2 năm về trước…
Nó và Jonny lúc ấy là 1 đôi rất hạnh phúc và vui vẻ, mặc dù ngày đó nó mới có 15 tuổi còn Jonny thì 18 tuổi
-Anh à ! Tại sao giữa những ngón tay lại có kẽ hở vậy ?_nó ngây ngô hỏi Jonny trong khi đang xây một lâu đài cát bên bờ biển
-Em muốn biết tại sao không ?_Jonny hỏi nó, ánh mắt trìu mến nhìn cô gái nhỏ đáng yêu của mình
-Ưm… em rất muốn biết !_nó trả lời, một vài sợi tóc bết chặt lên gương mặt nó trông rất quyến rũ, mặc dù còn nhỏ nhưng rất xinh
-Những khoảng trống giữa ngón tay đó là để một bàn tay khác đan vào, xiết chặt lại…biểu hiện cho một tình yêu vững bền !_Jonny giảng giải đều đều cho nó nghe, lí thuyết rất logic về tình yêu
-Vậy anh hứa là đừng buông tay em nha !_nó nói, xiết chặt lấy bàn tay Jonny
-Ừm…anh không dám đảm bảo đâu !_Jonny giả ngây ngô làm nó giận đỏ mặt
-Anh được lắm ! Em giận anh luôn !_nó quay mặt sang hướng khác dùng tay đánh đổ tòa lâu đài cát, hiểu rồi ha ! Cái này là giận thiệt nè !
-Anh xin lỗi mà, tha lỗi đi !_Jonny phồng má khoe làn da trắng như baby trông đáng yêu vô cùng nhưng vẫn không lay chuyển được trái tim đang hờn dỗi của ai kia
-Không ! Thích thì tìm người khác đi !_nó quay sang bên kia để không đối diện với Jonny
-Vậy thì… “chụt”_Jonny hôn lên cái má phúng phính trắng hồng của nó rồi vụt chạy đi
-Nguyễn Thanh Điền !!! Rick Jonny ! Anh đứng lại cho em !_nó ngượng chín mặt ngồi bật dậy chạy theo Jonny.
Dấu chân 2 người in hằn trên bãi cát vàng vắng lặng của bờ biển, ánh nắng buổi hoàng hôn đỏ rực chiếu lên hai hình bóng bé nhỏ đó, đằng xa xa đàn hải âu bay lượn là đà trên mặt biển xanh phẳng lặng, hai người nghịch nước ướt sũng quần áo, một khung cảnh thật yên bình và lãng mạn. Nó đã từng ước mơ sẽ được sống mãi trong những ngày hạnh phúc như thế, nó đã từng nghĩ sẽ sống cùng Jonny đến hết cuộc đời này ở 1 bãi biển thanh bình như vậy, nó đã từng nghĩ sẽ buông bỏ hận thù, sẽ học cách tha thứ, sẽ không bao giờ bước chân trở về Việt Nam nữa. Nhưng…
….
-Mình chia tay đi !
-Tại sao chứ ? Em cần 1 lí do ! Em làm sai điều gì sao anh ?_nó ngỡ ngàng nhìn Jonny, khó khăn lắm nó mới hỏi được 1 câu hoàn chỉnh
-Anh cảm thấy chúng ta không hợp, thế thôi !
-Không hợp ?
-Đúng vậy !
-Yêu nhau 3 năm, một câu không hợp là kết thúc sao ?
-Không hợp thì chia tay là cách tốt nhất rồi, em quên anh đi !_Jonny phũ phàng
-Quên ? Ngày trước anh từng hứa gì, anh còn nhớ không ? Anh hứa là sẽ không bao giờ bỏ mặc em một mình mà !_nước mắt nó ngân dài
-Anh quên chuyện đó rồi, em cũng đừng nhớ làm gì. Buông đôi tay nhau ra đi, đó là giải thoát cho cả hai !_anh phũ phàng quay mặt đi, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt của ai đó
-Được, vậy thì chia tay. Anh đi đi !
-Ừm…bye em, tình yêu cũ của anh !_Jonny quay gót bước đi trong ánh chiều tà, gương mặt anh phảng phất nét gì đó rất khó hiểu và xa xăm
Jonny ra đi để lại một mình nó gục xuống bên bờ biển, nước mắt nó chảy dài, đó là những giọt nước mắt đầu tiên kể từ sau ngày đó. Hôm nay là ngày valentine, nó nghĩ sẽ nhận được một điều gì đó thật hạnh phúc, thế mà anh lại nói lời chia tay với nó…Mới ngày nào, anh còn hứa là sẽ ở bên cạnh nó mãi mãi, anh hứa là sẽ nắm tay nó đến hết cuộc đời này, anh hứa sẽ yêu thương nó, sẽ lấp đầy khoảng trống về kí ức đau thương trong trái tim nó, hứa sẽ bên cạnh nó san sẻ những chuyện vui buồn, mới ngày nào anh còn mắng yêu nó ngốc, còn ôm nó vào lòng mà vỗ về khi nó giận dỗi. Thế mà….tất cả, tất cả những thứ đó chỉ là lời ngụy biện của Jonny. Gì mà không hợp nên chia tay, mấy hôm sau nó nhìn thấy Jonny đang tay trong tay với Ruchia đi dạo trên con phố gần nhà, tim nó đau, rất đau…Thì ra…không hợp với nó, nhưng mà hợp với Ruchia...Nhìn hai người đó cực kì hạnh phúc, còn nắm tay ôm hôn nhau giữa chốn đường phố xa hoa đông đúc của NewYook. Nó gạt vội dòng nước nống hổi cay xè trên khóe mắt rồi chạy vụt đi, nó chỉ muốn về nhà, muốn ở một mình cho thật bình tĩnh trong lúc này. Nó mong rằng nó chỉ nhìn lầm, chỉ bị hoang tưởng, chỉ vì nó quá nhớ Jonny. Nó không muốn chấp nhận sự thật phũ phàng này, nó không thể tin là người bạn mà nó xem như chị em và người mà nó từng gạt bỏ tất cả để yêu thương lại phản bội nó, từ đó nó bắt đầu ghét những kẻ lăng nhăng, những kẻ dối trá. Nó về nhà và xuống bếp để lấy nước uống, Exline nhìn nó như vậy thì cũng không quan tâm mấy, nó bước lên phòng khách thì từ ngoài cổng Ruchia và Jonny nắm tay nhau đi vào nhà, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
-Hey ! Hello mọi người ! Tớ xin giới thiệu, đây là bạn trai của tớ !_Ruchia bước vào với nụ cười sung sướng hiện rõ trên gương mặt
-Ừm…hả ? What ? Honney ?_nhỏ đang uống trà thì phun thẳng ra ngoài
-Chính xác ! Moon à, cậu thấy anh ấy đẹp trai không ? Anh ấy tên là Nguyễn Thanh Điền !_cô quay sang nó
Nó im lặng không nói gì đi thẳng lên lầu, khóe mắt nó đã ươn ướt, sống mũi cay xè. Cũng gương mặt đó, cũng thái độ đó, cũng cử chỉ đó, cũng chính con người đó. Ngày xưa, đã từng dành cho nó, nhưng bây giờ…sự thật vẫn mãi mãi là sự thật. Jonny nhìn nó, ánh mắt của một người xa lạ chưa hề quen nhưng sâu thẳm đâu đó có chút gì đó xót xa, trầm mặc và đau khổ nhưng nó không thấy điều đó. Nó quay đi thật nhanh lên lầu, đóng sầm cửa lại và bắt đầu khóc, khóc rất nhiều, tim nó thắt lại. Nó cứ ở mãi trong phòng không nói không rằng gì suốt 1 tuần, Jonny là người khiến nó nở nụ cười tự nhiên, là người làm tan chảy lớp băng phủ kín tâm hồn nó và chính Jonny cũng là người khiến nó thất vọng, khiến nó rơi nước mắt, là người làm trái tim nó đóng băng hoàn toàn, khiến nó trở thành một kẻ máu lạnh, một vị bang chủ mà khi bất kì ai nghe đến 2 chữ Black Moon đều phải khiếp sợ, một vị chủ tịch mà nắm trong tay hơn 1/3 cổ phần các công ty lớn nhỏ trên thế giới. Đôi mắt nó không còn biết cười như lúc trước nữa mà cô đặc lại, trở thành đôi mắt mà chỉ cần một cái nhìn cũng có thể khiến người khác bị đóng băng và hoảng loạn tinh thần. Nó bắt đầu thu mình hơn, không giao tiếp, nói chuyện thì nó vẫn nói đó nhưng có điều là nó không hề cười. Sự việc đó cũng là lí do khiến nó không còn thân thiện và đối xử với Ruchia bình thường như ngày xưa nữa. Mỗi lần nhìn thấy Ruchia cười cười nói nói thì nó lại nhớ đến Jonny, nhớ đến việc bị phản bội nên nó không còn tin tưởng ai ngoài bản thân mình nữa, đặt niềm tin vào ai đó rất khó nhưng bị tan vỡ niềm tin thì rất dễ. Ngày trước nó đã từng đặt niềm tin vào người ba mà nó kính trọng nhất, đặt niềm tin vào Ruchia_người bạn thân thiết như chị em, cũng từng đặt niềm tin vào Jonny_người mà nó từng yêu hơn cả bản thân mình, nhưng…thứ nó nhận lại vẫn chỉ mãi mãi là sự hụt hẫng, thất vọng và một vết thương lòng không bao giờ có thể xóa. Nó quyết định nhường hai từ “hạnh phúc” đó cho Ruchia, Jonny đã không còn tình cảm với nó nữa rồi, thôi thì nó sẽ ra đi và chúc anh sống tốt, hạnh phúc bên một người mà mãi mãi không bao giờ là nó. Có 2 người bạn nhưng khi giao tiếp với Exline nó cởi mở và dễ dàng đồng ý những yêu cầu của Exline hơn là Ruchia.
“ Vòng tay anh ấm áp ôm em ngày xưa nay đã dành cho ai kia…sao em có thể quên ?
Em hứa…sẽ không quay về..
Em… chúc anh hạnh phúc…
Nơi đó…chúng ta hẹn thề…
Xin…hãy xóa đi hết…
Trở về bên cô ấy hãy xóa đi hết yêu thương ngày nào ta bên nhau. Em sẽ thầm chúc phúc cho anh sẽ trọn vẹn yêu thương. Dù cơn đau như đang giày xé trong con tim này. Tình yêu ấy em không muốn nhận lấy. Cảm ơn người đã từng đến đây cho em bình yên…”, cảm xúc của nó lúc này có thể diễn tả bằng bài hát “Hạnh phúc đó em không có_Lương Minh Trang”
Nó bắt đầu cứng cỏi hơn và không dựa vào cảm xúc, cuộc sống của nó đã chuyển sang 1 trang mới từ ngày hôm đó…
Một quá khứ có phần đau thương về tình yêu trong sáng đầu đời của Moon và khá bất ngờ vì quá khứ này lại liên quan đến Ruchia m.n nhỉ ?