Kỳ Luân sững người, lần đầu tiên trong đời anh thấy Thần Hạo bi lụy như vậy.
Anh hạ giọng gần như dỗ dành trẻ nhỏ: "Sao lại không thể giải quyết.
Trên đời này không gì là không giải quyết được cả, không phải chính cậu từng nói thế sao.
Một mình cậu không giải quyết được thì tôi sẽ giúp.
Cậu quên vẫn còn có tôi luôn bên cậu sao?"
Thần Hạo nhìn Kỳ Luân, ánh mắt lờ đờ phủ một lớp sương, khiến anh có cảm tưởng như mình đã thuyết phục thành công rồi, nhoẻn miệng cười đầy tự tin.
Kết quả, Thần Hạo chẳng nói gì, cầm chai rượu tiếp tục uống.
Kỳ Luân bị phớt lờ, đen mặt.
Cướp lấy chai rượu: "Cậu còn muốn uống tới bao giờ nữa?"
Người nào đó như chẳng nghe thấy Kỳ Luân nói, chỉ chăm chăm nhìn vào chai rượu bị cướp đi, gằn giọng:
"Trả chai rượu cho tôi!"
Kỳ Luân thật hết nói nổi, giấu chai rượu ra sau lưng, kiên quyết lắc đầu: "Không đưa.
Cậu có đánh chết tôi cũng không đưa.
Cậu nhìn xem cậu đã uống bao nhiêu chai rồi hả? Uống nữa để tìm chết sao?"
Nếu là người khác, anh đã mặc kệ rồi, có biết không? Cập nhật chương mới nhất trên .net
"Tôi nhắc lại, trả cho tôi!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy vào.
Thạch Đường hớt ha hớt hải chạy vào.
Anh là nhờ Kỳ Luân báo mới biết mà tới.
"Tổng giám đốc, có chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Còn có chuyện gì "Cái gì?" Cả Thần Hạo lẫn Kỳ Luân cùng thốt lên.
Thần Hạo bật dậy, túm lấy cổ áo Thạch Đường, gay gắt hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Thạch Đường giật mình, nuốt khan:
"Hồng Thất vừa gọi cho tôi, nói thiếu phu nhân đã cho người bắt bà chủ vào viện tâm thần rồi."
Càng nói, giọng anh trợ lý càng bé lại, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đón chờ cơn thịnh nộ của Boss.
Kỳ Luân sốc toàn tập.
Thần Hạo sững người lẫn tức giận.
Cô vậy mà còn dám làm ra chuyện như vậy?
Anh không nói không rằng, buông Thạch Đường ra, bước đi.
Anh cần phải đi cứu mẹ ra.
Chỉ là, chưa được ba bước, cả người anh đã lảo đảo, rồi như cái cây bị đốn
ngã triệt để, đổ ập xuống.
Thạch Đường nhanh tay đỡ được, hốt hoảng gọi: "Sếp, anh sao vậy? Sếp?" Gọi mãi không thấy Boss động đậy gì, anh trợ lý hoảng xanh mặt, quay sang hỏi người nào đó vẫn chưa hết sốc: "Cậu Luân, tổng giám đốc bị sao vậy?"
"Không sao, chỉ say rượu thôi.
Nhìn xem, cậu ta uống hết đống này, không say mới lạ đấy.
Mang cậu ta về thôi." Thần Hạo được đưa về ngay sau đó trong trạng thái ngủ sâu.
Trong giấc ngủ, anh thấy mình trở về thời điểm cùng Tuyết Vũ du xuân bên quốc đảo Síp.
Cô vui vẻ bên cạnh anh, cùng anh đi ngắm hoa Oải Hương buổi sáng, buổi chiều ngắm chim hồng hạc đáp xuống hồ Muối kiếm ăn, cuối ngày ngắm mặt trời lặn.
Cuộc sống rất êm đềm, hạnh phúc.
Không sầu, không bi, không oán không hận.
Chẳng còn gì tốt đẹp bằng.
Anh còn mơ, cô sinh cho anh hai đứa bé sinh đôi rất dễ thương.
Cô và anh cùng nhau chăm con, cùng nhau chứng kiến con lớn lên từng ngày.
Mỗi ngày, cả nhà bốn người đều quây quần bên nhau, mặc cho thời gian trôi nhanh như gió thổi, tiếng cười rộn ràng cứ bao bọc lấy từng ngày, không bao giờ tắt.
Thần Hạo thấy mình rất hạnh phúc.
Cuộc đời mỗi người, chỉ cần thế mà thôi...
Anh giật mình tỉnh giấc.
Nhìn trần nhà bằng gỗ quý, Thần Hạo thẫn thờ.
