Sự Trả Thù Công Bằng

Ba ngày sau tại New York.

Tư Minh cuối cùng cũng được làm thủ tục xuất viện, vết thương trên người anh không còn nghiêm trọng nữa, nhưng mà đột nhiên bị cảm nên người anh nóng tới tận 39 độ, vậy nên mới phải ở lại viện. Diệp Kính Huy biết rõ, là tại vì anh đem áo khoác của mình khoác cho hắn, vậy nên mới bị cái lạnh vào sáng sớm là cho phát sốt.

Từ bệnh viện đi ra ngoài đã là chập choạng chiều tối, từ trên tầng cao nhìn ra bên ngoài, thấy cả một khoảng trời chuyển sắc đỏ nhạt.

Đây đã từng là thành phố rất quen thuộc đối với họ, nhưng giờ đây lại trở nên thật xa lạ.

Khi Diệp Kính Huy còn ở New York, toàn trà trộn vào chơi trong mấy quán bar, tới lúc bị cha bức hôn thì rất ít khi đi lại đó đây.

Khi Tư Minh còn ở New York, cả ngày vất vả chăm sóc cho mẹ nằm ở trong bệnh viện, còn phải lo cho cả việc học của em trai, vậy nên lại càng chẳng có tâm trí đi mà đi ngắm cảnh.

Khi ấy họ cùng sống chung trong một thành phố, vậy mà chưa từng gặp mặt.

Vì một lễ hội hoá trang năm ấy được sắp xếp trước, lại khiến cho hai người đến bên cạnh nhau.

Qua nhiều năm như vậy rồi, giờ quay trở lại, đã thấy thành phố này biến đổi tới nỗi không còn nhận ra.

Cũng là do bàn tay của con người.

Diệp Kính Huy đột nhiên muốn được quay trở về nhà, vậy nên kéo theo cả Tư Minh đi qua một ngã tư đường, đi tới con phố quen thuộc ngày ấy thì gặp phải một cảnh tượng rất kinh hoàng, khiến cho hắn mở to cả hai mắt.

Ở phía xa là một luồng khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, ngọn lửa hung dữ càng lúc càng lan rộng hơn, đốt hết tất cả những gì nó chạm tới, huỷ hoại cả ngôi nhà, khiến cho khung cảnh càng lúc càng trở nên đỏ rực.

Diệp Kính Huy nhíu chặt mày lại.

Trận hoả hoạn này không phải là do ngoài ý muốn. Hắn thậm chí còn biết chắc rằng nhất định là do Quan Đông Trạch hoặc tổ chức xã hội đen kia đã làm ra, là họ cố ý phóng hoả đốt ngôi nhà ấy.

Mục đích dĩ nhiên là để trả thù.

Bởi vì họ biết rõ rằng ngôi nhà đó đã từng là nơi mà Diệp Trí Viễn sống tới hơn nửa đời người, là nơi mà ông coi trọng nhất.

Từng gian phòng, từng viên gạch đều là do ông tự tay lựa chọn, thiết kế, trong thư phòng còn được đặt giá sách mà ông rất yêu thích, từng quyển sách đều là do ông tự mua. Trong phòng ngủ ở tầng ba còn treo tấm ảnh cưới của ông và vợ mình, gương mặt hai người trong bức ảnh đều mang theo nét trẻ khi còn ở tuổi thanh xuân. Còn ba cây liễu kia, là do hắn tự tay trồng nên để tượng trưng cho ba anh em nhà họ Diệp.

Nếu như không mắc phải ung thư dạ dày, ông có lẽ sẽ không bao giờ rời khỏi ngôi nhà ấy.

Khi ông rời đi, bởi đường quá xa xôi, vậy nên cái gì cũng không mang theo.

Hiện giờ tất cả, đều bị trận hoả hoạn này huỷ hoại hết.

Diệp Kính Huy quay người đi.

Hắn không đành lòng nhìn vào đám cháy ấy nữa, ngọn lửa hung dữ đó thậm chí còn khiến cho người ta cảm nhận rõ được sự thù hận tột cùng, nó thật giống như một con thú điên cuồng đang muốn nuốt chửng lấy tất cả.

Cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình hơi siết chặt, Diệp Kính Huy quay đầu lại cười cười rồi nói “Ngôi nhà bị đốt cũng không sao, nhưng cha tôi thực sự rất yêu quý thư phòng của ngôi nhà ấy, có rất nhiều quyển sách ông đã mua giờ này không còn được xuất bản nữa. Trong phòng ngủ của cha mẹ còn được treo tấm ảnh cưới của hai người, khi đó vội vàng quay trở về nước nên quên không mang theo” Hắn hơi ngừng lại, vẫn tiếp tục nói rất bất đắc dĩ “Đó là bức ảnh cưới duy nhất còn được giữ lại của cha mẹ tôi. Trong bức ảnh ấy, thực sự trông cha rất trẻ”

Hắn nhớ rõ ràng khi hắn còn nhỏ, cha hắn đã nói với hắn rằng, nếu đã làm con của Diệp Trí Viễn thì phải là một đứa con vừa thông minh, vừa lí trí, phải có phong độ, phải được học hành tử tế. Vậy nên từ nhỏ hắn và hai anh em của mình phải theo rất nhiều chương trình học khác nhau.

Anh hai chủ yếu là học thư pháp, mình học dương cầm, còn em út thì học vũ đạo.

Lúc ấy hắn chẳng có chút hứng thú gì, chỉ là vì bị cha bắt nên mới phải học thôi.

Mỗi lần ngồi trong phòng của cha mẹ để tập dương cầm, hắn đều ngẩng đầu lên nhìn vào bức ảnh cưới ấy, có thể thấy rõ một nam nhân mặc y phục màu trắng, tuy rằng bức ảnh vì đã cũ mà có chút ố vàng, nhưng gương mặt nam nhân vẫn rất rõ đường nét. Nam tử tuổi trẻ tuấn lãng, đứng bên cạnh là nữ tử xinh đẹp ôn nhu, trên mặt hai người đều nở một nụ cười rất đẹp. Ở phía dưới ảnh chụp có ghi một hàng chữ nhỏ : Ngày 1 tháng 10 năm 1979, Diệp Trí Viễn, Văn Tích Tuệ, trăm năm hạnh phúc.

Mỗi lần nhìn vào bức ảnh ấy, Diệp Kính Huy đã nghĩ, vì mình là con của cha mẹ, vậy nên rất mong cha mẹ sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Khi đó chưa có việc gì xảy ra, hắn rất ngông cuồng, cũng chưa từng dám đứng trước mắt cha rồi lạnh lùng nói “Cảm ơn hai người đã dạy cho con trở thành đứa con không hề thua kém ai cả”

Khi ấy tuổi còn nhỏ, hắn hay mở cửa sổ nhìn ra cái hồ phía trước, lúc đó đang là mùa xuân, lá liễu bay tán loạn rồi rụng xuống mặt nước, thật giống như một trận tuyết rơi.

Cảnh đang đẹp như vậy, Diệp Kính Huy lại nghe được một tiếng chói tai.

Khi ấy mẹ thường hay tới phòng để nhìn hắn, mỗi lần nghe được tiếng bước chân quen thuộc ấy là hắn lại lôi cây dương cầm ra, còn tỏ vẻ như mình đang suy nghĩ chăm chú lắm về loại nhạc cụ này. Mẹ hắn chỉ ôn nhu cười, đặt cho hắn một tách cà phê lên bàn rồi lại nhẹ nhàng đi ra. Bà vừa đi, Diệp Kính Huy liền quẳng cây dương cầm đi chỗ khác, lười biếng nằm trên sa lon để ngủ.

Hắn bẩm sinh làm gì có năng khiếu âm nhạc.

Anh hai vì học chăm chỉ mà mỗi lần đặt bút viết đều viết ra từng dòng thư pháp rất đẹp, còn em út sau vô số lần ngã cuối cùng cũng học được kỹ thuật nhảy điêu luyện hơn người, còn cái cây dương cầm của hắn, vì quá lâu không được động tới nên bị bám một lớp bụi dày.

Hắn chẳng bao giờ làm tốt được chuyện gì mà cha hắn mong muốn.

Hiện tại ngôi nhà của Diệp gia bị lửa thiêu thành tro tàn, giờ nhớ lại, từng tầng kí ức ấm áp lại lần lượt quay trở về.

Hắn nhớ tới chậu hoa được trồng nơi sân nhà, chiếc xe đồ chơi của Diệp Khiêm, đống tạp chí và CD mà Kính Văn mua về, những quyển sách dày đặc chữ mà anh hai rất thích đọc, bộ váy cưới của Tang Du khi cưới anh hai của mình, ba cây liễu mà mình tự tay trồng cùng nhau xào xạc trong gió, cây dương cầm màu trắng, đống đồ thủ công nhàm chán mà mẹ tự tay làm, giá sách cùng vị trà mà cha luôn yêu thích, còn có cả bức ảnh kết hôn đã ngả màu.

Trong nháy mắt, tất cả đều bị đốt cháy không còn lại chút gì.

Diệp Kính Huy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bình tĩnh nói “Đi thôi”

Tư Minh khoác tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói “Không muốn điều tra xem ai làm chuyện đó sao?”

Hắn hơi nâng khoé miệng lên cười rồi nói “Điều tra ra rồi thì sao? Thứ gì bị thiêu huỷ rồi, không thể lấy lại được”

Nhìn vào nụ cười trên gương mặt hắn, Tư Minh chỉ cảm thấy rất đau lòng.

Quả thực Diệp Kính Văn nói rất đúng, anh ba của cậu rất giống như nhân vật boss trong trò chơi, có bị chém tới đổ máu rơi đầu vẫn có thể tự hồi phục lại. Hắn…lúc nào cũng nở một nụ cười dù có chuyện gì xảy ra.


Nhưng chẳng có ai hiểu được, phía sau nụ cười ấy, hắn đã vất vả tới mức nào.

Có lẽ, giờ cũng nên nói ra sự thật cho hắn biết. Ít ra thì cũng giúp cho hắn hiểu được, người cha mà hắn luôn tôn kính chưa bao giờ khinh thường hắn cả, tới lúc sắp chết còn tỉ mỉ chuẩn bị đường lui cho đứa con mà ông yêu thương nhất.

“A Huy” Tư Minh nghiêng đầu lại, nhẹ nhàng dùng tay vuốt mái tóc hắn “Anh có chuyện muốn nói với em”

“Nói đi”

“Trước khi tới Mĩ, anh đã gặp cha em”

Anh nói rất bình tĩnh ôn nhu, trái tim của hắn…cũng bị một trận co rút rất nhanh.



Hơn một tháng trước tại bệnh viện trung ương thành phố Bắc Sơn.

Diệp Trí Viễn nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch như không còn chút máu, tuy vậy nhưng ánh mắt ông vẫn còn rất sắc bén.

Tư Minh ngồi ở bên giường đưa cho ông một chén trà, thản nhiên nói “Bác Diệp, cháu định sẽ đi New York để giải quyết một chuyện”

“Vậy là cậu đã đoán ra được?”

“Vâng, cháu đã biết tất cả”

Diệp Trí Viễn bình tĩnh nói “Cậu một mình đi tới New York, rất có thể không quay về”

Tư Minh mỉm cười nói “Nếu không có chuẩn bị thì cháu sẽ không tuỳ tiện mà tới đó mạo hiểm. Lần này tới New York ngoại trừ việc giúp A Huy loại trừ một số người, cháu cũng có việc cần phải xử lí bên đó. Cha cháu những năm trước đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Quan”

Diệp Trí Viễn gật đầu rồi nói “Cậu đột nhiên trả lại toàn bộ cổ phần của Thiên Vũ lại cho tôi là có ý gì?”

“Đó vốn dĩ là tài sản của nhà họ Diệp, cháu trả lại cho bác cũng giống như là hoàn vật lại cho chủ”

Diệp Trí Viễn trầm mặc thật lâu, sau đó mói nói “Thật tiếc rằng tôi đã lập ra một cái di chúc không được tốt đẹp lắm. Năm mươi phần trăm lợi nhuận của Thiên Vũ tôi đều quyên góp hết cho quỹ hội từ thiện rồi, số còn lại, giao cho cậu toàn quyền xử lý”

Tư Minh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên “Ý của bác là…”

“Tôi hy vọng cậu sẽ dùng số cổ phần ấy để làm lợi thế, đem nó ra đổi lấy bình yên cho A Huy”

Nhìn thấy Tư Minh trở nên trầm mặc, Diệp Trí Viễn tiếp tục nói “Nếu tôi đem cổ phần còn lại trực tiếp trao cho A Huy, nó nhất định sẽ vì bảo vệ cho cơ nghiệp mà cùng đối phương đấu tới máu chảy đầu rơi, tính cách của nó rất kiêu ngạo, không bao giờ chịu thua, lại càng chẳng bao giờ chịu lui lại” Nói tới đây, ông khe khẽ thở dài “Cậu bình tĩnh hơn nó rất nhiều, lại càng hiểu được lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, khi nào cần bỏ. Tài sản còn lại của Thiên Vũ nằm trong tay cậu mới có thể phát huy được tác dụng tối đa của nó. Mong rằng lần trao đổi này cậu sẽ trở về bình an”

Nhìn thấy gương mặt người kia không có chút thay đổi gì, Tư Minh đột nhiên nói không nên lời.

“Rất nhiều năm trước, khi mà A Huy bị bắt cóc, tôi không thể nào giao Thiên Vũ cho chúng được, bởi vì cả gia đình chúng tôi chỉ có thể sống nhờ vào nó. Khi đó chúng tôi mới sống yên ổn ở New York, nếu giao Thiên Vũ cho người khác, người nhà họ Diệp mất đi quyền thế thì sẽ chẳng khác nào chuột chạy qua đường. Vợ của tôi, con của tôi cũng sẽ không có ngày nào sống tử tế. Chúng tôi sẽ lập tức bị đối thủ chèn ép đủ đường mà phải bước ra ngoài làm ăn xin. Hiện tại, cả ba đứa con của tôi đều không cần gia sản gia đình làm hậu thuẫn, Tích Tuệ cũng đã có đủ tài sản để có thể an hưởng tuổi già, nếu đã không ai muốn trông nom vòm trời Thiên Vũ, thật chẳng khác nào trói ép”

“Tôi biết rất rõ, những kẻ hận tôi nếu không phá tan toàn bộ nhà họ Diệp thì họ sẽ không chịu dừng lại. Huống hồ lần này, chuyện của cha đã làm liên luỵ tới các con. Tôi tin tưởng cậu sẽ có pháp giải quyết trận chiến này, giúp cho những đứa con của tôi có thể hiểu được đôi phần mà hồi tâm chuyển ý. Đến lúc ấy, hãy tới trước mộ của tôi mà dâng một chén trà, khi pha thì hãy dùng tới bộ trà mà cậu mua tặng tôi. Trà mà cậu pha, tôi rất thích”

Tư Minh vẫn nhớ vào chiều hôm ấy, Diệp Trí Viễn đã đứng bên cửa sổ tại tầng ba, dõi theo bóng anh đi ở phía dưới.

Lão nhân ấy, từ khi sinh ra cho tới lúc mất đi, bóng lưng của ông vẫn luôn luôn duỗi thẳng.



Nghe xong những gì anh kể lại, Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy tầm mắt của mình rất mơ hồ, ngay cả gương mặt của người ở phía trước cũng nhìn không rõ.

Thì ra những kế hoạch ấy, cũng là do cha đã sắp đặt ra.

Thì ra tuy rằng đứng trước mặt đánh giá đề phòng Tư Minh, nhưng thực ra cha lại rất tin tưởng anh ấy, trước khi chết còn dặn dò rất nhiều điều.

Thì ra tình yêu mà cha dành cho các con lại được che giấu sâu tới như vậy, khiến cho các con bất hoà với cha nhiều năm, vậy mà vẫn thuỷ chung không có một câu giải thích.

Cho tới tận khi bị mắc ung thư dạ dày, vẫn lo nghĩ tạo ra một con đường lui cho đứa con trai của mình.

Hiện giờ cha đã mất, một nửa tài sản của Thiên Vũ đã được quyên góp đi, ngôi nhà mà cha yêu nhất…cũng không giữ lại được.

Diệp Kính Huy quay đầu lại nhìn đám cháy ấy một lần nữa, cố gắng mở mắt thật to, giọt lệ nơi khoé mi cuối cùng lại bị đè nén lại, không thể rơi xuống. Hắn không muốn Tư Minh nhìn thấy biểu hiện ấy ở hắn, vì vậy mới nghiêng đầu mà nói “Chúng ta về Trung Quốc đi”

“Ngày mai sẽ trở về, anh sẽ chuẩn bị vé máy bay” Tư Minh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy vai hắn rồi nói “Sắp tới ngày giỗ 49 ngày của cha em rồi, chúng ta quay trở về viếng mộ cha, có được không?”

Diệp Kính Huy trầm mặc một lát, quay đầu lại, nhẹ nhàng cười “Cảm ơn anh đã nhớ rõ”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tư Minh vẫn ấm áp ôm nhẹ lấy vai hắn.

Từ phía chân trời rọi tới ánh mặt trời nhàn nhàn, hai chiếc bóng ấy càng lúc càng bị kéo ra, cuối cùng thì biến mất nơi cuối ngã tư.



Mùa thu năm sau tại Hongkong.

Một nam tử cả người mặc quần áo màu trắng vừa bước ra khỏi sân bay, trên tay còn đang cầm theo hộ chiếu, bước đi đều đều.

Gương mặt nam tử ấy bị chiếc kính râm bản to che mất một nửa, khoé môi khẽ nâng lên lộ ra nụ cười tà ác.

Người đó đi tới nơi kiểm khẩu, liền bị vài gương mặt lạ hoắc chặn lại

“Công tố viên”


Nam nhân đứng đầu lãnh đạm nói xong, thuận tay lấy ra thẻ căn cước chứng mình, sau đó tiếp tục nói “Ngài Quan Đông Trạch, chúng tôi nghi ngờ ngài cùng băng đảng tội phạm buôn bán bất hợp pháp, mời ngài quay trở lại trụ sở cảnh sát để điều tra”

Quan Đông Trạch gỡ kính râm xong, nhìn vào đối phương mà chớp chớp mắt, sau đó ngả ngớn cười nói “Ok, tôi sẽ theo các người đi” Hắn nói xong thì lại đeo kính lên, thản nhiên nói “Nhưng mà, trước khi luật sư của tôi tới, tôi có quyền im lặng”



Ngày hôm sau, tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Minh Huy.

Tư Minh ngồi bình thản trên ghế sa lon đọc báo cáo, sau đó hạ bút xuống kí tên, đứng ở bên cạnh anh vẫn là cô thư kí tài giỏi Lưu Duy Giai.

Nhìn thấy Tư Minh kí xong vào bản báo cáo rồi, Lưu Duy Giai mới nói “Chủ tịch lần trước nghe theo Diệp nhị thiếu gia tham gia mua cổ phiếu đã cho tôi để lại một phần còn lại là có ý gì vậy?”

Tư Minh gật đầu nói “Phòng có lúc dùng tới”

“Vậy tối nay tôi sẽ chuyển lại cho chủ tịch” Lưu Duy Giai hơi ngập ngừng, có chút nghi hoặc mới hỏi lại “Tôi không hiểu chủ tịch giữ lại làm gì, chẳng lẽ chủ tịch có kế hoạch lớn gì sao?”

Máy tính đột nhiên vang lên âm báo có E-mail mới, Tư Minh thuận tay ấn chuột vào đọc, vẫn thản nhiên nói “A Huy khi ấy có thù oán cá nhân với tôi, tôi tự nguyện để cho cậu trả thù. Nhưng mà, cho dù có là bạn tốt nhất thì cũng không nên để người ta ác quá với mình. Tôi giữ lại một ít tiền chỉ là vì không muốn bị uổng phí thôi. Cô tính kĩ lại đi, số cố phiếu chúng ta giữ lại giờ đây cũng kiếm lại được một ít, tự nhiên sẽ có lãi”

Lưu Duy Giai hiểu ra vấn đề liền nói “Chủ tịch quả nhiên là cao nhân”

“Còn phải nhìn xem đối thủ của mình là ai” Tư Minh hơi nhếch khoé môi “Có việc gì nữa sao?”

Lưu Duy Giai tiếp tục nói “Tôi có hai tin tốt muốn nói với chủ tịch”

“Nói đi”

“Trò chơi lần trước chúng ta triển khai mua lại bản quyền, cuối cùng tác giả cũng đồng ý bán lại cho chúng ta”

“Tốt lắm” Tư Minh tán thưởng “Lần này cô lập được đại công rồi, khi nào tôi sẽ mời cô đi ăn hải sản, nhớ đem theo con của cô theo”

“Cảm ơn chủ tịch” Lưu Duy Giai cười cười, nói tiếp “Bộ trưởng bộ kế hoạch cuối tuần này mở cuộc họp nội bộ, đến lúc ấy có lẽ Diệp nhị thiếu gia nên lộ mặt, dù sao thì cậu ấy cũng nằm trong hội đồng nắm cổ phần của Minh Huy”

“Cậu ấy đang đi du lịch Châu Âu”

“A, như vậy thì…hoãn cuộc họp lại sao?”

“Không sao, tôi có cách gọi cậu ấy về” Khoé môi anh hơi nâng lên lộ ý cười “Vậy tin tốt thứ hai của cô là gì?”

“Quan Đông Trạch đã bị bắt giữ”

Bàn tay cầm chuột của Tư Minh thoáng dừng lại, anh nhướng nhướng mày, ánh mắt lại chuyển về màn hình máy tính, thản nhiên hỏi “Vậy hả?”

Lưu Duy Giai nhún nhún vai “Buôn bán gian dối, phạm luật kinh doanh, rửa tiền, một năm qua hắn ta làm đủ chuyện xấu, hiện tại công tố viên đang theo dõi hắn”

Tư Minh gật gật đầu “Tôi biết rồi”

“Vậy tôi không làm phiền chủ tịch nữa. Diệp chủ tịch có tới dự cuộc họp hay không phiền ngài nói lại cho tôi biết”

“Được rồi”

Đợi Lưu Duy Giai đi rồi, Tư Minh mới nhìn vào màn hình điện thoại của mình, ấn vào xem tin nhắn.

To Tư Minh :

Chiều hôm qua Quan Đông Trạch đã bị công tố viên bắt được, họ điều tra ra số tiền mà hắn ta đã tham ô từ Thiên Vũ.

Trong tay Trần Nhiên có rất nhiều chứng cứ phạm tội của Quan Đông Trạch, cậu ta đã đồng ý sẽ ra toà làm nhân chứng. Quan Đông Trạch đã lấy cớ bản thân hắn mắc chứng bệnh liên quan tới thần kinh, mong có thể trốn tránh pháp luật, nhưng không ngờ bác sĩ tâm lí của hắn lại là người của chúng ta, đúng khi ra toà đã phản pháo lại, vậy là có một trò kịch hay để xem.

Tôi đã về nước, rảnh thì gặp mặt đi.

Hợp tác vui vẻ.

From Tiêu Dật.

Tư Minh tắt máy tính đi, nhẹ nhàng xoa thái dương có chút đau nhức, sau đó cầm di động lên gọi một cú điện thoại.

Điện thoại có dấu hiệu được bắt máy, Tư Minh liền bình thản nói “Tiêu Dật, cậu rảnh lúc nào?”

Bên kia một lúc mới trả lời lại “6 giờ tối nay”

“Được rồi, vậy chúng ta cùng đi ăn, được không?”

“Được”

Sau khi xử lí hết một số giấy tờ, Tư Minh cúi xuống nhìn thời gian biểu, cũng đã tới giờ tan tầm, vì thế anh kéo cửa sổ xuống, thuận tay với lấy áo khoác mặc vào, xoay người đi xuống lầu.

Bước nhanh tới bãi đỗ, anh lái chiếc xe màu đen một đi tắt qua ngã tư đường, đi tới nhà hàng đã hẹn trước.

Trước nhà ăn đã thấy xe của Tiêu Dật cũng tới, hai người cùng mở xe bước ra, không hẹn mà nhìn nhau cười, cùng đi lên tầng hai của nhà ăn

“Cậu hiện giờ không đi lạc, thật đúng giờ” Tư Minh thản nhiên nói.


“Ừm, lần trước khi Diệp Kính Huy tới phỏng vấn là tôi cố ý đi lạc, nếu không thì làm sao có thể nhân cơ hội giúp anh với cậu ấy bồi dưỡng tình cảm” Ánh mắt Tiêu Dật vẫn ôn nhu như trước, khoé miệng mang theo nụ cười giảo hoạt.

Hai người đi theo bồi bàn tới một căn phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã, ngồi đối mặt với nhau.

Tư Minh cầm lấy menu, cúi đầu không nói gì.

Tiêu Dật mở miệng trước, ngữ khí mang theo nét trêu đùa “Tôi thực sự cũng rất bội phục anh, có thể biến anh hai của tôi từ thù thành bạn. Lúc trước thả anh đi, tôi vẫn lo lắng không biết anh ấy có vì quá nóng giận mà cho đàn em đi truy giết các người không, ngay tôi đây chắc cũng bị giam lại vì đã phản bội”

Tư Minh ngẩng đầu lên “Anh của cậu ban đầu không chịu cho tôi gặp cậu, là vì anh ta sợ tôi nói ra sự thật cho cậu biết”

Tiêu Dật cầm lấy chiếc cốc uống một hớp “Vậy tại sao anh ấy lại gọi tôi tới gặp anh?”

“Là vì tôi đã ra điều kiện sẽ chuyển 50% lợi nhuận hàng năm của Thiên vũ cho anh ta, đó chính là lợi thế mà trước khi lâm chung bác Diệp đã để lại cho tôi”

“Nếu tôi không giúp anh, liệu có phải anh đã làm uổng phí rồi nó không?”

“Tôi tin cậu, chỉ cần cậu biết được kế hoạch anh cậu muốn bức điên Diệp Kính Huy, chắc chắn cậu sẽ không ngồi im mặc kệ”

Tiêu Dật nhìn anh thật lâu, rốt cuộc cũng bực mình mà nói một câu “Anh thắng”

“Cậu cũng không thua” Tư Minh mỉm cười “Chỉ có kẻ nào tay trắng mới là kẻ thua cuộc. Cậu và tôi, cả Diệp Kính Huy nữa, chúng ta đều không thua”

Tiêu Dật cười cười, cầm menu lên nhìn.

Trầm mặc một lát, Tư Minh đột nhiên nói “A Huy vẫn chưa biết về thân phận của cậu, hoặc là cậu ấy đang giả như không biết, vậy nên, hai người không phải là không thể quay lại làm bạn”

Tiêu Dật ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó nói “Anh lúc nào cũng hết mình bảo vệ cho cậu ấy, nhẽ ra phải đem tôi cách li cậu ấy ba dặm mới phải chứ”

“Việc của cậu ấy, tôi không can thiệp” Tư Minh nhẹ giọng nói “Hoà giải hay tiếp tục đối đầu, tôi tin cậu ấy đã có quyết định của riêng mình”

Tiêu Dật khẽ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn màu vàng nhạt khiến cho cậu cảm thấy hơi chói mắt, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy khung cảnh giống như thế này.

“Tôi suýt chút nữa đã hại chết hai người”

“Chung quy lại ai cũng có sai lầm, phải không?”

Tiêu Dật trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thì cậu nhẹ nhàng cười “Đúng vậy, cũng có chút sai lầm”

Hai người nâng chén, nhìn nhau cười.

Mấy năm nay vẫn sống trong ác mộng, mất công bố trí kế hoạch trả thù tỉ mỉ là vậy, nhưng vẫn chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Tiêu Dật còn nhớ rõ, vào cái đêm mình vì mơ phải ác mộng mà tỉnh giấc, gương mặt anh hai ngồi ở bên cạnh tuy rằng ngay lập tức thấy cậu đã biến mất đi mỏi mệt, nhưng phần tóc nơi thái dương của anh ấy thì vẫn không thể che được vài sợi đã bạc màu.

Trong khoảnh khắc ấy chợt đã nhận ra, hẳn rằng anh hai mình cũng đã rất mệt mỏi, nghĩ tới đó, cậu liền cảm thấy rất đau lòng.

Vì mối thù cần phải trả mà huynh muội bọn họ đã phải trả giá rất nhiều.

Bọn họ thật giống như ếch ngồi đáy giếng, vô tình đã phóng đại mối thù hận ấy mà bị đâm cho tới nỗi đầu rơi máu chảy, vẫn không nhận ra rằng bản thân mình nhìn lên miệng giếng, chỉ giống như đang nhìn một cái vung mà thôi.

Cho dù ba anh em nhà họ Diệp đều bị giết hết, thì cha mẹ cũng không thể quay trở về. Cho dù cha mẹ có quay trở lại, thì chính bản thân mình cũng không còn nhận ra họ được nữa. Bây giờ nghĩ lại, nếu như nhà họ Diệp thực lòng muốn đẩy cha mẹ của họ đi tới mức tự tử, liệu giờ này họ có còn sống không?

Nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả gương mặt của cha mẹ còn nhớ không rõ, trong trí nhớ chỉ còn đọng lại duy nhất cảnh tượng mẹ đã nhảy từ trên cao xuống để tự tử, thù hận này…thực sự không quá sâu như mình nghĩ, chỉ là tuổi trẻ quá ngông cuồng.

Vậy thì…báo thù là vì cái gì? Liên luỵ tới nhiều người như vậy, bày nhiều kế hoạch ra như vậy, thắng rồi thì sao?

Vì trả thù mà đối với ai cũng hai lòng, may mắn mới gặp được một người thực tình coi mình là bằng hữu, nếu như cũng vì hận thù mà gạt bỏ đi người ấy, sau này sẽ chỉ sống một mình trong cô độc mà thôi.

Khi ấy sẽ không thể vì nhớ mà tìm tới người ấy được nữa.

Cậu nhớ tới những năm tháng hai người kề vai bên nhau cùng chiến đầu, nhớ tới những khi hai người cùng nhìn nhau vừa ăn vừa cười, nhớ tới khi hai người cùng nhau tới trường học để xếp hàng mua bữa sáng, nhớ tới lúc hai người đi xe ra bờ sông cùng nhau hóng gió…

Có lẽ đó mới chính là niềm vui nho nhỏ của cuộc đời phong lưu tự tại.

Thù hận ấy vì được phóng đại tới mức quá nghiêm trọng, đã đè ép cậu nhiều năm lắm rồi.

Vậy nên mới phản bội anh hai, âm thầm giúp cho Tư Minh chạy thoát, vào lúc ấy, Tiêu Dật một chút hối hận cũng không có, ngược lại, tâm tình của cậu lại càng thêm thoải mái.

Có lẽ anh hai cũng đã hiểu ra được mọi việc, nếu như vẫn ngoan ghi nhớ câu “Thù này phải trả” mà tiếp tục sống, bọn họ chỉ đang tự giết chính mình mà thôi.

