Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng, Liên Chi đi theo đám đông ra khỏi trường thi.Tính sơ qua kết quả trừ đi một số câu chưa ổn, dựa theo thang điểm thông thường, khả năng tiến vào vòng hai hẳn là tám chín phần.Cô vừa mới mở điện thoại lên, liền nhảy ra mấy chục tin tức.Liên Chi còn chưa kịp định thần, đã bị tiêu đề mấy bài báo làm cho thất kinh tại chỗ.[Vợ đại gia sắt thép Hoắc Kỳ Sơn - Mạnh Lễ Hiền gặp tai nạn giao thông tử vong]Chủ đề nóng này đã lên hot search, Liên Chi ấn vào xem ảnh hiện trường, mặc dù đã bị bôi đen nhưng không khó tưởng tượng được cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, lan can cầu bị hư hỏng nghiêm trọng, chiếc xe vớt lên chỉ còn lại khung.Thi thể của Mạnh Lễ Hiền cùng mấy người khác lần lượt được đánh dấu.Bên dưới không ít bình luận thương cảm, cảm thán không biết ngày mai hay là chuyện ngoài ý muốn cái nào đến trước, có tiền thì như thế nào, Diêm Vương muốn canh ba chết, sẽ không giữ lại cho đến canh năm.So với quần chúng thương cảm, Liên Chi lại rơi vào khiếp sợ cùng khó hiểu.Làm sao có thể là đại phu nhân Hoắc gia?Liên Chi đoán được thời điểm này Hoắc gia sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ lại là đại phu nhân.Kiếp trước bởi vì tội cố ý gây thương tích cô phải vào tù, đoạn chuyện chấn động này chỉ biết sơ qua, sau này mới nghe nói hai vị phu nhân của Hoắc gia lần lượt qua đời, Hoắc Dao nắm được toàn quyền, nhất quyết bán đi sản nghiệp sắt thép.Hoắc Dao không phải là do Nhị phu nhân sinh ra? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến tính cách của hắn thay đổi hoàn toàn như vậy.Trong đoạn này còn có cái gì chưa biết sao?Liên Chi nghĩ cả trăm lần cũng không ra.Cô vào lục lọi hộp thư, một tháng trước cô yêu cầu Trình Tử Chu theo dõi các vị phu nhân của Hoắc gia, so với tuần trước, lượng tin tức tuần này nhận được khá lớn.Mạnh Lễ Hiền trước khi xảy ra tai nạn đã đến một quán trà không rõ tên tuổi, sau đó có một người đàn ông đội mũ từ bên trong đi ra.
Những điều này không có gì kỳ lạ, nhưng đáng sợ nhất là người đàn ông này và Mạnh Lễ Hiền lần lượt trước sau bỏ mạng.Một người chết trên đường đến sân bay, một người qua đời trên cầu băng qua sông.Hai án mạng, tuyệt đối không có khả năng là ngoài ý muốn.Là ai đã giết bọn họ?Sau gáy Liên Chi đột nhiên lạnh buốt, mơ hồ cảm thấy có người một tay thao túng.Nếu muốn tiếp tục điều tra bên trong, phải thâm nhập Hoắc gia.Liên Chi lấy danh nghĩa chia buồn, gọi điện thoại cho Hoắc Dao.…….Vào ngày đưa tang của Mạnh Lễ Hiền, gần như tất cả gia đình quyền quý và giới truyền thông tại Dung Thành đều đến đó.Việc này được định án như một vụ tai nạn giao thông, mọi người cũng không ai có dị nghị.Vị đại phu nhân này sinh ra trong một gia đình quý tộc danh giá ở thế kỷ trước, có thể nói Hoắc Kỳ Sơn có thể làm giàu hoàn toàn dựa vào vị phu nhân này.