Hóa ra, những gì anh vừa trải qua chỉ là một giấc mộng.
Một giấc mộng, mà anh cứ ngỡ mình đã sống được một đời dài rồi.
Người ta nói, thực tế luôn trái ngược với giấc mơ.
Quả là như vậy thật.
Thực tế tàn khốc bao nhiêu, trong mơ lại ngọt ngào hạnh phúc bấy nhiêu.
Nếu có thể, anh ước mình được sống mãi và chết luôn trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng đời mà, làm gì có chữ "Nếu".
Nhìn lại trần nhà lần nữa, Thần Hạo mới phát hiện ra, đây không phải phòng của anh.
Anh ngồi dậy, quét mắt căn phòng một vòng.
Không gian lạ lẫm, không có chút quen thuộc.
Anh nhíu mày.
Anh đang ở đâu đây? Nơi này xác định không phải là bệnh viện.
Thạch Đường không mang anh về nhà, lại đưa anh tới nơi quái nào thế này? Không biết giờ này là giờ nào nữa.
Còn mẹ anh...
Mẹ?
Anh sực nhớ tới mẹ mình, vội vàng bước xuống giường.
Động tác quá nhanh khiến đầu óc hơi choáng váng, hậu quả của việc uống quá nhiều rượu.
Thần Hạo nhắm mắt lại, bóp bóp hai bên thái dương một lúc, chờ dễ chịu rồi mới mở mắt ra.
Lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.
Chợt cửa phòng mở ra, người đi vào không ai khác ngoài Thạch Đường.
Thấy anh đã dậy, sắc mặt anh ta giãn ra mang chút khởi sắc tươi mới.
"Tổng giám đốc, anh dậy rồi."
Thần Hạo gật đầu: "Đây là đâu? Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Đây là nhà của cậu Luân.
Anh đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Thần Hạo chưa kịp cảm thán vì giấc ngủ quá dài của mình, đã nhận thấy có gì đó không đúng: "Sao lại là nhà Kỳ Luân?"
Thạch Đường chần chừ, vẻ khó nói: "...Thiếu phu nhân cho người tới phá nhà, đuổi toàn bộ người trong nhà ra ngoài hết rồi.
Cậu Luân đã đón cậu Dụ và cô Nhược Uyên về đây hết rồi." Ánh mắt Thần Hạo biến động, âm trầm.
Anh không nói gì, chỉ có bàn tay xiết chặt lại, gân xanh nổi lên không thể rõ rệt hơn.
Cô...
tuyệt tình như vậy sao? Thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt ư? Hại cả nhà anh tanh bành, lấy lại công ty, bắt mẹ anh vào viện tâm thần còn chưa đủ sao? Giờ còn đuổi em của anh ra ngoài, lấy luôn nơi trú ngụ của gia đình anh? Trần Tuyết Vũ...
Em thật tàn nhẫn! Không khí xung quanh bỗng chốc lạnh xuống theo cảm xúc của anh, Thạch Đường đứng bên cạnh không rét mà run, cả thở mạnh cũng không dám.
Boss giận rồi.
Giận cũng phải.
Nếu là anh ta, chắc chắn đã chạy đi tìm Trần Tuyết Vũ hỏi tội rồi, chứ làm gì còn có đủ định lực mà đứng yên một chỗ.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
Cứ nghĩ Boss nhà mình lấy Trần Tuyết Vũ mới là trời sinh một đôi.
Hóa ra là rước phải ma nữ.
Giành quyền điều hành đã đành, giờ còn phá nhà, đuổi cả nhà chồng ra ngoài đường.
Thử hỏi trên đời này, có ai làm được như cô ta không?
Hôm qua khi hay tin, mặc dù không phải chuyện của mình, nhưng anh cũng thấy bức xúc điên người lắm.
Hít sâu một hơi, Thần Hạo nén lại sự run rẩy trong lòng.
Anh lạnh lùng như tượng sống bước đi.
Thạch Đường thấy vậy, vừa đuổi theo vừa hỏi: "Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?"
"Tìm mẹ tôi!"
Thạch Đường vội nói: "Bà chủ đã được cậu Luân đưa về đây rồi."
Hôm qua sau khi đưa Thần Hạo.
Thần Hạo dừng bước, quay lại nhìn trợ lý: "Đưa tôi đến gặp bà!"
Thạch Đường nào dám nói không.
Anh ta dẫn đường, Thần Hạo theo sau.
Đến nơi, cả hai bước vào, bà Lục đang ngồi trên giường, trông thấy Thần Hạo lập tức ôm lấy anh khóc thảm thiết tố Tuyết Vũ:
"Thần Hạo à, chúng ta rước phải ma
.