Kỳ Luân càng nóng ruột hơn.
Anh thở dài, cổ trấn tĩnh lại suy nghĩ: "Như vậy đi.
Chúng ta chia nhau ra đi tìm.
Tôi sẽ cử thêm người cùng tìm cho nhanh.
Khi nào thấy, nhớ liên lạc lại."
Thần Hạo không phải người sống theo cảm tính.
Trước đây cho dù có gặp khó khăn gì, cậu ta cũng sẽ nghe máy.
Vậy mà lần này lại chơi trò im lặng, biến mất, không đi làm.
Chắc chắn là có biến lớn rồi.
Sau đó, cả hai chia nhau ra tìm.
Trong khi đó, nhân vật chính đang được Thạch Đường và Kỳ Luân ráo riết tìm kiếm vẫn ngồi như bức tượng vô tri trong phòng bao uống rượu.
Căn phòng mấy chục mét vuông tối om, không chút ánh sáng, chỉ có mùi rượu nồng nặc ngột ngạt bao quanh.
Thần Hạo muốn như vậy.
Anh vẫn luôn ngồi giữa bóng tối cầm từng chai rượu tu ừng ực như nước lã suốt từ đêm qua tới giờ, lạ là anh chẳng say nổi.
Càng uống lại càng thấy tỉnh ra.
Chiếc điện thoại bên cạnh chốc chốc lại phát sáng, báo có người gọi tới.
Anh không nghe, không màng tới, thậm chí một cái lướt qua cũng không có.
Mặc kệ nó sáng rồi tự tắt liên hồi.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
Đối với anh, bây giờ mọi thứ trên đời này chẳng còn nghĩa lý gì cả.
Anh chỉ muốn uống rượu để quên đi hết thảy mọi đau khổ mà thôi.
Cái cảm giác bị phản bội này thật sự không dễ chịu chút nào nó đau tới mức anh hận không thể moi tim mình ra bóp nát để không còn thấy đau đớn nữa.
Duy chỉ có bà Lục, người biết rõ mọi nguồn cơn là có cảm xúc muốn giết người ngay lúc này.
Đôi mắt bà hằn lên tia đỏ vì căm hận.
Khuôn mặt phờ phạc chỉ sau một đêm mất ngủ vặn vẹo trở nên ghê sợ.
Cơ thể bà run lên vì cơn thịnh nộ đã vượt quá đỉnh điểm.
Trần Tuyết Vũ...
Trung Nhân...
Suốt cả đêm hôm trước, mặc dù không liên lạc được với "Trung Nhân", bà vẫn tự an ủi mình rằng chắc chỉ là hiểu lầm thôi.
"Trung Nhân" sẽ không gạt tình cảm của bà.
Nhưng lúc này đây, khi đã chứng kiến hết thảy rồi, bà dù không muốn thừa nhận cũng phải chấp nhận thực tế tàn khốc này.
Bọn chúng dám tính kế, dám lừa gạt bà.
Dám hại chồng con của bà.
Bà sẽ không tha cho bọn chúng.
Bà sẽ cho bọn chúng biết kết cục khi lừa gạt bà là gì.
Bà đằng đằng sát khí đạp giày cao gót ra ngoài, mặc kệ luôn Lục Bạch Văn đang cố mấp máy môi như muốn nói gì đó với bà.
Bà kêu tài chạy xe về nhà.
Bà lên phòng lục tìm khẩu súng mà đã cất giấu bấy lâu.
Bà bỏ vào túi xách, rồi lại kêu tài xế đưa mình tới công ty.
Lúc này, cuộc họp đã tan từ lâu.
Mọi người đã giải tán, đi làm việc hết rồi.
Tuyết Vũ không nán lại lâu.
Ở lại xử lý một lúc, cùng Việt Duật chuẩn bị đi về.
Cả hai ra khỏi thang máy, bà Lục cũng vừa từ cửa đi vào.
Trông thấy cô, bà không chần chừ, lấy súng ra, nói như gầm rú:
"Trần Tuyết Vũ, tao giết mày!" Mọi người giật mình.
Tuyết Vũ chỉ kịp ngẩng đầu lên, đã thấy bà ta bóp cò.
"Cô chủ cẩn thận!"
Việt Duật nhanh chóng kéo Tuyết Vũ lại, viên đạn vì thế mà bắn trúng tay anh.
Kéo theo đó là âm thanh đặc trưng khi súng nổ.
Hai cô tiếp tân thất kinh, kêu lên hãi hùng.
Bà Lục sững sờ.
Bà không ngờ tới "Trung Nhân" à không, phải là Việt Duật lại chắn giúp Tuyết Vũ.
