Sự Trả Thù Của Ánh Trăng

Từ trong tiềm thức xa xăm ngày trước, những kí ức mong manh chợt ùa về thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí một người
“…
- Tùy thôi ! Đồ mặt dày !
- Vậy từ bây giờ tên mặt dày này là bạn của cô nhé !

-Moon à ! Tôi … thích em !
-Cậu say rồi !

-Em vừa làm gì với 75000 USD của anh vậy ? Em có biết trên thế giới chỉ có 2 bộ thôi không ?

-Cậu yêu cô ta sao ?
-Đương nhiên là không hề !
-Tại sao cậu cứu ả ta ?
-Thương hại !
-Chứng minh điều cậu nói lúc nãy đi !

-Tôi không lo thì vẫn còn có rất nhiều người đang lo cho cô kìa, cô ích kỉ như vậy sao ? Cô nỡ để họ…
-Đúng ! Tôi ích kỉ, mặc kệ tôi !

…”
-Moon !!!
Hắn choàng tỉnh sau giấc ngủ mê man hơn nửa năm trời và người đầu tiên hắn gọi tên là nó. Hắn ngồi dậy, dùng tay bứt những sợi dây truyền dịch vướng víu ra khỏi người, nhìn xung quanh mình, căn phòng này là phòng của hắn, thoáng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, hôm ấy nó buồn, hắn chạy theo nó ra đường, tim hắn như chết lặng khi nhìn thấy nó sắp bị chiếc xe ấy đụng trúng, không nghĩ ngợi gì nhiều hắn lao đến và rồi…Nhìn lướt qua tờ lịch nhỏ trên bàn, hắn đã hôn mê nửa năm rồi sao ? Trên bàn còn có một cái ipad lớn, liếc sơ qua thì không phải của mình nên hắn cầm lên xem thử và bất chợt nhìn thấy bản kế hoạch về trận chiến hôm nay của Ruchia và Black Moon. Loáng thoáng hình dung ra sự việc xảy ra mấy tháng nay, hắn thay bộ quần áo bệnh nhân trên người ra rồi lao nhanh đến cánh đồng hoang nơi xảy ra trận chiến…
Trong khi đó, tại cánh đồng hoang đang xảy ra điều bất ngờ
-Là Huyết Băng tỷ thật sao ?_Kelvin ngỡ ngàng
-Phi tiêu hình bông tuyết màu đỏ rực như máu thì chắc chắn là của cô ta rồi !_Exline nói
-Cô ở đâu mau ra đây đi ! Huyết Băng !!!_Rick nói lớn
Từ trên cao một cô gái với thân hình tuyệt đẹp đáp chân xuống mặt đất, cô ta vận chiếc áo pull ôm sát ngắn ngang eo và quần sọt lộ rõ những đường cong trên cơ thể, áo khoác đen dài đến gối, giày boot cao gót đen đậm chất uy quyền, chiếc mặt nạ màu đỏ che đi nửa gương mặt trên, mái tóc cột cao khỏe khoắn rất hợp khi đi đánh nhau, một nụ cười dịu dàng nhưng mang theo hàn khí nở trên đôi môi quyến rũ. Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu trắng, đó là hộ pháp của Huyết Băng tỷ ! Hai người đứng lên quay mặt đối diện với lão Rick Jackson
-Đây…đây là người nắm quyền lực tối cao của thế giới ngầm sao ?_Kaito ngạc nhiên
-Cô ta là người có thế lực cao hơn cả Black Moon, Devil và Hắc Vương hợp lại mặc dù chỉ mới xuất hiện trong thế giới ngầm vài tháng nay sao ? Khó tin quá !_Kun nhíu mày
-Nghe danh từ lâu Huyết Băng tỷ không tranh giành quyền lực mà sao giờ cô lại tới đây chen ngang cuộc đấu của chúng tôi ? Phải chăng bây giờ cô không hài lòng với vị trí của mình ?_Rick cất giọng hỏi
-Đụng tới họ, ông sẽ - phải - chết !_giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo cất lên và gằn giọng nhấn mạnh 3 từ cuối
-Cô đừng nghĩ chỉ một câu hâm dọa có thể làm tôi dừng tay ! Nếu còn xen vào thì tôi không chắc chắn mạng sống cho cô đâu ! Nhìn qua cũng chỉ là thứ trẻ ranh miệng còn hôi sữa thôi !_lão ta rất tự tin vì nếu bây giờ có xung đột thật thì quân của lão vẫn sẽ thắng bọn người này
Cô gái đó không nói gì, không gian yên ắng hơn nữa khi bàn tay trắng thon giơ lên cao, một ngón tay đặt vào cò súng, bên kia họng súng của lão Rick Jackson cũng chỉ thẳng vào người đó
“ Pằng…pằng…cốppp…” Hai viên đạn rơi xuống đất, chỉ cần lệch qua 1cm thôi thì chắc chắn sẽ có người ngã xuống. Lợi dụng lúc lão ta sơ hở người đó bóp cò
“ Pằng…pằng…cốppp…” Hai viên đạn lại rơi xuống cùng lúc trước con mắt ngạc nhiên của toàn bộ những người có mặt ở đó, viêc đạn đó không bay ra từ khẩu súng của Rick Jackson mà là một người khác.
