Về đến phòng vừa đẩy cửa bước vào Trịnh Hiểu mới phát hiện trong phòng còn có một khách không mời mà đến, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn hắn, chính là người đối với hắn không chút thân thiện Hắc Ưng.
Hắc Ưng nhìn lướt qua y phục trên người Trịnh Hiểu lúc này toàn bụi bặm bẩn thỉu nhếch mép cười chế giễu.
“Người trung nguyên các ngươi lúc nào cũng xem trọng sắc diện cẩm bào hoa lệ khi đứng trước mặt người khác, nhưng Bạch công tử ngươi nhìn giống như đầu trộm đuôi cướp vừa từ hang cùng nhỏ hẹp nào đó chui ra vậy… Hay đang âm mưu tìm đường trốn chạy khỏi lãnh địa ma giáo, ta nói ngươi đừng phí công vô ích tốt nhất nên nói ra Âm Dương Sát đang ở đâu, nói xong có thể chết thoải mái hơn một chút.”
Trịnh Hiểu đối nam tử này không chút hảo cảm nào, càng không thèm để hắn vào mắt, thản nhiên ung dung bước đến bàn ngồi xuống rót chén trà uống một ngụm, giọng nhẹ nhàng điềm nhiên.
“Đứng trước một người không có mắt nhìn thì cần gì phải chỉnh tru y phục, không đáng không đáng… Ta ở chỗ này vốn là một người rảnh rỗi muốn tham quan ma giáo là như thế nào thôi, không ngờ ở chỗ các ngươi lại bẩn như vậy, làm y phục ta cũng bẩn hết thiệt là khó chịu.
Ngươi có thể nào mang cho ta vào bộ y phục khác không?”
“Ngươi...”
Hắc Ưng giận tím mặt, mắt âm u đầy sát khí, cuối cùng nhịn xuống không phát tác tại chỗ, đứng dậy cười lạnh.
“Ta xem ngươi miệng mồm sắc bén được bao lâu, giáo chủ giải quyết xong chính sự sẽ rất nhanh đến tìm ngươi, tới lúc đó vẫn không nói ra tông tích Âm Dương Sát, ngươi liền biết thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong.”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Người đi rồi Trịnh Hiểu liền thở ra một hơi, cái cảnh chờ người ta đến làm thịt thật sự là khó chịu, còn phải tưởng tượng ra cảnh bản thân bị tra khảo hành hình đúng là vừa đau đầu vừa sợ, cứ nhớ đến mấy bộ phim cổ trang khi tội phạm bị tra khảo, nào là sắt nung nóng ép vào ngực vang lên tiếng xì xèo, hay dụng hình bức cung dùng ống tre kẹp các đầu ngón tay, ngón chân đến nát, hay là lăng trì tùng xẻo, hay đóng cọc xuyên người… Chỉ nghĩ thôi đã sợ muốn chết, nhưng dù thế nào hắn cũng nhất quyết không khai ra người đang giữ Âm Dương Sát.
Hắn muốn y được sống tốt không bị bất cứ ai tổn hại.
Trong ký ức chưa từng có người quý trọng hắn, chưa từng có người yêu thương hắn, quan tâm tin tưởng hắn, nhưng ở đây là có y.
Dù y không nhiều lời nhưng bằng hành động hắn biết trong tim y có hắn, thế là đủ rồi không mong gì hơn nữa.
Bạch Vô Ảnh, sư tôn… Ta thật nhớ ngươi.
Bên ngoài trời đang rả rích mưa, Trịnh Hiểu ngồi trên ghế tựa đầu vào vách tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Trận mưa này kéo dài cả đêm, thẳng đến hừng đông ngày mà trời vẫn còn âm ỉ mưa, thế mưa có ích đi nhưng không dứt hẳn.
Trịnh Hiểu ngủ một giấc thực sự dài, chỉ là ngồi trên ghế tựa đầu vào vách tường.
Giấc ngủ này của hắn cũng không được an ổn, người trong mộng thay đổi liên tục.
Từ nhỏ tới lớn, có lúc thấy bản thân mình đang ở cô nhi viện, rồi lại thấy thằng bạn thân cùng người yêu đang tính kế gạt hắn, rồi gương mặt lão giám đốc cầm một đống hồ sơ ném vào mặt...!Rất nhiều ảo ảnh luân phiên xuất hiện, trong những người mà hắn mơ thấy còn có một người hắn muốn giữa lại đó là Bạch Vô Ảnh, y đang dùng ánh mắt thâm thúy kia nhìn hắn, sau đó mỉm cười, ảo ảnh mờ dần Trịnh Hiểu kìm lòng không đậu vươn tay sờ lên mặt y, bàn tay vừa chạm tới da thịt lại có cảm giác ẩm ướt biến thành lệ ngân đầy mặt, Bạch Vô Ảnh đang khóc khi nhìn hắn.