Tiêu Dật nhìn về phía Tư Minh đang cười nhẹ, nhẹ nhàng nổi cáu “A Huy sau khi trở về đây rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, tôi nghĩ, tôi nên gặp mặt cậu ấy một lần cho rõ ràng”

Tư Minh gật đầu “Được, tôi rất muốn hai người có thể tiếp tục làm bạn của nhau”

“Không sợ tôi lại lừa cậu ấy nữa sao?”

“Tôi vẫn tin cậu sẽ không làm vậy”

Tiêu Dật cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề “Cuối tuần này sẽ mở phiền toà phán tội Quan Đông Trạch, anh nghĩ kết quả sẽ như thế nào?”

Tư Minh đặt menu xuống, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói “Thành thật mà nói, Quan Đông Trạch bị điều tra vì tham ô số tiền lớn như vậy, là do A Huy đã tiết lộ cho Trần Nhiên biết. Cậu ấy đã khiến cho chính hai anh em đó quay lại đấu đá nhau. Hiện giờ Trần Nhiên đồng ý ra trước toà làm nhân chứng, tội danh của Quan Đông Trạch rất nhanh sẽ bị toà án phán xét. Chuyện này tôi không tham gia nữa, cha tôi cũng sẽ không ra tay can thiệp, nếu như A Huy muốn thanh toán nợ cũ, chúng ta nên yên lặng theo dõi thì hơn”

Tiêu Dật cười nói “Diệp Kính Huy quả thật là một người có thù thì phải trả, mượn dao giết người, thủ đoạn của cậu ấy thật cao tay”

“Cho dù cậu ấy không làm, thì chuyện Trần Nhiên trở mặt với Quan Đông Trạch cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi” Khoé miệng Tư Minh nhẹ nhàng nâng lên tạo một nụ cười “Nếu không, Trần Nhiên sẽ không xui Quan Đông Trạch đi chuốc kích thích tôi, cũng sẽ không đánh tráo súng của hắn ta”

Hai người nhìn nhau cười, không nói gì thêm nữa.

Người như Quan Đông Trạch tuy ngoài miệng nói thích, nhưng thực ra hắn chỉ muốn mọi chuyện đều có lợi cho hắn, vẫn không có chút do dự đi làm hại người khác. Quan Đông Trạch quả thật đã tính tới nước rút lui, nhưng muốn rút cũng không kịp nữa rồi. Hắn đã nói tiền tài cùng quyền lực mới là thực tế, nhưng lại quên mất hai thứ đó hắn sẽ chẳng bao giờ có thể nắm giữ được lâu. Hiện giờ anh cùng em họ của mình trở mặt với nhau, chính là tự làm tự chịu, nhận lại kết quả mà mình gây ra mà thôi.

Di động đột nhiên reo lên, Tư Minh nhìn vào màn hình điện thoại, trong nháy mắt biểu hiện lạnh lùng đã biến mất, ánh mắt cũng xuất hiện ý cười, mới nhấc máy đã gọi luôn cái tên quen thuộc “A Huy”

“Tôi vừa mới tới Sidney, gọi báo cho anh một tiếng” Từ đầu dây bên kia truyền tới tiếng nước chảy, hình như hắn đang ở trong phòng tắm.

Tư Minh mỉm cười “Em đi du lịch chưa đã sao?”

“Còn muốn đi tiếp”


“Em đi hơn một tháng rồi, về nhà đi”

“Về làm gì? Công ty có anh trông nom rồi, tôi đương nhiên phải thừa dịp mình còn đang trẻ trung mà ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, tận hưởng tuổi thanh xuân chứ”

Cái tên vô tâm vô tình này, vừa từ New York trở về đã đem toàn bộ cổ phần trong tay đổ hết cho Tư Minh, một mình thản thơi mừng rỡ rất nhàn nhã, chán quá thì lo đi du lịch.

Tư Minh bất đắc dĩ nhún nhún vai “Được rồi, vậy em đi chơi vui vẻ”

“Ừm, tôi dập máy đi, ngồi xe đi đường dài mệt chết đi được, phải ngủ một giấc”

Tiêu Dật nhìn Tư Minh, nụ cười trên mặt đầy ẩn ý “Anh cưng chiều cậu ấy như vậy sao? Cậu ấy nói không về là không về thật đấy à?”

Tư Minh chỉ cười chứ không trả lời, chỉ chỉ tay vào điện thoại di động của mình, một lúc sau điện thoại lại reo lên.

Ánh mắt của anh càng lộ rõ ý cười hơn, thanh âm lại rất chi là bình tĩnh “Sao thế?”

Người bên đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó mới nói “Mai tôi về”

Nhìn vào vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Dật, khoé môi Tư Minh hơi hơi nhếch lên, anh nhẹ giọng nói “Được, vậy ngày mai anh ra sân bay đón em”

“Không cần, tự tôi gọi xe về nhà” Một lát sau hắn lại nói “Tối mai ở nhà nấu đồ ăn Trung Quốc cho tôi đi. Một tháng qua đi du lịch toàn ăn cả một tảng thịt bò, muốn nôn lắm”

“Được rồi, anh sẽ làm cho em”

“Vậy mai gặp lại”

Chờ cho người kia dập máy rồi, Tiêu Dật mới ngạc nhiên hỏi “Anh quả nhiên rất hiểu cậu ấy, có thể khiến cho cậu ấy chủ động trở về”

Tư Minh khẽ cười cười “Ở chung với nhau lâu rồi, tự nhiên sẽ biết cậu ấy thích gì”

Tiêu Dật càng kinh ngạc hơn, cậu không hiểu tại sao Tư Minh lại có thể thu phục được cái tên Diệp Kính Huy chuyên thay người yêu như thay áo kia. Tư Minh nhìn thấy thế thì chỉ mỉm cười, không trả lời.

