Giá sách, bàn làm việc, bàn ghế ngồi uống nước vẫn ở chỗ cũ.
Chỉ là ngoài ba vật dụng chính này ra, không có thêm bất cứ thứ gì.
Sách vở, giấy bút hay khay trà ấm ly ngày xưa đều không có, trống trơn.
Có chăng, chỉ là một lớp bụi dày phủ đầy khắp nơi và mạng nhện giăng kín căn phòng, y như đang đi lạc vào Động Bàn Tơ.
Tuyết Vũ run rẩy chạm lên mặt bàn bám đầy bụi, nước mắt bị ém lâu ngày giờ không cách nào ngăn lại được, cứ thế chảy ra.
Giờ cô mới có cảm giác đã trở về nhà.
Những kí ức tuổi thơ bỗng ùa về như bão lũ.
Chiếc bàn làm việc này, ba thường hay ngồi phê duyệt văn kiện.
Có lần, cô và em gái từng trộm lấy văn kiện của ba về vẽ nghuệch ngoạc rắn không ra rắn, rồng không ra rồng.
Sau đó bị ba phát hiện, phạt cả hai một tuần không được ngủ với mẹ, làm em gái cô khóc không ngừng.
Giá sách kia, cô và em gái từng chơi trốn tìm ở đó, giá sách không chắc, vừa bị em gái đụng mạnh vào đã đổ ụp xuống, khi đó cô đang đứng ở phía trước giá sách.
May mà ba vào kịp lúc, kịp thời ôm lấy che chắn cho cô không bị giá sách đè trúng.
Nhưng đầu ba bị đập trúng, chảy máu, phả gọi bác sĩ riêng tới kiểm tra băng bó lại.
Lần đó ba không phạt ai cả, nhưng lại khiến chị em cô thấy có lỗi kinh khủng.
Từ đó không dám chơi trốn tìm trong thư phòng của ba nữa.
Bàn uống nước kia, có lần hai chị em cô đổ hết nước trà trong ấm đi, thay bằng nước ngọt.
Khi ba và khách uống mới phát hiện nước đã bị đánh tráo.
Lần đó, ba giận lắm, Tuyết Vũ chưa bao giờ thấy ba giận như thế.
Ba phạt cô quỳ suốt một tiếng đồng hồ mới được dậy.
Còn có rất nhiều chuyện hay ho mà chị em cô đã từng làm ở đây khiến thư phòng của ba loạn lên loạn xuống không biết bao nhiêu lần mà cả đời này Tuyết Vũ không bao giờ quên.
Đi cùng với ký ức là nỗi đau đang giằng xé tâm can cô.
Ngực trái đau muốn nghẹt thở.
Đau quặn.
Nó quặn lên quặn xuống, như có con quái vật bị cô nhốt bên trong dùng bốn bộ móng sắc dài nhọn cào rách từng lớp thịt của cô từ bên trong hàng phá ra ngoài.
Chỉ là, Lục Thần Hạo ít khi đi ăn cơm với đối tác về muộn, cho dù cô rất muốn ở đây lâu hơn thì cũng không thể.
Lau mạnh nước mắt, Tuyết Vũ khịt mũi, vực lại tinh thần, tự nhắc nhở bản thân nên làm việc chính quan trọng hơn.
Cô đi tới ấn bàn tay vào một viên gạch trên bức tường sau bàn làm việc, bức tường bê tông rung rung lên, chuyển động, bụi bám xung quanh rơi rớt xuống, bay khắp nơi, cuối cùng, bức tường mở hẳn ra, lộ ra mật thật ở đằng sau.
Mật thất không rộng lắm, chỉ rộng mười mét vuông.
Nơi này, ba thường để đồ cực kỳ quan trọng.
Nhưng đó chỉ là quá khứ, còn bây giờ, trống không, chẳng có gì ngoài bụi bẩn và mạng nhện.
Cũng phải, một kẻ xảo quyệt, mưu mô như Lục Bạch Văn làm sao lại không tìm ra mật thất này chứ.
Có khi, hắn đã phát hiện ra nó trước khi phản bội ba cô rồi.
Dù sao, người thường xuyên được ra vào thư phòng của ba, ngoài trợ lý và mẹ ra, chính là Lục Bạch Văn.
Tuyết Vũ thở dài, xem ra không tìm được gì ở đây rồi.
Lưu luyến nhìn căn phòng lần nữa, Tuyết Vũ nhảy lên cửa thông gió, đi qua phòng ngủ của ba mẹ.
Cũng giống như thư phòng, phòng ngủ của ba mẹ ngoài giường ngủ, bàn trang điểm, tủ gỗ đựng quần áo ra toàn bộ đều trống không, chẳng có gì cả.
Những tấm hình cả gia đình cô chụp chung mẹ treo trên tường không có lấy nổi một cái.
Hẳn là đã bị lão già ác độc vô nhân tính kia đem đi đốt hết rồi.