Tay cầm súng bất giác run lên, khẩu súng như sắp rơi xuống đất.
Nhưng nhiều hơn nữa là sự ganh tị, khó chịu, đau lòng vì hành động "anh hùng cứu mỹ nhân" của Việt Duật.
Tại sao cậu lại cứu con khốn đó? Chốc lát, hạt giống sững sờ, hoảng sợ ấy mọc lên thành cây oán hận khổng lồ.
Tay cầm súng vì thế càng được củng cổ, cả người vì oán hận mà căng cứng như bị co giật cả lên.
Bà còn sợ cái gì.
Là chúng nó đã cấu kết với nhau lừa bà.
Đứa nào trúng đều giống nhau cả.
Chúng nó phải chết, cả hai đều phải chết.
"Việt Duật, anh không sao chứ?" Tuyết Vũ sững sờ nhưng không quá lâu.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn anh lo lắng.
Trường hợp này quả thật nằm ngoài kiểm soát của cô.
Nếu Việt Duật không kéo cô ra, vậy viên đạn này đã nằm ở ngực cô rồi.
Anh lắc đầu cười: "Tôi không sao, chỉ bắn vào tay thôi mà.
Cô chủ đừng lo." Tuyết Vũ nghe xong chỉ cảm thấy áy náy thêm.
Mắt cô đỏ lên.
Làm gì có ai bị trúng đạn mà không đau, là anh không muốn cô tự trách mình nên mới nói thế thôi
Cô quắc mắt lạnh nhìn kẻ vừa gây ra vết thương ấy, tựa như bắn ra hàng nghìn viên đạn: "Bà Lục.
Ban ngày ban mặt cầm súng đi giết người.
Như này là đang tạo cơ hội cho tôi gọi cảnh sát tổng bà vào tù sao?" Cập nhật chương mới nhất trên .net
"Mày không cần dọa, tao không sợ chiêu này của máy đâu." Bà Lục quát lên, ánh mắt hằn học tựa như con rắn độc sắp phí tới cắn chết kẻ thù của nó: "Trần Tuyết Vũ, tao không ngờ mày lại đê tiện, hèn hạ, bẩn thỉu như vậy.
Lén lút sau lưng làm ra bao nhiêu chuyện xấu, hại cả cha mẹ chồng lẫn em chồng.
Nhân lúc trong nhà lục đục, mày lại lợi dụng cướp lấy công ty một cách trắng trợn.
Uổng công bấy lâu nay tao coi mày như con ruột yêu thương chăm sóc.
Vậy mà mày lại quay ra cắn ngược, hãm hại gia đình tạo.
Tao đúng là mắt mù rồi mới cho mày bước chân vào nhà họ Lục.
Mày đúng là không phải con người.
Mày là đồ súc vật, đồ ăn cháo đá bát.
Pháp luật không trừng trị mày, thì tao sẽ trừng trị mày."
Bà ta lại nâng khẩu súng lên.
Nhưng, bà ta chỉ là dân nghiệp dư, cho dù có nhanh thì cũng không bằng Tuyết Vũ.
Trong lúc bà ta đang luống cuống bóp cò, cô rút một con dao, phóng về phía trước với tốc độ chớp mắt.
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, khẩu súng chưa kịp bóp cò đã rơi xuống đất.
Tuyết Vũ chưa dừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên.
Ngay khi bà Lục còn đang thất thần, cô đã đứng trước mặt bà ta, túm lấy cổ tay bà rồi.
Bà Lục kinh hoảng, mặt tái mét như nhìn thấy Thần Chết.
Mà Tuyết Vũ lúc này trông còn đáng sợ hơn nhìn thấy Thần Chết.
Cô thấp giọng lạnh lẽo, âm u như đang ở âm tào địa phủ:
"Nếu tôi là bà, sẽ ngoan ngoãn ở nhà giữ chặt cái miệng của mình lại, chứ không phải chạy ra đây sủa bậy.
Lẽ nào bà muốn cho cả thế giới này biết, chồng bà là một kẻ sát nhân, giết bạn chiếm đoạt tài sản sao?"
Nghe cách nói chuyện của bà ta khi nãy, cô biết bà ta đã biết hết rồi.
Vậy mà còn không biết ở nhà ngậm miệng lại, còn chạy ra đây ngậm máu phun người.
Tưởng như vậy là có thể làm khó cô được sao?
Đừng quên, cô được huấn luyện từ trong trại "Ma Quỷ" về đấy.
Bà Lục run rẩy, vô thức lùi ra sau.
Nhớ tới ở đây là công ty, có nhiều người qua lại, mà cô không có chứng cứ khép tội Lục Bạch Văn, sẽ không dám làm gì
.