Cơn gió mạnh cuốn sạch lá khô trên mặt đất, thổi gãy cành cây khua nghiên ngọn cỏ, tuyết cuối cùng cũng dồn dập rơi.
Trịnh Hiểu một đêm không ngủ nhìn ra cửa sổ, trông thấy cành cây khô bên ngoài đã đóng lên một lớp hoa băng trắng mịn, tiếng gió thê thê lương lương mà gào thét không ngừng.
Bên ngoài là thế nhưng trong phòng lại yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe, yên tĩnh đến nổi khiến người ta hoảng hốt.
Bên ngoài có tiếng bước chân một lúc sau lại có tiếng đẩy cửa, Trịnh Hiểu vừa định xoay người, sau lưng liền có đôi bàn tay vòng qua từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Trịnh Hiểu biết đó là ai vẫn đứng yên không phản ứng gì.
Khả Nham cằm đặt lên vai hắn mỉm cười.
“Không sợ lạnh sao lại đứng đây? Hắc Ưng ra ngoài mua về một ích rượu của trung nguyên, ta mang đến cùng ngươi uống.”
Trịnh Hiểu quay đầu qua, khoé môi giương lên một nụ cười giọng lại nhẹ như gió có chút bất đắc dĩ.
“Ta ngày may sẽ rời đi, định đến tìm ngươi từ biệt nhưng không nghĩ ngươi lại đến.”
Khả Nham bàn tay chợt lạnh từ từ buông người ra, nắm tay siết chặt, y biết mình không có khả năng giữ hắn lại nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã muốn rời đi.
Y thật sự không đành lòng, chỉ nghĩ đến lúc không còn nhìn thấy người này trái tim chợt nhói đau.
Cái người thường xuyên đối y nói năng không chút dè chừng, không để ai vào mắt, một lần kính trọng xem y là giáo chủ cũng không có, đối với ai cũng ung dung tươi cười, ngoại hình là người trưởng thành tính cách lại như một tiểu hài tử, nhưng không biết tại sao y lại thích cái tính cách này của hắn, thích con người của hắn, có thể là vì hắn không chê y quái dị, không xem y là giáo chủ ma giáo mà là bằng hữu chăng? Hắn hiện tại đột nhiên lại muốn ly khai, lần đi này có thể sẽ không bao giờ trở lại Nam Cương.
Khả Nham như bị một luồng khí lạnh ập vào mặt phảng phất hương vị của nỗi tuyệt vọng khôn cùng, thanh âm có chút nghèn nghẹn tại cổ họng.
“Ngươi...!Có thể vì ta mà ở lại không?”
Y biết điều đó không thể nhưng vẫn cứ hỏi hắn.
Trịnh Hiểu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu chăm chú nhìn tán cây xum xuê trong vườn đã bị tuyết động đè trĩu nặng tựa lòng hắn lúc này nhớ người nào đó cũng nặng trĩu tâm tư, Trịnh Hiểu thở dài chậm rãi nói:
“Ta đã hứa với một người, trả lại cho y thứ thuộc về y… Còn ta, đến như thế nào thì sẽ ra đi như thế ấy.”
Khả Nham giật mình, không biết hắn muốn nói gì, nhưng vừa nghe xong cũng nhẹ gật gật đầu, trầm mặc một lúc hỏi.
“Ngươi sẽ về Thanh Vân phái sau? Người mà ngươi đang nói đến là ai?”
Trịnh Hiểu không trả lời, quay đầu nhìn sâu vào mắt Khả Nham, nhẹ mỉm cười, thật sự muốn xem y như tình thân mà đối đãi, hắn trong kiếp trước là cô nhi một mình đơn độc, tìm một người cùng nói chuyện than trời trách đất cũng không có, bất quá cùng y tán gẫu lại rất tốt.
Lần này có thể sẽ thật sự vĩnh viễn rời đi không thể gặp nữa.
Hắn chợt bước đến trước mặt nâng tay ôm y vỗ vỗ lưng.
“Ta sẽ nhớ ngươi.”
Nói xong hắn liền buông y ra không được tự nhiên quay sang nhìn vò rượu trên bàn, liền cười nói:
“Ngươi đem rượu tới à? Rượu gì thế? Nếu ta nói, ta chưa từng uống rượu thời cổ đại ngươi có tin không?”
Khả Nham một khắc bị ôm đã cứng đờ, một lúc sau mới lấy lại tâm tình, nghe hắn nói y nhíu mày không hiểu hắn muốn nói gì nhưng cũng đi đến bàn ngồi xuống, hỏi:
“Ngươi chưa từng uống rượu này sao? Ngươi là người trung nguyên cơ mà?”
Trịnh Hiểu lấy hai chén trà sau đó mở ra giấy đỏ bọc trên miệng vò rượu, vừa rót vào chén vừa nói.
“Ở chỗ ta sống không có loại rượu này, có nói ngươi cũng không thể tưởng tượng ra được, uống đi.”
Hắn đẩy chén rượu qua cho Khả Nham, còn mình cũng đưa chén rượu lên môi uống một ngụm liền đặt mạnh chén xuống bàn, nhăn mặt bụm miệng ho sặc xụi.
Thứ rượu gì mà vừa mạnh vừa cay nồng làm nước mắt hắn cũng chảy ra luôn.
Khả Nham rất nhanh đứng lên bước đến chỗ hắn nhẹ vỗ vỗ lưng rồi vuốt vuốt.
“Ngươi có sao không? Ngươi thật sự chưa từng uống rượu này sao?”
Trịnh Hiểu ho đến mặt đỏ ửng, lấy ấm trà bên cạnh trực tiếp ửa cổ uống ừng ực, đặt ấm trà xuống thở ra một hơi.
“Ta lừa ngươi làm gì, cái thứ này thật là khó uống quá.”
Khả Nham cười cười, “Không uống được thì đừng uống nữa, ta đi lấy rượu khác cho ngươi.”
Y bước nhanh ra ngoài một lúc sau quay lại trên tay còn cầm một vò rượu.
Khả Nham mở nắp một mùi hương nhẹ thoang thoảng bay ra, Trịnh Hiểu ngửi được mùi thơm vừa thanh vừa ngọt rất tò mò nhìn bình rượu trên tay y.
Hắn hỏi:
“Đây là rượu gì? Ngửi rất thơm.”
Khả Nham đặc bình xuống đưa chén rượu qua cho hắn.
“Ngươi uống thử.”
Trịnh Hiểu cầm chén lên ngửi, thật sự rất thơm, nếm thử một ít, rượu vừa uống vào hương vị dịu ngọt lại mát tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi hơi cay nhưng không quá nồng, hắn liền uống một lần cạn sạch, cảm nhận đầu lưỡi ngòn ngọt the the chứ không đắng, rất ngạc nhiên nhìn khả nham.
“Đây là rượu gì? Uống rất ngon.”
Khả Nham lại rót cho hắn một chén, nói:
“Rượu này có tên là Tuý Mộng, được làm từ quả mơ rừng.
Nam Cương không nhiều hoa quả vì khí hậu khắc nghiệt, chỉ có thể dùng quả dại hái từ rừng mà cắt thành rượu… Uống rượu này phải từng ngụm từ từ mới thưởng thức được vị ngọt và thanh mát của nó.”
Trong lúc Khả Nham nói Trịnh Hiểu đã uống hết ba chén rồi, hắn dứt thoát lấy luôn bình rượu trên tay y tự gót.
Khả giáo chủ nhìn thấy hắn thích bình rượu mà y mang tới tâm tình thật là cao hứng miệng cười cong cong.
“Ngươi uống từ từ thôi.”
Trịnh Hiểu lại một chén nối tiếp, mỉm cười.
“Rượu này rất ngon, tên nghe cũng hay… Tuý Mộng, hy vọng sau khi ta uống hết nó sẽ có một giấc ngủ không còn mộng mị.”
Khả Nham nhìn hắn vui vẻ cũng mỉm cười, bất chợt trong lòng có đều lo ngại liền hướng Trịnh Hiểu hỏi:
“Liên Minh, võ lâm trung nguyên đều biết ngươi đang giữ Âm Dương Sát, hiện tại nếu quay về ta e lành ít dữ nhiều.”
Trịnh Hiểu tay nâng chén rượu cười cười nhìn Khả Nham.
“Chuyện đó ta cũng đang nghĩ tới, hay ta cũng giống ngươi tìm một chiếc mặt nạ mang vào thế là xong.”
“Không được, rất bất tiện, vào Thanh Vân phái nếu mang mặt nạ rất dễ gây chú ý.”
“Vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao?”
Khả Nham nghĩ nghĩ, trầm mặc một lúc nhìn hắn môi bất chợt khẽ gương lên rất nhẹ.
“Hắc Ưng rất giỏi dịch dung ngụy trang… Nếu như ngươi nói cho ta biết, người mà ngươi nhất định phải trở về để gặp mặt là ai, ta sẽ lệnh cho Hắc Ưng dạy ngươi thuật dịch dung, đến lúc đó cả võ lâm trung nguyên đều không nhận ra ngươi là ai huống chi người trong Thanh Vân phái.”
Hắn tự rót cho mình chén rượu, nhìn cái bóng hơi lay nhẹ trong chén, nháy mắt như thấy được bản thân mình.
Trịnh Hiểu ánh mắt thâm trầm đã ngà ngà say liếc nhìn Khả Nham.
Đến tột cùng cũng hỏi lại ta chuyện này, ta về gặp ai thì có liên quan gì đến ngươi chứ.
Nhưng nói cho y biết cũng đâu có hại gì lại được học thuật dịch dung không cần đeo mặt nạ, không sợ người trong Thanh Vân phái nhận ra, vậy rất tốt.
Trịnh Hiểu đặt mạnh chén rượu xuống bàn đột nhiên ngẩng đầu, hơi thở không ổn định, thanh âm nhàn nhạt, hay mắt có chút mơ hồ nhìn giáo chủ.
“Bọn họ nói ta đoạt xá, nhưng ta thật không có làm, cũng không biết vì sao lại ở trong thân xác này...!Ta trở về Thanh Vân phái để gặp y, gặp sư tôn của ta… Mà cũng không phải… Ta trả lại thân xác cho đệ tử y… Ta, một cô hồn không có chỗ về… Không có chỗ về, không bằng… Tan biến.”
Khả Nham bỗng nhiên đứng phất dậy bước qua chỗ hắn đang ngồi, một phen túm lấy cổ áo Trịnh Hiểu kéo hắn đứng dậy, vươn tay che lại miệng của hắn, chỉ cảm thấy có một cỗ tụ khí như muốn xé vỡ lồng ngực mình mà thoát ra, y cắn răng nói:
“Cái gì mà cô hồn không có chỗ về, cái gì mà tan biến… Ta không cho phép ngươi nói như vậy.”
Khả Nham gắt gao đem hắn kéo vào trong ngực.
Ở trong lòng ta, ngươi là người vô cùng tốt, tốt nhất từ trước đến nay, đừng nói mấy lời khiến lòng ta khổ sở như thế này nữa.
Trịnh Hiểu hai mắt mơ màng đầu tựa lên vai y cười ngắt nghẻo, bàn tay quơ tới quơ lui miệng lẩm bẩm.
Hắn đã say thật rồi.
“Ta… Ai cần ta chứ?...!Ta thích y… Nhưng mà ta biết làm sao… Ta ướt mình không đến nơi này, không tiến vào cuộc đời y… Ta đau lòng lắm ngươi có hiểu không?”
khả Nham hiểu, y hiểu chứ, vì hiện tại y cũng đang đau lòng, người mà y tâm niệm nguyên lai trong lòng đã có người khác.
Khả Nham trái tim dần trở nên đau đớn đến chết lặng, bàn tay ôm lấy Trịnh Hiểu càng thêm mấy phần siết chặt, mạt hồng sắc trên mặt nhanh chóng rút đi, gương mặt chậm rãi trở nên trắng bệch, ánh mắt ảm đạm có điểm ướt, y đúng là vì người này mà mang một mảnh si tâm bất hối.
Cũng đành đem thứ tình cảm đơn phương này giữ trong lòng, cho dù có yêu thích hắn đến đâu cũng không thể biến mình thành ái nhân trong lòng hắn được.
Phút chốc trong lòng dâng tràn cảm giác bi thương, thiên sơn vạn thủy còn có thể đo lường, chỉ có đường đến trái tim người này là không thể, vì nó không có chỗ cho y.
Khả Nham ôm Trịnh Hiểu, cứ như thế đứng rất lâu, sau đó y bế hắn đặt xuống giường kéo chăn đắp lại ngay ngắn, nhẹ nhàng đặt lên trán người đang nằm một nụ hôn lướt qua rồi quay người rời đi.