nhanh chóng đánh tan hồn phách hắn đi, sau đó giúp Yến sư điệt hoàn hồn nhập xác.”
Bên dưới giáo trường chúng đệ tử đề cùng nhau lớn tiếng la lớn.
“Đánh hắn hồn phi phách tán đi.”
“Trả lại thân xác cho Yến sư huynh.”
“Tà ma ngoại đạo không cần nương tay.”
Lúc này Liễu Ngọc Phong cùng Mạc Lý Anh cũng chạy đến.
Liễu Ngọc Phong bay lên đài cao đứng trước mặt Tiêu Thừa Kính.
“Chưởng môn sư huynh không nên nóng vội, chúng ta có thể bắt hắn lại sau đó tra gõ sự tình vẫn chưa muộn.”
Nhạc trưởng lão: “Liễu môn chủ, sự thật rành rành ra như thế còn tra xét gì nữa, chính hắn đã đoạt xá trong lúc hồn phách Yến sư điệt còn nằm trong tỏa linh nan, đối với lệ quỷ không cần nương tay.”
Trinh Hiểu ngẩng đầu, đến mức này thì hắn cũng không muốn giấu diếm bất cứ cái gì nữa, giơ tay chỉ vào ngực mình.
“Trịnh Hiểu ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đoạt xá, và cũng chưa từng muốn làm điều đó, các người muốn đánh muốn giết thì cứ tự nhiên.
Bản thân ta không biết làm cách này để rời khỏi thân xác này.”
Đúng lúc này Bạch Vô Ảnh rất nhanh đi đến, y vận khinh công bay lên giáo trường đứng chắn trước mặt Trịnh Hiểu.
“Chưởng môn sư huynh cùng các vị trưởng lão hãy nghe ta nói, người này linh hồn vô tình bị hút vào thân xác Thanh nhi, hắn không phải đoạt xá.
Phần hồn phách của Thanh nhi đã vỡ vụn dù ta có cố gắng thế nào cũng không thể phục hồi, nhưng cũng không nở để nó trôi vào hư vô nên mới giữ lại trong toả linh nan.
Còn công pháp kia không phải là tà công của ma giáo mà là do ta dạy hắn, Nhạc trưởng lão có gì ngươi liền tìm ta, không liên quan đến người này.”
Nhạc trưởng lão hừ lạnh, “Bạch môn chủ, ngươi nói không liên quan là không liên quan sao? Ngươi làm sư tôn kiểu gì mà để đệ tử bị đoạt thân xác lại chỉ biết đứng nhìn, còn bao che kẻ tà ma ngoại đạo kia, nếu là ta dù hồn phách của đệ tử không thể tụ thành để nhập về thân thể ta cũng không cho phép bất cứ ai chiếm giữ thân xác y, chí ít cũng tẩn tán cho hắn đường hoàn.
Kẻ nào giám đoạt lấy ta sẽ đánh tan hồn phách kẻ đó… Còn Bạch môn chủ, ngươi là đang bao che cho lệ quỷ đó, nếu hắn không trả thân xác cho Yếu sư điệt thì sao?”
Thạch trưởng lão liền châm dầu vào lửa, “Nhạc trưởng lão nói đúng, không thể để tà ma hoành hành được, hay là Bạch môn chủ cùng hắn có đều mờ ám gì khó nói.”
Trịnh Hiểu căm giận,“Các ngươi câm miệng, Trịnh Hiểu ta cùng y không có gì liên hệ, có giỏi qua đây đánh với ta, đừng nhiều lời vô nghĩa.”
Bạch Vô Ảnh níu tay hắn kéo lại, “Trịnh Hiểu, ngươi...”
Trịnh Hiểu đẩy tay y ra trừng mắt, “Ngươi ngươi cái gì, ta và ngươi không có quan hệ gì hết, ta không phải đệ tử ngươi… Ngươi, buông tay đi.”
Hắn lớn tiếng nói với tất cả những người xung quanh.
“Ta không đoạt xá.”
Liễu Nguyệt đứng dưới giáo trường mở to mắt, dằn từng chữ tức giận nói:”Ngươi không đoạt xá, thì ai đoạt xá? Mau trả thân thể Yến sư huynh của ta lại đi.”