Tuy nhiên, Mạnh gia dần dần lụi tàn, người nối dõi cũng không có, không khỏi làm cho người ta tiếc nuối.Liên Chi lấy thân phận bạn gái Hoắc Dao, tuy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng cô cũng đi.Hoắc Dao mặc đồ đen, nét cà lơ phất phơ giảm đi không ít, trầm mặc đứng trong hàng người thân.Người đến phúng viếng không ít, Liên Chi quan sát cẩn thận, trong đó có một người khiến cô chú ý.Ông ấy khuôn mặt già nua, chống gậy nhưng dáng vẻ mười phần kính nể, đem hoa tươi đặt trước linh vị của Mạnh Lễ Hiền đôi mắt chợt đỏ.Hoắc Kỳ Sơn tiến lên tiếp đón, cảm ơn ông từ Anh quốc trở về phúng viếng người vợ đã khuất.Ông Trịnh nói: “Mèo khóc chuột, nếu năm đó cậu đối xử với Lễ Hiền tốt hơn một chút, nó sẽ không mất con, buồn bực không vui nhiều năm như vậy.”Khuôn mặt già nua của Hoắc Kỳ Sơn có chút đau thương: “Đều là Hoắc mỗ sai, cả đời này tôi có lỗi với bà ấy.”“Đừng có diễn mèo khóc chuột với tôi!” Ông Trịnh càng nói càng tức giận, tam phu nhân lúc này tiến lên nói, “Trịnh tiên sinh, người đã khuất rồi, đại phu nhân nhất định không muốn nhìn thấy cảnh này.”Trình Bằng Nhạc lúc này mới không nói nữa.Tình tiết nhỏ này mọi người đều không để ý, nhưng Liên Chi lại nhìn đến rõ ràng.Nhờ mạng lưới quan hệ khổng lồ của Trình Tử Chu, đêm hôm đó thông tin của ông ấy đã được gửi vào hộp thư của Liên Chi.Trịnh Bằng Nhạc thế kỷ trước là một vị luật sư tiếng tăm lẫy lừng, cùng cha của Mạnh Lễ Hiền là bạn bè thân thiết.
Ông ở trong nước có được sản nghiệp, sau này cả gia đình di cư sang nước ngoài, hiếm khi quay về Trung Quốc.Lần này trở về, thực rõ ràng là bởi vì Mạnh Lễ Hiền.Liên Chi lập tức có chủ ý.Cô đem hết hình ảnh cùng thông tin trước đây theo dõi Mạnh Lễ Hiền gói lại, ẩn danh gửi đến chỗ ở của Trịnh Bằng Nhạc.Có một số chuyện cô tra không đến, nhưng người này nhất định có thể.*Sau tang lễ, Hoắc Kỳ Sơn rất khuya mới trở về nhà.Hoắc Dao đang ở thư phòng đợi hắn, gọi một tiếng cha.Hoắc Kỳ Sơn nói: “Còn chưa nghỉ ngơi sao?” Ông ta tuổi tác càng lúc càng lớn, trong giọng nói tự mang theo nét uy nghiêm.Hoắc Dao lười biếng dựa vào trên cửa, nhàn nhạt nói: “Vẫn chưa, còn có chút việc muốn hỏi cha.”“Chuyện gì?”“Hôm cha trở về đã nói chuyện gì với bác gái?”Hắn có thói quen lan man lời nói không rõ mục đích, không nghĩ tới phía sau bàn làm việc, mí mắt mỏng của Hoắc Kỳ Sơn khẽ nâng, ánh mắt dừng ở trên măt hắn.“Như thế nào?”“Hỏi một chút thôi.” Hoắc Dao nhún vai, lại có chút không nghĩ ra, “Trước khi bà ấy xảy ra tai nạn có gọi cho con.”Ánh đèn trong thư phòng mờ nhạt.Hắn không phát hiện, đáy mắt đen nhánh của Hoắc Kỳ Sơn trở nên sắc bén mà rét lạnh, đối nghịch với ngũ quan già nua.“Bà ấy nói gì?”Hoắc Dao dùng đầu lưỡi chạm vào khóe môi, có chút phiền.“Điện thoại còn chưa gọi xong…Bà ấy đã có chuyện.”Người đàn ông chính là tự nhiên thắc mắc về cuộc điện thoại đó.
Vị đại phu nhân này từ nhỏ tính tình đã thanh lãnh, trên mặt cũng không có mấy phần bi thương, bình bình đạm đạm.
Lại có rất nhiều quy tắc, Hoắc Dao không ít lần bởi vì phạm lỗi bị bà trách phạt.Thật sự không có quá nhiều cảm tình.Hắn nói xong, vẻ mặt sắc bén của Hoắc Kỳ Sơn liền biến mất, trở thành người cha tốt bụng hòa ái.“Dù sao bà ấy cũng nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ đến lớn, có việc dặn dò vài câu rất bình thường.
Sau này nhà chính chỉ còn mình mẹ con, có thời gian rảnh về thăm bà ấy nhiều hơn một chút.”Ông ấy nói, “Ta mệt rồi, con về trước đi.”“Được.”Hoắc Dao xoay người đi rồi.Phía sau, Hoắc Kỳ Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, khuôn mặt trầm lãnh, không hề ôn nhu.*Đối với nghiệp vụ chống mại dâm và các hoạt động bất hợp pháp ở Cục cảnh sát Dung Thành, mỗi quận đều có các mật vụ tình báo tin tức.Một số thậm chí còn đi sâu vào các câu lạc bộ hay cơ sở kinh doanh, dưới cái mác là dịch vụ massage hay quán hát, nhưng bí mật cung cấp dịch vụ sắc tình.Một hai sai sót còn có thể tạm gác lại, nhưng một khi vượt qua ranh giới đỏ, cảnh sát bên này sẽ lập tức vào cuộc dọn dẹp.Quận Giang Nam là đại khu kinh tế của Dung Thành, các câu lạc bộ có vấn đề đương nhiên không ít.Nhưng mà khi Lục Dã nhận được danh sách dọn dẹp, lại chỉ có một vài cơ sở kinh doanh.“Cục trưởng, số lượng này không hợp lý?” Hắn híp mắt nhìn danh sách mấy con chim đầu đàn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đối diện.Cục trưởng trầm mặc: “Lục Dã, phía trên có tính toán của phía trên, năm nay trước cứ như vậy.”Lời này có quỷ mới tin.Đôi mắt đen nhánh của Lục Dã cùng hắn đối diện vài giây, trực tiếp đặt câu hỏi: “Mấy nhà khác có ô dù, không thể động đến?”Cục trưởng: “Cậu —-----”Lục Dã nhìn ông ta như vậy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Xem ra là vậy, nếu đã thế mấy con tép riu này cũng không cần thiết phải đi.Cũng không thể lỗi thời rửa chân ở đó, lấy danh nghĩa chống mại dâm đem người đến bắt về tra khảo.”Hắn cười như không cười, “Chuyện này không thích hợp đúng không?”Lời này của hắn không giấu được dáng vẻ lưu manh.
cục trưởng tức giận đến mức cầm cuốn sách ném vào anh ta.“Cút cho tôi, đi ra ngoài.”“Được!” Lục Dã xoay người rời đi.Còn chưa có mở cửa ra, cục trưởng trầm giọng nói: “Chỡ đã! Đêm nay tiểu tử cậu nhất định phải đi, đây là mệnh lệnh.”Lục Dã không đáp lời.Sau khi quay lại văn phòng, Triệu Cầm nhìn thấy đi đến, nhỏ giọng hỏi thời thời gian đêm nay xuất phát.Lục Dã ra hiệu cho hắn một con số.Hắn trầm ngâm một lát, hỏi: “Đêm nay tham gia hành động có bao nhiêu người?”“Toàn bộ cục, trên dưới một trăm.”Lục Dã dựa vào sau ghế, im lặng một lúc.Ánh mắt hắn đen nhánh mà trầm mặc, tính toán thời gian, tính toán số người.Tính tới thời gian chênh lệch với cục trưởng, ông ấy buổi chiều đi tỉnh tham gia họp sáng mai mới trở về.Cuối cùng, Lục Dã lấy bút ra, ở trên danh sách điền thêm vài cái tên.Mỗi một nhà, đều là câu lạc bộ thuộc quyền sở hữu của Giang Khải Minh, không có ngoại lệ, mấy năm nay bọn họ đã dùng mọi cách để được an toàn.Vừa viết, mí mắt hắn nhấc lên, mắt đen nhìn thẳng vào Triệu Cầm phía đối diện.
Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.Triệu Cầm trợn mắt há hốc mồm: “Anh Dã, này —-----”Lục Dã viết xong, đem bút ném vào ống đựng.“Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm.”.