Trịnh Hiểu trong giấc mơ nhìn y mà đau lòng, bàn tay càng dịu dàng trên mặt y mà vuốt ve, đầu ngón tay thậm chí cảm giác được ẩm ướt rất… Giấc mơ này cũng quá mức chân thực rồi.
Trịnh Hiểu thoáng cái giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt hắn là khuôn mặt nam nhân gần trong gang tấc.
Toàn thân Trịnh Hiểu đều bị vây quanh trong vòng tay siết chặt của nam nhân, nước mắt vô sắc của nam nhân vẫn còn lưu lại trên khóe mắt y.
Trịnh Hiểu giật mình thoáng nhìn cửa lớn đã được đóng chặt, bên kia hai cánh cửa sổ mở ra có thể thấy được bóng đêm đen kịt đã vây kín từ lâu.
Xem ra nam nhân này đã leo cửa sổ để vào phòng.
Trịnh Hiểu thoát thở dài nam nhân này cư nhiên lại chạy đến nơi này tìm hắn.
Trịnh Hiểu không đẩy y ra mà đè thấp thanh âm ghé vào bên tai nam nhân, nói khẽ:
“Ngươi sao lại chạy đến đây, rất nguy hiểm, mau trở về đi.”
Người nọ không thu tay về mà ôm hắn càng chặt hơn, y lắc lắc đầu, dụi gò má có nước vào cổ áo hắn, giọng rất nhỏ như cố kìm lại cảm xúc.
“Ta nhớ ngươi, lại sợ ngươi bị giáo chủ hành hạ không thể đến gặp ta nữa.”
Trịnh Hiểu vuốt sống lưng y lắc đầu, “Không có, ngươi nhìn xem, ta vẫn bình an không thương tổn gì cả, ngươi xem.”
Trịnh Hiểu vỗ vỗ vai y trên môi cười tươi.
Người nọ thanh âm rất thấp nhưng không chút do dự, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, khom lưng lại ôm hắn.
“Ta không muốn ngươi chết, chúng ta cùng nhau trốn khỏi đây.”
Trịnh Hiểu thấy nam nhân này vừa ôm vừa cọ làm hắn ngứa ngáy khó chịu, ý định muốn trốn khỏi ma giáo không phải hắn chưa từng nghĩ qua, nhưng trong người hắn trúng độc trùng có thể đi được mấy bước bước, mà nếu có thể trốn được về lại trung nguyên, cả đời hắn chỉ có thể mai danh ẩn tích không dám xuất đầu lộ diện.
Thanh Vân phái xem hắn là địch nhân gian hồ lại muốn Âm Dương Sát trong tay hắn.
Trịnh Hiểu hắn có tài cán gì mà lại khốn khổ đến như vậy, đúng là cùng đồ mạt lộ không còn lối thoát mà.
Hắn thở dài đẩy vai nam nhân ra nhìn vào mắt y nói:
“Khả, ngươi là người bản đại quen với cuộc sống đường đi nước bước ở đây, sau khi ngươi trốn ra khỏi chỗ này hãy tìm một người có y thuật giúp giải hết độc trong người, sống một đời mới… Ta không thể đi cùng ngươi được, trong người ta có đột chỉ sợ làm vướng chân ngươi.”
Hắn đưa tay vào ngực lấy ra mảnh giấy nhét vào tay nam nhân.
“Mấy ngày ở đây và đã vẽ lại sơ đồ lối đi hết thảy trong mảnh giấy này, định tối nay đến đưa cho ngươi, nhưng ngươi lại chạy đến, ngươi chiếu theo đường trong giấy này vẽ mà đi sẽ rời khỏi ma giáo… Nến có duyên, ta may mắn không chết chúng ta liền có thể gặp lại.”
Nam nhân si ngốc nhìn Trịnh Hiểu, đột nhiên cúi người.
“Ngươi thật không thể đi cùng ta sao?”
“Xin lỗi, ta chỉ có thể giúp được ngươi đến đây, thật tiếc không thể đi cùng ngươi.”
Nam nhân tiếp nhận trang giấy mở ra xem, mặt trên bức vẽ là các lối đi hoa viên cây cối rất chi tiết lại dễ nhận diện, y nhìn Trịnh Hiểu vẻ mặt không cam lòng nhưng biết bản thân không có khả năng thuận lợi mang người cùng đi, y đứng lên xoay người từ trong phòng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, động tác cực kỳ nhanh và dứt thoát.
Nam nhân sau đó quay mặt lại, ánh sáng yếu ớt của đèn lòng treo trên mái hiên chiếu lên đôi đồng tử của y cũng dị thường trong sáng.
Y nắm bức vẽ trong tay đưa lên ngực nói với Trịnh hiểu đang đứng bên trong cửa sổ.
“Ta sẽ trở lại.”