Ngồi xuống giường, Tuyết Vũ lần nữa cùng hai hàng lệ chua chát, cay đẳng chìm vào quá khứ, hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ, hạnh phúc, ấm áp của gia đình cô.
Mỗi một kỉ niệm, dù là vui hay buồn đều như mũi dao khoét sâu vào tim cô, đau muốn tắt thở.
Cơn đau thấu xương từ nội tâm lan truyền khắp mọi tế bào.
Lần này, không phải chỉ là đau, mà nó nặng hơn.
cơ thể Tuyết Vũ không chịu nổi, trượt ngã xuống giường, co quắp lại thành một đoạn, tưởng như lịm tới nơi.
Mỗi lần nhớ tới cái chết của ba mẹ và em gái, kích động quá, tâm bệnh của cô lại tái phát.
Phải mất một lúc, cô mới thả lỏng được cơ thể, trở về bình thường.
Rời khỏi phòng ngủ của ba mẹ, Tuyết Vũ đến căn phòng cuối cùng, phòng hai chị em cô.
Trước đây, ba từng làm cho hai chị em cô một căn hầm nhỏ dưới lòng đất.
Gọi là hầm nhưng nó chỉ sâu hai gang tay, rộng nửa mét, đủ đựng hai chú heo đất hai chị em cô.
Hai chú heo này là quà ba mua cho hai chi em khi cuối năm học cả hai chị em đều được khen thưởng.
Và chúng, là món quà duy nhất vẫn còn tồn tại.
Thay vì bỏ tiền giấy như các bạn khác, chị em cô bỏ toàn tiền xu.
Tiền xu, heo sẽ lâu đầy hơn.
Con bé từng nói với cô: "Đây là quà ba tặng, em sẽ không đập nó đâu." Tuyết Vũ mím môi, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào.
Cô cũng không đập!
Cứ nghĩ sau này sẽ được ba mẹ tặng thêm những món quà khác.
Không ngờ...
Cô nhẹ nhàng cầm hai chú heo lên, lắc lắc, có vẻ như sắp đầy rồi.
Đáng tiếc, nó không bao giờ có thể đầy được thêm nữa.
Chợt cô nhìn thấy phía dưới còn một chiếc hộp gỗ dẹp, Tuyết Vũ ngơ ngác cầm nó lên xem.
Cô nhớ hai chị em cô chưa từng bỏ một hộp gỗ nào vào đây.
Nắp hộp không khóa, Tuyết Vũ chỉ cần mạnh tay mở là ra.
Bên trong vậy mà lại là...
Di chúc?
Đúng thế! Là di chúc ba cô để lại toàn bộ tài sản bao gồm ngôi biệt thự này, 40% cổ phần tập đoàn Hải Vận, hai khu nghỉ dưỡng rộng một trăm héc ta ở Nam An và Bắc Trà, hai biệt thự ở Hàn Quốc và số bất động sản rải rác ở trong nội thành với tổng diện tích sáu ngàn mét vuông cho cô, có cả chữ ký và con dấu của ba, còn có chữ ký của người chứng kiến là luật sư và dấu công chứng của chính quyền.
Tuyết Vũ không thể tin được, xúc động đưa tay che miệng.
Ba vậy mà đã chuẩn bị cả di chúc? Sao có thể? Như vậy là sao?
Ở dưới đáy hộp còn có một bức thư.
Tuyết Vũ vội mở ra xem.
Là thư của ba.
"Tường Lam, khi con đọc được bức thư này, thì chắc chắn ba đã không còn trên cõi đời này nữa.
Đừng vội xúc động, để ba kể cho con nghe một chuyện.
Đó là hai đêm trước, ba bỗng mơ thấy ác mộng, ba mơ thấy cả nhà chúng ta đi leo núi, rồi ba mẹ và em con bỗng bị rơi xuống đáy vực, chết.
Chỉ có mình con là sống.
Ba giật mình tỉnh dậy, tự nhủ đó chỉ là giấc mơ thôi, không có chuyện gì đầu.
Nhưng ba vẫn cứ cảm thấy bồn chồn, bất an không yên, cứ như có điềm dữ sắp đến.
Điều đó thôi thúc ba phải làm gì đó, thế rồi ba quyết định viết bản di chúc này.
Đương nhiên ba hy vọng sẽ không có điềm dữ nào cả, hy vọng đó chỉ là do ba suy nghĩ quá nhiều, càng hy vọng con sẽ không bao giờ phải nhìn thấy lá thư này.
Gia đình ta sẽ mãi vui vẻ sống bên nhau.
Nhưng nếu, ba chỉ nói nếu thôi nhé.
Nếu ba mẹ thật sự gặp chuyện gì đó, con hãy mạnh mẽ mà vui vẻ sống tiếp, đừng buồn phiền rồi làm điều dại dột.
Ba mẹ luôn yêu con."
"Ba ơi..." Tuyết Vũ vỡ òa, bị thương ôm lấy bức thư khóc tức tưởi: "Mọi người đi hết rồi, bảo con tiếp tục sống vui vẻ như thể nào đây? Con không làm được, ba ơi..."
.