Một người thông minh như Diệp Kính Huy, anh đã phải trải qua gian khổ lắm, mới có thể biến thành hắn mèo ngoan để cho mình vuốt lông.

Tính cách của hắn rất kiêu ngạo, nếu lấy thủ đoạn tàn bạo ra mà đối đãi thì sẽ tỏ ý nghi ngờ rồi kịch liệt phản kháng lại ngay. Bởi vậy anh mới vì người mình yêu mà vô cùng nhẫn nại, nhưng cũng rất biết chọn ngày để bùng nổ. Cho nên, khi ở chung cùng với hắn, bản thân mình phải nhân nhượng tính cách của hắn. A Huy có thể ở trước mặt mình mà bỏ đi lớp nguy trang, muốn là gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, nhưng khi mệt rồi thì sẽ quay về, về với ngôi nhà ấm áp, về với người mà hắn yêu.

Một Diệp Kính Huy tự do tự tại, vô tư tuỳ tiện đó mới là người mà Tư Minh thích.

Cũng vì tính cách bao dung ấy của Tư Minh mà một năm qua hai người mới sống trong yên bình, Diệp Kính Huy cũng không đòi ra ngoài nhiều…

Tuy rằng không kết hôn, nhưng tình cảm vẫn ngày càng sâu đậm.

Vậy cũng tốt lắm rồi.

Tuy nhiên, cũng có lúc không thể khống chế được hắn thỉnh thoảng lại đi tới quán bar để trêu đùa MB, lúc đó Tư Minh sẽ không ngần ngại dùng tới ít thủ đoạn mạnh tay một chút, dù sao trong nhà có nhiều roi như vậy, lôi ra để trị hắn cũng không phải là ý kiến tồi đâu.



Chiều hôm sau tại sân bay.

Chấm dứt buổi họp, Tư Minh liền lái xe đi đón người mình yêu.

Diệp Kính Huy vừa ra khỏi sân bay thì trời mưa, hắn lại chẳng mang theo ô, mái tóc trong nháy mắt đã bị ướt sũng, vừa định gọi taxi thì trước mặt đã xuất hiện chiếc xe màu đen quen thuộc, cửa kính xe chầm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt đang mỉm cười của Tư Minh

“Em vất vả rồi, vào xe đi”

Khoé miệng Diệp Kính Huy khẽ cười, hắn mở cửa xe rồi ngồi xuống, cười nói “Không phải đã bảo anh không cần đón rồi sao?”

“Nhưng mà rất muốn nhìn thấy em”

Diệp Kính Huy nghiêng đầu tới, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Minh, không khỏi tiếng gần lại mà hôn lên khoé môi anh. Hắn vốn dĩ chỉ định hôn môi đơn thuần thôi, nhưng mà đúng lúc định lui ra thì bị anh đặt tay ở gáy mà giữ đầu lại, đầu lưỡi cũng không chút khách khí gì xâm nhập vào khoang miệng kia, nhiệt tình càn quấy.

“Ưm…” Tiếng rên rất nhỏ hoà cùng tiếng đập của trái tim vì ở trong xe mà càng nghe rõ hơn.

Dứt khỏi nụ hôn dài, hai người đều thở gấp, nhìn vào gương mặt của đối phương mà không khỏi bật cười.

Ngón tay Tư Minh nhẹ nhàng vuốt nhẹ đôi môi của Diệp Kính Huy, anh tiến tới bên tai hắn, hạ giọng nói “Ở bên ngoài lâu như vậy, em cảm thấy thế nào?”

“Như nào là như nào, không phải tôi đi đâu đều kể cho anh biết còn gì” Diệp Kính Huy liếc mắt nhìn anh.

“Không phải chuyện đó” Tư Minh khẽ cười cười, nhìn vào mắt hắn rồi nói “Còn rất nhiều vấn đề tâm sinh lí cần phải thảo luận”

Nghe được thanh âm trầm thấp của người kia, Diệp Kính Huy nở một nụ cười rất xấu xa, hạ giọng trả lời lại “Được rồi, về tới nhà chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu”

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi sân bay, ánh đường đèn vụt qua rọi chút ánh sáng xuyên qua cửa kính, khiến cho không khí trong xe có nét ấm áp lạ thường.

Ca khúc được anh bật lâu, đã lâu mới có thể nghe lại.

From the first day

That I saw your smiling face

I knew that we would be together forever



I’ll never break your heart

I’ll never make you cry



Mặc kệ là thương trường thay đổi ra sao, mặc kệ là ân oán lúc trước có khổ cực như thế nào.

Hiện giờ hai người đã có thể ở bên cạnh nhau, hai bàn tay nắm lấy thật chặt, thật ấm áp, thật yên bình.

Có được người vợ như này, chính là hạnh phúc cả đời của anh rồi.

End.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận