Hello, tôi là Hải Yến đây! Tôi là con của bố Jim và mẹ Kris, đồng thời cũng là chị của nhóc Shin. Năm nay tôi là 1 cô gái tuổi đời vừa 18, ngây thuơ chong xáng hiền ngoan vô đối (T.g: chị ạ, cao quá xuống giúp em đi! Bay chi xa thế nhờ??) Hiện tại tôi đã có người yêu, anh ấy là Remiano Vincent, anh chàng ngoại quốc đẹp trai và cũng là "thằng khốn" trong mắt bố tôi vì thiên tình sử bất diệt cướp gái trắng trợn của anh ấy khi vác mẹ tôi sang tận Anh chỉ trong vòng 24h đồng hồ... Cha tôi từng hỏi
-Con gái à, sao lại chọn trúng thằng này thế?
-Thiên duyên tiền định, cha ạ!- mỗi lúc như thế, toi lại nghĩ về cuộc tềnh sau vườn chuối và cái ngày đầu tiên tôi gặp tên người yêu bằng tuổi cha mẹ mình
.
.
.
Vào mùa Đông, 6 tháng trước. Tôi đang lang thang dưới chân tháp Eiffel như... 1 con dở người, trong tay là cốc Latte nóng hổi vừa mua lúc nãy. Tiết trời lạnh thật lạnh đôi lúc lại khiến con người ta mơ tưởng 1 chút về những anh chàng đẹp trai và nụ hôn dưới tuyết đầy lãng mạng. Nhưng, đời k như là mơ mà đời giết chết mộng mơ! Tôi tông sầm vào 1 thằng ngu đần nào đó có cái mặt cũng ngu đần k kém. 1 cô gái thời nay phải hội đủ các yếu tố: phãi làm kiêu khi có người yêu, phải tinh tế cho dù đời có ế và quan trọng nhất là phẩn biết tẩn hằng nào xấn vào mình... Ớ, nhưng thế éo nào thằng khùng đui mù quáng gà kia lại mở miệng chửi tôi trước???
-Con điên này? Mắt mũi để ở đâu mà tông người ta 1 cái ngọt xớt thế hả?
Ôi cái đệch, bà mày chưa chửi mà dám mở mồm là bà mày bực rồi nhá! Đã vậy còn dám lăng nhục người con gái xinh đẹp tuyệt cmn vời như bà à? Đc, mày thích, thì bà chiều
-Mắt tôi đến trên trán, dưới lông mày, ngay 2/3 mặt. K như anh, đàn ông con trai gì mà khó chịu phát ghét. Đang thất tình à?- tôi bâng quơ nửa đùa nửa thật
-Ờ, tôi thất tình đấy thì thế nào?? Cô em chắc cũng ế chỏng ế chơ chứ gì?- tên ngu đó phản bác nhanh chóng
-Này ông chú, ế đang là 1 xu thế gây ảnh hưởng đến kinh tế thế giới nhé! Và những người ế luôn là những người tinh tế, bất quá là do chưa ai đủ bế xế để nhìn ra sự tinh tế đó thôi- tôi lên giọng giáo huấn cho tên ấy 1 tràng dài loằng ngoằng
Đơ 2 giây, tên đó bậc cười sảng khoái. Ôi cha mạ ơi, đẹp giai thế cơ chứ?! Tóc vàng mắt xanh này, làn da trắng này, khuôn mặt góc cạnh đậm chất tây âu này. Tôi lỡ đắc tội vs anh chàng phương tây đẹp trai này rồi, sao giờ??? Tôi thầm oán trời trách đất trong lòng nhưng bên ngoài vẫn 1 mực bình tĩnh dò la thái độ của anh chàng thiên thần này.
Định xoay người bước đi ngậm ngùi trong nuối tiếc thì anh ta giật ngược áo tôi lại. Mày tính hãm hiếp bà à? Tôi đưa ánh mắt chong soáng nhìn anh ta
-Hahaha, anh đây k làm gì nhóc đâu. Sao sợ thế?
-Thế kéo áo con gái giữa đường giữa chợ như này thì tính làm giề?- tôi cao giọng hỏi
-Cô em làm đổ cafe lên áo tôi rồi, tôi lại đang cần tìm chỗ ngủ đêm nay. Cho tôi ở ké nhá- ớ, cái tên này. Dù mày đẹp trai nhưng cũng đừng trắng trợn thế chứ
-Về thì về. Động vào tôi là tôi thiến đây
Bỏ lại 1 câu hăm dọa, tôi hùng dũng dẫn anh ta về trong khi còn chưa biết tên. Công nhận lúc đó, tôi liều thật nhỉ? Đến giờ mới nghĩ lại lỡ đêm đó anh ta làm gì tôi thì sao?...(T.g: Chị gái à, ai giám làm gì chị ngoài em cơ chứ? Éo thằng nào đủ trình để đú theo đâu ạ -_-)
Tôi dù là 1 tiểu thư chân chính, 1 cô con gái bảo bối vàng bạc kim cương đá quý của cha mẹ nhưng hiện tại, khi theo học ở Pháp, tôi cũng giống như ai, thuê nhà mà ở! Tôi đưa tên đấy về đến phò trọ mình, căn phòng k rộng lắm, hay đúng hơn là nhỏ vì nó chỉ vẻn vẹn 9m2 cùng vs phòng ăn, nhà tắm. Vừa về đến, k cần tôi bảo, tên ngu chưa-biết-tên ấy đã sà xuống chiếc giường xinh đẹp trải drap xanh lơ của tôi. ức lắm chớ, bực lắm chớ cơ mà thây kệ nó, tôi cũng k muốn lằng nhằng gì vs tên này.
Mở tủ lạnh trong khi anh ta đang săm soi từng cử chỉ động tác của mình, tôi hỏi
-À quên, anh tên gì nhờ?- lúc này tôi mới nhớ ra cái vấn đề to sụ ở đây
-Hahaha, cô em, em kỳ lạ thật đấy!- anh ta cười đến sáng lạng. Nỗi buồn lúc nãy bay biến đâu cả rồi
Ting, tim tôi vừa kêu ting à? Mặt mình nóng thế này? Lần đầu tiên mình gặp tình cảnh tréo ngoeo như lày mặc dù số lượng trai mình cua k phải là ít... Bình tĩnh, bình tĩnh nào Hải Yến! Tôi tự dỗ dành bản thân
-Tôi hỏi tên anh!
-Tên anh là Remiano Vincent! Rất vui đc gặp em- anh à, có cần cười đến vậy k?
-Tôi là Huỳnh Hải Yến. Cứ gọi tôi là Teresa cũng đc! Cơ mà hỏi tí nhé, anh bị gì mà lúc nãy lang thang như thằng dở vậy?
Tôi ngồi xuống, đưa cho Vincent 1 cốc cafe nóng hôi hổi vừa pha lúc nãy. Ngoài trời, qua khung cửa sổ to, tôi thấy đc những hạt tuyết nhỏ đang dần tăng lên... Dễ thương thật, tôi thầm nghĩ vs ước muốn chạm vào chúng. Anh ta nói, chất giọng nam tính có thể đánh gục bất cứ thiếu nữ nào, kể cả tôi. Này này, đừng có lầm! Trai đẹp mà, có mắt k ngắm có tim k mê cũng phí đấy, rõ chưa phỏng?
-Ừ, đc 7 năm rồi!- Vincent cười buồn
-7 năm? Anh thích cô ấy đến vậy sao?- lòng tôi lại khẽ nhói lên
-Ừ, đó là cái mà người ta gọi thích từ cái nhìn đầu tiên! Anh đã làm mọi cách, kể cả uy hiếp nhưng cuối cùng, trước giao đường, cô ấy cũng bỏ chạy...- ánh mắt anh ta buồn rười rượi
Tôi cảm thấy gì thế này? Đau lòng chăng? Mắt tôi nhòe đi, có cái gì đó âm ấp trào ra. Tôi... đang khoc sao? Tôi khóc vì cái gì thế này? Vì Vincent? Vì chuyện tình của anh ấy hay là vì... tôi đang đau?
Tôi khóc ngon lành, khóc như mưa giữa trời đông. Vincent khá lúng túng vì chưa bao giờ đối mặt vs tình cảnh dở khóc dở cười khi mình kể chuyện tình của mình ra cho con bé kế bên ngồi khóc. Vincent thở dài rồi kéo đầu tôi dựa vào vai anh. Tôi khóc, khóc đến ướt đẫm cái măng tô mặc ngoài cùng cái áo thun trắng bạc bên trong của anh...
.
.
.
Đó, câu chuyện tình mùa đông của tôi bắt đầu như thế đó. Vincent dễ chịu, luôn là người bị tôi ăn hiếp trong mọi hoàn cảnh, và đặc biệt hơn, làm cha mẹ lẫn các cô dì chú bác anh em làng xóm của tôi khâm phục nhất là chịu đựng đc cái tính sói đói lâu ngày của tôi. Vì thế, lần này khi tôi vác người yêu mình về ra mắt bố mẹ, đó lại là 1 chuyện khác! Hehe...