“A Nguyệt.”
Trịnh Hiểu khó chịu nhìn Liễu Nguyện.
Bạch Vô Ảnh vội nắm lấy tay hắn.
“Trịnh Hiểu, chúng ta cùng đi khỏi nơi này, chỉ hai chúng ta thôi.”
Trịnh Hiểu bất đắc dĩ nhìn y nhếch miệng cười.
“Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó không thể trốn tránh được, ta càng không muốn liên luỵ ngươi… “
Hắn bước đến gần đưa tay lên chạm khẽ vào má y, rất nhẹ nhàng xoa xoa, bàn tay đột nhiên rất nhanh đánh vào gáy Bạch Vô Ảnh.
Người đang đứng liền mơ màng nhắm mắt ngã vào người hắn.
Trịnh Hiểu ôm người trong lòng nhẹ nhàng để y nằm xuống sàn đấu, chậm rãi sờ hai gò má lành lạnh.
Quả nhiên cười không thể che hết chua xót như có như không trong lòng.
Cuộc đời lần đầu tiên hắn cam tâm nguyện vì một người mà chết, tuy là vậy nhưng cảm giác chua xót khổ sở vẫn dọc theo sống mũi cay cay, nước mắt cũng không giữ được mà rơi xuống.
Hắn cắn môi, để y nằm đó cố chống tay đứng dậy.
“Ta sẽ không chống trả, các người đến.”
Đột nhiên phía lầu gác cao nhất của Thanh Vân phái “Ầm Ầm” Vang lên, tiếng nổ làm tất cả mọi người giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lửa cháy lớn, mọi người nhanh chóng tảng ra chạy đi dập lửa.
Xung quanh giáo trường từng mảng khói đen không biết tự nơi nào bay đến quấn lấy Trịnh Hiểu.
Năm vị trưởng lão vội vàng bay đến định bắt lấy hắn nhưng không kịp.
Trịnh Hiểu trước mắt tối sầm.
Khi đám khói tan đi thì không còn nhìn thấy người đâu nữa.
*****
Khi Trịnh Hiểu tìm về tri giác thì trong đầu vẫn như cũ thập phần hỗn loạn, trong người khi lạnh khi nóng, liên tục đổ mồ hôi.
Lờ mờ cảm giác được có người bên cạnh mình đi tới đi lui, nói cái gì đó với một người khác, rồi giúp hắn uống xong một chén nước.
Hắn trong mơ màng cực lực muốn nhìn một chút người nọ là ai nhưng mí mắt hết lần này tới lần khác nặng đến vô pháp mở ra.
Nhưng cũng loáng thoát trong ánh sáng từ cửa sổ, hắn mơ màng thấy người nọ một thân đen nhánh tóc dài, cực kỳ phiêu dật lại mang theo tà khí quấn thân.
Trên mặt người nọ thế nhưng lại mang một chiếc mặt nạ màu trắng nhìn qua thập phần giống sứ giả câu hồn quỷ vô thường nơi địa phủ đến để bắt hồn người.
Mặt nạ biểu tình hờ hững, tựa hồ thế gian vạn sự vạn vật đều không để nổi vào mắt mà làm hắn một chút hưng trí, đường nét nơi khóe miệng lại hơi nhếch lên chứa đựng sự châm biếm, khi nhìn Trịnh Hiểu.
Người đeo mặt nạ dời ánh mắt khỏi người Trịnh Hiểu phất tay áo cho người đứng bên cạnh lui ra ngoài.
Hắn từ từ bước đến gần giường ngồi xuống nhếch mép, tiếng cười nhàn nhạt phía sau mặt nạ vang lên, bàn tay đặt tại ấn đường Trịnh Hiểu dần dần di chuyển xuống sống mũi, thong thả lướt xuống vuốt ve gò má.
Bỗng nhiên người đeo mặt nạ dừng lại rút tay về, thanh âm thập phần dễ nghe.
“Đúng là người trung nguyên dung nhang tinh xảo như họa, thật đáng tiếc.”
Trịnh Hiểu mệt mỏi cố mở mí mắt, đầu bỗng nhiên một thoáng tê rần, cả người vô pháp nhúc nhích, tiếp theo toàn thân cũng tê rần, hôn mê bất tỉnh.