-Dừng lại và đưa họ đi đi !_giọng một người con trai cất lên, hơi trầm và sắc nhưng chất chứa đâu đó sự quen thuộc dịu dàng, là một người đeo mặt nạ màu đen
-Không ! Ông ta phải chết !!_Huyết Băng tỷ gằn giọng
-Kể cả khi người đó là ba của anh sao ?_giọng nói đó lại cất lên
-Anh…Thì sao chứ ? Anh có quyền ngăn tôi ?_đôi mắt ấy thoáng một giây ngỡ ngàng rồi lại băng lãnh như trước
-Có lẽ anh không có quyền nhưng em sẽ không thể xuống tay được đâu, Thiên Anh à !_Jonny đưa tay gỡ chiếc mặt nạ xuống, gương mặt quen thuộc vẫn in hắn trong tâm trí nó mấy năm qua
-Lộ rồi sao ?_nó đưa tay tháo chiếc mặt nạ của mình xuống
-Moon !!!_cả bọn đồng thanh sau khi nhìn thấy gương mặt đó, nó đã về rồi
-Đưa Salena và Hani đến bệnh viện đi !!_nó dịu giọng xuống
-Nhưng còn…
“Cạch…” một họng súng lạnh toát chĩa vào đầu nó, tất cả quay sang nhìn và ngỡ ngàng vì đó là…Exline
-Exline ! Em sao thế ? Bỏ súng xuống đi !_Kelvin hét toáng lên
-Hahaha…Tốt lắm ! Bắn nó đi ! Chỉ cần con nhỏ đó chết thì mọi chuyện sẽ ổn !_Rick cười man rợ nhìn Exline
-Cậu…cậu sao thế Exline ? Sao cậu lại muốn giết Moon ?_Ruchia hoảng hốt
-Tớ…tớ…
-Cô ta chết thì mọi chuyện của gia đình cô sẽ tốt đẹp, giết cô ta đi !_Rick tiếp tục
-Exline bỏ súng xuống đi em !_anh nói
-Giết cô ta đi ! Hahaha….
-Ông im đi !
“Pằnggg…” Exline quay sang lão ta bắn một phát vào vai lão, Jonny chạy đến đỡ lấy Rick Jackson
-Chúng ta đi !_Exline nói
-Sao cậu làm thế ?_nó hỏi, nhìn nó như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy
-Ông ta đang nắm quyền ở tập đoàn Trần Ánh, lão bắt buộc tớ phải giết cậu hoặc anh hai cậu, nếu không Trần Ánh sẽ phá sản !_Exline rưng rưng
-Vậy sao cậu không giết tớ ?_nó hỏi
-Tớ không muốn hại cậu ! Còn tập đoàn thì…
-Tập đoàn của ba mẹ vẫn tốt, lão ta đã biến mất và không còn đe dọa đến Trần Ánh nữa !_anh nói
-Sao…sao lại vậy ?_Exline ngỡ ngàng
-Em đừng quên họ cũng là ba mẹ của anh và Moon đấy nhé !_anh nháy mắt
-Em xin lỗi mọi người !_nhỏ xụ mặt xuống
-Không sao đâu, em ngốc quá !_anh cười hiền
-Ta về thôi !
-OK !
Nó cũng quay lưng định bước đi nhưng chợt khựng lại
-Ngày đó…Anh xin lỗi !!_tiếng Jonny trầm lạnh vang lên bên tai nó
Đôi mắt khẽ xao động vài giây và bàn chân nó…bước tiếp. Để lại sau lưng một người con trai trầm ngâm nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang khuất dần…
Ngày trước Jonny chia tay nó là vì bị ép buộc. Rick Jackson đã buộc anh phải lựa chọn, một là chia tay với nó và nó sẽ được an toàn, hai là tiếp tục yêu thương nó và sẽ phải vĩnh biệt nó mãi mãi. Là Bang Chủ tương lai thì không được phép động lòng với bất kì ai, lão ta bắt buộc anh phải sắt thép, phải tàn nhẫn với mọi thứ. Sâu thẳm trong trái tim anh vẫn luôn yêu thương nó và tình yêu ấy chưa ngày nào bị bỏ quên nhưng vẫn phải dằn lòng để nó được sống. Jonny không muốn nó bị hại, một vết xước nhỏ trên cơ thể người con gái ấy cũng đủ làm anh đau thấu tâm can. Vì vậy Jonny quyết định rời xa nó, ngày đó khi Jonny bước đi bỏ lại nó trên bờ biển, anh nghe rất rõ tiếng nấc nghẹn của nó, tim anh nhói lên từng hồi nhưng anh biết rằng mình không thể quay đầu lại mà ôm người con gái đó vào lòng được nữa, bên cạnh anh nó sẽ gặp nguy hiểm. Và bây giờ, nó lại là người muốn giết chết ba của anh, người con gái ấy có lẽ không còn tình cảm với anh nữa rồi, mà thôi cũng tốt ! Nó sẽ không phải đau buồn vì anh nữa, nó sẽ trở lại là một cô bé dễ thương như ngày trước anh từng quen…
Bệnh viện thành phố
Cả bọn ngồi trước hành lang bệnh viện chờ đợi bác sĩ cấp cứu trong phòng, có cả Thiên Vũ vì anh là hộ pháp của Huyết Băng tỷ, Hani đã được băng bó và ra ngoài nhưng còn Salena, cô bị mất máu quá nhiều, không khí căng thẳng bao trùm trên tất cả mọi người và bỗng vỡ tan khi có một âm vực trầm lạnh cất lên
-Moon !
-Ơ…Cậu…cậu…_Kelvin lắp bắp không nói thành lời
-Anh…anh hai…anh_Ruchia cũng ngỡ ngàng không kém
-Ken !_chất giọng trong trẻo của nó cất lên
-Cậu tỉnh rồi sao ?_Kan hỏi
Hắn không kịp đáp trả lời của mọi người đã lao đến ôm chầm lấy nó, hắn nhớ nó đến sắp phát điên lên rồi, nó không nói gì cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, tim ai đó bất giác nhói lên khe khẽ. Đến khi sắp ngạt thở vì hắn ôm quá chặt thì nó mới đẩy hắn ra
-Ủa hết phim rồi sao ?_Kaito lên tiếng hỏi bâng quơ và nhận được ngay ánh nhìn sắc lạnh của nó và hắn
-Anh hai !!_Ruchia chạy đến ôm chầm lấy hắn
-Được rồi ! Anh vẫn tốt mà, có cần quá lên như vậy không ?_hắn xoa đầu Ruchia
-Sao cậu lại biết mà tới đây ?_Kelvin hỏi
-Nhờ thiết bị định vị tớ gắn vào sợi dây chuyền của Ruchia ngày trước khi bị tai nạn !_hắn trả lời
-Cậu thấy trong người sao rồi ?_nó cất tiếng hỏi
-Tôi vẫn ổn ! Đủ sức để làm lễ cưới chính thức với em ngay bây giờ !_hắn ghé sát mặt nó thì thầm
-Đáng ghét !_nó đẩy hắn ra
ngoài miệng tuy hỏi han hắn nhưng trong lòng anh đang rất lo lắng, Salena đã được đưa vào cấp cứu lâu rồi mà vẫn chưa thấy bác sĩ trở ra. Đúng lúc đó, đèn trong phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra và vị bác sĩ già bước tới
-Bác sĩ ! Cô ấy sao rồi ?_anh lao tới
-Tôi rất tiếc…
-Sao chứ ? Salena sao rồi ? Bạn thân của tôi rốt cuộc có chuyện gì ?_Ruchia hỏi dồn, cô đang rất rất lo
-Cô ấy đã an toàn và không còn nguy hiểm tính mạng nữa ! Nhưng còn đứa bé thì… tôi xin lỗi ! Tôi đã cố gắng hết sức !_ông ta lắc đầu rồi bỏ đi
-Trời !!!_nụ cười trên môi mọi người vừa nãy tắt ngấm
buông thõng cả hai tay xuống, ánh mắt dường như trở thành vô hồn, anh đẩy cửa bước vào trong phòng bệnh, cả bọn cũng vội đi theo. Ruchia sau khi nghe câu nói đó của bác sĩ thì vô cùng ngỡ ngàng, đôi mắt ngấn nước, cô đã chìm sâu vào thù hận và rồi hại bạn thân của mình. Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt ai đó… Bước vào trong phòng, Salena nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, trên khóe mắt còn vương lại vài giọt nước. Anh ngồi xuống bên giường của cô, bàn tay vuốt nhẹ lên làn tóc rối, cúi xuống đặt lên vầng trán của cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Ruchia bật khóc quỳ xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay của Salena
-Salena ! Tớ xin lỗi cậu !!! Hức…hức…
-Kan à ! Cậu…
-Tớ không sao !_anh ngắt lời Kelvin
-Chuyện Salena như vậy có lẽ cậu hận Ruchia lắm phải không ?_Kaito hỏi
-…_nhưng anh vẫn im lặng mà không đáp
Ruchia đang khóc rất thương tâm, cô đã hại chết một sinh linh bé nhỏ, cô đang rất hối hận, cực kì hối hận, nước mắt tuôn rơi lã chã. Salena khẽ nhíu mày vài cái rồi từ từ mở mắt ra, mọi người nhìn cô với ánh mắt khá buồn
-Salena ! Cậu sao rồi ?_Exline hỏi
-Tớ ổn !_Salena đáp, giọng cô trầm lặng như sắp khóc
-Cô không cần phải cố gắng kìm nén như vậy đâu ! Muốn khóc cứ khóc đi !_Kelvin an ủi
-Tôi không sao !
-Cậu đánh tớ đi ! Cậu trách tớ đi ! Cậu có thể giết tớ ! Nhưng làm ơn đừng như vậy mà Salena ! Hức…_Ruchia cầm chặt bàn tay của Salena
-Buông tay tôi ra !_Salena rút tay lại
-Là tớ sai…hức…tớ sẽ chuộc lỗi !_Ruchia quỳ thẳng dưới sàn dùng tay tự tát mình mấy cái liên tiếp rất mạnh đến nỗi hai má cô đỏ tấy in hằn vết ngón tay
Lúc đó anh bỗng đứng dậy, nhìn thẳng vào Salena với đôi mắt nghiêm nghị
-Em đùa đủ chưa ? Con người ta đang tự hành hạ mình vì em đó ?_anh nhíu mày
-Hihi…em xin lỗi ! Chắc diễn hơi sâu rồi !_Salena gãi đầu
-Hả ? Là sao ??_đám con trai đồng thanh
-Salena không có bị gì hết !_nó lên tiếng
-Sao em biết !_hắn nghệch mặt ra hỏi nó
-Còn sức mua chuộc hâm dọa ông bác sĩ mà !_anh đáp thay nó
-Mua chuộc hâm dọa là sao ?_Kaito hỏi
-Chắc là cô ấy hâm dọa bắt buộc ông bác sĩ ra ngoài thông báo rằng mình bị thương rất nặng và còn mất đứa bé gì đấy ! Tớ là bạn trai Salena mà, có gì hay không tớ phải biết chứ !_anh trả lời và còn cười rất vui
-Vậy ra…_Ruchia sững sờ
-Giờ thì cậu hiểu cảm giác hối hận của Moon nửa năm về trước rồi đúng không ?_Salena nhẹ nhàng bước xuống giường đỡ Ruchia dậy
-Tớ…tớ xin lỗi !!!_Ruchia gục mặt xuống
-Không sao ! Chỉ cần cậu quay đầu, chúng ta vẫn mãi mãi là bạn !!!_câu nói của nó dường như xoáy sâu vào tim Ruchia, mọi người đều rộng lượng sẵn sàng tha thứ nhưng cô lúc trước thì…
-OK rồi ! Tất cả trở lại như xưa nhé !
-Ừ ! ! Cậu biết Salena đang bày trò mà vẫn giả vờ im lặng là sao hả ?_Kaito chợt nhớ
-Tại cô ấy đã có tâm như vậy rồi thì tớ chỉ hợp tác diễn một tí thôi !_anh nhún vai
-Ầy ! Lầy quá !!!_cả bọn đồng thanh còn anh và Salena chỉ biết cười trừ
-Giờ làm thủ tục xuất viện rồi ta về thôi !!_hắn khoát tay
-OK !!!
Chap này hơi nhàm m.n nhỉ ? Nhưng dù sao cũng về với nhau rồi ^^ Nhưng nhỡ sau này nó quay lại với Jonny thì sao ta ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui